🐑🌹🐈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng đang tìm hiểu chính mình. Tôi không biết cảm xúc này đến từ tình yêu anh ấy dành cho tôi hay từ tình yêu Lưu Dương Dương dành cho anh ấy, nhưng tôi luôn cảm thấy cảm xúc này không phải từ tôi. Tôi giống như một người ngoài cuộc, hoặc một NPC trong trò chơi, theo lập trình định sẵn để yêu anh ấy. Tôi không dám chắc nếu không có lập trình này thì tôi có yêu anh ấy hay không, nhưng tôi biết vào khoảnh khắc này, tôi đã lệch khỏi lập trình ban đầu, rơi vào dòng mã mang tên Lý Vĩnh Khâm.

"Ý anh là gì?"

Lý Vĩnh Khâm ngồi dậy và ngồi cạnh tôi trên ghế sofa, tựa đầu lên vai tôi, giọng nói bình tĩnh như thể đang nói về thời tiết hôm nay rất đẹp, anh ấy nói: "Em không thể lừa được anh đâu."

Anh ấy quả thực đáng sợ. Thật sự đáng sợ.

Trong khi tôi cố gắng tìm ra các quy luật để sống sót trong không gian và thời gian xa lạ này một cách thận trọng, anh ấy đã nhận ra những sự che giấu và những lời nói dối của tôi. Nhìn tôi vụng về và bối rối đi qua sa mạc đầy bom mìn, tạo ra một loạt ảo giác, tôi dự định lao vào một nguồn nước mưa dồi dào để tự cứu mình khi anh ấy nói với tôi: "Em không thể lừa được anh đâu."

Tôi đẩy đầu anh ấy ra và ngẩng mặt lên, nhìn anh ấy với sự khó hiểu. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc này. Tôi rất tức giận, tôi ghét anh ấy đã để tôi phải đối mặt một mình với tất cả điều ngớ ngẩn này, như một người đứng sau màn hình giám sát mọi hành động của tôi, nhìn tôi va vào bức tường trong mê cung và sau đó, cười khúc khích, chỉ cần nhấp nháy ngón tay là có thể thay đổi hướng của mê cung, cuối cùng dẫn tôi đến lối thoát yêu anh ấy, tôi tự mãn rằng mình đã chiến thắng trò chơi khi anh ta lại nói với tôi rằng anh ấy mới là người chiến thắng.

Anh ấy cũng không hề tức giận, thực sự, suốt thời gian này tôi thấy như là không thể làm cho anh ấy tức giận bao giờ, từ đầu đã nói rồi, anh ấy luôn thắng thế với tôi. Anh ấy cười nói: "Dương Dương, tình yêu của chúng ta sâu đậm hơn em tưởng tượng. Sống chung dưới một mái nhà, dù chỉ là nói câu 'ăn cơm rồi' thôi, anh cũng biết lời nó đó thuộc về cậu ấy."

"Vì vậy, anh mới hỏi em, liệu anh có làm em thất vọng không? Hiện tại, anh đã không làm em thất vọng như khi em 17 tuổi chứ? Chúng ta từ khi quen biết nhau đã cùng nhau trưởng thành, mặc dù anh là anh trai nhưng trong thời gian ở bên em, anh cũng đã đồng hành cùng em lớn lên. Anh đã rất sợ hãi, Dương Dương à."

Tôi cảm thấy mình có thể mềm lòng với Lý Vĩnh Khâm vào bất cứ lúc nào cũng được, nhưng tôi lại lắc đầu. Tôi hỏi anh:

"Vậy còn anh? Anh có thất vọng với em không, khi này em chưa quen biết anh?"

Lý Vĩnh Khâm cười và nói: "Em cũng giống như anh lúc mới yêu em thôi, ngây thơ nhưng lại thành thật. Nhưng vào thời điểm đó em không thẳng thắn như bây giờ, điều đó khiến anh rất ngạc nhiên."

"Anh có thích không?"

"Lưu Dương Dương, anh có thể yêu em hết lần này đến lần khác, em hiểu chứ?"

"...Cậu ấy sẽ rất vui khi nghe điều đó."

"Em thấy không, đây là điều mà em chưa hiểu. Cậu ấy luôn biết rằng anh sẽ luôn yêu cậu ấy."

Tôi rất ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ với bản thân 20 tuổi của mình khi đối diện với Lý Vĩnh Khâm mà không hề sợ hãi, ngưỡng mộ sự hiểu nhau không thể mô phỏng được giữa họ, cũng như ngưỡng mộ cách Lý Vĩnh Khâm nhắc đến cậu ta với dáng vẻ ấy.

"Yangyang, anh không bao giờ coi em như cậu ấy được."

Tôi rất sợ khi nghe phần còn lại của câu nói đó, tình trạng hiện tại của tôi với những bước đi khó khăn khiến tôi rất xấu hổ, tôi sợ anh ấy sẽ thất vọng với tôi lúc 17 tuổi, và càng sợ hơn khi anh ấy sẽ thất vọng với tôi lúc 20 tuổi.

Lý Vĩnh Khâm đứng lên lấy hai lon bia, đưa cho tôi một lon và nói: "Bây giờ là lúc trưởng thành rồi, hãy uống vài ngụm đi, đây là việc cuối cùng mà em có thể tự làm cho mình."

Tôi mở nắp lon, tiếng "xèng" nhẹ nhàng vang lên cùng với bọt khí, nhắc nhở tôi rằng mùa hè này còn rất nhiều điều chưa làm. Tôi nhấm một ngụm, không ngon, đắng đắng. Tôi nhăn mày và lắc đầu, cố gắng loại bỏ hơi rượu đắng. Nhưng Lý Vĩnh Khâm lại cười: "Still a young boy, baby."

Tôi không cam lòng và lại uống một ngụm lớn:

"Im 20 now~"

"Yangyang, khi anh nhận ra em không phải là cậu ấy, anh đã rất sốc. Dương Duơng của anh đã đi đâu? Bây giờ cậu ấy đang đối diện với phiên bản nào của anh? Trong thế giới của cậu ấy có anh không? Có phải là lúc mà chúng ta không hợp nhau về tính cách không? Thật xấu hổ nếu như điều đó xảy ra! Lúc đó anh còn chẳng buồn quan tâm đến cảm xúc của em."

Tôi nâng ly và chạm ly với anh ấy: "Chúng ta đúng là một cặp, em vẫn đang suy nghĩ. Em đã suy nghĩ về bản thân 20 tuổi và 17 tuổi, chỉ có điều không suy nghĩ đến anh thôi."

Lý Vĩnh Khâm nở một nụ cười chân thành nhất trong khoảng thời gian này, anh cầm lon bia và uống một ngụm lớn, sau đó nói: "Sau này anh hiểu ra rồi, anh sẽ coi như là mình đã trở về quá khứ. Anh quay lại, gặp gỡ một Lưu Dương Dương chưa từng yêu anh."

Tôi hỏi anh ấy: "Em 17 tuổi thì thế nào?", lần này tôi không còn bất an nữa, thẳng thắn như đang nói về chuyện của người khác. Lý Vĩnh Khâm thuận tay bế Louis đang chạy đến và dùng mu bàn chân đẩy Leon cho tôi bế, suy nghĩ vài giây rồi trả lời tôi:

"Rất khó để miêu tả, vì đó không phải là tất cả con người em. Nhưng anh nghĩ, khi Dương Dương trở về anh sẽ nói với cậu ấy, nếu chúng ta quen nhau từ rất sớm, thì kết cục cũng sẽ như thế này. Yangyang, đó là suy nghĩ của anh."

Đêm đó, chúng tôi không tiếp tục nói về những điều này, giống như một đêm bình thường nhất, chúng tôi nói về công việc của unit riêng, cách chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi trong những ngày đầu của dịch bệnh và những điều đáng xấu hổ của các thành viên khác. Chúng tôi đã uống hết số rượu còn lại ở nhà, khi chúng tôi muốn vào phòng Tiền Côn để lấy trộm một ít rượu đỏ thì đã bị anh ấy ngăn lại.

Chúng tôi lại ngủ cùng nhau trong phòng ngủ của anh, anh nằm trong vòng tay tôi còn tôi ngắm anh dưới ánh trăng. Anh thẹn thùng đắp chăn lên mặt nói:

"Này, anh không còn trẻ như lúc đó nữa!" Tôi nhấc chăn ra và cố gắng nhớ lại hình dáng anh ấy bây giờ. Sau đó liền nghe anh ấy bảo, hãy hôn nhau.

Tôi đùa rằng anh không sợ Lưu Dương Dương quay về từ tương lai sẽ ghen tuông sao, anh ấy nói bản thân 21 tuổi có lẽ còn sẽ ganh đua hơn, rồi ngẩng đầu lên và hôn tôi. Đây là nụ hôn thứ hai tôi có từ khi xuyên không đến đây, tôi mãn nguyện thưởng thức đôi môi và lưỡi anh còn vương mùi rượu, khám phá những hình xăm mới trên người anh, khẽ cắn đầu ngón tay anh, và tôi nghĩ cuộc sống của tôi nên như thế này.

-

Ngày hôm sau tỉnh dậy không có cảm giác đau đầu do say rượu, chỉ có cơ bắp toàn thân đau nhức. Tôi hoảng hốt cố gắng nhớ lại xem tối qua có vượt quá giới hạn không, kéo chăn ra nhưng phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng của anh ấy. Căn phòng quen thuộc nhưng đã lâu không thấy nhắc nhở tôi: đây là năm 2017.

Tôi cảm thấy rất mơ hồ, rất không nỡ, rất hoảng loạn. Điều này có nghĩa là tôi và Lý Vĩnh Khâm lại trở thành những người xa lạ, nhưng tôi vừa mới để lại một chút dấu ấn của mình vào năm 2021. Tôi ngồi trên giường thẫn thờ, mong rằng lúc này có hai thứ nhỏ bé dùng móng vuốt gãi cửa phòng tôi để tôi ra ngoài chơi với chúng.

Tôi bước vào phòng khách, mơ màng nhìn vào hình dáng của mình trước gương, mái tóc đen dài che khuất một phần tầm nhìn. Tiêu Tuấn cầm khăn lau tóc đi qua bảo tôi nhanh chóng rửa mặt rồi đến công ty, hôm nay là ngày đánh giá cuối tháng không được đến trễ, nghe nói hôm nay có tiền bối đến chấm điểm.

Tôi nắm lấy Tiêu Tuấn hỏi anh có biết ai sẽ đến không, anh dường như bị tôi làm cho giật mình, ném khăn vào mặt tôi rồi nói: "Đến đó thì biết, cậu nghĩ công ty là của anh à!"

Tôi nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, chọn bộ quần áo đẹp nhất trong tủ, trước khi lao ra khỏi nhà vô thức muốn hét lên: "Anh Ten ơi, em đến đây!", nhưng lại gặp ánh mắt bối rối của Tiêu Tuấn, tôi xấu hổ gãi đầu giục anh ấy nhanh lên.

Tôi lo lắng đến mức hít một hơi thật sâu trước khi đẩy ra khỏi phòng tập, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Lý Vĩnh Khâm, 21 tuổi. Tôi nắm lấy khung cửa và cố gắng bình tĩnh lại, nhưng Tiêu Đức Tuấn đã mất kiên nhẫn và muốn mở cửa và đi thẳng vào trong. Chúng tôi đang tranh cãi nảy lửa về việc "Chúng ta có nên vào bây giờ không?" thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

"Các cậu không muốn vào à?"

Tiêu Tuấn hoảng sợ giải thích bằng thứ tiếng Hàn đứt quãng. Tôi chỉ chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé đó, trước khi nước mắt sắp trào ra, tôi trịnh trọng cúi đầu chào anh ấy: "Xin chào, em tên là Lưu Dương Dương. Xin hãy cho em một lời khuyên. "

Anh ấy bắt tay rất nhẹ nhàng, nhưng tôi không bao giờ quên được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net