13+14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

13

Mạc Bắc Thần nhìn danh thiếp trong tay, tổng giám đốc Công ty hữu hạn văn hóa giải trí Hoa Thần, Lý Tử Mộ.

Mạc Bắc Thần biết giải trí Hoa Thần, kiếp trước, giải trí Hoa Thần từng trong mấy năm ngắn ngủi từ công ty nhỏ không ai biết đến, nhanh chóng lớn mạnh thành công ty đứng thứ tư giới giải trí, nghệ sĩ dưới trướng, thì mỗi người đều nổi, như mặt trời ban trưa, gọi là truyền kỳ trong ngành.

Mà thân phận của ông chủ phía sau của Hoa Thần cũng luôn là đề tài nói chuyện hăng say trong giới, ông chủ của Hoa Thần rất điệu thấp, rất thần bí, ngoài mấy quản lý cấp cao của công ty, không ai gặp qua ông chủ nọ.

Hắn là ai, có bối cảnh gì, không một ai hỏi thăm ra được. Có người nói hắn có bối cảnh quân đội, cũng có người nói sau lưng hắn có quan chức chính trị chống đỡ, suy đoán mãi không dứt, lại không ai biết đáp án chính xác.

Theo kinh nghiệm kiếp trước suy tính, giải trí Hoa Thần hiện tại hẳn là vừa thành lập không lâu, đang lúc chiêu mộ hàng loạt nhân tài. Nếu là kiếp trước, Mạc Bắc Thần tuyệt đối sẽ không chút do dự ký hợp đồng___cây đại thụ Hoa Thần này, tuyệt đối là một bóng mát tốt nhất trong giới giải trí.

Chỉ đáng tiếc, Mạc Bắc Thần hiện nay không muốn vào thùng nhuộm lớn giới giải trí nữa, hắn bây giờ chỉ muốn ở bên Kỳ Lam, Kỳ Lam muốn làm gì, thì hắn theo giúp y.

Vì thế, dựa vào bản năng 'quý nhân không thể đắc tội, đùi nhất định phải ôm tốt' luyện được ở giới giải trí kiếp trước, Mạc Bắc Thần uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn ý tốt của anh Lý, nhưng em sắp phải lên cấp 3, tâm tư chủ yếu phải đặt ở việc học. Ngoài ra, em là ra ngoài du lịch, mấy ngày nữa sẽ rời khỏi Bắc Kinh. E rằng em đành phải từ chối anh."

Lý Tử Mộ vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó lại khôi phục nụ cười ôn hòa, nói với Mạc Bắc Thần: "Nhìn dáng vẻ của em, thật nhìn không ra em chỉ là một học sinh mới sắp lên cấp 3. Thực ra nếu ký với công ty bọn anh, sẽ không xung đột với việc học của em. Em có thể bắt đầu từ người mẫu trước, vừa học vừa làm, nếu nắm bắt tốt, sẽ không chậm trễ việc học. Còn về việc học, bọn anh có thể giúp em chuyển trường đến Bắc Kinh, em thấy thế nào?"

Mạc Bắc Thần nhướng mày nhìn Lý Tử Mộ, đừng nói trường ở Bắc Kinh, chỉ là thành phố nhỏ như họ, muốn vào trường tốt chút cũng đã có chút khó khăn, Hoa Thần bây giờ vẫn chỉ là một công ty nhỏ, đâu ra nhân mạch như vậy?

"Anh biết em có nghi vấn về chuyện anh nói công ty sẽ giúp em chuyển trường," Dường như nhìn ra nghi vấn của Mạc Bắc Thần, Lý Tử Mộ thần bí cười một cái, nói với Mạc Bắc Thần: "Anh không thể nói với em cách cụ thể, nhưng anh có thể tiết lộ là, ông chủ của anh, là một người rất có cách. Chỉ cần em đồng ý ký kết, phía bọn anh có cách lập tức giúp em tiến hành chuyển trường ngay, sự thật em nhìn thấy, sẽ chứng minh tất cả những gì anh nói với em."

Nói đến đây, Lý Tử Mộ dừng một chút, sau đó cười nói với Mạc Bắc Thần: "Anh phải chịu trách nhiệm nói với em, Hoa Thần bọn anh hiện tại vẫn là một công ty nhỏ, nên Hoa Thần hiện tại rất quý trọng nhân tài. Có lẽ đến Hoa Thần, em sẽ phát hiện đãi ngộ của công ty trước mắt không tốt bằng công ty khác, nhưng anh có thể bảo đảm với em, ở Hoa Thần, em tuyệt đối sẽ nhận được chú trọng tương ứng với năng lực của em, tài hoa của em sẽ không bị vùi dập. Công ty hiện tại đầu tư vốn lớn nâng đỡ người mới, điều này cũng có nghĩa là chỉ cần em có thực lực, thì chắc chắn dưới sự bồi dưỡng hết sức của Hoa Thần mà tỏa ra hào quang. Từ góc độ lâu dài mà nói, Hoa Thần tuyệt đối là một lựa chọn rất tốt."

........Không thể không nói, Lý Tử Mộ là một người rất có sức thuyết phục, thành thật phân tích đãi ngộ của công ty và vấn đề có thể gặp phải cho bạn, khiến người rất dễ tin tưởng.

Tiếp theo thả mồi câu, biểu thị ở công ty bạn nhất định sẽ được xem trọng đáng có được; tiếp đó bắt tay vào vấn đề bạn hiện tại đối mặt, quét sạch chướng ngại của bạn, để bạn nhìn thấy con đường bằng phẳng phía trước, tươi sáng vô hạn.

Chỉ đáng tiếc, Mạc Bắc Thần bây giờ, trong lòng chỉ có Kỳ Lam, so với ở bên cạnh Kỳ Lam, cái khác đều là mây trôi cả. Vì thế Mạc Bắc Thần lần nữa uyển chuyển từ chối Lý Tử Mộ: "Cảm ơn tán thưởng của anh Lý, nhưng em vẫn muốn chuyên tâm vào việc học hiện tại. Nhưng em bảo đảm với anh, nếu sau này em vào showbiz, nhất định ký kết với quý công ty." Mạc Bắc Thần cất danh thiếp Lý Tử Mộ cho hắn vào túi quần.

Nhìn thấy mẹ mình ở cửa McDonald's vẫy tay với hắn, Mạc Bắc Thần đứng lên bắt tay với Lý Tử Mộ, nói : "Xin lỗi, mẹ em đang chờ em, em đi trước, tạm biệt!"

Lý Tử Mộ cũng đứng lên, bắt tay Mạc Bắc Thần nói: "Tạm biệt, khí chất của em rất tốt, không làm ngôi sao thật đáng tiếc. Nếu đổi ý nhất định phải liên hệ anh, lúc nào cũng hoan nghênh em ký kết với Hoa Thần!"

Mạc Bắc Thần ra hiệu mẹ chờ chút, đi xếp hàng mua một cái burger và một ly coca cho Kỳ Lam, sau đó theo mẹ mình và dì Kỳ ra khỏi cửa lớn của McDonald's.

"Con trai con vừa nãy nói chuyện với ai vậy? Sao đi rồi còn bắt tay? Con quen hả?" Mẹ Mạc hỏi.

"Không quen. Lúc nãy trong tiệm người nhiều hết chỗ, anh đó đến ngồi chung với con, có trò chuyện một lúc." Mạc Bắc Thần lấy lệ nói.

"Đúng là nhóc con nhiều chuyện, người không quen đều có thể nói vui như thế! Con trai về khách sạn mẹ cho bọn con xem đồ tốt! Mẹ mua cho con và Kỳ Lam một đứa một cái, buổi tối lúc đi Vương Phủ Tỉnh (phố mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh) hai đứa phải cùng mặc nhé!"

Mạc Bắc Thần ngứa da đầu nhìn chằm chằm bao màu hồng đựng đồ trong tay mẹ mình, bên trong đó.....sẽ không phải là quần áo mẹ mua cho họ đi.....quần áo nam sẽ dùng bao màu hồng đựng á hả......?

Mạc Bắc Thần đi phía sau mẹ mình, đôi khi liếc bao trong tay mẹ mình một cái, như sợ bên trong đột nhiên nhảy ra một vật lạ cắn hắn, cứ vậy cả đường thấp thỏm về khách sạn, Kỳ Lam lúc này đang cùng hai người cha ở phòng của Mạc Bắc Thần và mình chơi đấu địa chủ....

.........((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Ai có thể nói hắn biết sao cùng là đấu địa chủ, Kỳ Lam thì có thể chơi với hai người cha rất vui vẻ, mà hắn thì phải bị mẹ bộp đầu. Mạc Bắc Thần bi thương trong lòng.

Đang tự mình bi thương, Mạc Bắc Thần nhìn thấy mẹ mình cầm bao trong tay lên khoe chiến lợi phẩm với ba Kỳ và ba Mạc: "Vừa mua lúc tôi và tiểu Ngọc đi dạo phố! Để bọn trẻ thay cho hai người xem thử nhá!"

Nói rồi lấy từ trong túi ra hai cái áo, một cái nhét vào trong tay Mạc Bắc Thần, một cái đưa cho Kỳ Lam: "Màu đen là của tiểu Thần, màu hồng là của Kỳ Kỳ! Hai đứa mau thay đi!"

Mạc Bắc Thần banh áo ra xem, sọc đen đầy mặt, áo thun thuần đen trong tay mình, ok, cái này rất bình thường, nhưng trên áo, in một con thỏ hoạt hình màu trắng đang gặm cà rốt..........

Lại nhìn cái trong tay Kỳ Lam, trên áo thun hồng nhạt nhỏ hơn cái áo trong tay Mạc Bắc Thần một size, in một con thỏ cà rốt y đúc trên áo Mạc Bắc Thần....lại thêm cái bao màu hồng trong tay mẹ mình, Mạc Bắc Thần không nhịn được hoài nghi, phải chăng mẹ hắn mua áo thun nữ cỡ lớn trong cửa hàng quần áo nữ cho họ?

Mạc Bắc Thần không tình nguyện thay áo thun đen nhìn Kỳ Lam, Kỳ Lam lúc này đã thay áo xong, ngoan ngoãn đứng trước mặt mọi người. Giày thể thao trắng, quần jean lam nhạt vừa người, áo thun hồng, thêm vào khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Kỳ Lam, toát ra đặc biệt thanh tú đáng yêu.

Mạc Bắc Thần nhìn đến trước mắt sáng ngời, lại chợt nghĩ đến áo trên người mình và trên người Kỳ Lam là cùng một kiểu, đi trên đường lớn quả thật chính là đồ tình nhân a! Bạn học Mạc bổ não rất sảng khoái trong đời lần đầu tiên đồng ý mắt chọn đồ của mẹ mình.

Nhìn ăn diện của hai người, một người nhã nhặn tuấn mỹ; một người đẹp trai sáng sủa, mọi người tới tấp gật đầu tỏ vẻ hài lòng, khiến mẹ Mạc ở bên cạnh nhìn phản ứng của mọi người càng đắc ý.

Thời gian lúc này đã gần 12h trưa, mẹ Mạc mẹ Kỳ bỏ túi đồ trong tay xuống, gọi mọi người ra ngoài ăn cơm, sau đó bắt đầu hành trình hôm nay. Dưới sự dẫn dắt của ba Kỳ, nhóm 6 người ra ngoài ngồi xe buýt đi Toàn Tụ Đức (thương hiệu vịt quay lâu đời và nổi tiếng bậc nhất tại Bắc Kinh) ăn vịt quay, rất may chỉ xếp hàng 10 mấy phút thì đến lượt. Sau bữa cơm, 6 người lên đường đến trạm đầu tiên hôm nay ___Thiên Đàn (Đàn thờ trời: một quần thể các tòa nhà ở nội thành Đông Nam Bắc Kinh, tại quận Tuyên Vũ).

Cái gọi là Thiên Đàn chính là nơi hoàng đế cổ đại dùng để tế trời, cầu nguyện. Bởi vì là nơi đế vương cổ đại dùng để cúng tế trời đất thần linh, kiến trúc của Thiên Đàn rất là hào hùng, nhìn từ xa, có một loại cảm giác phi phàm.

Diện tích đất của cả công viên Thiên Đàn rất lớn, nghe nói nơi này thậm chí còn lớn hơn Cố Cung (Tử Cấm Thành) rất nhiều, hai ba tiếng muốn xem hết toàn bộ là điều không thể, cho nên nhóm người Mạc Bắc Thần chỉ chọn mấy cảnh nổi tiếng đi du lãm một phen.

Ngoài Thiên Đàn, nhóm người tiếp đó đi Ung Hòa Cung (một ngôi chùa và tu viện của trường Cách lỗ phái thuộc Phật giáo Tây Tạng nằm ở Đông Thành, Bắc Kinh), Ung Hòa Cung gọi là 'Cung', kỳ thực là một ngôi chùa, người đến thắp nhanh bái phật rất nhiều. Đến Ung Hòa Cung, mọi người đều không tham quan gì, chỉ bái phật tổ, cầu nguyện, rồi rời đi.

Rời khỏi Ung Hòa Cung đã gần chạng vạng, dưới đề xuất của người bản địa, mấy người đi phố Quỹ (con đường ăn uống của Bắc Kinh) ăn cơm tối. Quán ăn của phố Quỹ đều là hình thức quán nhỏ, không có xe bán dạo ven đường, mấy người đến quán bán tôm xào cay thoạt nhìn trước cửa hàng rất đông đúc, ăn cơm tối xong, bởi vì hôm sau phải dậy sớm đi xem giương cờ nước (giống kiểu mỗi thứ hai kéo cờ lên để chào cờ), liền về khách sạn sớm để nghỉ ngơi.

Về khách sạn, mọi người đã mệt cả ngày không tiếp tục ăn nhậu chơi bời, mạnh ai nấy về phòng nghỉ ngơi chỉnh đốn, chuẩn bị hành trì ngày mai. Kỳ Lam chưa từng đi xa nhà đã vội vã đi tắm, chui mình vào chăn mỏng, không lâu liền ngủ.

Mạc Bắc Thần cũng rất mệt, nhưng lúc này ở riêng với Kỳ Lam, khiến hắn không nén nổi nhớ đến chuyện xảy ra ban ngày, sau đó.....mất ngủ.....

Sợ ảnh hưởng Kỳ Lam nghỉ ngơi, Mạc Bắc Thần không mở tivi để giết thời gian, chỉ dựa ngồi ở đầu giường, ở trong bóng tối, nương ánh đèn ngoài cửa sổ xuyên vào, xuất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Kỳ Lam.

Trong ấn tượng của Mạc Bắc Thần, bản thân kiếp trước chưa bao giờ tỉ mỉ ngắm Kỳ Lam.

Hắn thần kinh thô vốn không chú trọng chi tiết lắm, huống chi quen biết Kỳ Lam nhiều năm như vậy, Mạc Bắc Thần sớm đã xem sự tồn tại của y như một điều tất nhiên, càng sẽ không chú ý nhiều thêm. Mạc Bắc Thần lúc trước chưa bao giờ chú ý, người luôn bị mình bởi vì quen thuộc mà chểnh mảng, hóa ra bộ dáng đẹp như vậy.....Mạc Bắc Thần có chút đau lòng nghĩ, thì ra trong vô tình, mình đã xem nhẹ y nhiều đến vậy.......

"Ưm...." Kỳ Lam trong chăn đột nhiên không thoải mái rên một tiếng, tiếp đó lật người xoay qua co người lại, dáng vẻ rất không thoải mái.

Mạc Bắc Thần thấy thế vội vàng nhỏ giọng hỏi bên tai Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

"A.....nóng...." Kỳ Lam không thoải mái lẩm bẩm.

Nóng? Điều hòa đang mở sao có thể nóng? Không phải sốt rồi chứ? Mạc Bắc Thần vội vàng sờ trán Kỳ Lam___nhiệt độ bình thường.

"Kỳ Kỳ, nói tớ biết, cậu nóng chỗ nào?" Mạc Bắc Thần kiên trì nỗ lực.

"A.....nóng a......" Kỳ Lam không kiên nhẫn trở mình, đá chăn ra, tứ chi banh ra nằm chính giữa giường lớn. Mạc Bắc Thần nuốt nước bọt.....cảm thấy mình cũng nóng lên rồi.......

Mạc Bắc Thần nhẹ nhàng đẩy đẩy vai Kỳ Lam, định lay Kỳ Lam tỉnh dậy, để hỏi rõ y rốt cuộc khó chịu chỗ nào. Nhưng Kỳ Lam không những không tỉnh, ngược lại lật mình qua ôm lấy Mạc Bắc Thần nằm nghiêng bên cạnh y.....cọ lên.......

........

Mạc Bắc Thần cảm giác được hình như có thứ gì đụng đến mình, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, lần này........hắn cuối cùng đã biết Kỳ Lam rốt cuộc nóng chỗ nào.....hơn nữa, hiện tại không chỉ Kỳ Lam 'nóng', Mạc Bắc Thần cũng 'nóng' lên theo......

Mạc Bắc Thần run rẩy duỗi tay đến chỗ nào đó của Kỳ Lam, giải tỏa cho y.

Khi ngón tay mát lạnh của Mạc Bắc Thần chạm đến Kỳ Lam, Kỳ Lam thoải mái rên một tiếng, như mèo con cọ trên người Mạc Bắc Thần một cái, cọ đến máu toàn thân Mạc Bắc Thần đều tập trung đến chỗ nào đó, động tác trên tay cũng nhịn không được ngày càng nhanh. May mà Kỳ Lam là lần đầu tiên, không tuốt mấy cái, Kỳ Lam đã ôm chặt Mạc Bắc Thần, tiết ra trong tay hắn.

Nhẹ nhàng đặt Kỳ Lam toàn thân mềm nhũn về trên giường, Mạc Bắc Thần đứng lên vào nhà tắm, mang theo dịch thể của Kỳ Lam, cũng nhanh chóng phát tiết một lần, rửa tay, về giường nằm xuống.

Thời kỳ thanh xuân chết tiệt này.....còn tiếp tục như vậy, hắn thật sự không dám bảo đảm mình sẽ không cuồng tính đại phát, ăn sạch Kỳ Lam!

Kỳ Lam lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, đứa nhỏ chưa từng trải qua tình sự sợ hãi nhìn Mạc Bắc Thần bên cạnh, một chữ 'tớ' đã nói nửa ngày, cũng không 'tớ' ra được cái gì.

Mạc Bắc Thần thở dài, học bộ dáng giáo viên môn sinh: "Kỳ Kỳ, không sao, đây là phản ứng sinh lý bình thường, chỉ cần là con trai đều sẽ có. Đây cho thấy Kỳ Kỳ đã lớn rồi, không có gì phải xấu hổ."

"Nhưng, cậu......cậu.....cậu....vừa nãy......"

"Vừa nãy chỉ là giúp đỡ lẫn nhau giữa bạn thân, cũng không có gì đặc biệt, giữa nam sinh với nhau, rất bình thường." Không để Kỳ Lam tiếp tục 'cậu' nữa, Mạc Bắc Thần lập tức giải thích.

"Có điều, phải là bạn đặc biệt thân mới có thể như vậy, cho nên tớ chỉ như vậy với Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ cũng chỉ có thể như vậy với tớ, biết không?"

"Ừm....có cần....tớ cũng giúp cậu..... không?" Kỳ Lam cuối cùng nói ra một câu hoàn chỉnh nhất tối nay, nhỏ giọng hỏi.

Cần! Mạc Bắc Thần gào thét trong lòng, nhưng....." Không cần đâu Kỳ Kỳ, cậu hôm nay cũng mệt rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa! Mau ngủ đi! Ngủ ngon."

"Ừm, ngủ ngon." Nói xong, Kỳ Lam mệt cực kỳ lần nữa nhắm mắt lại, không lâu liền tiến vào mộng. Để lại một mình Mạc Bắc Thần bị một câu của Kỳ Lam khơi lên dục hỏa đau khổ không ngủ được.......

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu tả điểm thắng cảnh các loại không giỏi!

H gì đó càng không giỏi.......

Chương này.....cứ xem vậy đi....tui đã cố gắng hết sức rồi....TAT

14

((Trans: PUPANDA)) Mạc Bắc Thần luôn trông mong Kỳ Lam trưởng thành, cảm thấy chỉ cần Kỳ Lam lớn rồi, từ đây hoàng tử và hoàng tử liền có thể hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Song Mạc Bắc Thần hiển nhiên xem nhẹ một quá trình quan trọng___thời kỳ thanh xuân.

Thời kỳ thanh xuân là lứa tuổi vi diệu mà nhạy cảm, đứa trẻ vào lứa tuổi này, đối với rất nhiều chuyện còn rất lơ mơ, ví như tình cảm, ví như tình dục.

Đối với mấy chuyện này, chúng bắt đầu tò mò, bắt đầu lén để ý tới, nhưng ở trong sự giáo dục cứng rắn 'không thể yêu sớm' trường kỳ của nhà trường và phụ huynh, có vài đứa sẽ trong tiềm thức đối với tâm tư của bản thân sinh ra cảm giác tội ác, hoặc tâm lý phản nghịch.

Cho nên nhà giáo dục học thường nói, đối với đứa trẻ thời kỳ thanh xuân, giáo dục và khai thông, rất quan trọng.

Từ sau đêm đó nhìn từ biểu hiện trầm lắng của Kỳ Lam, rất hiển nhiên, giáo dục tiết 'sinh lý thực tiễn' đầu tiên của Mạc Bắc Thần với Kỳ Lam, đối với Kỳ Lam mà nói quá mức chấn động.

Từ sau đêm đó, Kỳ Lam liền bắt đầu vô ý hoặc cố ý tránh tiếp xúc cơ thể với Mạc Bắc Thần, lúc ở cùng Mạc Bắc Thần, cũng luôn có chút không tự nhiên. Tuy đang trong chuyến du lịch, y luôn muốn cố gắng biểu hiện ra vẻ mình rất vui vẻ, không muốn làm mọi người lo lắng.

Nhưng sự cứng ngắc của Kỳ Lam khi ở trước mặt Mạc Bắc Thần thật sự quá mức rõ ràng, khiến người lớn hai nhà không khỏi hoài nghi: Hai đứa nhỏ này có phải xảy ra mâu thuẫn gì không? Hỏi thăm hai đứa, hai đứa đều ăn ý vô cùng khẳng định không có chuyện gì hết.

Kỳ Lam không vui, Mạc Bắc Thần toàn bộ tâm tư đều ở trên người Kỳ Lam tất nhiên cũng không vui. Mà mục đích chủ yếu lần này ra ngoài du lịch của người lớn hai nhà chính là để hai đứa nhỏ vừa kết thúc kỳ thi ra ngoài thả lỏng tâm tình, hiện giờ hai đứa đều càng chơi càng không vui, vì thế hai ông bố đập bàn quyết định, dẹp đường hồi phủ!

Mạc Bắc Thần vốn tưởng, về đến nơi hai người cùng sống, thái độ cứng ngắc của Kỳ Lam với mình sẽ có chuyển biến tốt. Thế mà chuyện không những không có phát triển theo hướng Mạc Bắc Thần kỳ vọng, ngược lại theo sự thay đổi của thời gian, tình huống ngày càng tệ.

Lúc nhóm người Mạc Bắc Thần về đến nhà, cách ngày họ khai giảng còn một khoảng thời gian.

Kỳ Lam không như những kỳ nghỉ hè mọi khi dính với Mạc Bắc Thần cùng tập thể dục buổi sáng, học bài, đánh cầu, mà là mỗi ngày một mình lặng lẽ dậy sớm, đến thư viện thành phố họ ở, cho đến khi chạng vạng mới về.

Sau khi về Kỳ Lam một mình ngồi bên bàn làm đề luyện tập, mãi đến đêm khuya, rồi trực tiếp tắm rửa nằm xuống ngủ, làm Mạc Bắc Thần muốn nói chuyện với y một chút, đều không tìm được cơ hội mở miệng.

Đối với những thay đổi này, Mạc Bắc Thần không phải không để ý, nhưng Kỳ Lam hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng, hơn nữa, Mạc Bắc Thần cũng không biết nói với Kỳ Lam thế nào.

Chẳng lẽ bảo hắn hỏi Kỳ Lam: Kỳ Kỳ, cậu gần đây vì sao trốn tránh tớ? Là bởi vì ngày đó tớ giúp cậu thủ dâm hả?

Hoặc là.....Kỳ Kỳ, kỳ thực con trai có phản ứng như vậy rất bình thường mà! Không tin cậu xem, tớ cũng có nè!

Lại hoặc là......nếu cậu thật sự để ý, vậy cho cậu giúp lại, như vậy được rồi chứ?

...........

Nghĩ đến câu hỏi như vậy khóe miệng Mạc Bắc Thần giật một cái, Mạc Bắc Thần hắn tuy thần kinh thô, nhưng cũng chưa đạt đến trình độ lời gì cũng có thể hỏi ra được.

Cho nên Mạc Bắc Thần bây giờ, chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến, cầu nguyện tự Kỳ Lam điều chỉnh tốt trạng thái, hai người lại có thể khôi phục ngày tháng lúc trước.

Đáng tiếc, lần này ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của Mạc Bắc Thần.

Sau khi kéo dài gần nửa tháng như vậy, chạng vạng một ngày, Kỳ Lam theo thường lệ từ thư viện trở về, vào phòng nhỏ của họ, Kỳ Lam bất ngờ không chúi đầu làm bài tập, mà cứ nhìn chằm chằm Mạc Bắc Thần, bộ dáng ngập ngừng.

Im lặng rất lâu, Kỳ Lam đột nhiên mở miệng nói với Mạc Bắc Thần: "Bắc Thần, chúng ta.....ngủ riêng đi!"

Mạc Bắc Thần nghe vậy bỗng ngẩng đầu, sau đó cứng đờ cười: "Sao đột nhiên nghĩ đến ngủ riêng? Nhiều năm qua không phải đều luôn tốt sao? Hơn nữa....."

"Bắc Thần, chúng ta đều không còn con nít nữa, cũng nên trả lại cho nhau một không gian tự do!" Kỳ Lam ngắt lời của Mạc Bắc Thần, cứng ngắc nói.

"Kỳ Kỳ, cậu xem, hai ta mỗi ngày làm xong bài tập đều rất muộn, nếu về nhà nữa, sẽ ảnh hưởng các ba mẹ nghỉ ngơi! Cho nên vẫn......"

"Cậu và tớ đều đã là học sinh cấp 3, không cần phải ở cùng mới có thể học nhỉ? Chúng ta sau này tan học mạnh ai về nhà nấy là được!" Ngữ điệu ôn hòa trước sau như một của Kỳ Lam, cứng ngắc lại nhanh chóng ném ra mấy câu như vậy.

Nhiệt độ trong phòng nháy mắt xuống đến âm độ, hai người đều không nói chuyện, mặc cho một loại virus tên 'im lặng' tùy ý khuếch tán trong phòng.

Im lặng rất lâu, Mạc Bắc Thần gian nan mở miệng nói: ".....Vì sao nhất định phải như vậy? Là bởi vì....chuyện ngày đó à?"

Kỳ Lam tránh né ánh mắt của Mạc Bắc Thần, cúi đầu không nói. Hai người giằng co nửa ngày, Kỳ Lam gật đầu một cái nhẹ không thể thấy.

"Kỳ Kỳ, ngày đó tớ không phải đã nói với cậu sao? Giữa con trai như vậy là rất bình thường. Cho nên cậu không cần............"

"Bình thường?" Kỳ Lam ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Mạc Bắc Thần, giọng điệu hơi kích động: "Nếu tớ nói, mấy ngày nay tớ mỗi ngày đều sẽ nhớ đến chuyện đó, cậu cũng cảm thấy bình thường sao? Nếu tớ nói, chỉ cần nhớ đến chuyện ngày đó thì tớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net