21+22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

21

"Ôn Uyển, ở cùng anh đi!" Mạc Bắc Thần nhẫn nhịn nổi da gà trong lòng cố gắng điều chỉnh tâm tình tốt, cứng nhắc đọc lời thoại.

"Cắt! Cắt! Cắt!" Đỗ Văn Hạo ưỡn bụng tròn vo của anh ta, sải chân ngắn nhỏ, tức điên người từng bước đi đến, dùng cuộn kịch bản chỉ mũi Mạc Bắc Thần mắng: "15 lần! Câu này cậu lặp lại cả 15 lần! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Phải thâm tình! Thâm tình!!! Cậu bày ra bộ dáng táo bón đó là sao? Hả???!" Đỗ Văn Hạo hếch cằm rống, cả người gần tới trạng thái phát cuồng.

"Còn có cái giọng của cậu! Cậu là kẹt đĩa hay trong miệng nhai pin mà cứng đơ như thế hả?!!" Đang nói đập kịch bản trong tay lên người Mạc Bắc Thần, nói: "Cậu xem kỹ lại kịch bản cho tôi! Diệp Băng quay cảnh kế tiếp trước! Máy quay ánh sáng chuẩn bị sẵn sàng!"

Đành chịu nhặt kịch bản bị Đỗ Văn Hạo ném trên đất lên, Mạc Bắc Thần sầu não ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn. Không phải hắn không muốn diễn tốt cảnh này, thực sự là......haizz!

"Bị đạo diễn Đỗ mắng rồi?" Đường Doãn Minh đi tới ngồi xổm bên cạnh Mạc Bắc Thần. Hai ngôi sao lớn tương lai như dân công cùng ai oán ngồi xổm ở góc tường, nháy mắt khí tràng bắn ra, trong phạm vi 5m không ai bén mảng tới.

"Tôi thấy cậu lúc trước đều luôn đóng rất tốt, hôm nay bị làm sao thế?"

"Tôi táo bón" Mạc Bắc Thần sầu não tiếp tục vẽ vòng tròn.

"Hả?" Đường Doãn Minh cạn lời hỏi.

Mạc Bắc Thần cố khống chế, cuối cùng nhịn không được vò nát kịch bản trong tay. Nhớ đến người tên Diệp Băng này là Mạc Bắc Thần buồn bực một trận!

Diệp Băng này Mạc Bắc Thần kiếp trước có quen biết, hai người bởi vì một lần 'tình cờ' của bữa tiệc từ thiện mà quen biết___Diệp Băng bất cẩn hắt rượu lên người Mạc Bắc Thần.

Hình tượng tươi mát điềm đạm của Diệp Băng ở trong giới giải trí rất hiếm thấy, làm Mạc Bắc Thần khá hảo cảm. Hai người sau khi gặp riêng mấy lần, càng làm Mạc Bắc Thần cảm thấy, giới giải trí hiện nay còn có thể có nghệ sĩ đơn thuần như vậy thật sự hiếm có, không khỏi vui lòng thân cận.

Hai người gặp mặt nhiều, truyền thông dần dần truyền ra 'Diệp Mạc luyến', Diệp Băng lúc nhắc đến Mạc Bắc Thần ở trước truyền thông, cũng tỏ vẻ xấu hổ không trả lời chính diện, càng chứng thực cách nghĩ của truyền thông.

Mạc Bắc Thần một người đàn ông tất nhiên không sợ người khác tạo scandal nhưng Diệp Băng một cô gái nếu truyền ra scandal như 'nhờ quan hệ mà đi lên', đối với cô thật sự là một loại xúc phạm.

Mạc Bắc Thần từng gọi điện uyển chuyển nhắc nhở Diệp Băng, Diệp Băng hết thảy đáp lại 'Cô vừa debut, không tiện biểu hiện ra bất kính với tiền bối ở trước mặt truyền thông, sẽ bị fan của Mạc Bắc Thần mắng'.

Mạc Bắc Thần cũng không nghi ngờ gì, còn bởi vì Kỳ Lam nói Diệp Băng muốn mượn hắn leo lên mà cãi nhau to với Kỳ Lam. Cho đến khi Kỳ Lam đặt ảnh giường chiếu của Diệp Băng với mấy ông chủ lớn trước mặt Mạc Bắc Thần, hắn mới không thể không tin, cái gọi là 'Cô gái' 'tươi mát đơn thuần, điềm đạm đáng yêu' này, bất quá là mượn hắn leo lên mà thôi.

Sau chuyện đấy Mạc Bắc Thần không còn tiếp xúc với Diệp Băng nữa, vụ scandal đó Kỳ Lam cuối cùng xử lý thế nào, Mạc Bắc Thần cũng không để ý tới. Chỉ biết Diệp Băng sau đó từ từ ra khỏi tầm mắt của mọi người, nguyên nhân Mạc Bắc Thần không muốn nghiên cứu sâu.

Chỉ là không ngờ, người kiếp trước khiến hắn buồn bực không thôi, kiếp này lại gặp phải chưa nói, còn phải cùng cô ta làm bạn diễn trong cùng đoàn phim.

"Nhìn thấy Diệp Băng là táo bón." Thu lại hồi ức rối loạn, lúc này mới nhớ đến Đường Doãn Minh còn ngồi xổm bên cạnh mình, rầu rĩ nói với Đường Doãn Minh.

"Ờm....." Đường Doãn Minh ờm một tiếng, không nhịn được đồng bệnh tương lân gật đầu.

Đừng thấy dáng vẻ Diệp Băng ở trước mặt tiền bối, nhất là dáng vẻ 'Em nghe lời nhất, em nhu nhược nhất' ở trước mặt tiền bối nam mà lầm, ở trước mặt người ngang vai vế chính là kiểu bệnh công chúa điển hình.

Diệp Băng kiếp trước không biết từ đâu tìm được một người cha nuôi, là một trong những nhà tài trợ của [Ban sơ], nghe nói rất có tiếng ở thương giới. Có một người 'cha nuôi' như vậy, Diệp Băng vốn cảm thấy đàn ông cả thế giới đều nên vây quanh cô ta, càng kiêu ngạo thành dáng vẻ ta đây, coi người cả đoàn phim như người ở của mình mà sai bảo. Đừng nói Mạc Bắc Thần, cả đoàn phim thấy cô ta đều rất táo bón.

Lúc chia ra quay còn đỡ, chỉ cần hai người quay chung, Mạc Bắc Thần liền dễ xảy ra rắc rối. Dẫu sao thấy người dễ khiến người khác táo bón như vậy, thật sự không ai nổi lên được hứng thú yêu đương.

"Kỳ thực, cậu chỉ cần toàn tâm toàn ý nghĩ đến người yêu của mình là được. Xem như cậu luyện tập tỏ tình với người yêu của mình." Đường Doãn Minh vỗ vai Mạc Bắc Thần, kiến nghị.

"Hả?!" Mạc Bắc Thần từ từ xoay mặt qua hướng Đường Doãn Minh, nheo mắt thành dấu bằng: "Nhìn bản mặt khiến người táo bón của Diệp Băng, anh có thể liên tưởng đến vợ trắng nõn xinh đẹp nhà anh hả?!"

"Ặc.....không thể." Đường Doãn Minh thành thực đáp.

"Không thể? Không thể anh còn kêu tôi nghĩ?!" Mạc Bắc Thần tuôn hai hàng nước mắt.

"Vậy thì xem cô ta như không khí, toàn tâm toàn ý nghĩ đến người cậu yêu là được. Ách, tôi quên mất, cậu còn chưa thành niên, điều này xác thực có chút khó với cậu, vậy, cậu nghĩ đến mẹ cậu là được." Đường Doãn Minh kiên trì nỗ lực.

"Này! Cái câu chưa thành niên của anh là ý gì? Anh 16 tuổi thì lớn lắm hả?! Huống chi hai ta so sánh, mặc kệ nhìn thế nào đều là tôi trưởng thành hơn đi?" Mạc Bắc Thần ám chỉ liếc nhìn chiều cao của Đường Doãn Minh.

"Ừ, cậu nói đúng, là cậu trông có vẻ trưởng thành hơn" Đường Doãn Minh nghiến vô cùng mạnh ba chữ 'trông có vẻ': "Haizz, hết cách, ai kêu tôi tiêu hóa quá tốt, chưa từng táo bón, dinh dưỡng hấp thu không đầy đủ mần chi!"

Đang nói, Đường Doãn Minh từ góc tường đứng lên, vỗ vết nhăn trên quần, vừa đi tới phòng trang điểm vừa quay đầu nói với Mạc Bắc Thần: "Đã thế, một mình cậu tiếp tục cố gắng, tranh thủ thông suốt đi! Tuy tiêu hóa tốt quá khó cao nổi, nhưng nghẹn lâu quá cũng dễ sinh bệnh!"

"........" Không phải chỉ cười chiều cao của anh một cái sao.....cần nhỏ mọn như vậy không! Không có thời gian tiếp tục than vãn, cảnh kế tiếp của Diệp Băng đã quay xong, hắn cũng nên chuẩn bị quay bù cảnh trước. Mạc Bắc Thần từ trong góc tường bị hắn vẽ vô số vòng tròn đi ra, chuẩn bị về phòng trang điểm dậm lại.

"Mạc Bắc Thần! Cậu vừa nãy ở bên đó nói gì với Doãn Minh vậy?" Diệp Băng hất cằm nhìn Mạc Bắc Thần, lạnh nhạt mở miệng. Có điều.....Doãn Minh Doãn Minh, kêu thật thân thiết ha! Cô không sợ 'cha nuôi' của cô nghe thấy tức giận sao?

"Chỉ tùy tiện nói thôi." Mạc Bắc Thần nhún vai, không muốn nói nhiều với Diệp Băng.

"Có thời gian rảnh trò chuyện, không bằng lo nghiên cứu kịch bản đi. Không thì còn NG 15 lần nữa, cho dù đạo diễn Đỗ chờ được, tôi cũng không bồi cậu được. Cậu cũng biết sức khỏe tôi không tốt lắm đi? Nếu tôi mệt bệnh, ảnh hưởng tiến độ quay phim, cậu bồi thường nổi không?" Diệp Băng trừng Mạc Bắc Thần, lướt qua Mạc Bắc Thần vào phòng trang điểm.

Đúng vậy! Huyết áp thấp nhẹ thêm đau bao tử nhẹ, sức khỏe thật không tốt ha! Mạc Bắc Thần nhún vai, cũng vào phòng trang điểm.((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Lần nữa bước vào hiện trường quay phim, Mạc Bắc Thần đã định thần. Nhắm mắt hít sâu một hơi, cố gắng không đếm xỉa Diệp Băng, thay hình tượng của Diệp Băng thành Kỳ Lam. Nhìn 'Kỳ Lam', Mạc Bắc Thần thuận lợi nói ra lời thoại: "Ôn Uyển, ở cùng anh đi! Anh sẽ cho em hạnh phúc."

"Gia Huy, em.....xin lỗi.....em không thể đáp ứng anh"

"Tại sao?" Nghe thấy lời từ chối của 'Kỳ Lam', tim Mạc Bắc Thần chợt co rút đau đớn.

"Tuy em biết lúc trước giấu anh là em không đúng, nhưng em đã có người yêu, xin lỗi!" Nói xong, 'Kỳ Lam' xoay người chạy đi, để lại một mình Mạc Bắc Thần ngơ ngác đứng tại chỗ.

Các loại biến số trùng sinh đến nay, làm Mạc Bắc Thần luôn lo lắng sống lại lần này, Kỳ Lam có còn yêu hắn không. Nhất là lạnh nhạt giữa hai người những ngày qua, càng làm bất an trong lòng của Mạc Bắc Thần phóng to vô số lần. Khi 'Kỳ Lam' trước mắt nói thích người khác, bất an của Mạc Bắc Thần cuối cùng đạt đến đỉnh điểm.

"Cắt! Qua! Giải lao!"

"Bắc Thần! Có tiến bộ nha! Người trẻ tuổi, vẫn phải mắng chút mới có tiến bộ mà!" Đỗ Văn Hạo hài lòng híp mắt, cười với Mạc Bắc Thần như phật Di Lặc.

"Đạo diễn Đỗ, đây là cảnh cuối cùng của tôi ở đoàn phim đúng không?" Mạc Bắc Thần nói với Đỗ Văn Hạo.

"Ừ, cảnh cuối rồi, kế tiếp cậu giúp đoàn phim làm vài việc khác đi!" Đỗ Văn Hạo không quên tiếp tục nô dịch Mạc Bắc Thần làm việc.

"Đạo diễn Đỗ, tôi muốn xin nghỉ 3 ngày."

"Cái này.....Bắc Thần à, cậu cũng biết, đoàn phim gần đây bận, không rời đi được đâu....."

"Chỉ 3 ngày, sau khi về tôi bảo đảm một bước đều không rời khỏi đoàn phim, cho đến khi đoàn phim đóng máy."

"Ok luôn!"

"Cái kia......"

"Bắc Thần, có khó khăn cứ nói không sao cả!"

"Tôi có thể lãnh trước chút tiền lương nữa không......"

"........."

******

Xuống máy bay, Mạc Bắc Thần gấp rút bắt xe chạy về nhà. Hôm nay là thứ 7, chắc hẳn Kỳ Lam ở nhà nhỉ? Nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, không biết Kỳ Lam sẽ có phản ứng gì? Nghĩ đến Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần liền nhịn không được cong khóe miệng.

Thấy cảnh vật lướt qua trước mắt ngày càng quen thuộc, khoảng cách đến nhà cũng ngày càng gần. Đột nhiên, trên con phố gần nhà họ, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc____Kỳ Lam. Nhìn thấy người mình yêu, Mạc Bắc Thần vốn nên vui mừng lúc này lại cảm thấy đắng chát không thôi.

Trả tiền rồi xuống xe, nhìn chằm chằm Kỳ Lam và cô gái bên cạnh y ở bên kia đường, Mạc Bắc Thần hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, bấm số được hắn cài đặt ở số quay nhanh đầu tiên.

"Alo? Bắc Thần?" Kỳ Lam ở bên kia đường lấy di động màu trắng cùng kiểu với hắn ra, tránh né cô gái rồi mới bắt điện thoại.

"Alo? Kỳ....Kỳ Lam hả? Ở đâu đó?"

"....Ừm, ở nhà. Cậu thì sao? Hôm nay không bận à? Quay phim xong rồi?" Kỳ Lam dừng chút trả lời.

"Ừ, quay xong rồi."

"......." Kỳ Lam đã quen Mạc Bắc Thần luôn nói này nói nọ với mình, đột nhiên nghe thấy Mạc Bắc Thần trả lời ngắn gọn như vậy, nhất thời không biết đáp lại thế nào. Hai người cứ vậy.......cứng nhắc.

"Kỳ Lam......"

"Hửm?"

"Kỳ Lam......" Cậu có thích tớ không? Mạc Bắc Thần rất muốn hỏi như vậy. Nhưng hắn sợ mình thật sự biến thành Tống Gia Huy trong phim, khi câu này hỏi ra miệng, người hắn yêu chỉ keo kiệt cho hắn một câu 'Xin lỗi', liền đi theo người khác. Rất nhiều lời, cuối cùng hóa thành một câu: "Kỳ Lam, tớ rất nhớ cậu".

"Ừm, tớ cũng nhớ cậu.....Bắc Thần?" Xoay đầu nhìn thấy Mạc Bắc Thần chỉ cách một con phố, Kỳ Lam kinh hô.

Mạc Bắc Thần cúp máy, nhìn Kỳ Lam ở bên kia đường như không xác định đi đến phía hắn, đột nhiên mất đi dũng khí đối mặt với Kỳ Lam. Tùy tay vẫy một chiếc xe trống ngồi lên, Mạc Bắc Thần báo địa chỉ, không nhìn Kỳ Lam phía sau, nghênh ngang bỏ đi.

'Chúc cậu hạnh phúc', nhìn tin nhắn mình vừa gõ ra, chậm chạp không gửi đi, chói đến Mạc Bắc Thần hai mắt đỏ hoe. Kỳ Lam a Kỳ Lam, rõ ràng là cậu trêu chọc tớ trước, tại sao tớ về tìm cậu rồi, cậu lại không yêu trước nữa?

Cậu có biết, sống lại một lần, tớ rất muốn tự tay cho cậu hạnh phúc không?! Bốn chữ 'chúc cậu hạnh phúc' này, cậu có biết, đối với tớ khó làm được cỡ nào không?

22

((Trans:PUPANDA)) "Mạc Bắc Thần, tôi nói cậu khoan uống đã!" Quý Mặc Dương cướp lấy ly rượu trong tay Mạc Bắc Thần nói: "Từ buổi trưa gọi anh em đến quán bar cậu liền bắt đầu uống, đã uống 7 tiếng rồi cậu một câu không nói với bọn tôi. Không ngờ cậu nửa năm không về một chuyến, vừa về chỉ biết uống rượu?"

"Mặc Dương, sáng sớm nay tôi ngồi máy bay từ Bắc Kinh về, hi vọng có thể cho cậu ấy một kinh hỉ. Trên đường tôi luôn nghĩ, lúc nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy sẽ có vẻ mặt gì, đang làm gì, có vui hay không? Kết quả, ha hả" Mạc Bắc Thần cười thê lương, lại nốc vào miệng một ngụm lớn rượu.

"Kết quả tôi nhìn thấy cậu ấy dạo phố cùng một cô gái, cười đến hạnh phúc ngọt ngào. Mặc Dương, Trần Mặc, các cậu nói xem, có phải tôi nên buông tay cho cậu ấy hạnh phúc không?"

"Cậu ấy mà cậu nói.....là Kỳ Lam vợ cậu hả?" Quý Mặc Dương không xác định hỏi: "Không đúng a, không nghe nói cậu ta ở trường yêu đương với ai hết?"

Mạc Bắc Thần lắc đầu, nói với hai người: "Các cậu không hiểu rõ cậu ấy, cậu ấy không phải loại người sẽ dễ dàng ra ngoài với con gái. Nếu không phải người cậu ấy để ý, cậu ấy sẽ không dễ dàng trêu chọc."

"Cậu cứ vậy từ bỏ sao?" Trần Mặc nói.

"Không từ bỏ còn có thể làm gì? Tôi không muốn ép buộc cậu ấy. Được rồi, là anh em thì đừng hỏi gì nữa, hôm nay không say không về!" Mạc Bắc Thần giơ ly rượu lên cạn hết.

"Được! Không say không về!" Quý Mặc Dương và Trần Mặc lập tức giơ ly lên cạn theo.

Cứ vậy lại qua hai tiếng, Quý Mặc Dương cuối cùng uống say bất tỉnh, còn lại Mạc Bắc Thần bởi vì buồn mà uống thế nào cũng không say tiếp tục uống, và Trần Mặc luôn không uống nhiều ngồi ở đó nhìn Mạc Bắc Thần uống.

Nửa buổi, Mạc Bắc Thần dường như nghe thấy Trần Mặc nói một câu với hắn, nhưng tiếng của Trần Mặc bị tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar lấn át.

"Cậu nói gì hả?!" Vì lấn át tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Mạc Bắc Thần không thể không hét lớn với Trần Mặc.

"Tôi nói, tôi nhớ, cậu kiếp trước không hèn nhát như thế." Trần Mặc ngồi đến bên cạnh Mạc Bắc Thần, sát lại gần Mạc Bắc Thần, nói lại lần nữa.

"Cậu......nói.....gì?"

"Tôi nói, kiếp trước, trùng sinh, hiểu?"

"Cậu cậu cậu cậu cậu...." Không có thời gian tiếp tục đau lòng vì tình yêu của bản thân, Mạc Bắc Thần kinh hãi nửa buổi không nói nên lời.

"Ừ, tôi cũng vậy, có vấn đề à?" Trần Mặc không sao cả nói.

"Không vấn đề. Nhưng, sao cậu biết tôi là vậy?"

"Mạc Bắc Thần cậu kiếp trước dù sao xem như là một ngôi sao, có người biết cậu không kỳ lạ đi? Hơn nữa kiếp trước, anh họ tôi đã từng định lôi kéo cậu vào công ty của chúng tôi, cho nên tôi vừa khéo biết một ít tư liệu của cậu." Trần Mặc uống một ngụm rượu tiếp tục nói: "Lúc đi học luôn đội sổ, sau khi tôi trùng sinh vậy mà biến thành thiên tài nhảy lớp, cộng với sau khi chân chính tiếp xúc cậu biểu hiện của cậu nhìn thế nào đều không giống một đứa nhỏ bình thường."

"......Thật không nhìn ra cậu cũng vậy, cậu luôn biểu hiện rất....." Rất bình thường, rất không giống người xuyên về.

"Biểu hiện rất tệ? Thành tích học tập không tốt?" Trần Mặc nhìn Quý Mặc Dương gục ở đối diện bàn ngủ say như chết nói: "Có lúc, quá xuất sắc cũng chưa hẳn là chuyện tốt, rất nhiều chuyện, cậu sẽ trở nên thân bất do kỷ."

Mạc Bắc Thần nhìn Quý Mặc Dương, lại nhìn Trần Mặc tình cảm dịu dàng đầy mắt, sáng tỏ nói với Trần Mặc: "Cậu trở về, là vì cậu ta?"

Trần Mặc gật đầu: "Có thể là vì chấp niệm quá sâu! Lúc đó tưởng mình chết chắc rồi, cũng không gặp được cậu ấy nữa. Không ngờ lần nữa tỉnh lại, vậy mà lại về đến bên cạnh cậu ấy." Trần Mặc ôn nhu nhìn chăm chú Quý Mặc Dương, yêu chiều tràn trề như muốn trào ra.

Sau một hồi, Trần Mặc mới lại mở miệng nói: "Nói với cậu mấy cái này, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, làm người hai kiếp, sai lầm giống nhau đừng phạm hai lần. Nếu phần tư liệu về cậu không sai, kiếp trước Kỳ Lam yêu cậu, mà cậu đối với cậu ta không tốt."

"Chính bởi vì tôi kiếp trước đối với cậu ấy không tốt, cho nên tôi bây giờ mới muốn bù đắp! Người bây giờ cậu ấy lựa chọn đã không phải tôi, tôi không nên đi phá hoại hạnh phúc của cậu ấy!" Đang nói, Mạc Bắc Thần lại phiền muộn nốc một ngụm rượu.

"Cậu biết khuyết điểm lớn nhất của cậu là gì không?" Trần Mặc nói.

"Là gì?" Mạc Bắc Thần say sẩm hỏi. Uống cả buổi tối, Mạc Bắc Thần cuối cùng bắt đầu say rồi.

"Không có não."

"!!!!!! Này! Cho dù là anh em chí cốt, cậu nói như vậy cũng quá đáng quá rồi đó!" Mạc Bắc Thần say khướt kháng nghị, kiên quyết bảo vệ IQ của mình.

"Nếu cậu có não, sao có thể lựa chọn rời đi vào lúc tình cảm của Kỳ Lam với cậu còn chưa vững chắc, cậu không sợ thời gian lâu Kỳ Lam sẽ thay lòng?" Trần Mặc tối này tựa như bị Quý Mặc Dương nhập thân, nói rất nhiều. Khinh thường liếc Mạc Bắc Thần, Trần Mặc tiếp tục nói: "Nếu cậu có não, cậu sẽ xung động lựa chọn về giới giải trí vào thời điểm này à? Cậu lại không phải chưa từng ở trong giới giải trí, lẽ nào cậu không biết giới giải trí không có bí mật nào sao? Hiện tại cậu về giới giải trí, nếu sau này cậu ở cùng Kỳ Lam, đồng tính luyến ái vốn bị xã hội kỳ thị, cậu làm sao bảo vệ Kỳ Lam cùng lúc duy trì sự nghiệp của cậu?"

"Nếu cậu có não, sao có thể chỉ nhìn thấy Kỳ Lam ở trên đường với một nữ sinh đã hoài nghi tình cảm của các cậu, mà không phải lựa chọn hỏi rõ cậu ta?"

Trần Mặc trước giờ chưa từng nói với Mạc Bắc Thần nhiều lời như vậy, mấy lời này như mấy quả bom nổ Mạc Bắc Thần cháy khét, rượu cũng theo đó tỉnh hơn nửa. "Vậy....tôi bây giờ nên làm sao?" Mạc Bắc Thần ngây ngốc hỏi.

"Về nhà, nói rõ." Trần Mặc đáp, lại khôi phục phong cách ngắn gọn dĩ vãng.

"Ờ!" Mạc Bắc Thần nghe lời gật đầu, chợt bật lên khỏi ghế, một đường lắc lư theo hình zic zac ra ngoài.

Nhìn theo Mạc Bắc Thần mời người khác uống rượu mà tự mình bỏ đi trước, Trần Mặc nhìn Quý Mặc Dương gục trên bàn đã say bất tỉnh nhân sự, bó tay lắc đầu, vác Quý Mặc Dương lên cũng đi ra ngoài cửa........((Pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

******

"Kỳ Lam, cậu mở cửa!" Mạc Bắc Thần vừa gõ cửa vừa la ở ngoài cửa, hoàn toàn bất chấp sự thật bây giờ đã 10h, hàng xóm đều đã ngủ.

"Kỳ......" Tiếng la tức khắc bị cửa lớn mở rộng cắt đứt. Giữ nguyên tư thế gõ cửa, Mạc Bắc Thần ngây ngốc nhìn Kỳ Lam hiện tại ở trước mắt hắn.

Mạc Bắc Thần như nghi hoặc vươn tay nhéo nhéo má Kỳ Lam, hài lòng gật đầu: "Ừm, sống."

"......." Kỳ Lam sầm mặt, túm lấy cánh tay Mạc Bắc Thần lôi người vào nhà, mới hỏi: "Sao di động của cậu cứ tắt máy?"

Mạc Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Kỳ Lam, nghi hoặc nói: "Đúng vậy, tớ hôm nay vì sao cứ tắt máy nhở?"

"......." Kỳ Lam nhẫn nhịn hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Sao cậu đột nhiên trở về?"

Mạc Bắc Thần cúi đầu nghĩ ngợi, lại nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Kỳ Lam: "Ách.....sao tớ đột nhiên trở về nhở?"

"Mạc Bắc Thần, cậu có biết tớ là ai không?" Kỳ Lam kiên nhẫn tiếp tục dẫn dắt.

"Biết, ha hả, cậu là Kỳ Lam" Đang nói, Mạc Bắc Thần lại vươn tay chọt chọt má Kỳ Lam, cho đến khi chọt hài lòng mới tiếp tục nói: "Sống, nóng hổi! Ha hả."

"Vậy.....cậu vì sao nửa đêm đến nhà tớ hả?" Kỳ Lam thấp giọng dụ dỗ.

Nghe thấy câu hỏi của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần đột nhiên nghiêm túc nói: "Nói rõ."

"Nói rõ cái gì?"

"Đúng vậy! Nói rõ cái gì nhở?" Mạc Bắc Thần nghiêng đầu nghĩ: "Trần Mặc kêu nói rõ, nói rõ cái gì ta? Kỳ Kỳ, cậu lợi hại nhất, cậu biết không?" Đang nói, Mạc Bắc Thần dùng ánh mắt như cún con mong đợi nhìn Kỳ Lam.

"Trần Mặc kêu cậu nói rõ?" Kỳ Lam nghiền ngẫm đánh giá Mạc Bắc Thần, tiến lên dắt Mạc Bắc Thần đến trên sô pha của phòng khách ngồi xuống, vỗ về vỗ đầu hắn, sau đó mới tiếp tục xúi giục nhận tội.....khụ, là tiếp tục hỏi: "Bắc Bắc đừng khẩn trương, cứ từ từ nghĩ. Cậu nghĩ lại xem, trước khi Trần Mặc kêu cậu nói rõ với tớ, các cậu đã nói những gì?"

"Nói à....nói Kỳ Lam cậu....ức, cậu thích người khác rồi. Cậu nói, Kỳ Lam cậu ấy thật sự thích người khác rồi chăng?" Mạc Bắc Thần túm tay Kỳ Lam, ủy khuất hỏi: "Tớ lúc đầu....ức! Không nên đi!"

Kỳ Lam sa sầm. Hay lắm! Vừa nãy còn nhận thức, lúc này lại hỏi y 'Kỳ Lam có phải thích người khác rồi chăng'.......

"Ngoan, Kỳ Lam không thích người khác, chỉ thích mình cậu." Kỳ Lam ôn nhu nói với Mạc Bắc Thần.

"Nói xạo! Hôm nay tớ rõ ràng ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net