Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai người lên xe, Apo quay sang hỏi Mile: "Muốn đi đâu?"

Mile báo địa chỉ cho Apo để cậu nhập vào thiết bị chỉ đường. Sau khi nhìn thoáng qua, cũng may cùng tuyến đường.

- "Cậu ký hợp đồng với M.Entertainment à?" Apo liếc nhìn Mile khi đang lái xe. Từ khi lên xe, Mile luôn cúi đầu xem điện thoại.

- "Ừm."

Mile trả lời tùy ý, ngón tay vẫn đang gõ trên màn hình điện thoại. Nhóm trưởng đã gửi cho anh một vài bản demo nhưng Mile cảm thấy không hài lòng.

Khi làm việc, Mile rất tập trung. Cảm hứng luôn đến bất chợt, anh phải nắm bắt mọi lúc mọi nơi.

Đợi đến khi Mile giải quyết xong công việc, xe cũng đã dừng ngay trước cổng công ty. Thấy Mile cởi dây an toàn, Apo cho rằng đối phương sẽ mở cửa đi xuống xe nhưng không ngờ anh lại lấy điện thoại mở camera trước.

Mile chụp một bức ảnh, sau đó đăng tải lên trang cá nhân của mình, cuối cùng quay sang chào tạm biệt Apo.

- "Tôi lên đây. Tối nay mấy giờ chú tan làm?"

- "Hỏi làm gì?"

- "Hẹn chú đó. Tối nay tôi sẽ diễn ở quán bar, chú đến không?" Lúc này Mile đã mở cửa xe bước một chân ngoài, anh dùng ánh mắt mong chờ nhìn Apo.

- "Bây giờ đã ký hợp đồng với công ty mà vẫn còn đi hát ở quán bar à?" Mặc dù Apo không ở trong ngành giải trí nhưng cậu cũng biết được những quy tắt của nghệ sĩ.

- "Tôi không biểu diễn để kiếm tiền. Chỉ đến giúp mấy người anh em thôi. Chú đến không?"

Apo nghe Mile nói như thế cũng hơi động lòng. Từ sau hôm đi công tác đến nay, cậu cũng không có thời gian để thư giãn. Thật sự cũng muốn uống vài ly.

- "Diễn ở đâu?" Cuối cùng Apo quyết định đi.

- "High! Chú biết chỗ đó không?"

- "Biết! Tối nay cậu định thế nào? Tự đi hay tôi đến đón?"

- "Để tôi tự đi. Dù sao cũng cần chuẩn bị một chút."

- "Được rồi! Tôi đi đây!" Apo nói xong muốn khởi động xe thì bị Mile ngăn lại.

- "Đợi đã." Thấy Apo nhìn mình, Mile liền kéo khẩu trang trên mặt xuống sau đó nhướng người hôn lên môi Apo một cái.

- "Tôi đi đây. Lái xe cẩn thận."

Apo vừa đi vừa hồi tưởng lại nụ hôn vội vã lúc nãy. Khi vào đến công ty , cậu đặt máy tính lên bàn, cũng không phát hiện nụ cười vẫn luôn giữ trên môi. Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Apo nên bắt đầu hóng hớt hỏi chuyện: "Có chuyện gì vui thế?"

- "Chuyện vui gì? Chăm chỉ làm việc đi!"

Vào buổi chiều, sếp gọi Apo đến văn phòng. Khi vừa đẩy cửa đi vào, cậu liền nhận được thông báo: "Chương trình thực tế lần trước chúng ta nói, về cơ bản đã quyết định tham gia nhóm của các cậu."

- "Tuy nhiên, bởi vì bên phía nghệ sĩ cần phải thực hiện một số công việc khác nên dự án cũng chưa cần phải bắt đầu ngay."

Apo nghĩ đến Mile, anh ta cũng vừa mới ký hợp đồng với M.Entertainment, không cần phải trùng hợp như thế chứ!

- "Nghệ sĩ nào sẽ đến tham gia vậy?" Apo đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

- "Sao? Cũng muốn theo đuổi thần tượng à?" Ông chủ cười, Apo đã làm việc dưới trướng anh một thời gian, năng lực của cậu rất tốt, đó là lý do anh giao một dự án quan trọng cho cậu đảm nhiệm.

- "Không có. Chỉ hỏi bừa thôi."

Câu hỏi vui của sếp vô tình kéo Apo trở về khung cảnh đêm qua, người kia ôm cây đàn trên tay và cũng hỏi cậu có muốn theo đuổi anh ta không.

Theo đuổi anh ta sao?

Theo đuổi cái rắm!

Apo tự chế giễu bản thân. Cậu và Mile cũng chỉ xảy ra chuyện đó một hai lần. Muốn cùng anh ta chính thức qua lại sao?

Nếu thật sự muốn qua lại, ai thèm tìm đến anh ta chứ!

Vừa đúng giờ tan làm, Apo liền xách máy tính rời khỏi bàn làm việc. Trước khi đi, cậu còn không quên nhắc nhở thân thiện với đồng nghiệp: "Hôm nay trời lạnh, đừng làm việc khuya quá. Mau tắt máy tan làm đi."

- "Anh, anh đổi tính sao? Tan làm sớm vậy?" Một đồng nghiệp cười trêu chọc Apo.

- "Cậu thì biết cái gì. Hôm nay là giáng sinh, anh ấy phải đi hẹn hò chứ! Không biết  khi nào chúng ta mới được diện kiến chị dâu đây?"

- "Im im im! Một đám không biết xấu hổ." Apo không thể nói chuyện được với những người này, cậu cầm chìa khóa và rời đi. Nhưng Apo thật sự không nghĩ đến đêm nay là đêm giáng sinh. Vì vậy, trên đường đi, Apo suy nghĩ có nên mua thêm hai quả táo đỏ không.

Apo đến quán bar vẫn còn sớm, thậm chí buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu. Cậu nhìn thấy Mile đang đứng trên sân khấu, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, tay đang điều chỉnh dây đàn. Sau khi nhìn thấy Apo, Mile đã chơi một bản hợp âm cho cậu nghe.

Những người bên dưới cứ nghĩ Mile cố tình thể hiện bản thân nhưng chỉ có Apo biết được, đó là giai điệu lúc tối Mile đã cho cậu nghe.

Apo gọi một ly rượu và nhấp từng ngụm nhỏ. Cậu lấy trong túi ra một điếu thuốc định châm lửa nhưng nghĩ đi nghĩ lại không gian không thích hợp, thế là đành ghim điếu thuốc lên tai.

Đúng chín giờ tối, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu. Người dẫn chương trình không giới thiệu rõ Mile nhưng phía bên dưới có người vẫn nhận ra anh. Vì thế họ đã giơ máy lên chụp liên tục.

Mile làm chủ sân khấu khá tốt, sau khi hát xong một bài, anh một mình độc tấu guitar khiến các cô gái bên dưới la hét không ngừng. Hòa chung không khí lúc đó, Apo cũng lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh trên sân khấu, và bị Mile bắt được.

Apo nhìn vào bức ảnh vừa chụp, ánh sáng trên sân khấu chiếu vào người Mile, ngay cả mái tóc cũng nhuộm màu đèn mờ ảo. Khi cậu vừa ấn nút chụp, Mile cũng bất ngờ ngước nhìn vào điện thoại.

Hài lòng với tác phẩm của mình, Apo liền đăng lên trang cá nhân: "Bài hát cũng không tệ." Bức ảnh vừa mới xuất hiện, Apo đã nhận được rất nhiều lượt tương tác và bình luận. Có những người bạn thường chơi cũng gửi tin nhắn cho cậu.

- "Đang ở đâu đấy? Mọi người ra ngoài tụ tập sao?" - Sanki.

Apo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu chọn phớt lờ người này.

Khi cậu nhìn lên một lần nữa, Mile đã rời sân khấu và đang đi về phía cậu. Anh tháo mặt nạ và cầm nửa ly rượu còn lại trên tay Apo, sau đó ngẩng đầu uống hết một hơi.

- "Tôi hát như thế nào?"

Lúc này sân khấu đã có người biểu diễn một bản nhạc rock. Bầu không khí lập tức trở nên sôi động, Mile ghé sát vào tai Apo thì thầm. Cậu chỉ cảm nhận được hơi nóng phà lên tai mình, còn những lời đối phương nói, Apo không thể nghe được.

- "Cậu nói gì?" Apo hét lớn hỏi lại Mile.

Đêm nay, bài hát của Mile như dành tặng cho Apo. Lúc thử đàn trên sân khấu, vì tóc mái phủ xuống trán, Mile lấy tay vuốt ngược lên trên làm lộ ra vầng trán cao và đôi lông mày rậm. Cả gương mặt anh như bừng sáng thu hút người đối diện.

Apo đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, cậu không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Thấy Apo muốn rời đi, Mile liền kéo tay cậu lại hỏi: "Đi đâu?"

- "Ra ngoài hút thuốc."

Apo luồn qua đám đông đi ra ngoài nhưng Mile bất ngờ đi theo sau cậu. Lúc trên sân khấu biểu diễn, có vài người nhận ra Mile nên muốn chụp hình cùng anh.

Mile di chuyển càng lúc càng nhanh, thậm chí đi lên trước Apo. Apo bị đám đông chen lấn nên cậu bị đẩy lùi lại phía sau. Nhìn thấy Apo đang bị mắc kẹt, Mile chỉ còn cách quay lại nắm lấy tay Apo và kéo cậu chạy khỏi đám người kia.

Hai người chạy một mạch đến một con hẻm nhỏ. Apo dựa người vào tường thở hổn hển. Nơi này khá vắng vẻ, nếu như không cố tình tìm kiếm, sẽ không có ai phát hiện ra họ.

- "Mới chạy vài bước mà đã thở như thế. Chú yếu quá!" Mile trêu chọc Apo.

- "Còn không phải do fan của cậu à? Cũng có sức hút đấy!"

- "Lần đầu gặp, có phải chú cũng bị tôi thu hút rồi đúng không?" Mile tiến lên một bước nhéo eo Apo.

Ánh sáng trong hẻm nhỏ không được tốt, nhưng khung cảnh càng mờ ảo lại càng kích thích.

Apo đột nhiên muốn hút thuốc, cậu sờ túi một lúc mới nhớ hình như vừa bỏ lại trong quán bar.

- "Muốn hút thuốc hả?" Mile đưa tay sờ tai Apo sau đó lấy điếu thuốc xuống.

Apo cầm lấy cho vào miệng, sau đó hất cằm hỏi Mile: "Có bật lửa không?"

- "Có chứ. Cả người tôi đang bốc lửa đây, chú có thể dập nó không?" Mile vừa nói lời tán tỉnh vừa lấy trong túi ra một chiếc bật lửa và châm cho Apo.

Apo hít một hơi sau đó cố ý phun làn khỏi trong miệng mình lên mặt Mile. 

Mặc dù bị cho ăn khói nhưng Mile vẫn không thấy khó chịu, khóe miệng không ngừng cong lên, anh cầm lấy điếu thuốc trên tay Apo đưa vào trong miệng mình: "Cho tôi một hơi."

Apo vẫn còn muốn hút thuốc nhưng Mile không cho cậu lấy lại điếu thuốc. Anh kẹp điếu thuốc trên tay và bảo Apo tự đến hút. Apo liếc xéo đối phương sau đó cúi đầu lại gần nhưng không ngờ bên kia lại rút tay về.

Giây tiếp theo, Mile nghiêng người về phía trước.

Miệng đầy mùi nicotine!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net