63+64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

63

"Kỳ Kỳ, tớ với Long Xiết Phong không có quan hệ gì hết!" Mạc Bắc Thần mở cửa xe, người còn chưa lên xe đã bảo đảm trước với Kỳ Lam.

Kỳ Lam ngẩng đầu cười, ngồi dịch vào trong, "Tớ biết, vào đi đã."

Mạc Bắc Thần vội vàng chui vào trong xe, lại nói: "Kỳ Kỳ, tớ......."

"Cuộc nói chuyện của tớ và Long Xiết Phong....cậu nghe thấy hết đúng không?" Kỳ Lam hai tay đan vào nhau nắm chặt lại, cúi đầu nhìn quần jean của mình.

Tay Mạc Bắc Thần muốn nắm tay Kỳ Lam cứng lại lưng chừng, nửa buổi không biết phản ứng thế nào.

Chỉ nghe Kỳ Lam tiếp tục nói: "Cậu.....có gì muốn nói với tớ không?"

Tay trái Mạc Bắc Thần từ từ đặt lên hai tay nắm chặt của Kỳ Lam, xúc cảm lạnh buốt làm hắn đau lòng. Mạc Bắc Thần gượng cười, tay phải móc di động ra nói với Kỳ Lam: "Tớ kêu tiểu Trần đến lái xe, chúng ta về nhà rồi nói......"

Mạc Bắc Thần cẩn thận nhìn Kỳ Lam, mới tiếp tục nói: "Được không? Hay......cậu muốn đi đâu giải sầu?"

"Về nhà đi." Kỳ Lam nhẹ giọng nói.

Tiểu Trần bắt máy vui vẻ chạy đến lái xe, ngồi ở ghế lái đánh tay lái, quay đầu nói với Mạc Bắc Thần: "Lão đại, đi đâu?"

"Hoa viên Hạnh Phúc." Mạc Bắc Thần nghiêng người dựa vào lưng ghế, nắm hai tay Kỳ Lam, hai mắt lo lắng nhìn thẳng Kỳ Lam, nửa ánh mắt đều không nhìn tiểu Trần.

Không khí rất cứng ngắc, bầu không khí rất kỳ lạ, cho dù trì trệ như tiểu Trần cũng cảm giác sự việc dường như có chút không đúng.

Thế là tiểu Trần không bắt chuyện với hai người nữa, mặc cho hai người một cúi đầu không nói, một nhìn chằm chằm đối phương, bản thân im lặng xoay bánh lái chạy ra khỏi gara.

Mạc Bắc Thần bảo tiểu Trần dừng xe ở cổng khu 'Hoa viên Hạnh Phúc', liền bảo tiểu Trần lái xe đi. Hắn và Kỳ Lam đi bộ vào tiểu khu.

Hai người một đường luôn trầm lặng, Mạc Bắc Thần là không biết mở miệng thế nào, Kỳ Lam thì không biết đang nghĩ gì. Cho đến một tiếng 'cách' đóng cửa cắt đứt bầu không khí trầm lặng của hai người.

"Kỳ Kỳ.....cậu.....giống tớ, phải không?" Mạc Bắc Thần cẩn thận mở miệng.

Kỳ Lam không mở miệng nói chuyện, chỉ yên lặng gật đầu.

"Vậy....cậu có tha thứ cho tớ không?" Mạc Bắc Thần cẩn thận hỏi, tay buông bên hông không tự giác nắm chặt thành đấm.

Kỳ Lam nghe vậy thì cười, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Mạc Bắc Thần, "Lời này hình như nên do tớ hỏi mới đúng. Kiếp trước không nghe thấy đáp án, đều luôn rất tiếc nuối, cậu có thể tha thứ cho tớ không?"

Nhớ đến cảnh kiếp trước Kỳ Lam trên giường bệnh cầu hắn tha thứ, Mạc Bắc Thần lòng đau quặn thắt.

"Kỳ Kỳ, trước kia là tớ khốn nạn! Là tớ có lỗi với cậu! Cậu phạt tớ đi! Đánh tớ mắng tớ đều được! Nhưng.....có thể nể tình tớ lúc trước không hiểu biết...tha thứ cho tớ được không?"

Thấy Kỳ Lam vẫn không lên tiếng, Mạc Bắc Thần vội nói: "Kỳ Kỳ! Tớ thay đổi rồi! Tớ thật sự thay đổi rồi! Sau này không như vậy nữa! Tớ bảo đảm!"

Kỳ Lam duỗi hai ngón tay ra để trên môi Mạc Bắc Thần, nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của Mạc Bắc Thần, nhẹ giọng nói: "Tớ chưa từng hận cậu. Con đường lúc đầu là tự tớ chọn, thì sao có thể trách cậu? Tớ nghĩ cậu hẳn có thể đoán được tớ...trùng sinh từ khi nào ha? Đại não tớ lúc đầu rất hỗn loạn, tớ còn tưởng lại một lần tỉnh lại sau khi hóa trị đau đớn."

"Khi cậu vẻ mặt khẩn trương nói với tớ, tớ chỉ bị cảm nắng, tớ lại tưởng đây thực ra là một giấc mơ." Kỳ Lam nhìn chằm chằm trên môi Mạc Bắc Thần, ánh mắt lại không biết bay đến đâu, lẩm bẩm nói ra, như độc thoại.

"Giấc mơ này kéo dài tới nửa tháng, mỗi ngày tớ ở trong căn hộ này nấu cơm, ăn cơm, đi lang thang, tớ nhìn thấy mình có một giấy thông báo trúng tuyển đại học, tớ nghe thấy tin tức mỗi ngày báo tin của hơn 10 năm trước, mỗi ngày tớ không ngừng ra ngoài dạo phố, đi rất xa rất xa, nhìn phong cảnh khác lạ, muốn chứng minh hết thảy này không phải tớ tưởng tượng ra....."

"Kỳ Kỳ....." Hai tay Mạc Bắc Thần nắm lấy tay Kỳ Lam dán trên môi hắn, đau lòng hôn lại hôn, không ngờ nửa tháng hắn quay phim, một mình Kỳ Lam đã chịu đựng nhiều như vậy........

"Ký ức kiếp trước trùng lặp với ký ức kiếp này, làm tớ gần như không phân rõ cái nào là hiện tại, hoặc thế giới nào là một giấc mơ khác. Sau đó, cuối cùng tớ tiếp nhận mình có thể bởi vì loại sức mạnh nào đó mà về lại hiện thực quá khứ này, nơi này không có Bắc Kỳ, không có lừa gạt, chú Mạc vẫn đang sống tốt, rất thương tớ, nơi này có một Mạc Bắc Thần, rất yêu tớ....."

Nói rồi, khóe miệng Kỳ Lam nhếch lên một nụ cười khổ sở, "Tớ gần như sắp tin như vậy, gần như muốn đắm chìm vào trong thế giới như mơ này. Cho đến có một ngày, tớ phát giác, có thể cậu giống tớ, cũng là từ một thời không khác trở về. Giấc mơ của tớ vỡ tan tành."

"Bắc Thần, thực ra cậu luôn cảm thấy áy náy với tớ nhỉ?"

"Kỳ Kỳ....lúc trước đều là lỗi của tớ, khiến cậu phải chịu khổ." Nhớ đến mỗi chuyện kiếp trước, Mạc Bắc Thần cảm thấy có một đôi tay vô hình bóp chặt trái tim mình, làm hắn gần như ngạt thở.

"Mấy ngày nay tớ luôn nghĩ về vấn đề này. Tuy cậu luôn biểu hiện ra dáng vẻ hung thần ác sát, nhưng kỳ thực lòng cậu ôn như hơn bất cứ ai, dễ cảm động, cho nên," Kỳ Lam nâng mắt nhìn Mạc Bắc Thần: "Cậu thật sự yêu tớ sao?"

"Tớ đương nhiên....." Yêu cậu! Mạc Bắc Thần vội vàng tỏ thái độ.

"Cậu nghe tớ nói hết đã." Kỳ Lam chặn lời của Mạc Bắc Thần, tiếp tục nói: "Tớ tin lời cậu nói, nhất định là xuất phát từ thật lòng của cậu, nhưng, cậu thật sự hiểu lòng mình sao? Tình yêu của cậu, là đối với tớ đây? Hay....chỉ bởi vì áy náy đối với tớ lúc đầu kia?"

Mạc Bắc Thần trầm mặc, hắn không cách nào gạt Kỳ Lam nói mình không phải vì áy náy mà tốt với y, bởi vì hắn chưa từng suy xét vấn đề này.
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Lúc vừa biết được mình trùng sinh, hắn một lòng chìm đắm trong vui sướng gặp lại Kỳ Lam, trong lòng nghĩ làm sao để tốt với Kỳ Lam, làm sao làm Kỳ Lam yêu mình lại lần nữa. Chuyện tiếp theo thuận lý thành chương, hai người yêu nhau, sau đó đến Bắc Kinh, cho đến hiện tại.

Tốt với Kỳ Lam, áy náy có, yêu có, nhưng yêu nhiều hay áy náy nhiều, cả bản thân Mạc Bắc Thần, đều không phân rõ. Tốt với y đã trở thành một loại bản năng, tự nhiên như hít thở.

"Chính cậu cũng không phân rõ, đúng chứ?" Kỳ Lam khẽ thở dài, "Thực ra tớ cũng không phân rõ.....mấy lời lúc nãy tớ ở công ty cậu nói với Long Xiết Phong, đều là thật lòng. Kiếp này, tớ muốn để chính cậu lựa chọn."

Kỳ Lam hít sâu một hơi, từng từ từng chữ nói: "Mạc Bắc Thần cậu nghe đây, cậu không nợ tớ, cho nên cũng không cần cậu trả tớ cái gì. Thỏa thuận kiếp trước đã chấm dứt vào khoảnh khắc tớ chết, kiếp này, cậu tự do rồi. Tớ cũng.....tự do rồi."

Nói xong, Kỳ Lam cúi đầu lướt qua Mạc Bắc Thần, đi vào phòng ngủ.

Tự do? Mạc Bắc Thần ngây ra tại chỗ, cả trái tim hắn đều bị giam giữ, muốn một thân thể tự do làm gì? Hay.....Kỳ Lam hi vọng mình cho y tự do?

Cơ thể Mạc Bắc Thần chấn động, đi nhanh vào phòng ngủ, lại thấy Kỳ Lam đang ngồi xổm trên sàn, không biết nhét gì vào trong vali. Mạc Bắc Thần lúc này thật sự gấp, đi tới một tay tóm cánh tay Kỳ Lam, một tay giật đồ trong tay Kỳ Lam ném lên giường.

"Kỳ Lam! Cậu đang làm gì?! Cậu muốn đi đâu?!" Mạc Bắc Thần giận nói, đây là lần đầu tiên Mạc Bắc Thần trong tình huống chỉ có hai người nghiêm khắc gọi tên y như vậy.

Kỳ Lam theo cổ tay bị nắm chặt của mình nhìn lên, Mạc Bắc Thần đang phẫn nộ chờ y. Kỳ Lam đành chịu nói: "Ngày mốt tớ khai giảng, thu xếp hành lý một chút, không thể đi tay không đến trường được đúng chứ?"

"Hả? Đi....đi học à..." Nghe Kỳ Lam không phải muốn đi, lập tức tan hết tức giận, ngữ khí cũng mềm xuống, "Vậy.....không mang nhiều đồ thế được không? Trường cách nhà chúng ta gần vậy mà, chí ít mỗi tuần đều nên về nhà một chuyến đi?"

Kỳ Lam bật cười, "Năm nhất vừa khai giảng phải học quân sự."

"Học quân sự không phải đều mặc đồng phục quân đội sao?" Mạc Bắc Thần chưa hết hi vọng nhìn quần đầy vali của Kỳ Lam, muốn lấy ra cho Kỳ Lam lại không dám, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy cũng không cần mang nhiều như thế....."

"Bắc Thần....lời tớ vừa nói với cậu, cậu nghiêm túc suy nghĩ một chút. Khoảng thời gian này tớ tạm thời sẽ không trở về, mình cậu....."

"Cái gì tạm thời sẽ không trở về?!" Thần kinh được vỗ về của Mạc Bắc Thần nháy mắt lại căng thẳng, tay nắm cổ tay Kỳ Lam chợt dùng sức, lôi Kỳ Lam đến trên giường, chính mình lập tức đè lên trên người Kỳ Lam, hai đầu gối chống bên eo Kỳ Lam, hai tay ấn trên đỉnh đầu Kỳ Lam, hai mắt nhìn chằm chằm mắt Kỳ Lam nói: "Kỳ Lam cậu nghe đây, tớ xác thật không nợ cậu! Năm đó khi tớ chết, thì đã trả hết cho cậu rồi!"

Kỳ Lam nghe Mạc Bắc Thần mở miệng nói ra câu đầu tiên, tim tức thì như ngâm vào nước lạnh, đau, tê dại, mà khi Mạc Bắc Thần nói xong câu thứ hai, Kỳ Lam chấn kinh trợn tròn mắt.

"Năm đó cậu làm sao chết?" Hai tay Kỳ Lam túm lấy vạt áo Mạc Bắc Thần, hơi có chút run rẩy.

"Không phải trong phim truyền hình thường diễn sao? Cắt cổ tay!" Mạc Bắc Thần không sao cả nhún nhún vai, "Không ngờ trong phim diễn căn bản không phải thật! Tớ cắt cả mấy nhát đều không chảy máu mấy!" Mạc Bắc Thần tức tối nói.

"Bắc Thần.....cậu......" Giọng Kỳ Lam có chút nghẹn ngào, vẫn khiến hắn vì mình chịu khổ rồi.....

"Nếu tớ không tự sát, thì sao có thể gặp nhau ngày hôm nay đây?" Thấy Kỳ Lam khó chịu, Mạc Bắc Thần vội vàng an ủi nói: "Tớ rất quý trọng kiếp này, cậu nói đúng, tớ cũng không biết mình rốt cuộc yêu cậu nhiều hơn, hay áy náy nhiều hơn. Tớ chỉ biết, không nhìn thấy cậu tớ sẽ nhớ, nhìn thấy cậu thì muốn ôm, làm vài.....chuyện thâm nhập....."

Sao.....lúc này còn không đứng đắn như vậy.....nghe thấy lời yêu thương trắng trợn như vậy của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam cảm thấy mình có chút đỏ mặt.

"Thực ra tớ cảm thấy mình có thể kiếp trước đã yêu cậu, chỉ là bản thân không biết mà thôi." Mạc Bắc Thần tiếp tục nói, "Đàn ông là động vật cảm quan, không giống phụ nữ, cho dù không muốn, cũng có thể giả vờ như rất muốn."

Mạc Bắc Thần cúi đầu xuống, chóp mũi quẹt chóp mũi Kỳ Lam, mê hoặc nói: "Nếu tớ thật sự không yêu cậu, vậy... phản ứng gần như không mất hứng...của tớ với cậu....lại nên giải thích thế nào?"

Kỳ Lam bị hắn nói đến mặt nóng như lửa đốt, trong lòng lại có chút vị ngọt ngào không ngừng bốc lên.

"Kỳ Kỳ, tớ không vĩ đại như cậu. Tớ là đứa ích kỷ, tớ yêu cậu, dù cậu không muốn, tớ cũng sẽ quấn lấy cậu. Nếu cậu muốn trốn, tớ không biết mình sẽ làm ra chuyện như là nhốt cậu lại hay không.... đừng trốn, được không?"

Nước mắt của Kỳ Lam cũng không ngăn được nữa mà rơi xuống, năm đó khi hắn nói hận y, y không khóc; vào lần đầu tiên của họ, hắn thô bạo làm y bị thương, y không khóc; lạnh lùng mấy năm dài hắn đối với y, mỗi đêm cô đơn yên tĩnh, y không khóc.

Mà hiện tại, người này nói hắn yêu y, lại làm y khóc không thành tiếng. Ủy khuất bao năm như toàn bộ bộc phát ra vào giờ phút này, Kỳ Lam cứ vậy ôm lấy Mạc Bắc Thần, mặc cho bản thân như đứa trẻ, khóc xé tim xé phổi.

Mạc Bắc Thần ôm Kỳ Lam, trở mình ôm người ra trước ngực, vươn tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Kỳ Lam như dỗ con nít, cho đến khi tiếng khóc của Kỳ Lam dần ngừng lại, ngủ ở trước ngực hắn.......

64

((Trans: PUPANDA)) Khi Kỳ Lam thong dong tỉnh lại, Mạc Bắc Thần đang nghiêng người, một tay chống đầu, ánh mắt sáng lóa nhìn y, cười hạnh phúc đầy mặt.

Kỳ Lam thấy Mạc Bắc Thần vui vẻ, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên.

Nhớ đến lời lúc trước của Mạc Bắc Thần, nhịn không được tò mò nói, "Cậu lúc đầu phát hiện bản thân...trùng sinh....là làm sao thích ứng?"

"Hả?" Mạc Bắc Thần ngớ một lát mới phản ứng lại, "Kỳ thực tớ không cần thích ứng gì, lúc vừa tỉnh lại liền nhìn thấy cậu, tớ còn tưởng là nằm mơ!"

Mạc Bắc Thần hạnh phúc nhớ lại, "Lúc đó nhìn thấy tay ngắn chân ngắn của cậu hiện trước mặt tớ, tớ liền nghĩ, nằm mơ cũng đáng! Sau đó gặp ba mẹ tớ! Oa! Tớ triệt để kinh ngạc! Tớ nói thầm đây nếu là mơ cũng mơ quá chân thật! Cả mẹ tớ véo lỗ tai tớ đều đau có cảm giác như thế!"

Nghe tự thuật hơi khoa trương của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam nhịn không được 'phì' cười ra tiếng, "Cậu lúc nhỏ chính là quá nghịch, tớ thì chưa từng bị đánh."

"Phải phải phải, cậu rất ngoan! Lúc nhỏ bộ dáng lại đáng yêu, như kiểu vạn người mê. Nếu không phải tớ trông kỹ, nói không chừng cậu đã bị tiểu Lệ tiểu Hoa gì lớp chúng ta dụ dỗ đi mất." Mạc Bắc Thần ăn giấm nói.

"Giấm cũ lâu năm cậu cũng ăn?" Kỳ Lam kinh ngạc nói, "Tớ lúc đó mới bao lớn chứ? Căn bản còn chưa hiểu tình cảm được không?"

"Vậy ý cậu là, lúc đó nếu hiểu tình cảm đã bị mấy đứa con gái dụ đi rồi phải không?" Mạc Bắc Thần tức thì thùng giấm biến thành lu giấm, mùi chua lan ra cả ngoài cửa sổ, mèo đi ngang qua dưới lầu đều ngửi thấy.

"Lúc tớ lần đầu tiên hiểu tình cảm, tim đã bị một người dụ đi mất. Hơn nữa không cốt khí là, sống hai kiếp, lại vẫn chỉ yêu người đó. Đáng tiếc, người ta không yêu thích......" Kỳ Lam nói ba phần cố ý, bảy phần thương cảm.

"Kỳ Kỳ....." Nghe Kỳ Lam nói như vậy, tim Mạc Bắc Thần đau như dao đâm, nào còn tâm tình đùa giỡn Kỳ Lam, vội vàng ôm chặt người vào lòng, bảo đảm nói, "Kỳ Kỳ, lúc trước là tớ không tốt, tớ khốn nạn! Sau này tớ nhất định nghe cậu hết!"

"Thật sự nghe tớ hết à?" Trong mắt Kỳ Lam lóe một tia sáng lanh lợi.

"Ừ! Đều nghe cậu!"

"Vậy tớ muốn cậu.....ở dưới!"

"Được!" Mạc Bắc Thần ánh mắt sáng rực.

"Thật hả?" Kỳ Lam ngờ vực, sao đáp ứng khoái chí như vậy?

"Đương nhiên là thật!" Mạc Bắc Thần dùng sức ấn Kỳ Lam đến trước ngực, hai ba cái giải quyết vật cản giữa hai người, ngón tay thẳng đến 'chủ đề'.

"Phía trên tớ nói không phải ý này!" Kỳ Lam kinh hô, vội chống hai tay lên, định tránh khỏi khống chế của Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần nào chịu! Tay to ấn xuống, Kỳ Lam liền lại nằm sấp trở về.

Mạc Bắc Thần hôn trái tai không biết là vì giận hay xấu hổ mà đỏ au của Kỳ Lam, giọng trầm khàn nói bên tai Kỳ Lam: "Nhưng phía trên của tớ.....chính là ý này....."

Kỳ Lam: "!!!!!"

"Ưm...." Hai người cùng lúc phát ra một tiếng rên khẽ âm điệu bất đồng.

Thế là, Kỳ Lam thật sự cứ vậy 'ngồi' ở trên làm xong cả quá trình. Khi một khắc cuối cùng sắp đến, Kỳ Lam mơ hồ nghĩ, sau này y nhất định phải nói cẩn thận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net