Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo lái xe đến siêu thị gần nhà. Siêu thị có hai tầng, tầng một dành cho khu đồ gia dụng, tầng hai dành cho thực phẩm tươi sống và đông lạnh.

Apo đậu xe và nhìn thấy Mile lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang đeo lên mặt. Cả hai lấy xe đẩy và bắt đầu mua sắm từ tầng một. Apo vừa nhìn các kệ hàng vừa hỏi Mile: "Sao lúc nào cậu cũng mang khẩu trang vậy? Lúc biểu diễn cũng luôn đeo mặt nạ?"

- "Công ty yêu cầu như thế hả?"

- "Thói quen thôi." Mile tiện tay lấy chai dầu gội đầu trên kệ, sau khi nghiên cứu một lúc lại đặt trở về vị trí cũ.

Đây không phải loại Apo thường dùng.

- "Thói quen?" Apo hơi khó hiểu.

- "Tôi không muốn mọi người quan tâm đến vẻ bề ngoài của tôi hơn âm nhạc." Mile giải thích.

Apo nghe xong tiếp tục phản bác: "Sao cậu thiếu tự tin thế!"

- "Mọi người có thể vừa thích âm nhạc của cậu vừa thích ngoại hình của cậu mà."

Vẻ ngoài của Mile thật sự rất thu hút. Anh có làm da trắng và đường nét trên mặt rất hài hòa. Tuy đôi mắt không thuộc kiểu đào hoa nhưng lại mang đến một sức hút mỗi khi nhìn vào.

Đôi mắt ấy dường như hút hồn người đối diện chỉ bằng một ánh nhìn.

Chưa kể đến má lúm đồng tiền ngay khóe miệng của Mile, mỗi khi anh cười lên, cả gương mặt như bừng sáng. Đôi khi nhìn Mile, Apo luôn tự hỏi tại sao trên mặt một người lại có thể tồn tại hai cảm xúc khác biệt như thế.

Khi nghiêm mặt thì lạnh lùng xa cách, khi nở nụ cười lại ấm áp như gió xuân.

- "Tôi đã từng bị quấy rối bởi chính người nói yêu thích âm nhạc của tôi. Khi đó tôi mới vào nghề, thấy có người yêu thích thì rất vui."

- "Sau đó thì sao?" Apo tò mò.

- "Người đó rất chân thành. Mỗi khi gặp tôi, đều nói về âm nhạc với tôi. Nói âm nhạc của tôi hay như thế nào, nói anh ta lắng nghe âm nhạc của tôi ra sao. Lúc đó tôi cứ nghĩ mình đã tìm được một người bạn tri kỉ."

- "Kết quả thì, chết tiệt." Mile cười một cách chế giễu.

Lúc này, tần số hóng chuyện của Apo được thiết lập, cậu chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo của đối phương nhưng người này lại im lặng.

- "Kết quả như thế nào?" Apo hỏi.

- "Quên đi, nói gì cũng vô nghĩa." Mile cầm lấy xe đẩy từ tay Apo sau đó đi lên tầng hai.

Câu chuyện đột ngột dừng lại khiến cả người Apo cảm thấy khó chịu. Cậu phải biết được kết quả cuối cùng, vì vậy cái miệng Apo bắt đầu lải nhải theo sau Mile.

- "Cậu mau nói tiếp đi. Là anh ta không có một chút gì gọi là thích âm nhạc của cậu sao? Hay là cùng cậu nói chuyện về âm nhạc chỉ để tiếp cận cậu?" Apo vừa nói vừa đuổi theo Mile.

- "Đợi tôi với!"

Cho dù Apo có hỏi bao nhiêu, Mile vẫn không nói gì thêm.

- "Tối nay ăn gì? Chú có đề xuất gì không?" Mile chuyển chủ đề. Apo nhét một đống đồ vào xe đẩy, chủ yếu là những đồ ăn liền và thực phẩm được chế biến sẵn.

- "Ăn sủi cảo đi. Tôi nấu sủi cảo rất ngon, không bị vỡ."

- "Chúng ta có thể ăn thứ gì tốt cho sức khỏe không?" Mile thầm thở dài trong lòng. Người này mỗi ngày đều ăn những thứ đông lạnh không bổ dưỡng.

Bảo sao vòng eo lại nhỏ như thế!

- "Không tốt cho sức khỏe sao. Có thịt lợn và hành lá mà." Apo không quá chú trọng đến những bữa ăn của cậu. Mỗi ngày đều bận rộn với công việc, ngoài ăn cơm ở công ty, những bữa ăn còn lại Apo đều không quan tâm.

Thế là trong tủ lạnh nhà Apo quanh năm chỉ có bia và đồ nhậu.

Mile phớt lờ Apo, anh nhanh chân đi đến quầy rau củ để chọn một vài loại nấm và rau xanh. Sau đó anh di chuyển qua hàng thịt mua một ít thịt lợn băm và thịt bò. Cuối cùng, Mile đi đến khu hải sản mua cá.

- "Cậu biết làm những thứ này sao?" Apo ngẩn người nhìn Mile.

- "Nói rồi mà, tôi sẽ nấu cơm cho chú ăn."

- "Không nhìn ra đó, không nghĩ là cậu biết nấu ăn." Hai mắt Apo mở to giống như không thể tin tưởng Mile.

- "Nấu ăn thôi mà, có gì khó. Khi tốt nghiệp ở Mỹ, tôi quyết tâm theo đuổi con đường âm nhạc nên ba tức giận đã cắt luôn nguồn tiền trợ cấp."

- "Tôi phải đi rửa bát kiếm tiền ở một quán bán đồ ăn trong suốt ba tháng. Rửa nhiều đến mức bàn tay như muốn lột da ra luôn."

- "Tôi đã học nấu ăn khoảng thời gian này."

- "Cho nên lúc này cậu gặp được người bạn tri kỉ kia?" Apo lại tiếp tục chuyển sang chủ đề lúc nãy. Mile vẫn không trả lời.

Nhìn thái độ của Mile, Apo suy đoán chắc hẳn chuyện này rất nghiêm trọng, vì vậy cậu không tiếp tục hỏi nữa.

Ai cũng có những bí mật trong lòng, có một vùng cấm không ai được phép chạm vào.

Từ siêu thị trở về nhà đã gần tới giờ chiều. Nhìn thấy Mile xách từng túi đồ đi thẳng vào phòng bếp, Apo vừa đi theo vừa cảm thấy hối hận.

- "Có cần tôi giúp gì không? Tôi phụ một tay."

- "Chú giúp tôi nhặt rau đi." Mile cầm túi rau xanh đưa cho Apo. Apo mang ra ngoài phòng khách và nhìn chằm chằm vào đống rau trên bàn.

Những thứ này nhặt như thế nào đây?

Apo lấy điện thoại và gõ từng chữ lên mục tìm kiếm: Nên nhặt rau như thế nào?

Lúc đầu cậu muốn nhập tên loại rau cụ thể nhưng nhìn qua nhìn lại cậu phát hiện mình thậm chí còn không biết tên của chúng.

Trang tìm kiếm hiện ra rất nhiều gợi ý, Apo nhìn từng mục rồi lại so sánh hình ảnh trên mạng với đống rau trên bàn để xác định loại rau chính xác.

- "Nhặt rau xong chưa?" Mile đã chuẩn bị xong nước dùng. Thấy Apo vẫn chưa đi vào nên Mile quay đầu nhìn ra phòng khách hỏi.

Apo hơi ngượng ngùng, không lẽ bây giờ nói mình vẫn chưa bắt đầu sao!

Apo vẫn không lên tiếng, Mile đành tắt bếp đi ra ngoài. Khi nhìn thấy đống rau vẫn còn nguyên vẹn trên bàn và bên cạnh xuất hiện chiếc điện thoại, anh đã hiểu ra, người chú này chính xác là một công tử được nuông chiều từ nhỏ.

- "Đang làm gì thế?" Giọng nói của Mile cũng trở nên dịu dàng hơn.

Apo giật mình khi thấy Mile xuất hiện. Sao cậu lại có một cảm giác bình yên lạ thường trước mỗi cơn bão như thế!

- "Tôi không biết nhặt rau." Apo nói lí nhí. Bữa ăn này đều là Mile chuẩn bị, cậu lại không thể giúp gì được.

- "Không biết chỗ nào? Để tôi chỉ."

Mile ngồi xuống bên cạnh Apo. Anh vừa làm vừa hướng dẫn cho Apo biết tên từng loại rau cũng như cách thực hiện. Apo nhìn chằm chằm vào chiếc tạp dề trên người Mile, đột nhiên cậu cảm thấy người này không còn xa cách như lúc trước mà thay vào đó là một sự ấm áp lạ thường. 

- "Nhìn tôi làm gì." Cảm nhận được ánh mắt của Apo đang đặt lên người mình, Mile dừng tay ngẩng đầu nhìn cậu.

Nhìn lén bị đối phương phát hiện khiến Apo hơi xấu hổ, cậu sờ mũi nói: "Cũng không thể đổ lỗi cho tôi được, dù sao lúc cậu học tiểu học tôi cũng còn đang cởi truồng chạy đi chơi mà."

- "Tôi nhỏ tuổi hơn cậu, kinh nghiệm sống không bằng cậu cũng là đương nhiên."

Lúc này Apo không lấy vai vế người chú ra nói chuyện với Mile, cậu ngoan ngoãn thừa nhận mình nhỏ tuổi hơn người kia. Mile cảm thấy Apo thật thú vị, đột nhiên anh muốn xoa đầu người bên cạnh.

- "Em bé ngoan!"

- "Này! Rửa tay chưa mà sờ đầu tôi? Còn nữa, ai là em bé? Gọi chú!"

Năm nay Apo cũng gần 30 tuổi, bị xoa đầu gọi em bé, đối phương lại là đứa cháu trai lớn của mình!

- "Ở ngoài này xem TV đi, một lát là có đồ ăn."

Mile xách mớ rau vừa nhặt xong đi vào bếp. Chỉ một lúc, mùi thơm kích thích dạ dày bay ra ngoài phòng khách.

Apo hít một hơi, đói bụng quá!

Mile chuẩn bị trên bàn bốn món ăn mặn và một món canh. Anh cởi tạp dề trên người ra trong lúc gọi Apo vào ăn cơm. Lúc này, Mile trông giống chủ nhà hơn người ngồi chờ ăn ngoài phòng khách kia.

- "Thế nào? Không tệ chứ?" Mile chống cằm nhìn chằm chằm Apo. Dưới ánh nhìn thúc giục của Mile, Apo lấy đũa gắp một ít cá cho vào miệng, hương vị tươi ngon, không có mùi tanh.

- "Ừm! Cậu nấu ăn ngọt thật!" Apo lại gắp một đũa thịt bò, mùi vị không tệ. Thịt bò mềm như tan ra trong miệng.

Hai má của Apo phồng lên khi ăn, Mile mỉm cười hài lòng, sau đó bắt đầu cầm đũa dùng bữa.

Thức ăn trên bàn gần như được hai người ăn sạch. Apo ăn xong liền ngã người ra ghế xoa xoa bụng. Lúc thấy Mile định đứng dậy dọn chén bát, Apo liền ngăn anh lại.

- "Tôi dọn cho."

Mile theo Apo vào bồn rửa. Nhìn dòng nước chảy qua những ngón tay thon dài của Apo, sau đó bàn tay được phủ một lớp bọt trắng, những khớp tay lại ẩn hiện bên dưới, thỉnh thoảng nhấp nhô theo sự chuyển động của bàn tay.

Hình như cuộc sống như thế này cũng rất tốt.

Suy nghĩ này bất chợt hiện lên trong đầu Mile.

Anh nấu cơm, người kia rửa bát, sau đó hai người cùng nhau ngồi trên sofa ăn trái cây và xem một bộ phim truyền hình nhàm chán thường phát sóng vào buổi tối.

Mile bị mắt kẹt trong mộng tưởng đẹp đẽ của mình, anh không nhịn được bèn đi tới vòng tay ôm Apo từ phía sau. Apo giật mình liền vung tay theo phản xạ, bọt trên tay cậu bắn tung tóe lên mặt Mile.

- "A! Mắt của tôi!" Mile lập tức la lên. Anh không chỉ cay mắt mà bụng cũng bị Apo thúc cùi chỏ vào, suýt chút nữa phun cả bữa tối ra ngoài.

Quả nhiên, khung cảnh lãng mạn của những bộ phim thần tượng không phù hợp với hai người họ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net