Chapter 5 - The colorful world of Kim-Lee SeWon (part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


you're my fifth season (impossibly warm)

CHAPTER FIVE

Part 2

The colorful world of Kim-Lee SeWon

Mùa yêu thứ năm – Chương 5 – Thế giới rực rỡ của Kim-Lee SeWon (phần 2)

Hơn mười một rưỡi WooHyun mới về tới nhà. Rung chuông cửa, cầu mong SungGyu đã dậy rồi. Hắn thầm xin lỗi vì đã để anh lại một mình, biết rằng anh sẽ không thể ngủ ngon nếu không có mình bên cạnh.

Trong khi đó SungGyu vẫn bận nghĩ làm cách nào để đứng dậy và mở cửa cho WooHyun. SeWon vẫn đang nắm trên đùi anh, yên bình ngủ, anh không đủ nhẫn tâm để đánh thức bé.

Nhưng mà quá hiểu người yêu mình, hắn sẽ không buông tha cho chuông cửa đến khi nào anh chịu ra mở cửa cho hắn.

Ngu ngốc.

SungGyu vội lấy một cái gối nhẹ nhàng đặt dười đầu bé, ít ra thì bé cũng thả tay anh ra rồi.

"Sao anh lâu th-" WooHyun ngậm miệng lại khi nhìn thấy mặt người yêu mình. "Cái quái gì ở trên mặt anh vậy?" SungGyu đảo mắt, ra hiệu cho người kia nhỏ tiếng hơn. "Oh, SeWon đang đây."

"Ờ, 10 phút sau khi em biến mất."

WooHyun cười hối lỗi. "Em xin lỗi mà anh yêu. Dạo này căng thẳng quá nên cần phải đi tập giải tỏa tí mà."

Anh chỉ phẩy tay cho qua, quá mệt mỏi để tranh luận.

"SeWon đâu, cho em gặp nó đi!" SungGyu lôi xềnh xệch WooHyun vào phòng bếp. "Em sẽ gặp nó sau khi xong việc. Anh đói, và SeWon cũng sẽ vậy sau khi ngủ dậy nên tốt nhất là em nên làm bữa trưa đi."

"N-Nhưng..." (Thê nô =)))))

"Na-ah. Em bỏ anh một mình, nên em sẽ làm nó trong lúc anh đi tẩy rửa bức tuyệt tác trên mặt mình."

WooHyun thở dài, cảm thấy bị bắt nạt. "Được."

"Yeah ANH YÊU EM!" SungGyu đáp lại bằng một nụ cười ngay lập tức thắp sáng cái tâm trạng não nề của hắn.

"May mắn cho anh là em yêu anh quá nhiều đó!"

SeWon thức dậy lúc quá mười hai giờ do tiếng động trong nhà bếp, nhưng mà bé sáng mắt lên ngay khi thấy đĩa đồ ăn mình thích trên bàn. Sau đó, ba người họ dành cả ngày xem lại haikyu! trong phòng máy lạnh bằng một cái TV dán tường mỏng dính ultra HD (rich kid ^^). SungGyu đắp chăn qua người bé, tận hưởng phút giây ấm áp này.

.

SungYeol về trễ hơn dự tính và câu đầu tiên cậu phát ra là: "Chuyện quái gì xảy ra với mặt anh vậy?"

SungGyu (lại) phẩy tay qua chuyện.

"Con trai em đấy. Nó dùng mascara chống nước mà anh thì không có đồ tẩy trang chuyên dụng."

"Em xin lỗi hyung cơ mà, cứ như có con gì ở trên mặt anh vậy."

"B-bố?" SeWon dụi dụi mắt ngái ngủ. Bé đã xém ngủ gục rồi nếu không vì nghe giọng của SungYeol.

"Chào bé yêu. Có chuyện gì sao?"

"Không ạ, chỉ là con nhớ bố nhiều quá thôi!" SungYeol tan chảy trước câu trả lời ấy, nhẹ nhàng ẵm bé lên để bé dụi đầu vào cổ mình.

"Bố ơi, mình ngủ lại đây được không? Con chưa muốn về nhà, với lại WooHyunie hyung nấu mấy món con thích nữa. Ngon huyệt vời!"

"Bé yêu à, bố xin lỗi nhưng hôm nay mình đã phiền các hyung quá rồi. Phải đi thôi." SungYeol nói, mong con mình sẽ hiểu.

"Từ khi nào mà mày trở thành người biết nghĩ cho tụi tao vậy hả Yeol? Suốt ngày xông vào chỗ tao làm việc không mà. Đừng tỏ vẻ mình là thánh nữa." WooHyun bước ra từ bếp với một cốc nước cho cậu, người nhận lấy nó và lầm bầm cảm ơn trước khi nốc ừng ực. "Cứ ở đây hôm nay đi. Mai MyungSoo về từ cái hoang mạc chết bầm nào đó rồi đi cũng được."

Vị siêu mẫu kia cố tìm lý do giải thích nhưng mười năm tình bạn với WooHyun giúp cậu hiểu được hắn ta sẽ giữ vững ý kiến mình, không đời nào cho cậu và bé về lúc này. Với lại cậu cũng đang rã rời rồi.

"Okay, được thôi. Nhưng mà chỉ là vì mày nấu ăn ngon thôi đó."

SeWon mừng rỡ high-five các hyung của mình rồi đặt một nụ hôn lên cặp má phúng phính của SungYeol (thứ được di truyền). Họ nhanh chóng tiến vào bếp ngay khi bé phàn nàn về cái bụng đói lúc nghe WooHyun và SungYeol nói chuyện đồ ăn.

Quả là một ngày dài với SungGyu và WooHyun khi cả hai phải trông chừng một đứa nhóc hiếu động không chịu ngủ ngay cả khi đồng hồ điểm 10 giờ. SungYeol thì lăn quay ra ngay sau bữa tối, cậu đã quá mệt sau chuỗi sự kiện. Hai người không nói gì về MyungSoo nhưng anh đủ hiểu hắn đã nhắn tin thông báo tình hình tới người nhiếp ảnh gia kia.

Đó là gia đình cậu ấy mà.

("Em nợ anh lần này WooHyun hyun. Em không ngủ nổi nếu không biết gì về gia đình em bên kia đĩa cầu."

WooHyun bật cười trước tông giọng buồn bã của người kia. "Đừng lo mà MyungSoo. Anh cũng không muốn để họ một mình. Với lại SungGyu chơi với SeWon rất vui. Tụi anh đều rất vui."

"Em xin lỗi hyung."

WooHyun lắc đầu. "Không sao hết. Nhưng hứa với anh em phải làm lành với SungYeol ấy."

"Em sẽ, hyung. Em hứa.")

End chapter 5.

Who's ready for Second Write..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net