Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Reng! Reng! Reng!"

Chuông đồng hồ báo thức vang lên ba tiếng kêu đã được tắt. Một cánh tay màu lúa mạch vươn ra khỏi chăn, Apo mở mắt và dùng tay xoa xoa vùng thắt lưng.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Apo cầm lấy thẻ bảng tên của mình và rời khỏi phòng. Trước khi đi, cậu không quên ghé qua gõ cửa phòng của Mile.

- "Tôi đi làm đây. Chìa khóa nhà tôi đặt trên bàn trong phòng khách."

Bên trong không có âm thanh trả lời, có lẽ vẫn còn ngủ. Tối qua hai người cũng không làm việc quá khuya, dù sao trong nhà cũng không có đủ đồ. Mặc khác, Apo vẫn chưa trút bỏ được gánh nặng tâm lý trong lòng.

Trước cuộc họp buổi sáng, Apo nhận được cuộc gọi từ Mile. Giọng Mile trong điện thoại vẫn còn khàn đặc, anh hỏi Apo chìa khóa nhà để ở đâu.

- "Lúc sáng tôi đã nói đặt chìa khóa trên bàn trong phòng khách rồi mà."

- "Có phải cậu không nghe thấy những gì tôi nói ở ngoài cửa đúng không?"

- "Xin lỗi." Mile lẩm bẩm trong điện thoại.

- "Lát nữa tôi đi siêu thị, chú có cần mua thứ gì không?" Có lẽ để bù đắp lại chuyện lúc sáng nên Mile đã chủ động hỏi chuyện với Apo.

Apo cũng không nghĩ nhiều, cậu cho rằng đối phương cần mua ít đồ dùng cá nhân. "Tôi không cần mua gì đâu. Đi nhớ khóa cửa cẩn thận."

Các đồng nghiệp gọi Apo đi họp. Cậu vội vàng hướng dẫn Mile vài câu sau đó ôm máy tính chạy vào phòng.

Cả nhóm đã tập trung đông đủ. Apo tìm một chỗ ngồi gần cửa và bắt đầu mở máy tính lên. Cậu quay sang tán gẫu với đồng nghiệp.

- "Có chuyện gì mà gọi hết mọi người vào đây vậy?" 

- "Không rõ, nhưng tôi nghe nói sẽ thực hiện việc sa thải nhân viên và sắp xếp công việc mới."

- "Sa thải?"

Mắt Apo đang nhìn chằm vào màn hình máy tính nhưng tâm trí cậu đã bắt đầu phân tán.

Apo làm việc trong tổ hậu kỳ. Thông thường, nhiệm vụ chính của họ là tham gia vào các công việc hậu trường của các đài truyền hình và các chương trình giải trí,...

Apo đang giữ vị trí phó nhóm. Năm ngoái, ông chủ đã hứa với cậu sẽ tăng lương nếu như thành tích cuối năm của cậu đạt kết quả tốt.

Chỉ còn vài tháng nữa là hết năm, lại quyết định sa thải vào lúc này? Nếu như thông tin này là thật, sợ rằng khó có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Suy nghĩ của Apo bị gián đoạn khi phó chủ tịch đẩy cửa đi vào. Mọi người lập tức ngồi thẳng lưng và phòng họp đột nhiên trở nên im lặng một cách đáng sợ.

- "Mọi người không cần căng thẳng. Lần này tôi gọi mọi người đến đây cũng vì tổ hậu kỳ luôn là trụ cột của công ty chúng ta. Vậy nên những sự thay đổi hay những điều chỉnh trong chiến lược sắp tới của công ty cũng cần trao đổi với mọi người."

Sếp nói xong thì nhìn lướt qua đám đông một vòng rồi tiếp tục thông báo.

- "Công ty sẽ có một vài sự thay đổi ở một số vị trí. Đây là cơ hội cũng là thách thức cho mọi người thể hiện năng lực của mình."

Apo nghe những lời này liền nhận ra, lại bắt đầu cho mọi người ăn bánh vẽ rồi!

* Bánh vẽ: ý là vẽ ra những điều không có thật nhằm lừa bịp người khác.

Chỉ là cậu không biết bản thân mình có nuốt nổi miếng bánh này không!

- "Sắp tới công ty sẽ tiến hành hợp tác với M.Entertainment. Chúng ta không chỉ đảm nhiệm 100% các công việc hậu kỳ mà còn hợp tác với họ để phát triển những chương trình giải trí khác."

Trong lúc nói chuyện với mọi người, trên màn hình xuất hiện một bản trình chiếu có tựa đề [Thực tập sinh toàn năng].

- "Đây là một chương trình thực tế. Công ty M.Entertainment sẽ gửi nghệ sĩ của họ đến chỗ chúng ta thực tập."

Thực tập? Những nghệ sĩ đó có làm được không?

Dường như tất cả mọi người đều đặt ra nghi vấn. 

- "Mọi người nghe tôi nói trước đã. Những năm gần đây chương trình thực tế đang phát triển rất tốt và hiệu ứng khán giả cũng khá ổn định. Lần này công ty chủ yếu lấy danh nghĩa hợp tác với công ty họ. Nói là thực tập nhưng dù gì mọi người làm trong nghề cũng đã lâu, những quy tắt nào cần biết cũng đã biết."

- "Apo, lần này nhóm cậu sẽ đảm nhiệm những công việc hậu trường. Còn nghệ sĩ sẽ đến thực tập ở vị trí nào, tôi sẽ thống nhất với bên đó rồi thông báo cho mọi người sau."

Cuộc họp kết thúc, Apo ôm máy tính đi ra ngoài cùng mọi người. Tâm trạng cậu trở nên vui vẻ, mặc dù thời gian sắp tới sẽ vất vả vì phải làm thêm giờ nhưng cậu được nắm chính của dự án này. Đây cũng xem như một cơ hội tốt.

Lúc Apo quay trở về bàn làm việc và cầm điện thoại lên xem, cậu phát hiện Mile đã gửi tin nhắn đến. Apo lấy tay ấn vào giao diện tin nhắn, bên trong hiện lên một bức hình.

Sau khi nhìn thấy nội dung trong tấm ảnh, cậu lập tức gửi icon ngón tay giữa cho đối phương.

Người này đi siêu thị chỉ để mua những thứ này sao! Apo phóng to bức ảnh lên, quả nhiên có đầy đủ những thứ cần thiết!

Mile nhanh chóng trả lời tin nhắn, Apo cảm thấy nhức đầu khi đọc xong.

- "Muốn không? Tối nay thử xem!"

- "Tối nay tôi phải tăng ca rồi!"

Apo cũng cảm thấy ngứa ngáy trong người nhưng không còn cách nào khác. Công việc hậu kỳ chính là như thế! Hơn nữa, cậu vừa mới nhận được dự án lớn nên cần phải nhanh chóng đưa ra những phương án phù hợp cho nhóm.

Apo làm việc đến tận khuya, thao tác nhấp chuột để chỉnh sửa hình ảnh trên màn hình được thực hiện một cách liên tục khiến tay cậu trở nên tê liệt và gương mặt cũng dần dần trở nên vô cảm.

- "Apo, anh còn chưa về sao?" Đồng nghiệp tên Tiểu Danh bên cạnh tắt máy tính và quay sang hỏi Apo trước khi ra về.

Apo liếc nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm, phải tan làm thôi!

- "Đợi anh đi cùng với." Sau khi tắt máy, Apo cùng Tiểu Danh đi vào thang máy. Lúc này điện thoại của người bên cạnh đổ chuông, Apo nghe nhạc chuông cảm thấy giọng hát hơi quen quen.

- "Bài hát này nghe hay đó!" Apo thản nhiên khen một câu.

- "Đây là bài hát của Mile. Một ca sĩ rất nổi tiếng dạo gần đây." Vừa nhắc đến thần tượng của mình, Tiểu Danh lập tức hăng hái nói không ngừng nghỉ.

- "Mile?" Apo lặp lại. Lại là nam thần nào mới nổi à?

- "Chính là Mile. Cho anh xem hình này." Sau khi nói xong, Tiểu Danh liền đưa hình của ca sĩ này cho Apo.

Mile!

Thảo nào lại quen đến thế!

- "Rất nổi tiếng à?" Apo lầm bẩm trong miệng, không phải lúc trước vẫn hát trong quán bar sao?

- "Thực ra cũng không hẳn thế. Chỉ là âm nhạc của anh ấy hơi khác lạ nên không thể đem so sánh với những thể loại trên thị trường được."

Tiểu Danh nghĩ Apo đang hỏi nên cô trả lời, sau đó vẫn không quên thêm vào câu sau.

- "Nhưng mà những bài hát của anh ấy rất hay. Nghe nói người cũng đẹp."

- "Nghe nói? Em chưa từng nhìn thấy anh ta à?"

- "Mile hơi bí ẩn. Trong các buổi biểu diễn, anh ấy thường đeo mặt nạ. Nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt thôi cũng đủ biết phía sau mặt nạ chắc chắc là một gương mặt chuẩn nam thần."

Apo cười thầm trong lòng, tên kia cũng lắm trò phết! Nhưng mà với gương mặt đẹp trai như thế, nếu lộ diện, chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn nữa.

Khi Apo về đến nhà, Mile vẫn chưa ngủ, anh đang ngồi ngoài ban công chơi đàn. Trong nhà Apo có một ban công rất rộng, mỗi khi có thời gian, cậu vẫn thường uống rượu trên này.

Không ngờ khoảng không gian này của cậu lại có chủ mới sớm như thế!

- "Chưa ngủ sao?" Apo thay giày đi vào nhà. Lúc đi ngang qua bàn, cậu tiện thể rót cho mình một ly nước lọc.

- "Tôi vẫn không có thói quen ngủ sớm." Mile đang ôm cây đàn xoay người nhìn Apo.

Màn đêm tĩnh lặng, Mile ngân nga một giai điệu không rõ lời, những ngón tay thon dài gãy nhẹ lên những sợi dây đàn. Apo yên lặng lắng nghe một lúc, cuối cùng cậu nhận ra giai điệu đó chính là bài hát Mile đã biểu diễn đêm hôm ấy.

Bài hát đã từng khiến Apo rung động.

- "Nghe hay không?"

Mile đặt cây đàn sang một bên, thản nhiên nhận nửa ly nước còn lại trên tay Apo uống một hơi.

- "Hay."

- "Trong nhóm tôi có một cô gái nhỏ là fan của cậu đấy."

- "Chú không phải sao?" Mile cầm lại cây đàn, gãy một vài hợp âm cho Apo nghe.

- "Tôi không theo đuổi thần tượng. Cũng không có thần tượng."

Apo nhún vai. Cậu đã qua cái tuổi nhiệt huyết đó rồi. Apo nhìn người trước mặt, rõ ràng người kia lớn hơn cậu vài tuổi nhưng nếu so sánh, hình như cậu có vẻ trưởng thành hơn.

- "Không theo đuổi thần tượng bởi vì vẫn chưa gặp được người mình thích." Mile đưa ra kết luận giúp Apo. Cậu đứng khoanh tay dựa vào tường không phản bác lại câu này.

- "Chú theo đuổi tôi đi!"

- "Theo đuổi tôi. Tôi chắc chắn khiến chú thích tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net