65+66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

65

Mạc Bắc Thần gần đây quay phim rất hăng máu, ngày thường rất điệu thấp.

Từ dạo giao lưu ngày đó, Mạc Bắc Thần đối với sự nghiệp nghệ thuật của mình có định vị mới. Hắn hiện tại đã có thể dần dần buông xuống được gánh nặng không cần thiết, chỉ cần hiện tại ở trước máy quay, mặc kệ đối diễn với mình là ai, hắn đều chỉ chuyên tâm vào vai diễn.

Mà khi hắn rời khỏi ống kính, thì sẽ cầm kịch bản vừa xem từng lượt, không ngừng nghiền ngẫm tâm lý nhân vật bên trong, đi đến đâu cũng đều lẩm nhẩm đọc lời thoại, hơn nữa còn một câu thoại đọc mấy loại giọng điệu khác nhau, khiến cho trong chu vi 5m quanh Mạc Bắc Thần đều không có ai dám đến gần____nói đùa, họ là đến làm việc, không phải đến chăm sóc bệnh nhân tâm thần!

Có điều, luôn có một hai người ngoại lệ, ví dụ hiện tại, Vương Tiểu Bảo khoe khoang kéo Mạc Bắc Thần đang 'phẩm đọc' kịch bản, tìm một góc không người, nhìn trái phải, thấy gần đó không ai đi ngang qua, mới thần bí nói với Mạc Bắc Thần: "Nhị sư đệ, hôm nay tui phát hiện một bí mật!" Vương Tiểu Bảo nói rồi sát đến bên tai Mạc Bắc Thần, đè thấp giọng, "Hai người thủ trưởng và A Vân....họ là...cái kia!" Vương Tiểu Bảo co hai nắm tay, hai ngón cái đè xuống chính giữa bập bập hai cái.

"Loại chuyện này......không thể tùy tiện nói lung tung." Giọng Mạc Bắc Thần trầm thấp, lộ vẻ rất nguy hiểm, ừm, lát nữa đối thoại với lâu la kia, thì dùng kiểu giọng này.

"Không phải tui nói lung tung! Là A Vân chính miệng nói với tui!" Vương Tiểu Bảo vội nói.

"Ồ? Nói như vậy......là thật hả?" Mạc Bắc Thần sờ cằm, giọng có chút nghiền ngẫm.

"Đương nhiên là thật!" Vương Tiểu Bảo vội vàng gật đầu nói.

"Vậy theo anh, chuyện này....nếu bị người thứ ba biết....." Mạc Bắc Thần cố ý thả chậm tốc độ nói, đến gần Vương Tiểu Bảo, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Tiểu Bảo nói, "Kết cục của anh sẽ là gì?"

Vương Tiểu Bảo rùng mình, nuốt nước miếng mới nói: "Thủ....thủ trưởng sẽ giết tui diệt khẩu...."

Mạc Bắc Thần lộ ra nụ cười hài lòng, "Tôi nghĩ, anh hẳn đã biết làm thế nào?"

Nghĩ đến hình ảnh mình bị Trần Trạch giết người diệt khẩu, Vương Tiểu Bảo tức thì sợ đến một câu cũng nói không nên lời, chỉ ngơ ngác gật đầu.

"Được rồi, anh đi làm việc đi!" Mạc Bắc Thần đuổi Vương Tiểu Bảo.

Vương Tiểu Bảo như được đặc xá, chạy té khói.

Mạc Bắc Thần thì hài lòng xem kịch bản, ừm, lát nữa liền diễn như vậy! Ể? Vừa rồi đại sư huynh đến nói gì với hắn? Đạo diễn Trần và Long Xiết Vân hẹn hò? Cái này người mù cũng nhìn ra mà nhỉ? Tin này mới lắm hả?

Mạc Bắc Thần lắc đầu, đi đến hướng máy quay___nên quay cảnh tiếp theo rồi.

Cảnh này Mạc Bắc Thần quay rất có trạng thái, biểu hiện một mặt phúc hắc trong lòng Diệp Thiên Hạo tinh tế, hoàn toàn chính là điển hình của lưu manh giả danh trí thức, tuy còn có rất nhiều chỗ chưa thành thục cần cải tiến, nhưng theo tổng thể, Mạc Bắc Thần tiến bộ rất lớn.

Mạc Bắc Thần gần đây dụng công rất có hiệu quả, Trần Trạch bày tỏ rất hài lòng. Nhất là sau khi quay xong, Mạc Bắc Thần đi đến chủ động nói với Trần Trạch, "Đạo diễn Trần, tôi cảm thấy vẫn thiếu chút gì đó, tôi muốn quay lại lần nữa.", trong mắt Trần Trạch nhìn Mạc Bắc Thần đều tỏa ánh sáng kích động.

Một diễn viên lúc nào mới xem như có thể diễn tốt? Chính là khi người đó trong diễn xuất mỗi một lần, đều có thể phát hiện thiếu sót của bản thân, và có thể chủ động yêu cầu sửa chữa, như thế cho dù người đó hiện tại không phải diễn viên xuất sắc, tương lai của người đó cũng nhất định tiền đồ vô hạn!

Vương Tiểu Bảo đi ngang qua bên cạnh nhìn thấy đoạn Mạc Bắc Thần diễn, vừa đi đến phòng trang điểm, vừa nghi hoặc độc thoại, "Ơ? Đoạn thoại này sao hình như nghe qua ở đâu rồi?"

........
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Đang lúc Mạc Bắc Thần từ từ chìm vào cảnh đẹp, ngày càng có thể nhập vai, nhân viên đoàn phim thông báo___cả đoàn phim được nghỉ 3 ngày.

Lý do? Đạo diễn có việc.

Đối với một đạo diễn, có việc gì quan trọng hơn quay phim? Nói có việc là có việc, hỏi tỉ mỉ như thế làm gì?

Khụ khụ, có điều nghe nói người đến thông báo nghỉ là Long Xiết Vân, ngài Long....nói....đạo diễn là mệt nhọc quá độ....nhân viên đoàn phim nói rồi đỏ mặt.

Chao ôi! Cậu bát quái nhìn chằm chằm tôi như thế làm gì? Dù sao tôi cái gì cũng không biết, tôi....tôi đi đây! Nói vừa dứt, nhân viên đoàn phim liền vội vàng lẩn đi mất, để lại mình Mạc Bắc Thần ở tại chỗ mờ mịt.

Ha? Đạo diễn vất vả quá độ? Đạo diễn Trần hôm qua trông còn một bộ dáng tinh lực rất tốt mà nhỉ?

Lại liên tưởng đến người xin nghỉ giúp Trần Trạch....Mạc Bắc Thần không kềm nổi bắt đầu liên tưởng đạo diễn Trần rốt cuộc là phần nào 'vất vả' quá độ.....

Khụ, Mạc Bắc Thần đỏ mặt, chuyện không nên YY không thể YY loạn! Mạc Bắc Thần thầm răn đe bản thân.

Mạc Bắc Thần không phải người cuồng việc, mặc kệ nói thế nào, có thời gian nghỉ dù sao cũng tốt!

Từ lần trước ở trong nhà ra ngoài đến bây giờ, tính đến nay đã hơn nửa tháng. Bởi vì Kỳ Kỳ học quân sự rất vất vả, hắn quay phim lại muộn, không muốn quấy rầy Kỳ Lam nghỉ ngơi, hai người cũng đã nửa tháng không liên lạc.

Lúc bận rộn còn đỡ, hiện giờ rảnh rồi, nỗi nhớ tích góp hơn 10 ngày liền tràn lên.

Bảo tiểu Trần lái xe đến cửa 'Hoa viên Hạnh Phúc', Mạc Bắc Thần gấp rút xuống xe chạy về nhà, tuy biết Kỳ Lam lúc này hẳn là ở trường, nhưng vừa nghĩ đến nơi này có một căn nhà chỉ thuộc về hai người họ, liền có một loại sức mạnh kéo hắn, làm hắn như không ngừng được chạy đến căn hộ số 142.

Thở hồng hộc đứng ở cửa, Mạc Bắc Thần đứng yên một lát mới thở đều đặn, mở cửa vào nhà, cởi nút ra, một đường lột đồ vào nhà, định tắm rửa trước, thay quần áo, rồi gọi điện cho Kỳ Lam, đón y về nhà.

Mạc Bắc Thần trần thân trên, đang muốn cởi dây nịt, lại nghe thấy thư phòng truyền đến tiếng gõ chữ 'lách cách' yếu ớt, tay đặt trên dây nịt cứng lại, Mạc Bắc Thần xoay đầu nhìn về phía thư phòng, phát hiện người mình ngày nhớ đêm mong đang ngồi sau bàn gõ máy vi tính, trên cằm dường như còn nhú râu?

"Kỳ Kỳ!" Gấu Mạc Bắc Thần nhào qua.

"Bắc Thần? Sao không gọi điện cho tớ trước?" Kỳ Lam xoa tóc Mạc Bắc Thần nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh, dùng đầu cọ tới cọ lui trên đùi mình, cười một cái thỏa mãn, người này, như cún con....

"Sao cậu đổ nhiều mồ hôi vậy?" Kỳ Lam quẹt một cái trên trán Mạc Bắc Thần, nhíu mày nói, "Có phải bệnh không?"

"Không, chỉ là.....vừa rồi vận động một chút...." Mạc Bắc Thần hàm hồ lấy lệ cho qua, đánh chết hắn cũng không muốn nói với Kỳ Lam, hắn vừa nãy não tàn có thang máy không đi, leo 14 tầng!

"Kỳ Kỳ, cậu đang làm gì?" Mạc Bắc Thần tò mò sáp đến trước máy tính, một đống số liệu xem không hiểu.

Kỳ Lam vui vẻ cười toét miệng, "Đây là một phần mềm tớ và công ty quả cam hợp tác làm, phần mềm đang trong giai đoạn vận hành thử, nếu làm tốt, tớ liền có tiền vốn đăng ký công ty của mình!" Nói đến lĩnh vực mình thích, ánh mắt Kỳ Lam sáng rực.

Thấy Kỳ Lam cao hứng, Mạc Bắc Thần cũng không tự giác lộ ra nụ cười cưng chiều, người yêu của hắn ưu tú thế nào hắn hiểu rõ nhất, người yêu có thể làm việc mình thích, hắn đương nhiên cũng cao hứng thay y. Chỉ là.......

"Kỳ Lam, cậu nói thật, cậu đã bao lâu không ngủ?" Mạc Bắc Thần nhíu mày, có quầng thâm mắt luôn rồi!

Nghe Mạc Bắc Thần gọi họ tên mình, Kỳ Lam đầu tiên sững ra___Mạc Bắc Thần kiếp này gần như chưa từng gọi cả họ lẫn tên mình, đều là gọi 'Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ', lại thấy Mạc Bắc Thần nghiêm mặt, Kỳ Lam biết Mạc Bắc Thần đang tức giận thật rồi.

"Chỉ....hai ngày.....mà thôi...." Kỳ Lam cẩn thận trả lời, lộ ra một cái cười ngọt, nịnh nọt nhìn Mạc Bắc Thần.

Kỳ Lam không cười còn đỡ, vừa cười quầng thâm mắt càng hiện rõ ràng, làm cơn giận dữ của Mạc Bắc Thần bùng thẳng lên, vác Kỳ Lam lên, đánh một cái trên mông vểnh của Kỳ Lam, đi vào phòng ngủ, "Cậu hay lắm, còn dám nói chỉ hai ngày mà thôi? Hử?"

"Bắc Thần, cậu thả tớ xuống!" Kỳ Lam không dám ngọ ngoạy, sợ hai người té nhào, chỉ có thể mở miệng kháng nghị.

Tuy trong lòng rất tức giận, Mạc Bắc Thần vẫn nhẹ nhàng thả Kỳ Lam lên giường, không nặng không nhẹ lại đánh một cái trên mông vểnh của Kỳ Lam, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ngủ trước đi! Ngủ dậy rồi nói."

Kỳ Lam nào còn dám tranh luận với Mạc Bắc Thần? Ngoan ngoãn làm ổ trong lòng hắn, nhắm mắt lại. Kỳ Lam vừa rồi nói dối, thực ra đã gần 3 ngày y không ngủ, hiện giờ dính vào gối nằm, cơn buồn ngủ mới chạy khắp toàn thân, không lâu liền ngủ như chết.

Lúc Kỳ Lam tỉnh dậy lần nữa, trời đã tối đen, ánh đèn của hộ gia đình trong tiểu khu xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, làm ổ trong lòng người yêu của mình, có chút cảm động, có chút cảm thán.

Kiếp trước y cố gắng cả đời, cũng chỉ vì muốn có được cái ôm của người sau lưng này mà thôi. Hiện giờ thật sự chạm tới tay, lại luôn có một loại cảm giác không chân thật.

Kỳ Lam xoay người mặt hướng vào Mạc Bắc Thần, Mạc Bắc Thần nghiêng mặt ngủ say. Lồng ngực cường tráng theo hô hấp nhấp nhô có quy luật, làm Kỳ Lam đột nhiên cảm thấy người yêu của mình hiện tại.....rất mê người.

Như ma ám, Kỳ Lam nhẹ nhàng đến gần Mạc Bắc Thần, gối đầu ở lồng ngực rộng lớn của hắn. Bởi vì chưa tắm đã ngủ, trên người Mạc Bắc Thần có mùi mồ hôi nhàn nhạt, Kỳ Lam luôn có chút khiết phích, lại cảm thấy Mạc Bắc Thần như vậy vô cùng có mùi đàn ông.

Kỳ Lam duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng mô tả mặt mũi người yêu, lông mày Mạc Bắc Thần rất dày, không biết từng nghe ai nói, người như vậy rất trọng tình cảm.

Sờ đến vị trí giữa chân mày, Kỳ Lam vui vẻ cười ra tiếng, vị trí giữa chân mày có nhúm lông nhạt, ngày thường không chú ý không nhìn ra, nhìn kỹ thì cảm thấy hai bên chân mày nối lại___điển hình lòng dạ hẹp hòi.

Kỳ Lam nhớ đến kiếp trước, bởi vì 'quan hệ khế ước' của hai người, Mạc Bắc Thần sau đó đối với y luôn lạnh nhạt làm lơ, nhưng nếu y và nghệ sĩ nào đó của công ty nổi ra scandal, hắn liền sẽ cố ý gây sự, cãi nhau với y, thuận tiện lật tung mấy cái scandal mới cũ tính 'nợ mới' 'nợ cũ'.

Lúc trước không hiểu nguyên nhân, hiện giờ nghĩ đến, e là đang ăn giấm nhỉ? Kỳ Lam nhịn không được 'ha hả' cười lên, tên không được tự nhiên này, sợ là kiếp trước đã có tình cảm với mình đi? Chẳng qua tình cảm đó bị nỗi hận che đậy, cả bản thân hắn đều không biết mà thôi.

"Chuyện gì cười vui vẻ như vậy?" Mạc Bắc Thần bắt lấy ngón tay vuốt ve trên mặt mình của Kỳ Lam, đặt bên môi hôn một cái, bởi vì do vừa tỉnh ngủ, giọng có chút khàn.

"Cười cậu nhỏ nhen." Kỳ Lam đầy mắt ý cười nhìn Mạc Bắc Thần.

"Tớ nhỏ nhen chỗ nào?" Mạc Bắc Thần khó hiểu nói.

Kỳ Lam cười nói với Mạc Bắc Thần ý nghĩ vừa nãy một lượt, xong rồi còn chưa tận hứng thêm một câu bình luận, "Cho nên, nghĩ một đằng làm một nẻo gì đó không thể chấp nhận được nhất!"

Khuôn mặt anh tuấn của Mạc Bắc Thần đỏ lên, may trong phòng mờ tối, mới không bị Kỳ Lam phát hiện.

Mạc Bắc Thần cười một cái, vói tay vào áo Kỳ Lam nói: "Đúng vậy, nghĩ một đằng làm một nẻo không chấp nhận được nhất! Cho nên tớ vẫn là dùng cách trực tiếp nhất, để biểu đạt tớ yêu cậu nhất ha!"

"Cái....ưm!" Kỳ Lam vừa muốn mở miệng kháng nghị, liền bị Mạc Bắc Thần chặn môi, cảm giác xa lạ lại quen thuộc đó từ trong người dâng lên........

Đáng ghét.....lại bị ăn sạch....lần sau, lần sau y nhất định phải phản công! Vào một khắc cuối cùng sắp đến, Kỳ Lam mơ hồ nghĩ......

66

((Trans: PUPANDA)) "Nói, sau này còn dám thức trắng đêm không ngủ, sinh hoạt không quy luật như vậy nữa không?" Sau tình sự, Mạc Bắc Thần 'tính sổ'.

"........" Kỳ Lam im lặng không nói, kháng nghị không lời.

"Cậu còn có lý phải không?!" Mạc Bắc Thần cảm thấy cơn giận của mình lại bắt đầu tích tụ, một phát đánh trên mông Kỳ Lam, "Cậu có biết dạ dày cậu không tốt không? Hử?"

"Dạ dày tớ rất tốt....." Kỳ Lam nhỏ giọng kháng nghị.

"Dạ dày rất tốt? Cậu đã quên kiếp trước cậu...." Nghĩ đến chữ 'chết' kia, Mạc Bắc Thần dừng một lát mới nói: "Dạ dày tốt đi nữa cũng không chịu nổi cậu giày vò như thế!"

"Bắc Thần, tớ muốn làm bản thân trở nên cường đại, không muốn giống hiện tại chỉ có thể sống dưới vây cánh của cậu." Kỳ Lam nhẹ giọng nói.

"Kỳ Kỳ.....cậu....có phải cảm thấy được tớ nuôi, đối với cậu, rất khó chấp nhận không?" Giọng điệu Mạc Bắc Thần hơi có chút sa sút, tiếp đó lại lập tức đổi thành kiểu giọng nhanh nhẹ nói: "Vậy cũng không cần vội nhất thời! Tớ cố gắng làm việc trước, chờ sau khi Kỳ Kỳ tốt nghiệp đại học, thì tớ ngoan ngoãn ở nhà, để cậu nuôi, được không? Tớ không muốn cậu liều....."

Thấy Mạc Bắc Thần gần như khẽ khàng cầu mình, lòng Kỳ Lam tức thì mềm xuống, "Bắc Thần, tớ nghe cậu, sau này sẽ không như vậy nữa."

"Kỳ Lam, cậu....còn bằng lòng bao nuôi tớ không?" Mạc Bắc Thần cẩn thận hỏi.

"Bằng lòng chứ! Sao không bằng lòng?" Kỳ Lam cười nói, "Không ngoan ngoãn theo tớ cậu còn muốn trèo tường sao?"

"Kỳ thực mấy ngày nay làm phần mềm, tớ thật sự không nhận ra thời gian qua nhanh như thế, mỗi ngày chìm đắm trong việc mình muốn làm, tớ cảm thấy rất vui vẻ, giống như..... tìm lại chính mình." Kỳ Lam nhẹ nhàng than thở nói.

"Lúc trước khi cậu không ở bên, tớ đều không biết tiêu phí cuộc sống của tớ thế nào, mỗi ngày chỉ xem tv, hoặc là lên mạng ngẩn người, hiện tại không dễ dàng tìm được việc thích làm, cho nên Bắc Thần, để tớ thỉnh thoảng dung túng bản thân một chút, được không?"

Kỳ Lam cũng biết Mạc Bắc Thần là vì tốt cho mình, nhưng đối mặt với ước mơ, mỗi người đều có kiên trì của bản thân, nhất là hi vọng có được sự ủng hộ và thấu hiểu của người mình yêu nhất.

"Kỳ Kỳ....xin lỗi....." Nghe Kỳ Lam bộc bạch nội tâm như vậy, Mạc Bắc Thần nhớ đến kiếp trước, tất cả Kỳ Lam làm đều là vì hắn, mà hắn lại.....nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Bắc Thần chợt đau, không khỏi ôm chặt người trong lòng.

"Lúc trước mặc kệ tớ làm chuyện gì, đều là cậu ở sau lưng im lặng ủng hộ tớ, mà tớ lại chưa từng suy nghĩ đến ước mơ của cậu." Mạc Bắc Thần nói rồi hôn người trong lòng, "Mặc kệ cậu làm gì, tớ đều sẽ toàn lực ủng hộ cậu, cứ việc gan dạ phóng tay mà làm đi! Chỉ là cậu cần phải quý trọng thân thể của mình, đừng để sinh bệnh, được không?"

"Biết rồi! Mẹ cả Mạc!" Kỳ Lam trêu đùa, "Lúc trước không thấy cậu giống mẹ già như vậy."

"Đó là bởi vì tớ để ý cậu!" Mạc Bắc Thần kháng nghị nói, mẹ già? Người khác hắn mới lười lo!

"Ồ.....thì ra lúc trước vô luận tớ làm gì cậu đều không lo không hỏi, là vì không để ý tớ ha....." Kỳ Lam 'bừng tỉnh' nói.

"Kỳ Kỳ!"

Kỳ Lam lén cười, y chính là thích loại biểu cảm vừa đau lòng vừa tức giận này của Mạc Bắc Thần, có lẽ là kiếp trước bị hắn xem nhẹ mà sợ! Dẫn đến hiện tại dù một chút chút ôn nhu cưng chiều của hắn đều không muốn bỏ qua, "Đi xem thử thành quả của tớ không?" Ánh mắt Kỳ Lam sáng rực nhìn Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần vội vàng gật đầu, hắn cũng muốn xem thử bảo bối nhà mình rốt cuộc đang làm những gì.

Nói đến thành quả của bản thân, Kỳ Lam như trẻ con nhảy xuống giường, sau đó 'a' một tiếng, mềm oặt ngã trên sàn.

"Xì...." Mạc Bắc Thần nhịn không được cười ra tiếng, bị Kỳ Lam trừng cho, lập tức nín lại, khóe miệng lại không khống chế được nhếch lên, rõ ràng tỏ vẻ tương đối hài lòng với 'kết quả chiến đấu' vừa nãy của mình.

Mạc Bắc Thần đi tới dìu người yêu nhà mình lên, mặc quần áo cho người yêu, lại qua loa tròng cái quần cho bản thân, liền theo Kỳ Lam đến trước máy vi tính trong thư phòng, nhìn một đống ký hiệu trên màn hình của Kỳ Lam mà chóng mặt.

"Kỳ Kỳ, này là gì?" Mạc Bắc Thần nghi hoặc hỏi.

"Đây là một chương trình game mobile, bọn tớ định tung ra bản mobile trước, sau khi có nền móng rồi, theo đà đó tung ra game online."

"Game online?" Mạc Bắc Thần cuối cùng bắt được câu mấu chốt, "Thế là, sở thích của Kỳ Kỳ chính là làm game online?"

"Ừm!" Kỳ Lam trả lời tương đối tự hào.

"......" Mạc Bắc Thần có chút cạn lời, hắn vốn tưởng Kỳ Lam sẽ tương đối thích Bill Gates thứ hai gì đó.......

Đang suy nghĩ, thoáng cái Kỳ Lam đã out khỏi chương trình làm xong, móc di động quả cam ra, mở ra một logo chính là một cái app gấu trúc béo ú, linh hoạt thao tác.

"Nè! Đây chính là app game tớ làm! Đây là một game luyện tập trí nhớ tiếng anh, gấu trúc phải căn cứ từ đơn tiếng anh nháy mắt xuất hiện trong màn hình tìm ra nghĩa tiếng trung tương ứng, và ăn sạch nghĩa tiếng trung ấy."

Kỳ Lam thao tác di động trong tay, chỉ huy gấu trúc ăn nghĩa tiếng trung của 'eat', tiếp tục giải thích với Mạc Bắc Thần, "Nếu ăn đúng con đường của gấu trúc sẽ một mảnh bằng phẳng, nếu ăn sai con đường phía trước của gấu trúc sẽ xuất hiện vết nứt. Nếu gấu trúc té vào trong vách núi khe nứt chính giữa, thì game over."

Nói rồi, Kỳ Lam cố ý bấm sai mấy nghĩa từ đơn tiếng anh, con đường phía trước của gấu trúc quả nhiên xuất hiện vết nứt, Kỳ Lam thao tác rất gian nan mới nhảy gấu trúc đến vị trí an toàn, "Chương trình tớ vừa soạn, là bản hoàn chỉnh cuối cùng của chương trình này, làm nó có thể lúc làm đến mỗi lần mở khóa, từ đơn tiếng anh xuất hiện đều khác nhau."

"Kỳ Kỳ cậu thật là quá lợi hại!" Mạc Bắc Thần bật ngón cái, thật lòng tán dương bảo bối nhà mình, mặc kệ Kỳ Lam có là nhân sĩ trùng sinh hay không, nhưng cái vụ làm phần mềm này, tuyệt đối là lần đầu tiên. Bản thân tuy không hiểu về phần mềm, nhưng cũng biết, chương trình nho nhỏ Kỳ Lam làm này tuyệt đối không đơn giản.

"Kỳ thực cũng không phải mình tớ làm," Được Mạc Bắc Thần khen ngợi, Kỳ Lam vui vẻ cười, "Là cả đoàn đội của tớ làm."

"Đoàn đội?" Mạc Bắc Thần hiếu kỳ nói.

"Ừm, đoàn đội, lúc tớ vừa đến trường, liền bắt đầu khắp nơi chú ý vài người lợi hại làm phần mềm. Thông qua vài phần mềm tự mình làm, từ đó có chút giao lưu với họ, cuối cùng tớ bắc cầu, tụ họp những người này lại, hợp thành đoàn đội hiện tại."

'Ding dong!' Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên chuông cửa vang, 'Ding dong ding dong ding dong!'

"Ha hả, phỏng chừng là Tôn Triết đến, lúc trước đã bàn muốn đến nhà chúng ta thảo luận bản hoàn chỉnh cuối cùng của phần mềm." Nói rồi, Kỳ Lam từ trước máy tính đứng lên, đi mở cửa cho Tôn Triết.

"Chương trình thế nào rồi?" Tôn Triết người còn một chân chưa bước vào, ở ngay ngoài cửa nói với Kỳ Lam.

"Còn có một bug, không biết sửa thế nào...." Nói rồi, Kỳ Lam ở cửa bắt đầu nhiệt tình thảo luận bug nào đó trong chương trình với Tôn Triết.

Mạc Bắc Thần trong lòng cắn khăn tay, Kỳ Kỳ của hắn nhìn thấy hắn đều không kích động như vậy.....dẫn đến, đối với Tôn Triết đứng ở cửa kia, cả mặt đều chưa nhìn thấy cũng bắt đầu không mong thấy.

Thế là, Mạc Bắc Thần quyết định hạnh phúc của mình phải dựa vào chính mình chủ động tranh thủ, chỉ thấy hắn trần thân trên, khắp người tỏa ra hơi thở ai oán, đi tới cửa.

"Kỳ Kỳ, sao không mời khách vào rồi nói?" Mạc Bắc Thần cười đầy mặt phong độ, nhưng chữ 'khách' kia nghe thế nào đều cảm thấy như rít ra từ kẽ răng.

"Cậu là....." Tôn Triết nhìn Mạc Bắc Thần nhíu mày.

"Đúng, là tôi." Mạc Bắc Thần lại rất có phong độ cười một cái, đối phương mặc kệ nhìn thế nào, đều chỉ là một tiểu quỷ chiều cao tướng mạo không cách nào so với mình mà thôi, Kỳ Kỳ không thể nhìn trúng cậu ta.

"....Ai vậy?" Tôn Triết chậm rì nói hết lời, tên này làm gì trong nhà Kỳ Lam? Còn không mặc áo? Là nghiện khỏa thân hay thế nào?

"!!!!!" Nói chuyện không lấy hơi! Mạc Bắc Thần rõ ràng bị lời của Tôn Triết chẹn họng, dừng rất lâu mới lộ ra nụ cười cứng ngắc nói: "Tôi là Mạc Bắc Thần."

"Mạc Bắc Thần có scandal với Đường Doãn Minh đó sao? Sao cậu lại ở nhà Kỳ Lam?" Chân mày Tôn Triết nhíu càng lợi hại, người này Kỳ Lam làm sao quen biết? Còn cô nam quả nam ở cùng nhà với Kỳ Lam, hơn nữa cả áo đều không mặc....người này chắc sẽ không muốn làm những chuyện không tốt gì với Kỳ Lam chứ?

Chỉ đáng tiếc Tôn Triết chỉ đoán đúng một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net