55+56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

55

Nhân lúc Mạc Bắc Thần chưa về, Kỳ Lam kéo tiểu Trần trò chuyện rất lâu.

Tiểu Trần là một đứa trẻ nông thôn, về bản chất là một người trẻ tuổi an phận lại thành thật. Tuy hai năm nay lúc ở giới giải trí làm việc vặt cho người khác, đến làm trợ lý, cũng học được gặp ký giả, ngôi sao khác, lúc không nên nói ngậm miệng còn chặt hơn sò, nhưng Kỳ Lam là lão đại của lão đại, là người của mình, tiểu Trần tất nhiên biết liền nói, nói thì nói cho hết.

"Nói như vậy....Bắc Thần gần đây đều luôn thần bí?" Kỳ Lam trầm ngâm nói.

"Ừm ừm! Lão đại khoảng thời gian này luôn sẽ có vài ngày biến mất không thấy, cũng không nói với người khác cậu ấy đi đâu, thần bí lắm." Tiểu Trần nói với Kỳ Lam.

'Cách' tiếng cửa mở cắt ngang cuộc đàm thoại của hai người, Kỳ Lam nhìn ra cửa, nhỏ giọng dặn tiểu Trần: "Đối thoại của chúng ta hôm nay đừng nói với Bắc Thần, biết không?"

Tiểu Trần vội vàng làm một động tác kéo khóa miệng, gật đầu như giả tỏi.

"Kỳ Kỳ!" Con gấu Mạc Bắc Thần nhào tới.

Kỳ Lam theo bản năng né qua bên cạnh, kết quả tính sai hướng Mạc Bắc Thần nhào, vừa vặn né đến trong lòng Mạc Bắc Thần vốn muốn tóm góc áo Kỳ Lam làm nũng.
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Người yêu mình nhung nhớ nhào vào lòng, Mạc Bắc Thần tất nhiên vui mừng, vừa muốn hôn xuống thì phát hiện một cái bóng đèn chói lóa bên cạnh vừa vặn hiếu kỳ nhìn họ chăm chú.

"Tiểu Trần, hôm nay vất vả, anh có thể về nghỉ ngơi rồi." Mạc Bắc Thần nói với tiểu Trần.

"Lão đại, không sao, tôi không mệt!" Tiểu Trần y là trợ lý bốn tốt, sao có thể tùy tiện kêu mệt kêu khổ?

"Tiểu Trần à...." Mạc Bắc Thần lời nói thấm thía: "Tôi nhớ ước mơ của anh là có một ngày làm một trợ lý kim bài, đúng không?"

"Ừ ừ!" Tiểu Trần gật đầu điên cuồng. "Làm một trợ lý ưu tú, trừ phải chịu được khó khăn vất vả, còn phải có mắt nhìn, hiểu không?"

"Ừ ừ! Chính là lão đại muốn ăn cà tím kho, tôi liền không mua gà viên xào cay! Yên tâm lão đại, tôi sẽ hết thảy dựa theo dặn dò của cậu mà làm! Lão đại, buổi trưa các cậu muốn ăn gì?" Tiểu Trần ưỡn ngực, cố gắng để mình trông 'tinh anh' hơn.

"Anh....! Anh biết gì mà biết!" Hắn hiện tại cái gì cũng không muốn ăn! Chỉ muốn ăn người trong lòng hắn a khốn kiếp!

"Tiểu Trần, ý của Bắc Thần là để anh về nhà nghỉ ngơi trước, bọn tôi muốn ở riêng chút."

"À! Lão đại, kêu tôi biến ra hiệu là được! Không cần phiền như vậy!" Tiểu Trần làm một động tác 'phất tay', sau đó cười hì hì đi đến bên cửa.

"Lão đại tôi đi đây!" Tiểu Trần mở cửa, xoay đầu nói với Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam: "Thật sự không cần tôi mua cơm sao?"

"Cút!!!"

Tiểu Trần 'rầm' đóng cửa, biến mất như một làn khói ngoài cửa.

"Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta!" Mạc Bắc Thần thỏa mãn ôm Kỳ Lam, hôn hôn trán Kỳ Lam, thâm tình nói bên tai Kỳ Lam: "Bảo bối, tớ rất nhớ cậu."

Kỳ Lam lười biếng dựa trong lòng Mạc Bắc Thần, đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn, thoải mái như mèo gối đầu trên vai Mạc Bắc Thần, nửa ngày mới 'ừm' một tiếng, tỏ ý mình nghe thấy rồi.

"Hả? Vậy là xong rồi?" Mạc Bắc Thần ủy khuất nói với Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, cậu không có lời gì muốn nói với tớ sao?"

"Có." Khóe miệng Kỳ Lam nhếch lên một đường cong tà ác.

"Vậy mau nói đi nào!" Mạc Bắc Thần mong đợi dựng thẳng lỗ tai.

"Bắc Thần, tớ....."

"Ừ ừ!" Mau nói mau nói!

"Tớ.....đói rồi...."

"À....vậy....chúng ta ra ngoài ăn cơm đi...." Mạc Bắc Thần có chút thất vọng.

"Không cần ra ngoài," Kỳ Lam móc hai tay ở cổ Mạc Bắc Thần, cả người dán sát trên người Mạc Bắc Thần, ngửa đầu lên cười nhìn Mạc Bắc Thần đầy mặt viết 'mất mác cầu an ủi' nói: "Ăn cái này là được....."

"Ăn cái.....ưm....."

A ưm, rất tốt, bởi vì miệng Mạc Bắc Thần bận 'làm việc', tạm thời không thể mở miệng nói chuyện hài lòng nghĩ, bữa cơm này rất ngon, ăn đến thể xác và tinh thần hắn đều rất hài lòng!

Thế là Mạc Bắc Thần bị 'ăn' đến cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng hóa thân thành sói, đổi bị động thành chủ động hôn sâu thêm.

Bầu không khí vốn ấm cúng tức thì trở nên mờ ám, nhiệt độ xung quanh theo nhiệt độ cơ thể mà tăng lên, không biết là ai vói tay vào quần áo đối phương trước, cũng không biết là ai cởi quần áo đối phương trước, giữa hai người ngày càng triền miên, trong không khí đều lưu động nguy hiểm.

Khi Mạc Bắc Thần chen chân vào giữa hai chân Kỳ Lam, chỉ cách một tầng vải mỏng manh nhẹ nhàng ma sát nơi mẫn cảm của Kỳ Lam, Kỳ Lam cuối cùng nhịn không được bám lấy Mạc Bắc Thần rên nhẹ: "Bắc Thần...."

Nghe thấy một tiếng gọi vô lực của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần đang trong cơn mê say cuối cùng tỉnh táo lại. Cảm giác được biến hóa rõ ràng nơi nào đó của cơ thể Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần than thở một tiếng, nhẹ nhàng chụp tay lên, ôn nhu giúp Kỳ Lam giải phóng, sau đó ôm chặt Kỳ Lam, dùng hết toàn lực khống chế mình không được xuống tay với Kỳ Lam nhỏ thế này.

"Bắc Thần.....vì sao? Cậu...." Không muốn chạm vào tớ sao?

Lời của Kỳ Lam còn chưa nói hết, nhưng mất mác trong mắt lộ ra làm Mạc Bắc Thần tức thì biết Kỳ Lam muốn hỏi hắn cái gì.

Mạc Bắc Thần hôn trán Kỳ Lam, dịu giọng nói: "Đứa ngốc, chuyện này chúng ta không vội. Quá nhỏ mà làm chuyện đó không tốt cho cơ thể, hơn nữa, tớ không muốn tổn thương cậu. Chờ hai năm nữa, cậu muốn trốn cũng không trốn được, đừng nghĩ lung tung, nhé?"

"Tớ.....tớ đâu có nghĩ lung tung?" Kỳ Lam bị nhìn thấu tâm tư tức thì đỏ ửng mặt, Mạc Bắc Thần thấy bộ dáng Kỳ Lam đáng yêu, ảo tưởng Kỳ Lam bản chibi hiện tại hẳn là đỏ ửng mặt từ dưới lên, trên đầu bốc ra một đóa mây nấm hơi nước nhỉ?

Mạc Bắc Thần tự mình YY đến rất vui vẻ nhịn không được cười ra tiếng, lại gặm khuôn mặt trơn bóng của Kỳ Lam mấy cái, mới hơi cảm thấy thỏa mãn chút, tẩy sạch cho hai người, mặc quần áo vào.

"Kỳ Kỳ, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó dẫn cậu đến một nơi." Mạc Bắc Thần kéo tay Kỳ Lam lên, đi ra ngoài cửa.

"Đi đâu vậy? Tiết lộ trước chút đi?" Kỳ Lam hiếu kỳ nói.

"Bảo mật!" Mạc Bắc Thần quay đầu cười thần bí với Kỳ Lam.

"Ô!" Mạc Bắc Thần sờ nơi má vừa được Kỳ Lam hôn nói: "Nhóc con, học được sắc dụ rồi ha? Cho dù cậu chủ động hôn tớ, vẫn là bảo mật! Bởi vì là kinh hỉ ~"

"Hừ! Không nói thì thôi ~" Kỳ Lam đi nhanh lướt qua Mạc Bắc Thần, để lại cho Mạc Bắc Thần bóng lưng ngạo kiều.

"Kỳ Kỳ, hôn cái nữa đi!" Mạc Bắc Thần mặt dày mày dạn dán tới.

"Nghĩ thật đẹp!" Kỳ Lam cự tuyệt không nghĩ ngợi.

"Kỳ đại gia ~ cậu hôn người ta một cái đi........"

"......"

"Vậy....người ta hôn gia một cái?"

"Cút!!!!!"

56

((Trans: PUPANDA)) Đáp ứng yêu cầu của Kỳ Lam, hai người ở quán lẩu cay dưới lầu ăn bữa lẩu cay, sau đó bắt xe đến 'Hoa viên Hạnh Phúc'.

Tài xế rất nhiệt tình, cả đường trò chuyện trời nam đất bắc với hai người, lộ trình gần 40p không làm hai người cảm thấy quá lâu, cho đến lúc xuống xe, tài xế nhắc đến muốn xin chữ ký dùm con gái, Mạc Bắc Thần vô cùng sảng khoái dùng bút ký tên kèm tên người xin chữ ký cùng viết một lời chúc đưa cho tài xế.

Sau cùng, tài xế nhiệt tình bày tỏ: "Tiểu Mạc à! Quý trọng hạnh phúc hiện tại, quá khứ thì để nó qua đi! Cậu và thiếu niên bên cạnh cậu, xứng hơn Long Xiết Phong và Đường Doãn Minh nhiều! Tôi và con gái tôi đều ủng hộ cậu!"

"Chú....."

"Tôi biết tôi biết, cậu muốn nói các cậu chỉ là bạn tốt đúng không? Tôi hiểu mà! Ngôi sao không phải đều nói như vậy! Sẽ không tùy tiện nói lung tung ra ngoài!"

"Chú....kỳ thực con muốn nói là....chú thật sáng mắt!" Mạc Bắc Thần bật ngón cái với tài xế.

Tạm biệt chú tài xế nhiệt tình, Mạc Bắc Thần dẫn theo Kỳ Lam vào tiểu khu, một đường đến lô 3, nhà 142.

"Chỗ này là......" Kỳ Lam nghi hoặc nói.

"Chỗ này là nhà của chúng ta, là tớ giấu mọi người lén mua, như vậy không có ai sẽ quấy rối đến cậu được." Mạc Bắc Thần nghiêm túc nhìn Kỳ Lam một hồi mới tiếp tục nói: "Trên giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ này viết là tên của cậu, cậu chính là chủ hộ của nhà chúng ta. Nếu sau này tớ chọc cậu không vui, cậu có quyền lợi đuổi tớ ra ngoài."

"Cho nên cậu gần đây luôn thần bí chính là bận rộn cái này?" Kỳ Lam buột miệng nói ra nghi vấn của mình, lập tức phát giác bản thân bán đứng chuyện mình 'điều tra' tiểu Trần, phiền muộn ngậm miệng.

Thấy Kỳ Lam phiền muộn cắn môi, Mạc Bắc Thần sáng tỏ cười: "Hỏi tiểu Trần rồi? Ha hả, kỳ thực cậu hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi tớ."

Mạc Bắc Thần nói rồi nhún vai: "Có điều nếu như vậy có thể làm cậu an tâm, tớ hoàn toàn đồng ý để tiểu Trần làm tai trong của cậu."

"Bắc Thần tớ......" Thấy Mạc Bắc Thần thẳng thắn vô tư như vậy, khoan dung với sự không tin tưởng của mình như thế, Kỳ Lam cảm thấy mình sắp hổ thẹn chết mất!

Mạc Bắc Thần không để Kỳ Lam tiếp tục nói nữa, mà là nhẹ nhàng đặt một cái thẻ ngân hàng ở trong tay Kỳ Lam.

"Thẻ này, là thẻ tín dụng chính của tớ, chỗ tớ còn có một thẻ phụ. Như vậy sau này cậu có thể giám sát tớ trực quan hơn."

"Mạc Bắc Thần! Cậu đây là làm gì? Lẽ nào trong mắt cậu tớ chỉ biết nghi thần nghi quỷ, không tin tưởng cậu?"

"Kỳ Kỳ, cậu khoan hãy tức giận." Mạc Bắc Thần vỗ về hôn nhẹ trán Kỳ Lam, dịu giọng nói: "Làm một nghệ sĩ, tớ không cách nào bảo đảm mình không có scandal nào, cũng không cách nào bảo đảm không ra ngoài quay phim, thậm chí rất lâu không ở bên cạnh cậu. Giao thẻ tín dụng cho cậu, là xuất phát từ tư tâm của tớ, một là tớ không biết quản lý tài sản, để ở chỗ cậu, cậu cũng tiện giúp tớ quản; hai là nếu lúc cậu có chuyện gấp gì, nếu tớ đúng lúc không ở bên cạnh cậu, trên người cậu giữ thêm ít tiền, tớ ở ngoài cũng an tâm hơn."

"Còn có một lý do rất quan trọng," Thấy Kỳ Lam vẫn nhíu mày, Mạc Bắc Thần nhịn không được ôm Kỳ Lam vào trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán Kỳ Lam: "Tớ bắt mất con trai bảo bối của chú Kỳ dì Kỳ, tớ hiện tại đã có thể kiếm tiền, không có đạo lý để hai trưởng bối nuôi vợ dùm tớ."

"Ai là vợ cậu hả?" Kỳ Lam liếc Mạc Bắc Thần một cái, không thừa nhận! Kiên quyết không thừa nhận! Y mới là công! Công! Công!

"Được được được, cậu không phải vợ tớ, tớ là vợ cậu được chưa? Tướng công?" Mạc Bắc Thần nịnh bợ nói với Kỳ Lam, so với 'ai trên ai dưới' thực chất, danh xưng gì đó đều là mây trôi hết!

Nghe tiếng 'tướng công' mềm mại của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam không tự chủ rùng mình, chán ghét run đến da gà nổi khắp người, vừa muốn mở miệng nói gì với Mạc Bắc Thần, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, ngã trong lòng Mạc Bắc Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net