Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo bực bội trong lòng, cậu vứt điện thoại sang một bên đi uống nước. Nước nóng trong bình vẫn chưa sôi, Apo đặt cốc xuống bên dưới vòi và thẩn thờ nhìn đèn đỏ của bình nóng lạnh.

- "Làm gì đó?"

Mile từ phía sau ôm lấy Apo. Bây giờ cả hai đã chính thức làm lành và Mile đột nhiên biến thành một cái đuôi nhỏ phía sau Apo. Anh chỉ ước mình có thể đi theo người này mọi lúc mọi nơi.

Vốn dĩ trong lòng Apo đang khó chịu, giờ nhìn thấy người này cười vui vẻ như thế cậu lại càng khó chịu hơn.

- "Anh tránh xa em một chút đi!"

- "Làm sao vậy, nhóm trưởng? Mặt em ngày nào cũng nhăn nhăn nhó nhó, có phải đến giai đoạn mãn kinh không?"

- "Không được đâu! Anh còn lớn hơn em vài tuổi, nếu phải đến giai đoạn đó, anh mới là người nhận trước chứ!"

- "Anh ồn ào quá!"

Apo đột nhiên cáu gắt. Nếu không phải vì anh ấy, bản thân cậu có bị cư dân mạng tấn công không? Mặc dù những chuyện này chỉ là chuyện không đáng để bận tâm nhưng Apo vẫn cảm thấy khó chịu. Mấy người đó thật xấu!

- "Em đã nhìn thấy bình luận bên dưới trailer rồi hả?"

Mile hỏi câu này, Apo bất giác cảm thấy xấu hổ vì bị đối phương bắt được ý nghĩ xấu xa của mình. Một cảm giác tội lỗi và áy náy dâng lên trong lòng cậu.

Bản thân cậu khó chịu thì liên quan gì đến Mile? Tại sao cậu lại vô tâm trút hết những sự bực tức của mình lên trên người anh chứ?

- "Xin lỗi."

Vừa nghĩ đến điều này, Apo lập tức nói xin lỗi với đối phương. Có lẽ Mile cũng hiểu được cảm giác khó xử của cậu nên anh đưa tay nắm lấy bàn tay cậu an ủi: "Đừng quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về em. Họ cũng chỉ là những người la xạ thôi."

- "Bọn họ không biết em, càng không thể phán xét được con người em."

Lúc này trong phòng không có người, Apo gục đầu tựa vào vai anh. Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Mile bên tai, trái tim nóng nảy của Apo dần bình tĩnh lại.

- "Cháu trai, cháu trưởng thành thật đấy!"

- "Đương nhiên rồi, dù gì cháu cũng ăn nhiều muối hơn chú mấy năm mà!"

Apo biết Mile đang cố ý làm cậu vui nên khi nghe anh nói xong, Apo ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh không suy nghĩ gì về những bình luận không hay đó sao?"

Mile biết Apo đang nhắc đến những bình luận ác ý mà anh đã gặp phải. Chỉ cần xuất hiện trước ống kính, chắc chắn sẽ có người thích và có người không.

Bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, có yêu thích cũng có hận thù.

Mặc dù một số người vô cơ ghét người nhưng bản chất con người chính là như thế.

- "Làm sao lại không có suy nghĩ gì được. Anh còn lén trốn một góc khóc đó." Mile cố tình phóng đại biểu cảm, hàng lông mày và đuôi mắt cùng rũ xuống trông thật đáng thương.

- "Em chẳng tin."

- "Tại sao lại không tin?" Mile hỏi.

Apo không thể nói rõ nhưng cậu cảm thấy Mile không giống kiểu người sẽ vì những chuyện này mà trốn khóc một mình.

- "Vậy anh điều chỉnh tâm trạng này như thế nào?" Apo lại hỏi anh.

- "Làm sao để điều chỉnh tâm trạng à?" Vừa nói Mile vừa ôm người vào lòng, miệng ghé sát tai cậu nói nhỏ: "Khi đó anh tự nhủ với bản thân, nhất định phải kiên trì, bởi vì...."

- "Bởi vì cái gì?" Apo vô thức bị Mile dẫn dắt.

- "Bởi vì trong một tương lai không xa, vợ anh đang đợi anh nên anh phải nhanh chóng vượt qua khó khăn để có thể ôm đàn hát cho em ấy nghe."

- "Nếu không như thế sao có thể câu được vợ chứ?"

- "Đệch! Anh coi em là trẻ lên ba à?" Apo biết trong miệng người này không bao giờ nói được câu nào nghiêm túc. Lúc nãy đúng là bị anh ấy mê hoặc mà!

- "Nhỏ hơn một ngày cũng là nhỏ, hơn nữa em còn nhỏ hơn anh tận mấy tuổi. Không phải chỉ là một đứa trẻ sao?" Mile nghiêng người hôn Apo, môi lưỡi hai người vừa chạm vào nhau đã vội rời đi.

- "Vậy mà lúc em cố tình bắt chuyện với anh, anh còn phớt lờ em." Apo đột nhiên lật lại chuyện cũ. Cậu vẫn còn nhớ lúc mình chủ động nói chuyện với Mile, anh ấy còn không thèm nhìn cậu một cái.

- "Chẳng phải chỉ là giả vờ thôi sao. Sau đó anh cũng đã gọi em rồi, còn nhờ em mang đồ vào phòng tắm, em quên à?" Giọng Mile đột nhiên nhỏ lại.

- "Hơn nữa, anh đi cùng mọi người trong nhóm, làm sao có thể không có chỗ ở được."

- "Chẳng qua muốn bắt được vợ, anh cũng cần một chút thủ đoạn."

Vẻ mặt Mile đầy kiêu ngạo. Anh không ngờ những lời nói này không những không làm Apo hài lòng mà cậu còn thẳng tay đá anh ra khỏi người.

- "Tránh ra."

Apo đẩy anh ra sau đó cầm ly nước rời đi. Cứ ngỡ bản thân là thợ săn nhưng cuối cùng lại vào nhầm hang do con mồi bẫy sẵn. Đúng là mất mặt mà!

Mặt dù trên miệng nói ra lời lạnh lùng nhưng khóe miệng lại nhếch lên cao.

Lúc chương trình thực tế phát sóng tập đầu tiên, Mile ngồi xem cùng Apo trên ghế sofa tại phòng khách. Giờ phút này Apo không còn căng thẳng nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã xong, cậu căng thẳng cũng vô dụng.

Hình ảnh và nội dung của tập đầu tiên khá khác so với những gì trailer đã chiếu trước đó. Không có quá nhiều sự khó chịu và chủ yếu tập trung những phân cảnh riêng của Mile.

Sau khi xem xong, Apo hơi khó hiểu: "Tại sao lại khác với trailer vậy?"

- "Vì trailer cần phải khiến người xem cảm thấy tò mò và kích thích nên mới cần phải cường điệu để tạo điểm nhấn."

- "Nhưng mà, em lên hình trông đẹp trai thật." 

Mile nói xong liền xoay người muốn đè Apo xuống ghế. Có một số người không phù hợp với máy quay nhưng Apo của anh không nằm trong số những người đó. Bên ngoài, Apo đã thuộc kiểu người có ngoại hình bắt mắt, khi lên hình, những ưu điểm của cậu lại càng tỏa sáng nhiều hơn.

Ví dụ như sự dịu dàng của hai hàng lông mày hay độ cong của môi mỗi khi Apo cười.

Apo muốn kiểm tra phản ứng của khán giả sau khi xem tập đầu tiên nhưng khi cậu đưa tay tìm kiếm chiếc điện thoại trên ghế thì Mile đã đè lên tay cậu: "Đừng xem những thứ vô nghĩa ấy."

- "Em chỉ xem một lát thôi."

Apo nhấp vào ứng dụng mạng xã hội và kéo xuống phần bình luận đọc từng cái một. Mile sợ Apo nhìn thấy những bình luận xấu nên anh nhích người vào sát người Apo để xem cùng cậu.

Những bình luận đầu tiên vẫn bình thường nhưng càng kéo xuống, Apo lại càng cảm thấy kì lạ, dường như thái độ của khán giả không giống như lúc xem trailer.

[Có phải chỉ một mình tôi nhìn thấy ánh mắt của Mile nhìn nhóm trưởng không được bình thường không?]

[Lầu trên, bạn không cô đơn, nhưng tôi không dám nói!]

[Cái này có thể hít được không? Ánh mắt của nhóm trưởng nhìn Mile cũng không được trong sáng á!]

.....

Tâm tình hiện tại của Apo không biết phải diễn tả ra sao! Phản ứng này là có ý gì đây!

"Reng reng reng"

Màn hình điện thoại của Apo hiển thị hai chữ "Mẫu hậu".

Chắc là mẹ đã xem chương trình này rồi!

- "Alo! Mẹ!"

- "Con trai, con đang trên TV đấy." Giọng điệu của mẫu hậu trông rất phấn khích.

- "Dạ, là chương trình hợp tác với bên công ty con. Mile cũng tham gia, mẹ có thấy không?" Apo đang bật loa ngoài, Mile nghe thấy có tên anh nên lập tức nhào qua.

- "Mile đẹp trai thật đó. Mẹ thấy Mile lên hình còn đẹp hơn ở bên ngoài nữa." Mẫu hậu lại quên mất mục đích của cuộc gọi này là để hỏi thăm đứa con trai của bà.

- "Bởi vì có trang điểm đó chứ." Apo nhìn Mile ngồi bên cạnh cười vui vẻ khi nghe thấy hai chữ đẹp trai của mẹ Apo. Cậu bĩu môi với anh.

- "Quan hệ giữa con với Mile vẫn tốt chứ?"

Kịch bản lúc đầu của cậu và Mile chính là sự mâu thuẫn giữa cấp trên và thực tập sinh nên không có gì ngạc nhiên khi mẹ cậu hỏi như thế. Apo không nghĩ gì nhiều, cậu tùy ý trả lời mẹ: "Cũng được."

- "Bây giờ hai đứa vẫn sống chung hả?"

Vừa nghe xong câu hỏi này, một hồi chuông cảnh báo đột nhiên vang lên trong đầu Apo. Cậu quay sang nhìn Mile đúng lúc anh cũng ngước đầu nhìn cậu, Apo chậm rãi trả lời: "Sao vậy mẹ?"

- "Bảo thằng bé đến nhà chơi, dù sao cũng là Tết mà."

Năm mới đã qua một tuần, có phải lời bào chữa của mẫu hậu hơi vụng về không?

- "Bà ơi, ngày mai con sẽ đến ạ." Mile ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, Apo sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại. Mẹ Apo dừng lại một chút sau đó nói chuyện với Mile như không có gì xảy ra.

- "Vậy dì ở nhà đợi con, con có thích ăn món nào không? Dì sẽ đi mua trước nguyên liệu để chuẩn bị sẵn."

- "Món nào dì làm con cũng thích."

- "Vậy không quấy rầy hai đứa nữa, mẹ cúp máy đây."

Apo nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Tại sao mọi chuyện lại đi theo hướng kì lạ như thế này?

Mà khoan!

Vừa nãy mẹ đã nói cái gì?

Mẹ xưng hô dì với Mile sao?

Không phải mẹ đã phát hiện ra điều gì đó rồi chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net