61+62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

61

Sáng sớm hôm sau, Mạc Bắc Thần theo thường lệ dậy sớm hơn Kỳ Lam, sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời giường, mua bữa sáng về cho hai người.

Đặt cháo và bánh bao trên bàn ăn, Mạc Bắc Thần đến phòng khách, ngồi trên sô pha, mở di động từ hôm qua lúc lách qua Long Xiết Phong bùng việc khóa máy đến giờ, xem thử có tin nhắn quan trọng gì gửi đến không.

Vừa mở máy, tin nhắn dồn dập đến Mạc Bắc Thần vội vàng mở xem, phần lớn đều là từ tiểu Trần.

"Lão đại, cậu ở đâu vậy! Mau về cứu tôi! Long ca đáng sợ quá! Hu hu hu...."

"Lão đại, Long ca nói, không tìm được cậu thì tôi không nhìn thấy mặt trời ngày mai! Mau reply đê ê ê ê!" Mạc Bắc Thần ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này mây đen dày đặc, có loại cảm giác sắp mưa___ừm, hắn hiện tại cũng không nhìn thấy mặt trời!

Còn có một tin nhắn là từ Long Xiết Phong, nội dung tin nhắn rất đơn giản: "Ở đâu? Tôi đi đón cậu!"

Mạc Bắc Thần bĩu môi, vừa muốn xóa toàn bộ tin nhắn, một cú điện thoại nhảy vào.

"Mạc Bắc Thần!!!!! Cậu chạy đi đâu rồi??!" Giọng Long Xiết Phong từ bên kia điện thoại rống tới.

Mạc Bắc Thần chán ghét để di động ra xa chút, "Anh tra hộ khẩu?"

Mạc Bắc Thần rõ ràng cảm giác được Long Xiết Phong đầu kia điện thoại rõ ràng ngừng tí, mới nghiến răng nghiến lợi nói, "Mạc Bắc Thần! Cậu đừng quên việc của cậu còn chưa làm xong!"

"Chẳng lẽ nhân viên công ty không có thời gian cuối tuần hay sao?"

"Hôm nay là thứ tư! Cách thứ sáu và chủ nhật đều rất xa!!!" Long Xiết Phong tiếp tục mài răng nói.

"Tôi mỗi ngày làm việc đều vượt quá 8 tiếng, đã làm việc liên tục nửa tháng, chẳng lẽ không thể nghỉ một ngày?"

"Cậu là nghệ sĩ! Cậu tưởng cậu là dân văn phòng bình thường, sáng 9h làm chiều 5h nghỉ?" Lời của Long Xiết Phong gần như rít ra từ trong kẻ răng.

"Ô...hình như không phải.....vậy thời gian của tôi há không phải có thể tự do an bài?"

"Mạc Bắc Thần! Tôi cho cậu thời gian một tiếng xuất hiện ở công ty! Đi muộn cậu tự gánh lấy hậu quả!"

"Được rồi!" Mạc Bắc Thần thở dài, dẫu sao hợp đồng trong tay người ta, cho dù biết rõ đối phương đang cố ý làm khổ mình, cũng mắng nhiếc mấy câu rồi thôi!

Cúp máy, Mạc Bắc Thần đứng lên khỏi sô pha, định đến phòng ngủ gọi Kỳ Lam thức dậy ăn sáng. Vừa xoay người, lại thấy Kỳ Lam đang đứng ở cửa nhìn hắn.

"Phải về công ty?" Kỳ Lam mở miệng trước.

"Ừ, trong công ty có chút chuyện. Chuyện này không gấp, Kỳ Kỳ, cậu ăn sáng trước đi!" Mạc Bắc Thần ân cần đi đến trước bàn ăn, lấy cháo và bánh bao từ trong bọc nilon ra, lại đến tủ bếp lấy muỗng, gọi Kỳ Lam, "Lát nữa cháo nguội thì không ngon."

Kỳ Lam nhìn chăm chú bữa sáng nóng hổi trên bàn, ánh mắt có chút lấp lánh. Mỉm cười đi đến ghế Mạc Bắc Thần kéo ra ngồi xuống, cầm muỗng lên múc một muỗng cho vào miệng, dưới ánh mắt mong chờ của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam cười nói: "Ngon". Mạc Bắc Thần lúc này hài lòng thỏa dạ cầm muỗng lên, ngụm lớn ăn phần bữa sáng của mình.

"Đúng rồi, lát nữa tớ cùng cậu đến công ty, được không?" Kỳ Lam nuốt miếng bánh bao xuống, nói với Mạc Bắc Thần.

'Phụt....' Mạc Bắc Thần phun một ngụm cháo ra bàn, ho nửa ngày mới cà lăm nói, "Khụ khụ khụ khụ.....khụ....Kỳ Kỳ....cậu...cậu nói gì?"

Kỳ Lam vươn tay rút khăn giấy đưa cho Mạc Bắc Thần đang ho, lại giúp hắn vuốt lưng, mới từ từ nói, "Tớ nói, tớ muốn đến công ty cậu. Sao, không hoan nghênh?"

"Hoan nghênh, hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!" Mạc Bắc Thần vội tỏ rõ cõi lòng nói: "Tớ không phải sợ tớ bận quá không có thời gian ở với cậu sao!"

"Ồ, không sao, tớ chỉ là muốn đến nơi cậu làm việc xem thử. Bắc Thần.....tớ như vậy có phải thêm phiền phức cho cậu không?" Kỳ Lam thả muỗng trong tay xuống, dùng giọng điệu do dự nói với Mạc Bắc Thần.

Ngữ khí mềm mại của Kỳ Lam làm lòng Mạc Bắc Thần mềm theo, vội vàng vỗ về Kỳ Lam nói: "Làm gì có? Kỳ Kỳ cậu đừng nghĩ nhiều, chúng ta ăn xong đi ngay luôn! Mau ăn cháo đi!"

Nếu Long Xiết Phong đến lúc đó dám làm khó dễ Kỳ Kỳ.....bất quá đánh tiếp với anh ta một trận!

Kỳ Lam lúc này lại cầm muỗng lên, múc cháo cho vào miệng, khóe miệng không tự giác cong lên một nụ cười tươi đẹp.

Mạc Bắc Thần lúc này yên tâm nhanh chóng nhét cháo và bánh bao còn lại vào miệng___gần đây thời gian ở cùng lính nhiều, làm hắn ăn cơm cũng giống như đánh trận.

Ăn xong, Mạc Bắc Thần gọi điện cho tiểu Trần, bảo tiểu Trần chờ ở Walmart gần 'Hoa viên Hạnh Phúc', mới mang kính mát, thay đồ ra cửa với Kỳ Lam.

Lúc hai người đến Walmart, tiểu Trần đang nước mắt giàn giụa đứng bên cạnh cửa xe 'ngóng trông' họ.

"Kỳ lão đại, lão đại, hai người cuối cùng xuất hiện rồi, Long ca sắp tháo gỡ tôi rồi!" Tiểu Trần kể khổ với hai người.

"Ngoan, sau này đừng gọi Long ca, phải gọi chú." Kỳ Lam vươn tay muốn vỗ đầu tiểu Trần, bị Mạc Bắc Thần ăn giấm chặn lại.

"Hả?" Tiểu Trần ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn Kỳ Lam.

"Ừ, nghe tôi, phải gọi chú Long, chú ấy sẽ rất cao hứng."

"Ồ, biết rồi! Gọi chú Long!" Long ca rõ ràng một chút cũng không già mà, sao thích bị người ta gọi là chú vậy? Tiểu Trần cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng thấy ánh mắt uy hiếp của Mạc Bắc Thần, mọi nghi vấn cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Tiểu Trần im lặng sờ mũi, thành thật bắt đầu lái xe. Hoa viên Hạnh Phúc cách Hoa Thần đại khái nửa tiếng đi xe, cộng với thời gian lúc trước hai người ăn sáng, chờ lúc hai người đến Hoa Thần, đã qua thời gian Long Xiết Phong yêu cầu gần một tiếng.
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Mạc Bắc Thần không nhanh không chậm dẫn theo Kỳ Lam, quen nẻo quen đường đến văn phòng của Lý Tử Mộ. Gõ nhẹ cửa, không chờ người bên trong đáp, liền thẳng thắn mở cửa kéo Kỳ Lam đi vào.

Quả nhiên, Long Xiết Phong và Lý Tử Mộ đều có mặt. Thấy Mạc Bắc Thần vào, Long Xiết Phong liền tức giận nói với Mạc Bắc Thần: "Hôm qua cậu đã đi đâu?"

"Tan làm, đương nhiên là về nhà!" Mạc Bắc Thần không cho là đúng nói.

"Nói dối! Hôm qua cậu căn bản không ở nhà!" Long Xiết Phong giận nói, nhưng lại cảm thấy nói như vậy hình như rất để ý Mạc Bắc Thần, lập tức bổ sung thêm, "Khụ, hôm qua tôi đột nhiên nửa đêm nghĩ đến có chuyện muốn tìm Đường Doãn Minh bàn bạc, bàn xong thuận tiện đến nhà cậu gõ cửa, căn bản không ai trả lời!"

Hai mắt Mạc Bắc Thần híp thành hình dấu bằng, có chuyện gì mà cần một tổng giám đốc kế hoạch như anh ta đặc biệt tìm một nghệ sĩ bàn bạc? Còn bàn vào nửa đêm? Lý do này cũng quá vớ vẩn đi? Mạc Bắc Thần vừa muốn mở miệng phản bác, liền nghe Kỳ Lam nhàn nhạt mở miệng nói: "Nói chuyện riêng chút?"

Mạc Bắc Thần nhìn Kỳ Lam, Kỳ Lam đang nhìn thẳng Long Xiết Phong đứng trước mặt hắn. Mạc Bắc Thần lập tức lật đật tỏ thái độ nói: "Kỳ Kỳ! Tớ với anh ta không có quan hệ gì! Cậu đừng đoán lung tung!"

Kỳ Lam cười với Mạc Bắc Thần, tay phải vỗ về vỗ tay Mạc Bắc Thần nắm cổ tay trái của mình, "Yên tâm, tớ chỉ nói về công việc của cậu với chú Long, không có ý khác."

"Kỳ Kỳ!"

"Bắc Thần, tớ tin cậu, cũng xin cậu tin tớ. Được không?" Kỳ Lam nhìn thẳng hai mắt Mạc Bắc Thần, nhẹ giọng nói.

Nhìn nhau với Kỳ Lam một lúc, Mạc Bắc Thần bại trận___hết cách, nếu đối thủ là Kỳ Lam, như thế hắn mãi mãi đều chỉ có thể toàn bại, còn là loại bại cam tâm tình nguyện. Ở trong lòng thở dài, Mạc Bắc Thần đành chịu cười nói với Kỳ Lam: "Được rồi!"

"Sang phòng kế bên nói?" Long Xiết Phong nói với Kỳ Lam, y đã muốn nói, hắn lại có gì sợ chiến?

Kỳ Lam hờ hững gật đầu, nhẹ nhàng giãy cổ tay mình ra khỏi tay Mạc Bắc Thần, theo Long Xiết Phong ra khỏi văn phòng Lý Tử Mộ.

Mắt thấy hai người sang phòng bên, Mạc Bắc Thần cũng ngồi không yên. Vừa muốn tìm cớ đến cửa phòng bên cạnh nghe lén, liền nghe Lý Tử Mộ ở kế bên yếu ớt mở miệng nói: "Cửa của công ty đều là đặc biệt đặt làm, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt."

Mạc Bắc Thần dừng bước chân, đột nhiên rất muốn vọt qua đạp cửa ra, quang minh chính đại vào dự thính. Lại nghe Lý Tử Mộ tiếp tục nói: "Nhưng trong văn phòng tôi có máy nghe lén."

Mạc Bắc Thần từ từ xoay người, nói với Lý Tử Mộ: "Điều kiện?"

Lý Tử Mộ nhếch lên nụ cười tính kế: "Hợp đồng 5 năm tiếp theo." Mạc Bắc Thần mới tuổi này đã có thể có thành tựu như vậy, không xảy ra bất ngờ, tương lai chắc chắn tiền đồ sáng lạn! Chỉ ký 5 năm hiển nhiên là không đủ!

"1 năm." Mạc Bắc Thần nhíu mày, 5 năm tiếp nhiều quá, hắn và Kỳ Lam sau này nói không chừng sẽ ra nước ngoài định cư, thời gian hợp đồng càng dài, biến số tương lai càng lớn.

"3 năm! Không thể ít nữa!" Lý Tử Mộ mặc cả.

"2 năm, nhiều nữa vụ mua bán này không có cách làm tiếp!" Mạc Bắc Thần khoanh tay, nhướng mày.

"Thành giao!" Lý Tử Mộ cầm ống nghe điện thoại trên bàn, ấn mấy phím, liền đưa ống nghe cho Mạc Bắc Thần nói: "Mình cậu ở đây từ từ nghe đi! Tôi đi trước, lát nữa nhớ ký hợp đồng."

Lý Tử Mộ mở cửa đi ra khỏi văn phòng mình, ngoài cửa, tiểu Trần đang nôn nóng đứng trong hành lang ló đầu nhìn sang phòng bên cạnh, thấy Lý Tử Mộ từ trong phòng đi ra, lập tức báo cáo với Lý Tử Mộ: "Giám đốc Lý! Vừa nãy Kỳ lão đại và Long....chú Long hai người đến phòng bên đó!" Kêu một người trông không lớn hơn mình mấy tuổi là 'chú', tiểu Trần nghĩ thế nào cũng không tự nhiên.

"Chú....Long? Ai dạy cậu nói như vậy?" Lý Tử Mộ nhịn cười nói.

"Kỳ Lam lão đại dạy....tôi.....tôi có phải kêu không đúng không?" Tiểu Trần bất an nói.

"Không, cậu kêu rất tốt." Lý Tử Mộ nhịn không được cười ra tiếng, "Cậu xuống phòng nghỉ ngơi dưới lầu nghỉ trước đi! Họ phỏng chừng phải lát nữa mới có thể xong." Nói xong, rời đi thẳng.

"A....." Lý Tử Mộ đã đi nửa ngày, tiểu Trần mới phản ứng lại một câu như vậy, thì ra trên đời này thật có người muốn người khác gọi mình là 'chú' a!

Trong phòng, Mạc Bắc Thần đang khẩn trương dán tai vào ống nghe, nghe tiếng đối thoại truyền đến từ phòng bên cạnh.

"Tiếp tục đề tài lần trước, anh thích Bắc Thần?" Tiếng của Kỳ Lam từ trong ống nghe truyền ra rõ rệt.

"Không sai. Cậu sẽ không muốn nói gì mà cạnh tranh công bằng với tôi chứ? So chênh lệch của chúng ta hiện tại, cậu cảm thấy có cần thiết cạnh tranh sao?" Long Xiết Phong khiêu khích nói.

Fuck! Kỳ Kỳ nhà họ mới là tốt nhất! Xác thật không cần thiết cạnh tranh! Bởi vì Long Xiết Phong căn bản không ở trong phạm vi 'để ý' của Mạc Bắc Thần hắn! Hắn sớm đã bị Kỳ Lam độc quyền! Chỉ một người này, không còn ai khác! Mạc Bắc Thần oán thầm.

"Xác thật không cần thiết cạnh tranh, bởi vì Bắc Thần đã là của tôi, thì cần gì cạnh tranh?" Kỳ Lam nhàn nhạt nói.

Nói hay! Mạc Bắc Thần không kềm nổi khen ngợi trong lòng.

"Hừ, con người luôn sẽ thay đổi, hiện tại người ở chung sớm chiều với cậu ấy là tôi, tôi tin, cậu ấy có một ngày sẽ thích tôi."

"Thật ư? Tôi trái lại cảm thấy......sẽ không."

"Ồ? Cậu tự tin như vậy?" Long Xiết Phong cười lạnh nói.

"Tôi không phải tự tin, tôi chỉ là hiểu cậu ấy hơn." Kỳ Lam dừng chút, mới tiếp tục nói: "Long Xiết Phong, tam công tử Long gia, cũng là ông chủ phía sau của Hoa Thần, tôi nói không sai chứ?"

Mạc Bắc Thần bên khác điện thoại cả người như bị sét đánh trúng sững sờ tại chỗ, Kỳ Lam kiếp này mới 15 tuổi, không thể biết bối cảnh của ông chủ phía sau Hoa Thần! Duy nhất có thể biết mấy chuyện này chỉ có.....Kỳ Lam kiếp trước!

Tác giả có lời muốn nói: báo cáo mọi người, Kỳ Kỳ có biến!

62

((Trans: PUPANDA)) Trong căn phòng khác, Long Xiết Phong và Kỳ Lam ngồi đối điện bên bàn trà.

"Long Xiết Phong, tam công tử Long gia, cũng là....ông chủ phía sau Hoa Thần, tôi nói không sai chứ?" Kỳ Lam nhàn nhạt mở miệng.

Long Xiết Phong nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch, kéo ra một nụ cười nghiền ngẫm, "Ha hả, tôi thật là có chút lau mắt mà nhìn với cậu!"

Kỳ Lam ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Long Xiết Phong, chỉ cười không nói.

Long Xiết Phong tiếp tục nói: "Cậu đã biết thân phận của tôi, như thế cậu nên biết, tôi có thực lực làm sự nghiệp của Mạc Bắc Thần lên thêm một bước."

"Tôi biết anh có thể, nhưng anh sẽ không." Kỳ Lam khẳng định nói, "Chỉ dựa vào Long Xiết Phong anh, còn chưa đến mức làm ra loại chuyện dùng quyền đè người này."

Trong lòng Long Xiết Phong hơi ngạc nhiên, nếu không phải hắn từng thầm phái người điều tra Kỳ Lam, hắn thật là có chút không tin, người chuyện trò vui vẻ với hắn trước mắt này, lại chỉ là một đứa nhóc 15 tuổi.

Trên mặt Long Xiết Phong không biến sắc, hỏi ngược lại Kỳ Lam: "Nếu....tôi chính là muốn dùng quyền đè người thì sao?"

Kỳ Lam cười, "Như thế, thì anh mãi mãi đều không có được Mạc Bắc Thần."

Long Xiết Phong nhướng mày, dùng ánh mắt tỏ ý Kỳ Lam tiếp tục.

Kỳ Lam cười lễ độ với Long Xiết Phong, lại không lập tức mở miệng, ngược lại rũ mắt không biết đang nghĩ những gì.

Long Xiết Phong cũng không thúc giục, hai tay khoanh trước ngực, kiên nhẫn chờ Kỳ Lam mở miệng. Nửa buổi, Kỳ Lam nói: "Tôi đã từng phạm một sai lầm," Kỳ Lam nhìn ly trà trong tay, ở hướng Long Xiết Phong không nhìn thấy, dùng ngón cái vô thức chà thành ly.

"Làm quan hệ của chúng tôi một dạo rất khẩn trương, có thời gian rối bời rất dài, cậu ấy đều không muốn để ý tôi. Cho dù bởi vì vài nguyên nhân nào đó, cậu ấy không thể rời khỏi tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được, lòng cậu ấy, đã không ở chỗ tôi nữa."

Kỳ Lam dời tầm mắt ra khỏi ly trà, nhìn Long Xiết Phong nói: "Anh....muốn như vậy sao?"

"Cậu hiện tại không phải lại vãn hồi với cậu ấy rồi sao?" Ý trong lời rất rõ ràng___cậu đã có thể, sao tôi lại không thể?

Kỳ Lam nghe vậy, chỉ cười nhạt, nâng mắt nhìn phía bức tường kia, căn phòng Mạc Bắc Thần đang ở, lại như nhìn quá khứ xa xăm, "Vậy....hẳn xem như là một bất ngờ. Một bất ngờ, một đời chỉ có thể xảy ra một lần."

Long Xiết Phong không nói nữa, chỉ trầm lặng suy nghĩ những lời này của Kỳ Lam.

Nhìn vẻ mặt Kỳ Lam không như giả bộ, một người chưa từng trải qua sóng gió gì, sẽ không có lời lẽ thành thục nhìn xa như thế, càng sẽ không có khí thế chuyện trò vui vẻ như vậy.

Kỳ Lam có lẽ thật sự từng trải qua chuyện gì với Mạc Bắc Thần mà hắn không biết, tình cảm như vậy....hắn thật sự xen vào được sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Long Xiết Phong chợt tối.

"Kỳ thực.....có anh bảo hộ Bắc Thần như vậy, tôi rất cảm kích. Tôi biết, một nghệ sĩ muốn nổi, tài hoa tất nhiên quan trọng, nhưng không phải điều kiện duy nhất. Nhất là hai năm này nổi nhanh như Bắc Thần, anh ở trong đó đã làm không ít chuyện đi?" Long Xiết Phong không trả lời chính diện, "Với năng lực của Mạc Bắc Thần, cậu ấy xứng đáng."

"Thực ra hôm nay tôi đến, không có ý khác. Chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, nếu anh thật sự thích Bắc Thần, thì đừng luôn làm chuyện đẩy cậu ấy ra xa anh."

"Cậu đây xem như bày tỏ hữu hảo?" Long Xiết Phong trong lòng có chút xem thường, nói tới nói lui không phải sợ hắn đối phó cậu ta? Gặp chút khó khăn liền nghĩ làm sao thoát ra một mình, người như vậy lại sao xứng với Mạc Bắc Thần?

"Tôi biết thực lực của Long gia anh ở Bắc Kinh, nếu anh thật muốn động tới tôi, tôi có thể cả đại học đều không học được." Kỳ Lam không tiếp lời của Long Xiết Phong, tự mình nói.

Long Xiết Phong trào phúng cười, con nít chính là con nít, trưởng thành đi nữa cũng chỉ mạnh hơn chút xíu với người bằng tuổi mà thôi!

"Nửa tháng nay tôi vẫn đang làm một chuyện," Kỳ Lam như không nhìn thấy vẻ mặt của Long Xiết Phong, tiếp tục nói: "Tôi nộp đơn xin mấy trường nước ngoài, trước mắt đã có 4 trường mời tôi, học bổng toàn phần."

Hai mắt Kỳ Lam hơi nheo, nhìn Long Xiết Phong từng từ từng chữ nói: "Cho dù tay Long gia các người dài đến đâu, cũng không đủ xa như thế nhỉ? Thực lực hiện tại của tôi không bằng anh, nhưng bốn năm sau cục diện thế nào, tôi và anh đều không cách nào dự đoán."

"Không bằng trực tiếp nói mục đích chuyến này của cậu đi?" Long Xiết Phong không quanh co nói.

"Tôi chỉ muốn nói, nếu anh thật sự yêu Bắc Thần, thay vì nghĩ cách đối phó tôi, không bằng nghĩ xem làm sao tốt với Bắc Thần. Chắc hẳn cậu ấy gần đây làm việc không ngừng nghỉ như vậy, hẳn là anh sắp xếp?" Kỳ Lam nhẹ nhấp một ngụm trà nói: "Cách này sẽ làm tôi đau lòng, lại không thể thật sự giúp anh có được cậu ấy, chỉ sẽ khiến cậu ấy càng ghét anh mà thôi. Bắc Thần là một người ôn nhu, nếu anh thật lòng đối tốt với cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm giác được. Chỉ là, đừng dùng sai cách."

"Cậu vì sao muốn giúp tôi?" Long Xiết Phong thu lại bỡn cợt đời lúc trước, nghiêm túc nhìn Kỳ Lam nói: "Khiến cậu ấy ghét tôi, với cậu mới càng có lợi, không phải sao?"

Kỳ Lam cuối cùng đặt ly trà trong tay xuống, đứng lên.

"Cậu rất trưởng thành" Long Xiết Phong thật lòng khen ngợi Kỳ Lam.

"Tôi chỉ không muốn phạm sai lầm tương tự nữa mà thôi." Kỳ Lam mỉm cười nói, "Đã bàn xong, hai chúng ta vẫn nên ra ngoài nhanh chút! Không thì lát nữa Mạc Bắc Thần sẽ đến phá cửa."

Long Xiết Phong bước tới mở cửa, lấy tư thế chủ nhân mở cửa tiễn khách, sắp ra cửa, Long Xiết Phong nhịn không được nói: "Cậu thật sự chỉ 15 tuổi?"

Kỳ Lam bật cười, "Trên cmnd có in, vả lại, anh hẳn đã tìm người điều tra tôi nhỉ? Bối cảnh xuất thân của tôi, anh hẳn rõ hơn tôi mới đúng?"

"Tôi thật có chút thích cậu rồi, nếu có một ngày chúng ta không phải tình địch nữa, tôi hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè." Long Xiết Phong dẫn đầu vươn tay phải ra, dùng thái độ đối đãi bạn bè trưởng thành.

Kỳ Lam vươn tay phải ra bắt nhẹ, "Vinh hạnh của tôi."

Khi hai người đẩy cửa văn phòng Lý Tử Mộ ra, Mạc Bắc Thần vẫn duy trì trạng thái ngây người cầm ống nghe trong tay, thấy hai người vào, Mạc Bắc Thần vội vàng nói với 'đầu kia' điện thoại: "Alo? Tìm giám đốc Lý? Giám đốc Lý không có đây? Khi nào quay lại? Tôi cũng không rõ lắm, nếu không ngài lát nữa gọi lại? Được, được! Tạm biệt!"

Sau đó mới bỏ ống nghe điện thoại trong tay xuống, cười cười với hai người Kỳ, Long, "Tìm Lý Tử Mộ, anh ta không ở đây, nên tôi bắt máy. Hai người nói xong rồi?"

"Ừm, nói xong rồi, việc của Bắc Thần và giám đốc Lý cũng bàn xong rồi?" Kỳ Lam mở miệng trước.

"Hả? Ừ! Bàn xong rồi, bàn xong rồi!" Mạc Bắc Thần vội vàng nói.

"Đã bàn xong, vậy chiều về nhà đi! Hôm nay cậu nghỉ buổi chiều." Mở miệng là Long Xiết Phong.

"Bắc Thần, vậy tớ xuống xe đợi cậu, ngài Long còn có chút chuyện bàn với cậu." Nói rồi, Kỳ Lam vẫy tay với hai người, đi thẳng xuống lầu.

Kỳ Lam vừa đi, vốn bầu không khí tốt có hỏi có đáp lại rơi vào tình thế căng thẳng, trong văn phòng vắng vẻ lại im lặng. Phá vỡ tình thế này là Long Xiết Phong, chỉ nghe Long Xiết Phong nói: "Lời của chúng tôi cậu đều nghe thấy rồi?"

Công ty là Long Xiết Phong mở, trong văn phòng này có gì không có gì hắn rõ nhất, lấp liếm nữa cũng không có ý nghĩa gì, Mạc Bắc Thần thản nhiên nói: "Ừ."

"Tôi chỉ hỏi cậu một câu, tôi có cơ hội không?" Long Xiết Phong làm như không để ý mở miệng, tay trong túi quần lại siết chặt.

"Thực ra tôi không phải đồng tính luyến ái," Mạc Bắc Thần đột nhiên nói.

Long Xiết Phong: "........."

"Tôi chỉ là yêu Kỳ Lam." Mạc Bắc Thần ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Long Xiết Phong nói.

"Bởi vì cậu ta xuất hiện sớm hơn tôi?" Long Xiết Phong có chút không cam lòng.

"Nếu cậu ấy không xuất hiện, ngay lần đầu tiên anh tỏ tình với tôi, lão tử đã liều mạng với anh rồi!" Mạc Bắc Thần nói đùa: "Nếu không phải lo tôi vào tù rồi Kỳ Kỳ nhà tôi nửa đời còn lại sẽ không ai chiếu cố, tôi sớm đã nhào lên đánh anh đến sống dở chết dở không tự lo được."

"Sao hình như tôi nhớ, cậu dường như vốn đã làm như vậy? Hơn nữa, người nào đó hình như không phải đối thủ của tôi ha?" Long Xiết Phong cũng nói ra lời trêu chọc.

"Tin tôi đi, lúc tôi đã muốn liều mạng, tiềm lực là vô hạn! Đi đây! Không cần tiễn!" Mạc Bắc Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net