Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giờ sáng.

Apo ngồi trước máy tính nhìn biên bản cuộc họp do Mile chuẩn bị, cả người rơi vào trầm tư. Cậu thầm nghĩ, may mà mình có tầm nhìn xa giúp anh ấy chuẩn bị sẵn một biên bản khác, nếu  không thứ này mà đưa ra ngoài thì biết giấu mặt đi đâu!

- "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Đột nhiên có một sự lo lắng không thể giải thích được len lỏi trong lòng Mile. Khung cảnh lúc này giống như một học sinh đang hồi hộp chờ giáo viên chấm bài, cả người thấp thỏm mong ngóng kết quả từ người kia.

- "Viết rất tốt."

Mile thở phào một hơi sau khi nghe xong điều này, nhưng hơi thở chưa kịp kết thúc thì anh lại nghe thêm một câu: "Sau này đừng viết nữa."

- "Hả? Ý em là sao?"

Apo thật lòng không muốn làm Mile buồn, nhưng anh ấy đang viết cái quái quỷ gì vậy?

Trước mặt cậu là hàng trăm chữ đang thi nhau chạy, không có mở đầu, không có điểm chính, không có xuống dòng, tất cả giống như một bài nghe viết chính tả.

Nội dung bên trên chỉ có ai đã nói những gì và nói lúc nào. Sau đó, không có tóm tắt, không có kết luận, hoặc thậm chí những trọng điểm chính của cuộc họp là gì cũng không ai biết. Đây là một biên bản cuộc họp đáng sợ nhất mà cậu từng đọc!

Mặc dù như thế nhưng cũng có thể thấy Mile đã thực sự chăm chỉ để hoàn thành công việc. Nội dung không tốt nhưng những thông tin được trình bày là sự thật. Bởi vì không có sự lừa dối nên Apo mới nói biên bản này được viết tốt.

Nhưng sau này cũng không nên giao công việc này thêm lần nào nữa, làm khó cho anh ấy và cũng làm khó chính bản thân cậu!

Suy cho cùng, anh ấy cũng chỉ là một thực tập sinh trong một chương trình thực tế. Sau khi chương trình này kết thúc, Mile cũng rời khỏi công ty này, sân khấu mới chính là sân nhà của anh ấy.

- "Có phải anh viết không tốt đúng không?" Mile tựa đầu vào cổ đối phương, bắt chước Apo nhìn lên màn hình máy tính. Trên đó chỉ toàn chữ và chữ.

- "Tốt thật mà!" Apo đưa tay vuốt tóc anh, giống như an ủi một đứa trẻ đang đòi kẹo.

Mile nhích người lại gần hơn sau đó anh vòng tay ôm lấy eo người kia. Nhưng chỉ được vài giây, cánh tay của anh bị đối phương đẩy ra.

Apo đứng dậy đi vào phòng ngủ, vừa đi cậu vừa nói: "Tôi vẫn chưa tha thứ cho anh."

- "Này! Em còn khó chịu chuyện gì nữa chứ! Rõ ràng chồng em là nạn nhân mà, anh...." Mile đuổi theo, lời còn chưa nói xong, cánh cửa phòng đã đóng sầm lại ngay trước mặt anh.

Mile sờ mũi, đóng cửa thì sao chứ? Mình tự mở cũng được!

Anh rón rén hai chân đi vào trong phòng ngủ. Apo đang nằm quay lưng về phía cửa, cậu nghe thấy tiếng bước chân của anh nhưng không có ý ngăn cản. Trong lòng cậu hơi mâu thuẫn, rõ ràng mọi chuyện đã được sáng tỏ, nhưng tại sao bản thân cậu lại có một cảm giác bất an như thế!

Phải chăng đó là một tương lai không chắc chắn của cả hai?

Nghĩ đến đây, trái tim của Apo lại đập lệch đi một nhịp. Ý nghĩ bất chợt này khiến cậu giật mình, cậu đã nghĩ đến việc tương lai sẽ có Mile bên cạnh rồi sao?

Còn anh ấy thì sao?

Liệu anh ấy có nghĩ giống cậu không?

Phần giường phía sau lưng Apo bị lún xuống, Mile nhẹ nhàng nhích người qua sau đó vòng tay ôm lấy eo cậu. Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói của Mile cũng vô thức nhỏ dần hơn.

- "Em tin anh được không, anh không bao giờ lừa dối em!"

- "Ngủ đi, chỉ còn mấy tiếng nữa thôi. Hôm nay phải dậy sớm."

Apo nhắm mắt không tiếp tục cuộc trò chuyện. Mọi thứ dường như đã được nói ra hết, nhưng lại giống như chưa nói ra điều gì.

Giống như lại quay trở về vạch xuất phát.

Ngày hôm sau, khi Apo từ phòng ngủ đi ra đã ngửi thấy mùi cháo trong phòng bếp. Mile đang đeo tạp dề và hai tay đang dọn chén đĩa lên bàn ăn. Khi nhìn thấy Apo đi tới, anh ngẩng đầu cười với cậu: "Anh nấu cháo xong rồi. Bụng em còn chưa ổn, ăn chút cháo đi."

- "Tôi đi tắm trước đã."

Apo hơi xấu hổ vì vậy cậu nhanh chân chạy vào phòng vệ sinh. Đợi đến lúc quay trở lại bàn ăn, Mile đã múc sẵn một bát cháo cho cậu.

Lúc trước khi hai người còn sống chung, chính Mile là người đã chăm sóc cho Apo từng li từng tí. Chỉ mới vài ngày không ở bên nhau, cuộc sống của Apo đã trở nên hỗn độn và ngay thời khắc Apo há miệng ăn muỗng cháo từ tay Mile, cậu nhận ra mình đã nhớ nhung những ngày sống chung của hai người nhiều như thế nào.

Thói quen thật sự là một điều đáng sợ!

- "Vậy còn biên bản cuộc họp thì phải làm sao đây?" Mile thắt dây an toàn và quay đầu nhìn Apo đang ngồi ở ghế bên cạnh. Bởi vì thời gian hơi gấp, sáng sớm nay Apo có cuộc họp nên Mile đề nghị lái xe đưa cậu đi.

- "Hôm qua tôi đã chuẩn bị trước một bản cho anh rồi. Lát nữa đến công ty sẽ đưa cho anh, sau đó anh đem đưa cho tổ công tác."

- "Chú, chú như thế này có phải là đang lợi dụng chức quyền để giúp đỡ cấp dưới có mối quan hệ bất chính với chú đúng không? Đây gọi là gì, luật ngầm nơi chốn công sở sao?" Mile khởi động xe, trên mặt nở nụ cười ma mãnh.

- "Có thôi đi không! Lái xe cho đàng hoàng đi!"

- "Tuân lệnh!"

Sau khi hai người đến công ty, Lucy đang bắt đầu dựng cảnh cùng một nhóm người. Lúc nhìn thấy cả hai cùng đi ra từ thang máy, bọn họ cũng không để ý nhiều, chỉ đợi Mile đi vào trang điểm để bắt đầu ghi hình.

Nội dung của tập đầu tiên đã được đưa đi biên tập và chỉnh sửa. Đoạn giới thiệu chương trình cũng đã được phát hành trên trang chính thức của chương trình. Phản ứng của khán giả tốt hơn mong đợi và mọi người ai ai cũng tự tin vào tập phát sóng đầu tiên vào cuối tuần này.

- "Apo, hôm nay chúng ta sẽ ghi hình phân cảnh chào đón một thực tập sinh mới vào công ty. Sau đó cậu sẽ chịu trách nhiệm việc giới thiệu cậu ấy với Mile, đồng thời sẽ giao nhiệm vụ cho cả hai."

- "Việc này sẽ thuận lợi để tạo nên tính cạnh tranh cho cả hai thực tập sinh, từ đó chúng ta cũng sẽ dễ dàng làm nổi bật lên những giai đoạn sau."

Apo vẫn đang cầm trên tay chiếc túi xách đựng máy tính, khi nghe Lucy giải thích kỹ những phân đoạn sắp tới, cậu gật đầu xem như đã hiểu. Sau một ngày dài ghi hình ngày hôm qua, cậu cũng đã dần dần nắm bắt được những điều cần thiết trong quá trình quay.

Dù sao cũng chỉ làm theo kịch bản, cũng không cần diễn quá mạch lạc, nếu có gì sai sót, bộ phận biên tập sẽ giải quyết những chuyện này.

- "Còn thực tập sinh mới thì sao? Có cần tôi chào hỏi trước với cậu ấy không?" 

- "Cậu ấy đến rồi, đang ở trong phòng trang điểm, một lúc nữa..." Lucy còn chưa kịp nói xong, bên phòng trang điểm đã vang lên âm thanh của tiếng ghế bị xô ngã, sau đó là tiếng chửi mắng.

Giọng nói rất quen thuộc, đó là Mile.

Nét hoảng sợ đồng loạt hiện lên trên mặt của Apo và Lucy, cả hai lập tức chạy thẳng đến phòng trang điểm. Vừa đến cửa, hai người liền nhìn thấy Mile đang vung nắm đấm với vẻ mặt hung dữ. Xung quanh đều là những cô gái nhỏ phụ trách việc trang điểm nên không có ai dám lên ngăn cản Mile.

Lucy cũng đang sợ hãi, chỉ có Apo kịp thời chạy đến ôm lấy Mile kéo về phía sau và ngăn cản cú đấm của anh.

Mile vẫn đang la mắng, anh vừa mắng vừa hất cánh tay mình ra khỏi sự kìm chặt của Apo. Khung cảnh hỗn loạn, anh Yong không biết từ đâu chạy đến đỡ lấy người nghệ sĩ bị Mile đánh lúc nãy.

Một lúc sau Apo mới nhìn thấy rõ người nghệ sĩ này là ai, hóa ra là Porsch.

Không có gì ngạc nhiên khi Mile phản ứng dữ dội như thế!

- "Được rồi! Anh bình tĩnh đi!" Apo hét lên. Bên ngoài đang có rất nhiều người hướng mắt về phía căn phòng này. Mặc dù đã thông báo phải giữ bí mật những nội dung trong chương trình nhưng rất khó đảm bảo được việc không có ai quay lén rồi đăng lên mạng.

Một nghệ sĩ nổi tiếng là Mile đã đánh người tại buổi ghi hình của chương trình thực thế, nếu thông tin này bị đưa lên mạng, sợ rằng sẽ gây ra một cuộc chiến lớn.

- "Em buông anh ra! Khốn kiếp!"

- "Porsch, cậu còn mặt mũi để xuất hiện tại đây sao? Thế nào? Ở Mỹ ăn cắp xong rồi lại muốn chạy về nước để tiếp tục lấy cắp đồ của tôi nữa à? Lần này muốn tặng tôi cho người nào...."

Anh ấy không thể tiếp tục nói những lời này!

Bất kể như thế nào, những chuyện này không thể nói ra trong lúc này!

Apo bịt miệng Mile và dùng hết sức lôi anh ra khỏi phòng. Lúc này Mile giống như một con hổ dữ, sức lực dồi dào, anh không ngừng lao về phía Porsch để đánh cậu ta.

Vốn dĩ lúc gặp nhau tại siêu thị, Mile đã rất kiềm chế bản thân để không làm ra những chuyện gì quá khích. Nhưng nghĩ đến việc người này không chỉ âm mưu sau lưng anh mà còn tìm đến Apo để nói những chuyện khiến cậu ấy buồn lòng, lúc này Mile không thể bình tĩnh được nữa.

Nếu không phải do cậu ta nói bậy bạ với Apo thì mối quan hệ giữa anh và Apo cũng không trở nên xấu như thế!

Porsch vẫn đang được anh Yong giúp đỡ, anh Yong hoàn toàn sững sờ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này việc cần làm duy nhất là tách hai người bọn họ ra.

- "Chú... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Quản lý chưa kịp bình tĩnh, hắn ta nhanh chóng quay sang hỏi Apo.

- "Anh đến đây giúp tôi một tay, đưa Mile ra ngoài trước đã."

Apo không đủ sức để lôi người này đi vì vậy chỉ còn cách nhờ anh Yong giúp đỡ. Tuy rằng các nhân viên bên ngoài rất nhiều nhưng không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, dù sao cũng liên quan đến chuyện cá nhân của nghệ sĩ nên bọn họ không dám can thiệp.

Porsch vẫn đứng yên một chỗ nhìn Mile với một đôi mắt đáng thương. Nhìn thấy trên người cậu ta không có gì nghiêm trọng, Apo liền gọi anh Yong đến giúp đỡ Mile.

Sau khi nghe Apo gọi, quản lý đi đến giúp cậu đưa Mile rời khỏi phòng. Anh Yong rời đi, Porsch đứng một mình, cảm giác như mình bị bỏ rơi. 

Cậu ta nhìn Mile, trên miệng nở nụ cười, giọng nói phát ra không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ người trong phòng nghe.

- "Mile, tôi sai rồi! Lần này tôi trở về là muốn xin lỗi anh."

- "Chúng ta đừng chia tay có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net