Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mile đang dựa lưng vào tường lắng nghe bản demo thì tai nghe đột ngột bị kéo ra. Anh cau mày, nguồn cảm hứng vừa mới xuất hiện lại bị phá tan.

- "Chú có thể gõ cửa trước khi vào phòng tôi không?"

Giọng điệu của Mile không được tốt. Đêm nay anh giống như đi tàu lượn siêu tốc, dốc sức hầu hạ người kia cuối cùng đến một miếng nước cũng không húp được. Ngọn lửa trong người khó khăn lắm mới dập xuống thì người đàn ông này lại đến quậy phá.

- "Sáng mai mẹ tôi sẽ đến đây."

Apo cũng biết cậu đang làm phiền đối phương nhưng việc này rất gấp, nếu như mẫu hậu của cậu phát hiện mối quan hệ bất chính của hai người, cuộc đời cậu xem như chấm dứt!

- "Bà tới à, sao chú sốt ruột như thế ?" Mile vừa đeo tai nghe vừa thuận miệng hỏi.

- "Cậu nhất định phải ghi nhớ ba điều trong quy định kia. Ngày mai mẹ tôi đến, cậu phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên."

- "Còn nữa, đống đồ của cậu vứt lung tung trên tủ giày kìa, mau đi dọn đi."

- "Biết rồi! Mai dọn."

- "Dọn ngay bây giờ!" Apo nắm lấy cánh tay của Mile lôi đi.

Thân hình Mile cao lớn, Apo không thể di chuyển được anh, ngược lại cậu còn bị người kia đẩy ngã lên giường. Mile khóa chặt người trong lòng, miệng vừa hôn tai Apo vừa thấp giọng nói: "Chú không nói tôi cũng quên mất, đống đồ tôi mua hôm trước, hay là đêm nay kiểm tra chất lượng luôn?"

Apo nhéo mạnh một cái lên đùi người kia và bắt lấy bàn tay đang đặt lên vùng thắt lưng của cậu. Dưới tình huống khẩn cấp như thế này mà vẫn không vứt bỏ được sự biến thái của bản thân?

- "Nghiêm túc cho tôi!"

Apo trừng mắt với người trước mặt. Rõ ràng lớn hơn cậu vài tuổi, sao tính tình lại trẻ con như thế? 

- "Tôi đã nói như thế nào? Bên ngoài phải gọi là chú, ngày mai nói năng cẩn thận đó."

- "Chú?" Mile cong môi cười với nét mặt thích thú.

- "Chú à, lúc chú còn cởi truồng chạy đi chơi thì tôi đã lên tiểu học rồi đấy!" Mile cố ý nhắc đến chuyện tuổi tác của cả hai để nhắc nhở mình lớn hơn người kia.

- "Dù vậy tôi cũng là chú. Cháu trai à, nếu như còn không thu móng vuốt của mình vào, coi chừng tôi băm nát chúng đấy!"

Mile chỉ muốn trêu chọc Apo một chút nhưng khi thấy cậu sắp nổi giận, anh cũng không tiếp tục nữa. Mile vỗ lưng Apo sau đó rời khỏi người cậu.

- "Sao lại mau giận như thế chứ? Nói đi, dọn thế nào?"

Gương mặt Apo đầy sự bất an. Gần đây, cảm xúc của cậu dường như luôn bị cuốn theo những hành động của người này. Rõ ràng, đây không giống cậu của trước kia.

- "Ra ngoài dọn trước đi." Apo đứng dậy khỏi giường, ngón tay sờ mũi một cách vô thức. Cậu đi đến phòng khách, người bên trong từ từ mang dép đi ra sau.

Apo đứng nhìn một lượt phòng khách và phòng tắm. Chỉ một thời gian ngắn, trong nhà đã có dấu vết của người thứ hai, thế mà cậu lại không nhận ra.

Thói quen là một điều đáng sợ!

- "Cất những thứ này trước đi." Apo đưa túi đồ cho Mile. Mile ngoan ngoãn nhận lấy, sau khi đi một vòng quanh nhà, cuối cùng anh lại không biết phải cất ở nơi nào.

- "Phải cất ở đâu đây?" Mile gãi gãi đầu. Anh ném vấn đề lại cho Apo.

Lúc đầu Mile mua những thứ này chỉ để giải trí, vì vậy, mỗi loại anh chọn một thương hiệu khác nhau. Bây giờ, những chai, những hộp đủ màu sắc này để bất kỳ nơi nào cũng dễ bị phát hiện.

- "Trước tiên cứ cất vào tủ quần áo đi đã." Apo đã dọn dẹp xong phòng khách, từ tủ để giày đến  ghế sofa, sau đó cậu tiến đến nhà vệ sinh. Cậu phải chắc chắc bên trong không có bất kỳ dấu vết mập mờ nào mới có thể yên tâm được.

Thu dọn một lúc cũng gần hai giờ sáng. Apo ngáp ngắn ngáp dài sau đó chúc ngủ ngon Mile một lần nữa rồi trở về phòng ngủ.

Dạo gần đây Apo liên tục gặp ác mộng. Trong giấc mơ, mối quan hệ bất chính của hai người bị phát hiện, vì thế cả hai đều bị xử tội, lúc thì bị bắt bỏ lồng heo, lúc lại ép cậu phải chịu trách nhiệm với Mile,...

Lúc Apo bị tiếng động ồn ào trong phòng khách đánh thức thì đã hơn tám giờ sáng. Cậu vội vàng vệ sinh cá nhân sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Trong phòng khách, Mile đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện với mẫu hậu của Apo. Hai người chẳng khác gì "mẹ hiền con thảo", và ngay khi thấy Apo bước ra khỏi phòng, bốn ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu.

- "Con trai, mặc dù là cuối tuần, cũng không nên dậy muộn như thế chứ!"

- "Con xem Mile kìa, lúc mẹ đến, Mile liền đi pha cho mẹ một ấm trà. Con xem con cư xử có giống một người chú không?"

- "Bà ơi, tại đêm qua chú làm việc tới khuya, chứ ngày thường không như thế đâu." Mile ngoan ngoãn rót cho bà một ly trà. Trong khi bà cúi đầu uống, Mile nhướng mày cong miệng với Apo.

Đúng là con cáo già!

Apo nghĩ thầm. Cậu đi đến ngồi cạnh mẹ, sau đó rót một ly trà đưa vào miệng nhấp một ngụm.

Vị trà không tệ, nhưng mà người này lấy trà ở đâu ra?

- "Mẹ, trà này mẹ mang tới à?" Apo nhấp môi, sau đó lại rót thêm một ly.

- "Là YY gửi tặng. Thằng nhóc này, con làm chú rồi mà tủ lạnh trong nhà lại trống không như thế, ngay cả trà để mời khách cũng không có."

- "Con nói xem con lớn tới từng tuổi này rồi, ngày nào cũng sống cô đơn một mình như thế, mẹ thấy nên có người ở bên cạnh để chăm sóc cho con."

Ngay khi nhận thấy mẫu hậu lại bắt đầu quay lại vấn đề muôn thuở lúc trước, Apo cảm thấy đau đầu. Bởi vì Apo sinh sau đẻ muộn nên mẫu hậu của cậu rất sợ một ngày nào đó bà không còn nữa, bỏ lại cậu một mình không có ai chăm sóc. Đó là lý do cứ dăm ba bữa bà lại giới thiệu cho cậu một cô gái.

Đối tượng xem mắt của cậu rất tốt. Ai cũng có công việc ổn định, tính tình lại ngoan hiền, nhưng Apo biết rõ con người của cậu, làm sao có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của những cô gái này được!

Tất cả những cuộc hẹn này đều được Apo xử lý êm đẹp nhờ cái miệng ăn nói khéo léo của cậu. Mỗi khi gặp mặt Apo đều kêu ca than vãn cuộc đời bất hạnh của mình với các cô gái. Mặc dù cậu có ngoại hình ưa nhìn nhưng trên miệng lúc nào cũng ca bài ca của kẻ nghèo khổ, muốn kiếm tiền nhưng lại không muốn phấn đấu vì nhiều lý do. Mặc dù các cô gái sẽ mềm lòng với hoàn cảnh của cậu nhưng họ đều chủ động mở miệng từ chối với người giới thiệu.

Người đàn ông tốt, nhưng không phù hợp.

Sau vài lần như thế, mẹ cậu cũng ngạc nhiên, bà không hiểu tại sao con trai bà tốt như thế mà không có lấy một người con gái chấp nhận ở bên cạnh?

Chắc chắn những cô gái này xem thường con trai bà. Vì vậy, những cuộc hẹn hò xem mắt vô nghĩa ngày càng nhiều hơn. Apo trở nên thành thạo với công việc bán thảm của mình, một vòng tròn lặp đi lặp lại không có hồi kết.

- "Mẹ, mẹ đừng giục con nữa. Nếu muốn thì thúc giục Mile kìa. Mile lớn tuổi hơn con, đi giục người ta đi." Apo ném ngọn lửa về phía Mile sau đó cậu ngã người lên ghế và ngáp dài.

- "Thằng nhóc này." Mẫu hậu đột nhiên không biết phản ứng thế nào. Mặc dù Mile gọi dì nhưng nói trắng ra, cả hai không có quan hệ huyết thống, làm sao có thể ra mặt nói chuyện này được!

- "Chú là người lớn thì chú phải lập gia đình trước chứ. Cháu không thể vượt mặt người lớn được." Mile ném rắc rối về lại Apo. Sau khi nghe Mile nói, mẹ Apo bắt đầu chuyển chủ đề.

- "Ba con dạo này sao rồi? Nghĩ lại thì cũng đã mấy năm rồi không gặp nhau."

- "Vẫn tốt ạ. Sau khi nghỉ hưu, ba con chủ yếu ở nhà nghỉ ngơi, đi câu cá hoặc thỉnh thoảng leo núi cùng những người bạn già. Ở nhà ba vẫn luôn nhắc đến bà, lần này nghe con đến đây nên ông ấy đặc biệt dặn dò con phải đi thăm bà."

- "Chỉ là không ngờ chuyến thăm nhà lại gây ra phiền toái như thế. Nếu không nhờ bà vẫn luôn nhớ đến con, chắc con cũng không biết phải sống ở đâu nữa."

Apo thật sự không thể nghe thêm được nữa. Anh ta đúng là giỏi lấy lòng! Vẫn không biết sống ở đâu? Một thành phố rộng lớn như thế này không kiếm được chỗ ở à? Hơn nữa, chằng phải mới ký hợp đồng với công ty sao, công ty lại bỏ mặc nghệ sĩ lang thang không có chỗ ở à?

- "Tuy rằng chúng ta không chung huyết thống nhưng tình cảm lại như người thân trong nhà. Con cứ yên tâm ở lại đây, dù sao Apo cũng sống một mình."

- "Cảm ơn bà." Mile cười ngọt ngào.

- "Đúng rồi, thời gian tới con sẽ có buổi biểu diễn, bà đến tham gia cho vui được không? Con sẽ dành cho bà một vị trí tốt nhất."

- "Chân tay bà lớn tuổi rồi, không còn đủ sức nhảy nhót cùng mấy đứa nữa. Để Apo đi đi."

- "Apo, con đưa YY đi cùng đi. Nhớ chụp nhiều nhiều hình gửi cho mẹ."

Tại sao chỉ nói vài câu lại tiếp tục sắp xếp cuộc hẹn cho cậu rồi?

- "Con không đi. Con còn phải đi làm. Dạo này công việc hơi bận."

- "Hôm đó là cuối tuần. Buổi biểu diễn luôn tránh những ngày mọi người đi làm." Mile nói lớn giọng. Đôi mắt thứ nhất rồi lại đôi mắt thứ hai cùng nhìn chằm chằm về phía Apo. Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của mẫu hậu, cuối cùng cậu đành giơ tay đầu hàng.

- "Đi, đi, đi. Con đi. Đến lúc đó con sẽ ngồi ở vị trí hàng đầu luôn, được chưa?"

- "Thế còn được." Mặt mẹ cuối cùng cũng giãn ra khi thấy cậu đồng ý.

- "Được rồi. Mẹ có hẹn với mấy dì đi chơi, không làm phiền hai đứa nữa. Mau đi siêu thị mua ít đồ đi, đừng có ăn ngoài suốt như thế."

Apo lập tức đứng dậy tiễn mẹ ra cửa khi thấy bà chuẩn bị tiếp tục bài ca quen thuộc. Sau khi đóng cửa, Apo thở phào một hơi.

Nguy hiểm cuối cùng cũng đi qua!

- "Đi siêu thị không?" Mile ngồi trên ghế hỏi Apo.

Apo nghiên đầu nhìn đồng hồ, cũng gần tới giờ trưa, cậu không thể ngủ tiếp được. Cũng nên đi dạo một chút, dù sao cả ngày ngoài ở công ty thì lại chui đầu trong phòng, cả người sắp mọc rễ luôn rồi.

- "Đi đi. Nhưng mà nói trước, tay nghề của tôi không được tốt đâu."

- "Tôi sẽ nấu cho chú ăn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net