57+58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

57

Khi Kỳ Lam lần nữa tỉnh lại, Mạc Bắc Thần đang ngồi bên giường bệnh vẻ mặt lo lắng nhìn y.

"Bắc Thần?" Kỳ Lam muốn nói với Mạc Bắc Thần bảo hắn không cần lo lắng, lại phát hiện giọng mình khàn đến không có bất cứ sức thuyết phục nào.

Mạc Bắc Thần vươn tay sờ trán Kỳ Lam, không nóng, mới hơi yên tâm nói với Kỳ Lam: "Đừng sợ, Kỳ Kỳ, bác sĩ nói chỉ là cảm nắng thôi, nghỉ ngơi nhiều là được."

"Ừm." Kỳ Lam khẽ nói.

"Hiện tại cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Mạc Bắc Thần nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Lam lắc đầu, có chút ỉu xìu.

Mạc Bắc Thần đang muốn há miệng an ủi Kỳ Lam thêm mấy câu, di động lại không thức thời đổ chuông vào lúc này, tên 'Trần Trạch' nhấp nháy như bùa giục riết trên màn hình di động.

"Alo? Đạo diễn Trần?"

"Ô? Nói chuyện rất lưu loát, răng không đau nữa?" Giọng Trần Trạch từ đầu kia điện thoại truyền tới.

"Ừ, cảm ơn đạo diễn Trần quan tâm, không đau nữa."

"Ngày mai có thể đến làm việc rồi?"

"....Không nhất định....đạo diễn Trần, tôi hiện tại đang ở bệnh viện....."

"Ồ? Thật hả?" Chuyện bé chăn cừu nghe nhiều rồi, Trần Trạch hiển nhiên không tin lời của Mạc Bắc Thần. "Lần này là đau chỗ nào?"

Mạc Bắc Thần nhìn Kỳ Lam trên giường bệnh, yếu ớt phun ra hai chữ: "Đau lòng."

"Ừ, ngày mai về đoàn phim, vừa vặn trong phim có một cảnh là Diệp Thiên Hạo bệnh, trạng thái hiện tại của cậu phù hợp." Trần Trạch nhàn nhạt nói.

"....Đạo diễn Trần....tôi hiện tại bắt đầu cảm thấy đau trứng...." Đối với sự phát huy đầy đủ của Trần Trạch, Mạc Bắc Thần cảm thấy rất câm nín.

"Ồ? Thật ư? Vừa vặn bộ phim sau của tôi định quay cung đấu, vai thái giám đương quyền bên cạnh hoàng thượng còn chưa có ứng cử viên! Cậu cố gắng duy trì, bộ phim sau tôi còn tìm cậu!" Trần Trạch 'khích lệ' Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần: "........"

Hai người lại nói mấy câu, cuối cùng lấy lời hứa ngày mốt đi làm của Mạc Bắc Thần, cùng với trong một tháng tiếp theo chỗ nào đều sẽ không đau nữa làm định đoạt, kết thúc cuộc gọi.

"Bắc Thần, ngày mai về đoàn phim đi! Công việc quan trọng. Tớ không sao rồi, chúng ta về thôi?"

Mạc Bắc Thần nghe vậy không tán đồng nhíu mày: "Kỳ Kỳ cậu nói gì đó? Công việc nào sẽ quan trọng bằng cậu?! Kỳ Kỳ ngoan, chúng ta làm kiểm tra rồi đi."

Kỳ Lam cảm động nhìn Mạc Bắc Thần, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt sáng rực, nhưng không biết sao, Mạc Bắc Thần chỉ cảm thấy Kỳ Lam như vậy trông vô cùng bi thương.

"Kỳ Kỳ, sao vậy?" Mạc Bắc Thần dựa đến bên cạnh Kỳ Lam, dỗ dành hỏi.

Kỳ Lam vươn tay ôm lấy eo Mạc Bắc Thần, vùi mặt trước ngực Mạc Bắc Thần, nhỏ giọng nói: "Không có gì, chỉ là muốn về nhà, nhà của chúng ta."

"Ừ, chúng ta lát nữa về nhà ngay, ngoan." Mạc Bắc Thần sờ đầu Kỳ Lam, đau lòng y vì mình, nhỏ như vậy lại phải chịu đựng nhiều hơn rất nhiều người trưởng thành___một thân một mình đến Bắc Kinh, chịu đựng áp lực của dư luận xã hội, cùng hắn.....đoạn tử tuyệt tôn. Kỳ Lam, Kỳ Lam, rốt cuộc hắn phải làm sao, mới có thể hồi báo một phần vạn cho y?

Dưới sự kiên trì của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam cuối cùng vẫn bị bắt đi làm kiểm tra toàn thân mới được Mạc Bắc Thần dẫn về nhà___Mạc Bắc Thần sẽ không càng không dám quên, Kỳ Lam kiếp trước chết vì ung thư dạ dày. Kiếp này, hắn nhất định phải trông y thật tốt!
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Trên đường về nhà, Kỳ Lam đều rất trầm lặng, chỉ có hai tay siết chặt áo Mạc Bắc Thần, hiển thị tâm tình lúc này của y.

Mạc Bắc Thần không biết Kỳ Lam vì sao sẽ đột nhiên biến thành dáng vẻ này, càng không biết nên vỗ về trái tim rõ ràng nóng nảy không yên của y thế nào, Mạc Bắc Thần chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt hai tay siết chặt vạt áo hắn, dùng hành động nói với y, mặc kệ thế nào, có hắn ở đây.

Cứ vậy một đường không nói về đến 'Hoa viên Hạnh Phúc', vừa vào cửa, Kỳ Lam cả đường đều rất trầm lặng đột nhiên đẩy Mạc Bắc Thần lên cửa, điên cuồng hôn Mạc Bắc Thần, loại cắn xé bất chấp tất cả, như cuồng hoan lần cuối.

Hồi lâu, khi hai người cuối cùng đều nhịn không được có phản ứng, Mạc Bắc Thần cuối cùng nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách của hai người, siết chặt nắm tay nói: "Kỳ Kỳ, đừng quậy, tớ sắp nhịn không được."

"Nhịn không được....thì....đừng nhịn nữa...." Mắt Kỳ Lam nhìn chằm chằm sàn nhà, lông mi dài mà hơi cong lên chắn ánh mắt của Kỳ Lam, làm Mạc Bắc Thần nhìn không ra tâm trạng của y.

"Kỳ Kỳ.....cậu còn nhỏ....." Mạc Bắc Thần cắn chặt hàm răng, mồ hôi như hạt đậu theo gò má hắn chảy xuống. Đáng chết! Chẳng lẽ y không nhìn ra hắn nhịn rất vất vả sao?

"Cậu là cảm thấy tớ nhỏ, hay....cậu căn bản không muốn tớ?" Kỳ Lam cuối cùng nâng mắt lên, nhàn nhạt nói với hắn.

"Kỳ Lam! Cậu đừng trêu chọc tớ! Cậu biết cậu hiện tại đang nói gì không?!" Mạc Bắc Thần cảm thấy thần kinh mình đã kéo đến một điểm nào đó, cũng không chịu được bất cứ 'khảo nghiệm' nào từ Kỳ Lam nữa.

"Tớ biết, tớ nói, tớ muốn. Cậu muốn tớ không?"

'Bặt!' Câu này của Kỳ Lam thành một cọng rơm cuối cùng, triệt để nghiền đứt thần kinh luôn căng chặt của Mạc Bắc Thần. Mạc Bắc Thần không nói nữa, vác Kỳ Lam lên đi đến phòng ngủ. Này mẹ nó nếu còn có thể nhịn, trừ phi Mạc Bắc Thần hắn không phải đàn ông!

58

((Trans: PUPANDA)) Nhẹ nhàng thả người trên vai lên giường, Mạc Bắc Thần chống hai tay hai bên người Kỳ Lam, nhìn chăm chú Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, tớ hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu....không hối hận?"

"Cậu là....không được?" Kỳ Lam khiếu khích nói.

"!!!!!" Mạc Bắc Thần không nói nhảm nữa, với người yêu nhung nhớ của mình, dùng hành động chứng minh cho Kỳ Lam thấy, hắn rốt cuộc là 'được', hay 'không được'!

Mạc Bắc Thần nhìn như hung dữ mạnh mẽ nhào tới, động tác đối với Kỳ Lam lại rất ôn nhu. Theo từng món quần áo cởi ra, trên chiếc giường đồng dạng này, ký ức kiếp trước nháy mắt như thủy triều ập vào.

Cảm giác được Kỳ Lam bởi vì khẩn trương mà run rẩy, trong lòng Mạc Bắc Thần khẽ nhói, 'lần đầu tiên' của kiếp trước, nhất định đã lưu lại cho Kỳ Kỳ ám ảnh rất lớn đi?

Tuy biết Kỳ Lam lúc này đã không có ký ức của kiếp trước, nhưng Mạc Bắc Thần vẫn nhịn không được dừng động tác khuếch trương của mình, vươn tay từng cái vỗ về tấm lưng trơn bóng của Kỳ Lam, từng lần nhẹ giọng ôn nhu nói bên tai Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, đừng sợ tớ, tớ yêu cậu."

"Ừm......" Kỳ Lam không nói, chỉ là hai chân quấn lên thắt lưng cường tráng của Mạc Bắc Thần, vô thanh biểu đạt ra cầu xin của mình.......

Khi khoảnh khắc hai người hòa làm một thể cuối cùng đến, Kỳ Lam như cũng không nhịn được nữa khóc nói với Mạc Bắc Thần "Yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu....cả bản thân tớ đều không biết tớ rốt cuộc yêu cậu bao nhiêu......"

Đêm này, liều mình triền miên.

Tuy hai người đêm qua 'tình huống chiếu đấu' kịch liệt, nhưng khi tia sáng đầu tiên của ban mai rọi vào phòng ngủ, Mạc Bắc Thần cuối cùng được toại nguyện vẫn tỉnh dậy rất sớm.

Nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Kỳ Lam, trong lòng Mạc Bắc Thần bị lấp đầy.

Rón rén từ trên giường đứng lên, Mạc Bắc Thần nhanh chóng tắm một cái, thay quần áo ra ngoài____thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt phải chuẩn bị sẵn trước, còn phải mua cho Kỳ Kỳ ít thức ăn dễ tiêu hóa làm bữa sáng___vốn hắn muốn tự mình nấu cho Kỳ Kỳ ăn, nhưng.....nghĩ đến mình lần trước định nấu mì nấu thủng nồi, vì nghĩ cho dạ dày của Kỳ Kỳ, Mạc Bắc Thần quyết định thôi.

Lúc Mạc Bắc Thần mang theo thuốc và cháo rau về, Kỳ Lam vẫn đang ngủ. Giữa trán hơi nhíu tỏ rõ người trên giường ngủ rất không yên ổn.

Mạc Bắc Thần thấy Kỳ Lam nhíu mày, cũng đau lòng nhíu mày. Hôm qua vẫn là làm quá mức, Kỳ Kỳ chắc bị mình làm bị thương rồi.

Nhẹ nhàng đặt cháo và thuốc trên bàn ăn ở phòng bếp, Mạc Bắc Thần vào nhà tắm lấy khăn lông, thấm nước nóng, vén chăn của Kỳ Lam ra, nhẹ tay nhẹ chân lau người cho Kỳ Lam, cảm giác sau người khô mát làm Kỳ Lam trong mộng dần dần giãn chân mày.

Nhìn bộ dáng ngủ yên của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần nhịn không được khép áo lên giường, cách chăn ôm Kỳ Lam vào trong lòng, nhắm mắt dùng tâm cảm nhận phần yên tĩnh này, không bao lâu liền lần nữa rơi vào bóng tối ngọt ngào.

Lúc tỉnh lại lần nữa là cảm giác được người trong lòng nhúc nhích, khi Mạc Bắc Thần mở mắt ra, Kỳ Lam đang cẩn thận định giãy từ trong lòng hắn ra. Khóe miệng Mạc Bắc Thần khẽ cong, cánh tay dài duỗi ra ôm người trở lại.

"Nhân lúc tớ ngủ muốn làm gì? Hôm qua còn không đủ mệt? Hử?" Mạc Bắc Thần ý định vươn tay xoa chỗ nào đó của Kỳ Lam, hiển nhiên đối với chuyện Kỳ Lam nói mình 'không được' vẫn canh cánh trong lòng.

"Hức, đừng quậy, tớ đi tắm." Kỳ Lam đỏ mặt tùy tiện khoác áo liền đi vào nhà tắm.

Thấy quần áo mặc trên người Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần lại vui vẻ: "Kỳ Kỳ, đây là áo tớ." Thưởng thức Kỳ Lam mặc áo mình như mặc áo đầm, cười tít mắt nói: "Hèn gì người ta đều nói, nhìn vợ mình mặc áo của mình ở nhà đi tới đi lui có tình thú nhất gì đó! Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên làm vi phu...ực!" Mạc Bắc Thần nói rồi khoa trương nuốt nước miếng.....

Đáp lại Mạc Bắc Thần là âm thanh Kỳ Lam đóng cửa nhà tắm cái 'ầm'.

"Xì....ha ha ha ha!" Thấy Kỳ Lam bị hắn chọc xấu hổ trốn đi, Mạc Bắc Thần cũng không gượng được cười to giọng.

Kỳ thực hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, một cái giường to thoải mái, một tia nắng sớm, quan trọng nhất là, một người yêu có thể bầu bạn cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net