19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pu: ko rành về các ngôn từ giới giải trí lắm, có gì thì góp ý cho nha

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

19

Mạc Bắc Thần cuối cùng vẫn như nguyện có được 'tiền lương' hai cái di động Đỗ Văn Hạo ứng trước. Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, suy ra, Mạc Bắc Thần phải trong thời gian quay phim vô điều kiện toàn lực phối hợp công tác của đoàn phim, hết thảy hành động nghe chỉ huy.

Nghe qua rất đơn giản, diễn viên vốn chỉ cần toàn lực phối hợp đạo diễn mà!

Nhưng nếu bạn tưởng tiền của Đỗ Văn Hạo được xưng là 'đạo diễn tính toán chi li nhất cả nước' dễ kiếm như thế, vậy thì bạn sai rồi!

Đỗ Văn Hạo là kiểu đạo diễn hết thảy lấy phim làm chủ ngày nay trong nước hiếm có, ngoài yêu cầu khắc nghiệt với kỹ thuật diễn xuất của diễn viên, đối với cảnh và ý cảnh của phim cũng có yêu cầu rất cao.

Loại tính cách ngang ngược 'tiền vốn đầy đủ phải theo đuổi chất lượng phim, vốn không đầy đủ, cho dù moi ra từ chỗ khác, cũng phải theo đuổi chất lượng phim', làm Đỗ Văn Hạo cuối cùng trở thành No.1 cuộc bầu chọn đạo diễn trong nước, cũng tạo ra tính cách 'keo kiệt' sẽ tiết kiệm hết thảy tiền có thể tiết kiệm bên người, toàn lực đầu tư vào phim của Đỗ Văn Hạo.

Câu 'hết thảy hành động nghe chỉ huy' vi diệu của Đỗ Văn Hạo, làm Mạc Bắc Thần sau này trong thời gian quay phim, diễn vai nam thứ đồng thời lúc không có phần diễn còn phải khổ sai đảm nhận việc phục vụ cho đoàn phim, đạo cụ, người qua đường v.v. Cho nên nói 'chớ bàn điều kiện với gian thương' thực sự là chân lý đấy nhé!

Khụ, lạc đề rồi. Nói đến bên kia, nói về Kỳ Lam bất ngờ nhận được một cái di động quả cam, cùng một bức thư 'gửi Kỳ Kỳ', lắp ngay sim cho di động vào ngày đó, dựa theo số điện thoại trong thư gọi điện cho Mạc Bắc Thần.

"Alo? Bắc Thần hả?" Kỳ Lam nói, trong giọng nói lộ ra chút cao hứng.

"Hehe, Kỳ Kỳ, thích quà của tớ không?"

"Ừm! Thích. Nhưng, kiểu di động này......rất mắc đi? Cậu có phải tiêu hết tiền lương tháng này rồi không? Phí sinh hoạt tháng này của cậu làm sao đây?"

"Nào có! Tớ gần đây nhận vai nam thứ của một bộ phim, đây là dùng tiền lương đoàn phim phát mua đó."

"Ừm, nếu như vậy thì tớ yên tâm rồi. Bắc Thần, quà tớ rất thích, cảm ơn cậu."

"Chỉ có cảm ơn à ~?" Mạc Bắc Thần cố làm ra vẻ ai oán nói: "Haizz, uổng công tớ ngày nhớ đêm mong về cậu, chẳng thiết ăn uống gì, vậy mà người vô lương tâm nào đó, vô tình với tớ như vậy, haizz...."

Kỳ Lam bổ não hình ảnh Mạc Bắc Thần phô trương ở bên kia, nhịn không được 'phì' một tiếng cười ra: "Bắc Thần, cậu lần này nhận là phim cổ trang à? Vừa nãy nói là đoạn thoại nào đấy?"

"Kỳ, Lam!" Mạc Bắc Thần đầu kia điện thoại nhịn không được nghiến răng.

"Được rồi, không chọc cậu nữa! Không phải hôm trước mới gọi điện thoại đó thôi!"

"Sao có thể giống được? Mấy hôm trước là dùng điện thoại trong nhà cậu gọi, ba mẹ cậu ở bên cạnh, rất nhiều lời đều không thể nói với cậu."

"Ba mẹ tớ nhìn cậu từ nhỏ lớn lên, bí mật gì còn phải nói sau lưng họ a?"

"Ví như, tớ muốn bắt cóc con trai họ; lại ví như, tớ yêu cậu, thì phải nói sau lưng họ chứ!" Mạc Bắc Thần nhân cơ hội tỏ tình.

"........"

"Kỳ Lam? Alo? Kỳ Lam cậu nghe được không?"

"Bắc Thần, cậu lo mà đóng phim đi! Mấy chuyện này, khoan hãy nghĩ tới. Bây giờ tớ...chỉ muốn cố gắng thi vào đại học tốt, chuyện tình cảm, tớ không muốn nói tới."

"......." Mạc Bắc Thần đầu kia điện thoại rõ ràng dừng một chút, nửa buổi mới nói: "Ừ, tớ hiểu rồi. Tớ không ép cậu. Vậy cứ thế trước ha. Cúp nha!"

"Ừm, cúp đi! Tạm biệt."

Cúp điện thoại rồi, Kỳ Lam thở một hơi dài. Ngón tay vuốt ve ảnh tự sướng của Mạc Bắc Thần được Mạc Bắc Thần cài làm hình nền trên màn hình di động, ngẩn ngơ.

Đối với Mạc Bắc Thần cụ thể là tình cảm gì, hiện tại chính Kỳ Lam cũng có chút không chắc. Y từng tưởng mình đối với Mạc Bắc Thần có mấy ý nghĩ kia thì chính là tình yêu.

Nhưng tại sao, Mạc Bắc Thần đã đi lâu như thế, y nên làm gì vẫn làm đó, ăn rồi ngủ, không có quá nhớ nhung? Thậm chí, y cảm thấy mình đã bắt đầu quên, về chuyện đó, về mọi thứ trong khoảng thời gian này. Chỉ giống như một giấc mơ, đã từng đến, lại không tìm được dấu vết. Có lẽ, y nên xem xét lại tình cảm của y.......

Rất lâu, Kỳ Lam nhanh chóng ấn xuống một chuỗi số. "Alo? Xin hỏi anh tìm ai?" Đầu kia điện thoại, một giọng nữ trong trẻo hỏi.

"Alo, là Từ Doanh hả? Tôi là Kỳ Lam......"
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

20

((Trans:PUPANDA)) Sau lần gọi điện đó, tuy cảm giác được sự thay đổi của Kỳ Lam, nhưng Mạc Bắc Thần không có quá nhiều thời gian suy nghĩ vấn đề này. Bởi vì, phim của đạo diễn Đỗ, khởi quay rồi.

Đây là một bộ phim cùng tên cải biên của tiểu thuyết [Ban sơ] về đề tài tuổi trẻ thực tại, phim chủ yếu kể về sự mờ mịt, vùng vẫy lúc đối mặt với áp lực của cuộc sống và công việc của một đôi tình nhân sau khi vừa tốt nghiệp đại học tiến vào xã hội. Khi tình yêu, tiền bạc, giấc mơ toàn bộ bày ở trước mặt hai nhân vật chính, lựa chọn họ mà sẽ đưa ra.

Vai nam thứ lần này Mạc Bắc Thần đóng tên Tống Gia Huy, là một phú nhị đại nhất kiến chung tình với nữ chính Ôn Uyển. Trong phim, Tống Gia Huy về mọi mặt tiền bạc, vật chất, công việc tiện lợi v.v nhiều lần quan tâm tới Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển có một dạo đối với bạn trai Hàn Tiếu hiện tại của mình, thậm chí đối với tình yêu của bản thân nảy sinh hoài nghi.

Vai Mạc Bắc Thần đóng trong phim là Tống Gia Huy, do phần đầu câu chuyện nói về sự phấn đấu của Ôn Uyển và Hàn Tiếu, cho nên không có phần diễn của Mạc Bắc Thần. Nên......

Mạc Bắc Thần 'hết thảy hành động nghe chỉ huy', trở thành phục vụ miễn phí của đại đạo diễn Đỗ. Từ bưng trà rót nước đến đặt cơm hộp cho đoàn phim, lại đến khai thông diễn viên quần chúng, chưa từng tham gia diễn xuất gì, Mạc Bắc Thần trái lại lăn lộn quen mặt hết cả đoàn phim.

Do Mạc Bắc Thần chịu khó, nhân duyên cũng không tệ, một nhân viên công tác trong đoàn phim đã từng vỗ vai Mạc Bắc Thần nói: "Nhóc con không tệ! Chăm chỉ làm! Dựa vào sự chịu khó này của cậu, cộng với tướng mạo này của cậu, tôi đi nói với đạo diễn chút, lấy một vai nam chính không thành vấn đề!"

Mạc Bắc Thần đầy mặt vui vẻ nói: "Vậy thì cảm ơn anh trước!" Sau đó tiếp tục im lặng làm việc vặt, chạy khắp đoàn phim.

Tuy đã ký kết điều ước bất bình đẳng với Đỗ Văn Hạo, Mạc Bắc Thần mới đến đoàn phim làm tình nguyện viên miễn phí lúc không có phần diễn. Nhưng Mạc Bắc Thần chịu khó chạy khắp đoàn như vậy lại không phải không có mục đích. Mấy ngày nay, hễ có thời gian rảnh, Mạc Bắc Thần liền chạy đi xem Đường Doãn Minh đóng phim. Ví dụ như hiện tại_____

Đây là một cảnh phim Hàn Tiếu bị đồng nghiệp chèn ép ở chỗ làm. Một vị tiền bối Hàn Tiếu vô cùng tín nhiệm, đem phương án mà gã cùng Hàn Tiếu thiết kế chỉ đề tên của mình gã, do Hàn Tiếu trước đó không có lưu bằng chứng, không cách nào chứng minh phần thiết kế này có một phần công lao của bản thân, cho nên ngoài một mình phẫn nộ ra thì Hàn Tiếu không còn cách nào khác.

Đoạn cuối của phân cảnh, Hàn Tiếu phẫn nộ xé bỏ bản kế hoạch lúc trước vất vả một tháng mới viết xong.

Lần quay này chỉ có một màn, chính là Hàn Tiếu xé bản kế hoạch.

Tuy nói chỉ có một màn, lại cần diễn viên hiểu rõ và nắm chắc nội tâm và tính cách của nhân vật. Cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của diễn viên.

Chỉ thấy Hàn Tiếu, cũng chính là Đường Doãn Minh, im lặng ngồi trước bàn làm việc của mình, nhìn bản kế hoạch trong tay ngây người, vẻ mặt gần như dại ra chưa phản ứng lại được, suy nghĩ đến đầu mày nhíu chặt, dường như làm sao cũng không thể hiểu, tại sao trên thế giới này sẽ có loại người giẫm người khác để leo lên.

Cuối cùng, Đường Doãn Minh nhắm hai mắt lại, ngửa đầu thở một hơi dài, mới chậm rãi mở mắt ra, từ từ xé bản kế hoạch trong tay thành từng mảnh, lại từ từ đứng lên, rời khỏi văn phòng sớm đã không còn ai.

Đỗ keo kiệt rất hài lòng với biểu hiện của Đường Doãn Minh, phân đoạn này Đường Doãn Minh chỉ quay một lần là qua. So sánh mình với Đường Doãn Minh, hắn phát hiện một thiếu sót rất lớn lúc đóng phim của mình; không thể thông qua góc nhìn của nhân vật chính mà nhìn nhận vấn đề.

Mạc Bắc Thần lúc xem kịch bản, đã từng thảo luận đoạn này với Đường Doãn Minh. Lúc đó Mạc Bắc Thần đối với Hàn Tiếu trong kịch bản không những không có lớn tiếng tranh cãi, ngược lại mỉm cười tiếp tục làm việc cho công ty tỏ vẻ rất khó hiểu.

"Làm một người vất vả cố gắng làm việc, kết quả lại bị người tính kế, lẽ nào anh ta không nên tức giận sao? Không nên vạch trần âm mưu của gã kia sao?"

"Người đó là tiền bối Hàn Tiếu tin tưởng nhất thời điểm đó, cho nên cảm giác đầu tiên của Hàn Tiếu là, bị người tin tưởng nhất phản bội mà nảy sinh nghi hoặc và không thể tin được."

"Nhưng cuối cùng, Hàn Tiếu vậy mà bình tĩnh rời khỏi, tình tiết sắp xếp như vậy, là ai đều sẽ cảm thấy không hợp lý đi?"

"Anh ta cuối cùng không phải đã xé bản kế hoạch vất vả một tháng viết ra còn gì?"

"Chỉ có như vậy? Nếu là tôi, tôi sẽ đập người đó một trận, sau đó từ chức bỏ đi."

Đường Doãn Minh đặt kịch bản trong tay sang một bên, như cười như không nhìn Mạc Bắc Thần nói: "Cậu đã nói, tiền đề là 'nếu là cậu', nhưng Bắc Thần cậu phải biết, Hàn Tiếu không phải cậu."

Đối thoại của hai người khi đó Mạc Bắc Thần nhớ mãi, nhưng cho đến khi Đường Doãn Minh phơi bày màn này trước mắt hắn, hắn mới thật sự hiểu.

Sau khi nhập vai, người trước mắt này giống như đã đổi thành người khác, anh không phải người bạn cùng phòng Mạc Bắc Thần thân quen, tùy thời đều cười ôn hòa với người khác; cũng không phải Đường Doãn Minh tuy còn rất non nớt, nhưng đã bắt đầu lộ rõ bản chất lưu manh giả danh trí thức kia. Anh hiện tại, là Hàn Tiếu.

Một người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp đại học, đối với thế giới này tràn trề rất nhiều ảo tưởng tốt đẹp, anh ta có tình cảm mãnh liệt, có ước mơ, nhưng anh ta cần công việc này. Cho nên khi anh ta bị tiền bối tin tưởng nhất hãm hại, điều anh ta làm, chỉ là tự tay xé nát bản kế hoạch trong tay, chôn vùi sự ngây thơ của bản thân, sau đó xoay người im lặng rời đi.

Xem cảnh quay xong, Mạc Bắc Thần đã suy nghĩ rất nhiều. Trùng sinh đến nay, cuộc đời của hắn dường như luôn đi rất thuận lợi.

Thuận lợi vào trường tốt nhất; thuận lợi lần nữa quay về giới giải trí; còn chưa debut thì gặp được Đỗ Văn Hạo, Đường Doãn Minh đồng dạng chưa nổi tiếng, tham gia diễn [Ban sơ] làm Đỗ Văn Hạo, Đường Doãn Minh cùng lúc nổi như cồn.

Chỉ cần kỹ thuật diễn của hắn không quá tệ, bộ phim này có thể dự kiến đem đến cho hắn một tương lai tươi sáng. Song, chính bởi vì mỗi một bước của hắn đều đi quá thuận lợi, đã khiến hắn xem nhẹ vài vấn đề, ví như, hắn có thích hợp làm diễn viên không, tương lai hắn nên phát triển theo hướng nào; ví như, vấn đề giữa hắn và Kỳ Lam.

Dựa theo phát triển của kiếp trước, [Ban sơ] kiếp này hẳn cũng sẽ làm họ thành công lọt vào tầm mắt của khán giả, theo đó, ngoài hoa tươi và tiếng vỗ tay, tất nhiên còn có nhiều bộ phim hơn.

Mạc Bắc Thần không cho rằng mình là một diễn viên có thiên phú, càng không cho rằng mình là một người yêu thích diễn xuất. Mạc Bắc Thần quyết định, quay xong bộ phim này, hắn phải xin công ty cho ra đĩa hát. Ca hát mới là sở trường của hắn, chỉ có đứng ở sở trường của mình, hắn mới có thể đi vững hơn.

Mạc Bắc Thần không quên, hắn lần nữa về giới giải trí là vì đặt nền móng cho tương lai của hắn và Kỳ Lam. Nhưng câu Đường Doãn Minh nói với hắn lúc bàn về phim, đột nhiên khiến Mạc Bắc Thần do dự với quyết định của bản thân.

Hắn không phải Hàn Tiếu, cho nên hắn chỉ dùng tư duy của bản thân để suy nghĩ phản ứng Hàn Tiếu nên làm ra.

Đồng dạng, hắn cũng không phải Kỳ Lam, hắn không biết Kỳ Lam đang nghĩ gì. Như thế những gì hắn cho bây giờ, là thứ Kỳ Lam muốn sao.....? Kỳ Lam, Kỳ Lam....vẫn luôn là y đoán sở thích tâm tư của mình, đời này họ đổi vai cho nhau, hắn mới biết, thì ra đoán lòng của một người, vất vả như vậy.

"Mạc Bắc Thần! Cảnh kế tiếp có phần diễn của cậu! Cậu đi chuẩn bị một chút!" Phó đạo diễn ở phía xa hô lên với hắn.

Không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa, Mạc Bắc Thần dậm lại lớp trang điểm, vội vàng moi kịch bản ra nghiên cứu___nói đùa, với trình độ nghiêm khắc của đạo diễn Đỗ, nếu cảnh đầu tiên của hắn mà diễn tệ, như thế có thể dự kiến thời gian mấy tháng tiếp theo, Đỗ Văn Hạo nhất định sẽ nghĩ mọi cách, làm hắn ngoài kịch bản, khỏi nghĩ đến thứ khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net