11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác Giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

11

Về việc tương lai Kỳ Lam vẫn yêu hắn hay không, Mạc Bắc Thần không có quá nhiều thời gian để rối rắm, bởi vì các bài kiểm tra thi tháng liên tiếp đến đã chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của Kỳ Lam.

Mạc Bắc Thần để không quấy rầy Kỳ Lam học tập, bèn để chuyện ấy trong lòng, không nhắc đến nữa, vừa để liền mấy học kỳ___bởi vì bạn học Mạc Bắc Thần tìm được chuyện khác cần hắn cố gắng hơn.

Khi lớp 7 sắp kết thúc, trong trường đổi hiệu trưởng mới, chỉ lệnh mới đầu tiên ban bố chính là dựa theo thành tích xếp lớp lưu động, mỗi học kỳ đều điều chỉnh.

Làm giáo viên chủ nhiệm của lớp thứ nhất trong ban thực nghiệm, càng phải căn cứ quy định mới này, lập ra nội quy lớp học dựa theo thành tích xếp chỗ ngồi. Vì thế, Mạc Bắc Thần có mục tiêu mới___trở thành hạng hai, làm bạn cùng bàn với Kỳ Lam.

Tuy làm một nhân sĩ trùng sinh, Mạc Bắc Thần có thể rất thoải mái theo kịp bài học của cấp hai, nhưng thế giới này rất công bằng, cho bạn ưu điểm thì sẽ cho bạn khuyết điểm, bạn học Mạc người cao dáng đẹp, thể dục lại tốt, cũng không tính ngốc, chỉ là học không giỏi. Muốn ở Tam Trung trâu bò khắp nơi từ hạng mấy chục của khối vọt lên hạng hai của khối, quả là cần bạn học lão Mạc chịu khó một phen.

Vì thế, ban đêm vốn bạn học lão Mạc tính toán dụ bắt bạn học Kỳ Lam, đã thành chiến trường hai người cạnh tranh học tập. Đến mức sau này hai người cuối cùng lại ngồi chung, nhưng giữa hai người ngoài học ra giao lưu ngày càng ít.

Sau khi học kỳ mới phân lớp, Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần, Âu Dương vẫn cùng lớp, nhóm đảng thái tử Quý Mặc Dương, Trần Mặc bởi vì không chịu được bầu không khí học tập kiềm nén của lớp mới, chủ động yêu cầu chuyển đến lớp thường.

Có điều tình nghĩa giữa đám Quý Mặc Dương, Trần Mặc với Mạc Bắc Thần lại không vì lần phân lớp này mà xa cách, một mặt mấy người đảng thái tử này vốn sẽ định kỳ tụ họp, cùng ra ngoài chơi gì đều sẽ gọi Mạc Bắc Thần; mặt khác cũng là Mạc Bắc Thần có ý kết giao___dẫu sao vô luận là Quý Mặc Dương, hay bọn Trần Mặc, không phải quan nhị đại thì là phú nhị đại, gia tộc nào ở thành phố cũng có sức ảnh hưởng.

Nghĩ đến hắn kiếp trước, ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như thế, Mạc Bắc Thần sớm đã không còn thanh cao, cái gọi là không nịnh bợ con trai còn phải nịnh bợ ông cha, dẫu sao thêm một nhân mạch thì có thể thêm một con đường, huống chi mấy người Quý Mặc Dương thì đáng để kết giao.

Ngày nghỉ ngơi sau khi thi tháng, bọn Quý Mặc Dương, Trần Mặc tụ họp như thường lệ. Lần tụ họp này, Quý Mặc Dương bất ngờ không gọi đến một đám người, ngoài Trần Mặc, Quý Mặc Dương chỉ gọi một mình Mạc Bắc Thần.

Ba người không đến quán ăn thường đi, mà là lái xe đến một con hẻm vắng lặng, một nhóm ba người sau khi xuống xe rẽ vào con hẻm, ở trong con hẻm bất ngờ xuất hiện một quán bar ngoài cửa trang trí phục cổ.

Quý Mặc Dương và Trần Mặc như rất quen thuộc nơi này đi trước đẩy cửa vào, chờ Mạc Bắc Thần vào tìm được họ, hai người đã tìm được một chỗ ngồi bốn người vẫy tay với hắn. Mạc Bắc Thần ngồi vào chỗ, đón lấy thuốc lá Quý Mặc Dương đưa qua, thuần thục hút.

"Mạc Bắc Thần, nhìn cậu bình thường bộ dáng bé ngoan theo bên cạnh Kỳ Lam, tôi còn tưởng cậu không biết hút thuốc! Không ngờ trẻ ngoan đều là giả vờ ha!" Quý Mặc Dương trêu chọc Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần chỉ cười không nói, thực ra kiếp trước khi hắn lớn đến vậy, đúng thật là không biết hút thuốc. Cho dù là hiện tại, Mạc Bắc Thần cũng không quen lắm cảm giác toàn thân mùi thuốc.

Nhưng thuốc giống như rượu, là một loại phương thức giao thiệp giữa đàn ông, bạn có thể không hay hút, nhưng không thể không biết hút, càng không thể dễ dàng cự tuyệt thuốc người khác đưa cho bạn, bởi vì một lời cự tuyệt vô ý của bạn, rất có thể khiến người cho rằng bạn ngạo mạn, do đó tự cắt đứt một đường nhân mạch.

Cho nên sau khi lăn lộn trong xã hội nhiều năm, cho dù bản thân Mạc Bắc Thần rất ghét thuốc, cũng biết lễ độ nhận lấy của người khác, nhất là thuốc từ trong tay người quan trọng đưa đến.

Lúc này hơn 2h chiều, quán bar chỉ mở cửa, còn chưa kinh doanh. Có thể bởi vì Quý Mặc Dương và Trần Mặc là khách quen ở đây, người trong quán bar không tới đuổi người, ngược lại gọi nhân viên phục vụ đưa đĩa trái cây, lễ độ hướng họ nói xin lỗi hiện tại bartender còn chưa đi làm, mời các vị ăn chút trái cây trước, nhẫn nại chờ một lát.

Quý Mặc Dương 'ừ' một tiếng với nhân viên phục vụ, cho Mạc Bắc Thần một ánh mắt 'tùy tiện ăn', liền tự mình hút thuốc với Trần Mặc. Mạc Bắc Thần không thích ăn trái cây cho lắm, lấy lệ ăn hai miếng táo, rồi bắt đầu đánh giá quán bar này.

Mặt tiền quán bar không lớn, trừ quầy bar chính giữa, bốn phía chỉ có tám cái bàn bốn người, một bàn bi-a, và một sân khấu mini. Phong cách bài trí của quầy bar rất phục cổ, giấy dán tường màu nâu sẫm phối với bàn ghế gỗ màu đen, dưới sự phối hợp của ánh đèn cam tạo ra một bầu không khí mập mờ.

Tám cái bàn vây quanh ba phía của quầy bar, hai bên trái phải lần lượt hai cái, phía sau bốn cái và quầy bar, cùng hướng mặt về sân khấu. Sâu khấu không lớn, thiết bị trái lại rất đầy đủ, giá trống, guitar, bass, giá micro chỉnh tề đặt một bên, chờ đợi sử dụng.

Nhìn thấy guitar và micro lâu ngày không gặp, Mạc Bắc Thần kiếp trước cũng xem như là hot một thời không nén nổi có chút ngứa nghề, vì thế Mạc Bắc Thần hỏi hai người: "Nhạc cụ trên sân khấu khách cũng có thể dùng hả?"

"Ngoài nhạc công, chưa từng thấy ai dùng, cậu muốn dùng?" Trần Mặc hỏi.

"Ừ, thấy rất thú vị." Mạc Bắc Thần đáp.

"Ừ, ông chủ của quán này là bạn chí cốt của anh họ Trần Mặc, để Trần Mặc nói một tiếng cho cậu, hẳn là được. Nè, có điều, Bắc Thần cậu biết chơi không? Làm hư không sao, nhưng đừng lên làm mất mặt bọn tôi nhá!" Quý Mặc Dương trêu chọc.

"Cũng tạm! Thử xem sao!" Mạc Bắc Thần thờ ơ đáp.

Trần Mặc nghe vậy, gọi nhân viên phục vụ đến nhỏ giọng nhắn cậu ta mấy câu, nhân viên phục vụ gật đầu, liền xoay người rời khỏi. Không bao lâu quay lại trước bàn họ, cung kính nói: "Tống ca nói, chỉ cần là bạn của Trần thiếu, mọi thiết bị trong quán đều mời tùy tiện dùng, mọi chi phí đều tính cho Tống ca, hi vọng các vị chơi vui."

Trần Mặc nhìn Mạc Bắc Thần, hất hất cằm về hướng sân khấu, ra hiệu Mạc Bắc Thần có thể lên. Mạc Bắc Thần cũng không dông dài, hai ba bước đi lên sân khấu, sau khi đặt micro xong, cầm guitar lên, cắm điện, thử âm, liền đàn hát bài hát chủ đề album đầu tiên kiếp trước của hắn.((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Tuy đã rất lâu không chạm nhạc cụ có chút không quen tay, nhưng người như Mạc Bắc Thần như trời sinh chính là sinh ra vì sân khấu, giọng trầm thấp mà say lòng người, phối hợp hoàn luật chậm rãi mà ưu thương của ca khúc, làm màn biểu diễn của Mạc Bắc Thần trông toàn vẹn.

Cách 4 năm lần nữa cầm guitar, tâm tình của Mạc Bắc Thần có chút kích động, tuy Mạc Bắc Thần cảm thấy làm ngôi sao rất mệt, nhưng hắn lại là một người yêu thích âm nhạc, yêu thích ca hát.

Mạc Bắc Thần quên mình tự đàn tự hát, hát một bài lại một bài quen thuộc lại xa lạ, bất tri bất giác hát hai tiếng đồng hồ, nếu không phải thời gian dài không chạm qua guitar mà bị dây đàn ma sát ngón tay phát đau, Mạc Bắc Thần gần như quên thời gian trôi qua.

Đặt guitar xuống, Mạc Bắc Thần đi xuống sân khấu, từ từ đi về chỗ của Trần Mặc và Quý Mặc Dương. Trong quán bar vừa rồi yên tĩnh như lớp học đột nhiên vào lúc này nổ ra một tràng tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tiếng khen hay.

Mạc Bắc Thần quay đầu nhìn, trong quán bar không biết lúc nào lại thêm mấy người khách, nhưng vì tiếng ca của Mạc Bắc Thần mà ban nãy không tự giác yên lặng. Tiếng ca của Mạc Bắc Thần vừa dừng, quán bar sau một tràng tiếng vỗ tay, cũng náo nhiệt lên.

DJ Tiểu Mập bật bài nhạc nhẹ nhàng, quán bar vừa qua 5h cho người ta một loại ý vị lười nhác chếnh choáng.

Bartender đến thời gian đi làm, vì thế lúc Mạc Bắc Thần về chỗ, nhìn thấy trên bàn đặt ba ly rượu tây đã pha. Thấy Mạc Bắc Thần trở lại, Quý Mặc Dương giơ ly rượu lên, tỏ ý Mạc Bắc Thần cụng ly, Mạc Bắc Thần giơ ly rượu lên chạm ly với hai người, nhấp một ngụm.

Trần Mặc uống một hớp lớn nhìn ly Mạc Bắc Thần một cái, nhướng mày, lắc lắc ly của mình, tỏ ý Mạc Bắc Thần nhìn mà làm. Mạc Bắc Thần đẩy ly ra, cười giải thích với Trần Mặc: "Không phải không nể mặt anh em, nhưng rượu thì thật sự không thể uống nhiều, mũi Kỳ Kỳ nhà tôi thính lắm, lần trước uống rượu với các cậu bị cậu ấy ngửi ra, thằng nhóc đó cả một tuần không nói chuyện với tôi!"

"Được rồi được rồi, Trần Mặc cậu đừng chấp cậu ta, cậu ta chính là vợ quản nghiêm, hai ta uống, cậu ta ở một bên nhìn là được." Quý Mặc Dương vừa hòa giải vừa hạ thấp Mạc Bắc Thần.

Phải nói trong đảng thái tử này Quý Mặc Dương là Mạc Bắc Thần thân nhất, không thân nhất là Trần Mặc. Không phải gì khác, đứa nhỏ Trần Mặc này người như tên, tuổi nhỏ cũng không biết nguyên nhân gì mà đặc biệt ít nói.

Tuy Mạc Bắc Thần hắn cũng xem như linh hoạt, nhưng dẫu sao trước sau cộng lại 30 mấy tuổi, bảo hắn đặc biệt vui tươi dỗ con nít, thật có chút làm khó hắn. Cho nên nếu không có Quý Mặc Dương thường hòa giải, hai người này ở riêng thật có chút lúng túng.

Quý Mặc Dương và Trần Mặc một ly một ly uống rượu, Mạc Bắc Thần không việc làm ở một bên ngồi ăn đĩa trái cây trừ hắn luôn không ai động đến. Ăn rồi ăn, trước mặt hắn đột nhiên lại xuất hiện một ly rượu.

Chỉ thấy một thiếu niên mặt mũi thanh tú đẹp đẽ đứng trước mặt hắn, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn nói: "Anh vừa nãy biểu diễn rất tuyệt, có thể mời anh uống một ly không?"

Mạc Bắc Thần miễn cưỡng nuốt táo trong miệng xuống, chỉnh lại giọng xém chút bị thiếu niên nam không ra nam nữ không ra nữ này làm sởn gai ốc, điều chỉnh tốt nụ cười trông tuyệt đối thiện ý, nhìn thiếu niên nói: "Xin lỗi, tôi không uống rượu. Cảm ơn ý tốt của cậu."

"Cậu ta có bạn rồi." Trần Mặc nốc rượu ở một bên đột nhiên lên tiếng.

Nghe xong lời của Trần Mặc, thiếu niên như tiếc nuối nhìn Mạc Bắc Thần một cái, sau đó thì cái gì cũng không nói đi khỏi.

"Cậu phát hiện rồi nhỉ? Sự bất đồng của nơi này." Trần Mặc đột nhiên nói với Mạc Bắc Thần.

"Cậu là chỉ, nơi này không có phụ nữ?"

Từ lúc nãy thiếu niên kia tới mời hắn uống rượu Mạc Bắc Thần liền chú ý thấy, khách nơi này đều là từng cặp nam nam, không có khách nữ, với vị trí địa lý ẩn náu như vậy vẫn có rất nhiều khách tìm đến, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Mạc Bắc Thần suy đoán, nơi này, hẳn là gay bar trong truyền thuyết.

"Gay bar?" Mạc Bắc Thần hỏi dứt khoát.

"Cậu quả nhiên cũng vậy." Trần Mặc nói. Trần Mặc nói không phải 'là vậy', mà là 'cũng vậy', tỏ rõ lập trường của bản thân. Còn 'cũng vậy' gì đó, tất nhiên không nói cũng rõ.

Đối với 'cũng vậy' của Trần Mặc, Mạc Bắc Thần không có lên tiếng phản bác, tuy Mạc Bắc Thần kiếp trước luôn kiên trì cho rằng mình yêu phụ nữ, nhưng kiếp này đời này hắn chỉ cần một mình Kỳ Lam, như thế 'cũng vậy' của Trần Mặc cũng không tính oan uổng hắn. "Cậu cũng vậy?" Mạc Bắc Thần nhìn Quý Mặc Dương uống rượu ở một bên.

"Fuck, nói thừa, cũng không phải đầu có bệnh, không phải thì đến đây làm gì!" Quý Mặc Dương đáp.

.......Mạc Bắc Thần đột nhiên cảm thấy kỳ thực đứa nhỏ lời ít mà ý nhiều như Trần Mặc cũng rất khiến người thích. Chí ít.....không chẹn họng người ta.....

"Kỳ Lam cũng vậy?" Trần Mặc lại hỏi.

".....Cậu ấy.....còn nhỏ, còn chưa hiểu." Mạc Bắc Thần đắn đo trả lời.

"Cậu thích cậu ta?"

"Là yêu cậu ấy." Nghĩ đến Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần nhịn không được mỉm cười hạnh phúc 'đời này không đổi.'

"Vậy cậu ta có yêu cậu không? Tôi thấy thằng nhóc Kỳ Lam đó không có ý nghĩ gì với cậu. Nếu cậu ta nói với cậu cậu ta không tiếp nhận đàn ông được, cậu làm sao đây?" Quý Mặc Dương nói trúng tim đen.

"Không làm gì hết. Nếu cậu ấy không thể tiếp nhận tôi, thì tôi ở bên cạnh im lặng trông coi cậu ấy, để cậu ấy làm chuyện cậu ấy muốn làm. Thấy cậu ấy hạnh phúc là được. Nhưng....giả sử cậu ấy có thể tiếp nhận tôi, cho dù chỉ có một tia hi vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ!" Mạc Bắc Thần kiên định nói.

Hai người thấy Mạc Bắc Thần kiên quyết như vậy, cũng không nói gì nữa. Họ dẫn hắn đến đây, vốn là để xác nhận Mạc Bắc Thần có phải đồng loại không mà thôi. Hai người tiếp tục uống rượu một hồi, liền cùng Mạc Bắc Thần rời khỏi quán bar.

Mạc Bắc Thần về đến nhà đã 8h tối, vào phòng liền chạy thẳng đến nhà vệ sinh tẩy sạch mùi thuốc lá và rượu, sợ Kỳ Lam ngửi ra. Ba mẹ Mạc đã quen con trai mỗi lần thi cần đi thả lỏng nhìn Mạc Bắc Thần một cái, rồi tiếp tục coi tivi.

Chỉ cần đứa nhỏ về trước 9h tối, ba mẹ Mạc sẽ không quản. Trái lại Kỳ Lam kéo Mạc Bắc Thần nói không ngừng sau này phải về nhà sớm chút đừng làm mọi người lo lắng v.v.

Mạc Bắc Thần liên thanh đáp ứng, cảm thấy càm ràm của Kỳ Lam với mình cứ như một đôi vợ chồng già, chồng ra ngoài uống rượu về nhà, vợ thì dặn dò chồng đừng uống nhiều quá, phải về sớm chút, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Mạc Bắc Thần đột nhiên rất muốn lập tức cùng Kỳ Lam trở nên già đi, dường như chỉ có như vậy, hắn mới có thể có được Kỳ Lam tốt đẹp như thế, một đời một kiếp.

12

(Trans: PUPANDA) Cuộc sống học sinh tuy nhạt nhẽo, nhưng thời gian mỗi ngày đều bị kiểm tra và thi lượng lớn bổ khuyết, rất nhanh, thời gian 3 năm liền trôi qua.

Hồi tưởng 3 năm này đã làm gì, ngoài thỉnh thoảng cùng Âu Dương hoặc cùng bọn Quý Mặc Dương, Trần Mặc, đại khái chính là mỗi ngày đi học, làm bài, thi cùng Kỳ Lam, sau đó đi học, làm bài, thi......

Có điều bỏ ra tất có hồi báo, chí ít kiếp này, Mạc Bắc Thần không cần cha hạ mình cầu người nữa, cũng không cần Kỳ Lam dùng sự ưu tú của y để đổi một danh ngạch của trường học tốt cho Mạc Bắc Thần.

Tuy 3 năm này trôi qua buồn khổ lại nhàm chán, nhưng vào khoảnh khắc có thành tích thi tốt nghiệp, nhìn thấy ánh mắt tự hào của cha mẹ, cùng với dánh vẻ cao hứng của Kỳ Lam vì mình, Mạc Bắc Thần cảm thấy, chỉ cần vì những người hắn yêu này, hết thảy đều xứng đáng!

Do thành tích thi của Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam đều rất tốt, người lớn hai nhà Kỳ, Mạc trải qua thương lượng, quyết định dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài du lịch làm phần thưởng.

Người lớn hai nhà Kỳ, Mạc xin nghỉ 10 ngày, bàn ổn thỏa tuyến đường du lịch, một nhóm 6 người hùng dũng ngồi máy bay đến trạm đầu tiên của chuyến du lịch___Bắc Kinh.

Máy bay rất lớn, người lớn hai nhà vì tiết kiệm tiền, đặt vé máy bay giá rẻ của công ty hàng không loại nhỏ, giá vé rẻ, nhưng chỗ ngồi sắp xếp rất nhiều, rất chật chội, hoàn toàn không thể so với khoang hạnh nhất rộng rãi và thoải mái Mạc Bắc Thần ngồi kiếp trước.

Mạc Bắc Thần đã cao 1m78 không thể không cố nhét hai chân dài vào trong chỗ ngồi, vừa nghĩ đến mình phải duy trì tư thế này ngồi 3, 4 tiếng, Mạc Bắc Thần liền cảm thấy rất vô lực. Có điều dẫu sao là lần đầu tiên ra ngoài chơi với Kỳ Lam, hắn quyết định nhịn.

Ghế ngồi trong máy bay xếp ba người một hàng, tổng cộng xếp hai dãy, hàng bên Mạc Bắc Thần từ ngoài vào trong lần lượt là ba Mạc, Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam; ba mẹ Kỳ và mẹ Mạc thì ngồi hàng phía sau họ.

Kỳ Lam lần đầu tiên ngồi máy bay hiển nhiên rất hưng phấn, đứa trẻ ngày thường trầm ổn yên tĩnh trông sôi nổi lên không ít. Từ lúc vào sân bay đã bắt đầu nhịn không được nhìn ngó khắp nơi, chờ đến lên máy bay, càng tỉ mỉ đánh giá thiết bị bên trong máy từ trên xuống dưới một lượt.

Mạc Bắc Thần thắt dây an toàn cho Kỳ Lam xong, nhìn thấy bảo bối nhà mình hiếm thấy đầy mặt tò mò, nhịn không được vươn tay to ra xoa đỉnh đầu tóc mềm của Kỳ Lam.

"Ngủ một chút đi! Chúng ta phải ở trong máy bay mấy tiếng lận!" Mạc Bắc Thần nói với Kỳ Lam, nhẹ nhàng kéo đầu Kỳ Lam ngã trên vai mình.

"Ừm, đáng tiếc bây giờ là buổi tối, không nhìn thấy trời xanh!" Kỳ Lam dựa trên vai Mạc Bắc Thần, nhìn ngoài cửa sổ tiếc nuối nói.

Mạc Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ vai Kỳ Lam, an ủi nói: "Được rồi, đừng tiếc nuối nữa. Sau này còn có cơ hội mà! Lần sau có ra ngoài, chúng ta liền đặt chuyến bay ban ngày. Mau ngủ đi!"

Kỳ Lam nghe vậy nhắm mắt, bởi vì hôm nay muốn ra ngoài du lịch, Kỳ Lam lần đầu tiên đi xa hưng phấn cả đêm không ngủ được, buổi sáng lại dậy sớm, giúp người lớn xếp hành lý mang theo, giữ nguyên trạng thái hưng phấn.

Cho đến bây giờ, đứa nhỏ đã sắp liên tục 24 tiếng không ngủ, không bao lâu liền hơi hé miệng nhỏ, dựa Mạc Bắc Thần ngáy nho nhỏ. Nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của nhóc con nhà mình, Mạc Bắc Thần cũng dựa lưng ghế nhắm mắt thư giãn. Hai người một đêm không nói chuyện.

Đến sây bay thủ đô là sáng sớm hôm sau, một đoàn người xuống máy bay đổi qua ngồi xe khách của sân bay đến trung tâm thành phố. Bầu trời Bắc Kinh mờ tối, ánh nắng lười biếng xuyên qua tầng mây, làm nổi bật cả thành phố như còn chưa thức giấc.

Theo xe khách men theo quốc lộ chạy vào trung tâm thành phố, phong cảnh lọt vào tầm mắt cũng ngày càng giống Bắc Kinh hắn quen thuộc ở kiếp trước.

Bắc Kinh lúc này còn chưa vào được Olympic thành công, không có Tổ chim* không có Thủy lập phương*, giá nhà ở cũng không có bắt đầu tăng lên biên độ lớn. Lúc xe khách sắp tiến vào nội thành, Mạc Bắc Thần chú ý thấy một miếng đất hoang bên cạnh.

*Tổ chim: Sân vận động quốc gia Bắc Kinh

*Thủy lập phương: Trung tâm thể thao dưới nước quốc gia Bắc Kinh

Nếu hắn không nhớ nhầm, mấy năm sau, tại vị trí miếng đất đó, các trung tâm thương mại mọc lên, nếu bây giờ có thể mua miếng đất đó, mấy năm sau giá trị của nó nhất định tăng gấp đôi.......

Dào, chỉ đáng tiếc Mạc Bắc Thần hắn bây giờ chỉ là một học sinh tốt nghiệp cấp 2, muốn tiền vốn không có tiền vốn, muốn lý lịch không có lý lịch, chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng bánh to này theo phong cảnh xung quanh trước mắt hắn biến mất ngoài cửa sổ xe, ngấn lệ vẫy biệt các tờ màu hồng in ảnh chân dung cụ Mao mọc cánh bay đi.

Chờ xe khách lái vào đoạn đường phồn hoa, ba Kỳ Kỳ Phụng Vũ xách hành lý lên, kêu mọi người xuống xe. Ba Kỳ bởi vì do công việc, từng nhiều lần đến Bắc Kinh công tác, đối với nơi ở và thức ăn ở Bắc Kinh đều có phần hiểu rõ.

Chỉ thấy Kỳ Phụng Vũ quen nẻo quen đường dẫn mọi người băng qua hai con đường, không lâu liền tìm được khách sạn lúc ông đi công tác thường ở, làm xong đăng ký có liên quan.

Nhóm 6 người tổng cộng thuê ba phòng, hai cặp vợ chồng mỗi cặp một phòng, Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam một phòng.

Khụ, Bắc Kinh vào kỳ nghỉ hè, lưu lượng khách tăng vọt, phòng tiêu chuẩn của khách sạn đã ở đầy, còn lại không phải phòng ba người, thì là loại 'phòng tình nhân' thích hợp cho vợ chồng, có điều dù sao hai nhà đều là con trai, bình thường lại ở chung, cũng không ai xoắn xuýt 'hai chữ tình nhân' này. Thoải mái thanh toán, lấy chìa khóa.

Mạc Bắc Thần cầm chìa khóa một phòng trong đó, dẫn Kỳ Lam đến phòng nghỉ ngơi. Vừa vào cửa, Kỳ Lam liền 'bùm' một tiếng bị một con vật nặng tên 'Mạc Bắc Thần' hơn 70kg đè ngã trên giường___quả nhiên giường 'chuyên dụng của tình nhân' chính là chống đè a chống đè! Hẳn vật nặng muốn nói như vậy.

Bò dậy từ trên người Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần như con nít chơi nhà banh đánh giá khắp nơi trong phòng___hắn rất là hiếu kỳ phòng này là 'tình nhân' thế nào.

Cuối cùng Mạc Bắc Thần tổng kết nói, thực ra cái gọi là 'phòng tình nhân' chênh lệch với phòng bình thường không gì lớn, chỉ là size giường rõ ràng lớn hơn giường đôi của phòng bình thường rất nhiều, còn có thứ tình nhân vợ chồng ở nhà du lịch cần dùng.... áo mưa (aka bcs).

Ừm, từ góc độ nào đó mà nói, tổ hợp như vậy đích xác rất phù hợp tiêu chuẩn của 'phòng tình nhân'!

Họ Mạc nào đó người dâm thấy dâm dưới cảnh đẹp tốt lành như vậy, người yêu nhà mình đang nằm sấp trên giường, tư thế vừa vặn.....khụ....dưới tình cảnh người nào đó trong đầu tưởng tượng hình ảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net