67+68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

67

"Đàn anh, đột nhiên tôi nhớ đến có chút chuyện muốn nói với Bắc Thần, hôm nay không giữ anh lại được, chúng ta hôm khác nói tiếp, được không?" Mắt thấy người yêu của mình tức đến gân xanh trên tay đều nổi lên, Kỳ Lam đành phải có lỗi nhìn Tôn Triết nói.

"Ừ, vậy Kỳ Lam em nghỉ ngơi cho tốt, khóa cửa kỹ, phòng trộm phòng cướp phòng sắc lang! Có chuyện gì thì gọi điện cho sư huynh, anh sẽ đến ngay lập tức!" Lúc nói 'sắc lang', Tôn Triết hung hăng trừng Mạc Bắc Thần rồi xoay người đi ra cửa.

Chính chủ đã mở miệng, gã còn có lý do gì lằng nhằng không đi? Tôn Triết xoay lưng đi có chút mất mác, vô luận ngoài miệng thắng Mạc Bắc Thần bao nhiêu, chung quy đều không qua được tâm tình Kỳ Lam cuối cùng băn khoăn Mạc Bắc Thần lựa chọn giữa hai người.

"Tôn....đàn anh, muộn như vậy, vẫn là để Bắc Thần lái xe đưa anh về đi?" Kỳ Lam áy náy nói với Tôn Triết.

"Không cần, anh có lái xe đến", Tôn Triết bình ổn mất mác trong lòng, nở nụ cười nói. Tiếp theo, Tôn Triết đổi đề tài, đắc ý cười một cái với Mạc Bắc Thần, "Tôi thành niên rồi, có bằng lái, có vài bạn nhỏ chưa thành niên vẫn đừng nên lái xe chạy lung tung khắp nơi, để tránh chạy mất làm mẹ lo lắng."

"Đi thong thả, không tiễn!" Mạc Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi nói, vào nháy mắt Tôn Triết ra ngoài căm hận đóng sập cửa.

Mạc Bắc Thần xoay người, Kỳ Lam còn duy trì tư thế muốn tạm biệt với Tôn Triết, Mạc Bắc Thần thấy thế lập tức đố kỵ điên cuồng, giọng điệu chua lét nói: "Sao, cậu còn không đành lòng đàn anh à?"

Kỳ Lam nghe vậy nhíu mày, "Bắc Thần, cậu như vậy rất khó coi."

"Tớ như vậy rất khó coi?" Mạc BẮc Thần đố kỵ biến thành thịnh nộ, mỉa mai Kỳ Lam nói, "Đúng vậy! Vị học thức uyên bác, lại ôn nhu săn sóc kia của cậu, hơn nửa đêm ở trong nhà đàn em nghiên cứu thảo luận học thuật, anh ta thật 'dễ coi'!"

"Anh ta 'dễ coi' hay 'khó coi', liên quan gì tớ?" Chân mày Kỳ Lam càng nhíu vào giữa, "Cậu là người yêu của tớ, anh ta là khách của tớ, tuy khách của tớ có thể có chỗ phật ý cậu, nhưng cậu ở trước mặt khách của tớ biểu hiện không có phong độ như vậy, vốn là không đúng. Sao bây giờ còn ăn nói quá đáng thế?"

Thấy trong lòng Kỳ Lam coi mình thành người trong nhà, mùi chua trong lòng Mạc Bắc Thần tức thì bớt hơn nửa, giọng điệu cũng êm dịu lại, nhưng vẫn không phục, nửa buổi mới nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Anh ta.....anh ta thích cậu." Giọng cực kỳ ủy khuất, giống như trẻ con không làm sai, lại bị người lớn đổ oan.

Thấy Mạc Bắc Thần thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng như vậy, lòng Kỳ Lam cũng mềm xuống, nhưng giọng điệu lại không nhún nhường, hỏi ngược lại Mạc Bắc Thần, "Trên đời này đàn ông phụ nữ thích ngôi sao lớn Mạc càng nhiều vô số kể, lẽ nào cậu cũng muốn chấp nhận hết sao?"

"Đương nhiên sẽ không!" Mạc Bắc Thần vội vàng phủ nhận, "Cậu biết rõ trong lòng tớ chỉ có cậu, nào còn chứa được người khác?"

"Cậu đã muốn tớ tin tưởng cậu, như thế tại sao cậu lại không chịu cho tớ sự tin tưởng tương tự?" Kỳ Lam chậm rãi nói: "Hay là trong lòng cậu, Kỳ Lam tớ vốn không phải người đáng tin?"

"Đương nhiên không phải!" Thấy Kỳ Lam giận thật, trong lòng Mạc Bắc Thần cuống lên, lại nhất thời tư duy rối loạn, không biết nói sao, "Tớ....anh ta....không phải, chúng ta, cũng không phải....." Cuối cùng, Mạc Bắc Thần quyết định nghe theo tiếng kêu gào vang dội trong lòng: "Tớ ghen."

"Nếu cậu không thích, thì lén nói với tớ, tớ tất nhiên sẽ nghĩ cách bảo anh ta về. Tại sao không thử thương lượng với tớ?" Thấy Mạc Bắc Thần có ý sửa đổi, Kỳ Lam cũng dịu giọng, không nói lời lạnh nhạt nữa.

"Tớ.....lúc đó không nghĩ nhiều như thế....." Ngôi sao lớn Mạc ngày thường vờ lãnh khốc nào còn nửa điểm oai phong đáng nói, hắn lúc này, ở trước mặt Kỳ Lam, lại giống một con cún làm sai chuyện, chờ chủ nhân tha thứ.

Thấy Mạc Bắc Thần thấp giọng nhỏ nhẹ như vậy đối đãi mình, trong lòng Kỳ Lam nào còn có chút oán khí?

Kỳ Lam thở dài, kéo Mạc Bắc Thần ngồi trên sô pha, ôm lấy eo Mạc Bắc Thần, vỗ về nói: "Bắc Thần, tớ tin cậu, cho nên mặc kệ cậu có bao nhiêu scandal, chỉ cần cậu không chính miệng nói với tớ, tớ đều sẽ xem như chưa từng nghe chuyện đó. Đồng dạng, tớ cũng hi vọng cậu có thể tin tớ, nếu người bên cạnh tớ có người cậu không thích, cậu có thể nói với tớ, tớ tận lực ít tiếp xúc với họ lại. Nhưng không phải cách này, biết không?"

Nói rồi, Kỳ Lam cọ cọ trong lòng Mạc Bắc Thần, cho đến khi tìm được tư thế thoải mái, mới hài lòng tiếp tục nói: "Bắc Thần, tớ là người từng chết một lần, tớ biết rõ cái gì mới là quan trọng nhất với tớ. Chúng ta có ngày hôm nay không dễ, tớ lại làm sao bởi vì những chuyện không là gì mà tổn thương cậu?"

"Kỳ Kỳ, là tớ ấu trĩ, xin lỗi." Lần xin lỗi này của Mạc Bắc Thần rất thành khẩn, đúng vậy, họ thật sự có được ngày hôm nay không dễ, hắn lại sao có thể vì những chuyện không đâu này mà cãi nhau với Kỳ Lam? "Sẽ không có lần sau." Mạc Bắc Thần gác đầu trên vai Kỳ Lam, nhẹ giọng bảo đảm bên tai Kỳ Lam.

"Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi thôi!" Cái ôm của Mạc Bắc Thần rất ấm áp, thoải mái đến Kỳ Lam buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra một chút, mang theo day dứt nói với Mạc Bắc Thần: "Cậu không dễ dàng được nghỉ, lại không thể không cùng tớ thức đến khuya thế này....xin lỗi."

"Cậu lại không biết tớ sẽ về, là tự tớ vô cớ gây rối." Mạc Bắc Thần vội vàng giải thích.

'Khì....' Kỳ Lam không biết sao đột nhiên nhớ đến câu kinh điển trong phim truyền hình nào đó___ 'Anh vô tình, lãnh khốc, vô cớ gây rối', tức thì không nhịn được cười ra tiếng, "Được rồi được rồi, chúng ta mau đi tắm ngủ thôi! Còn Quỳnh Dao ở đây nữa, trời sắp sáng luôn rồi!"

Mạc Bắc Thần dường như cũng nghĩ đến đoạn đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy ai là dì Tuyết, ai là Phó Văn Bội?" (hình như nhân vật trong tân dòng sông ly biệt)

"Phó Văn Bội là ai?" Kỳ Lam nghi hoặc nói.

"Ơ? Cậu gần đây không lên mạng sao? Hai người này cũng là nhân vật trong phim đó, gần đây bị mạng chế thành rap, rất lưu hành." Mạc Bắc Thần hắng giọng, bắt chước đoạn nhìn thấy hai ngày trước lúc xài ké máy vi tính của tiểu Trần, "Phó Văn Bội, mở cửa! Mở cửa mở cửa mở cửa! Anh có bản lĩnh giành đàn ông, thì phải có bản lĩnh mở cửa!"

"Phì....ha hả.....ha ha ha ha...." Giọng của Mạc Bắc Thần vốn tương đối trầm thấp, đột nhiên học tiếng phụ nữ éo éo, còn mang theo một loại cảm giác tiết tấu tiện tiện khó mà nói rõ, cười đến Kỳ Lam hết buồn ngủ, ôm bụng nằm sấp một bên đập sô pha.

Mạc Bắc Thần thấy Kỳ Lam nghe cao hứng, dứt khoát chính mình gõ bàn trà hợp tấu với Kỳ Lam, dùng chấp vá lung tung của phần trước cho phần sau không nhớ nổi lời, thành free style.

Hai người đang đùa cao hứng, cửa chống trộm đột nhiên lại vang lên, kèm tiếng hét của Long Xiết Phong, "Mạc Bắc Thần! Mở cửa! Tôi biết cậu ở trong! Mạc Bắc Thần cậu mở cửa cho tôi!"

........
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Ý cười của Kỳ Lam và Mạc Bắc Thần cứng trên mặt, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, chỉ nghe Kỳ Lam âm u nói: "Xem ra, cậu mới là Phó Văn Bội."

Mạc Bắc Thần: "........."

Mạc Bắc Thần đầy bụng khó chịu đi mở cửa, không dễ dàng dỗ Kỳ Lam cao hứng, nửa đường lại nhảy ra thằng oắt như vậy, thật là..... *&%¥#@%&%......&¥%!!

Mạc Bắc Thần thình lình mở cửa ra, Long Xiết Phong không có phòng bị, tay nặng nề đập trên cửa xém chút đập thẳng lên mặt Mạc Bắc Thần, Mạc Bắc Thần vội né sang một bên, mới tránh được thảm kịch xảy ra.

"Hơn nửa đêm anh không ở nhà mình ngủ, chạy đến chỗ tôi gõ cái gì mà gõ?!" Mạc Bắc Thần chặn cửa, giọng điệu không tốt, "Không đúng, chỗ này cả tiểu Trần đều không biết, sao anh tìm được?"

"Ôi chao, bạn nhỏ nộ khí buổi tối rất lớn nha? Chắc sẽ không phải tôi và A Long phá hư chuyện tốt gì của cậu chứ?" Một giọng nói trong trẻo từ phía sau Long Xiết Phong truyền tới, Mạc Bắc Thần lúc này mới chú ý đến còn có một người theo phía sau Long Xiết Phong.

Long Xiết Phong nhíu mày, "Tôi không rảnh tán dóc với cậu, tôi đến chỉ là muốn nói với cậu, gần đây cậu đừng đến đoàn phim, thành thật ở trong nhà, gần đây đừng để tôi nhìn thấy trên báo bất cứ tin tức gì về cậu."

"Đã xảy ra chuyện gì? Vào từ từ nói đi!" Kỳ Lam nhẹ nhàng đẩy đẩy Mạc Bắc Thần, Mạc Bắc Thần mới không tình nguyện mở cửa ra, để hai người vào.

"A Vân và Trần Trạch xảy ra chuyện rồi, bị tố cáo cố ý giết người." Long Xiết Phong phong cách trước sau như một, trực tiếp nói trọng điểm, "Cảnh sát hai ngày nay có thể sẽ tìm các cậu hỏi chuyện, cậu chỉ cần trả lời không biết gì hết là được, dù sao cậu vốn cũng không biết gì cả."

"Long Xiết Vân và Trần Trạch giết người?" Mạc Bắc Thần không tin được nói.

"Chúng tôi đều tin A Vân và Trần Trạch không giết người, nhưng người bị hại là tìm thấy ở nhà vệ sinh trong khách sạn hai người họ ở, người vừa chết không lâu, họ không có chứng cứ ngoại phạm." Long Xiết Phong lại nói.

"Vậy động cơ giết người thì sao? Hơn nữa nếu họ giết người thật, trên hung khí hẳn phải có dấu vân tay chứ?" Kỳ Lam nhịn không được mở miệng nói, nhiều nghi điểm như vậy, cả y đều nhìn ra, cảnh sát lại không phải đồ ngốc, sao có thể sẽ không phát hiện?

"Ôi chao, bạn nhỏ này rất thông minh! Nhưng nếu có người cố ý hãm hại, sao có thể không sắp đặt hoàn mỹ? Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, bên này bọn Long Xiết Vân vừa phát hiện người chết, bên kia cảnh sát đã tìm đến cửa?" Thiếu niên áo đen bên cạnh Long Xiết Phong cười hì hì mở miệng nói.

"Long Xiết Vân hoặc Trần Trạch, trong hai người họ ai đắc tội người khác rồi?" Kỳ Lam lại nói, vì khiến hai người này vào tù, không tiếc giết người để hãm hại họ, này phải thù bao lớn!

"Bị người hãm hại không nhất định là hai người họ đắc tội người khác nha~ cũng có thể là có người muốn cảnh cáo người nào đó, giết gà dọa khỉ cũng không chừng ~" Thiếu niên nhún vai, một bộ dáng không gì ghê gớm.

"Keven! Cậu nói nhiều quá rồi!" Long Xiết Phong ở bên cạnh cảnh cáo nói.

"Tôi thấy anh khẩn trương bảo người ta điều tra địa chỉ của họ, tôi tưởng họ là người trong lòng của anh, lúc này mới dặn dò nhiều hai câu, để tránh tình nhân nhỏ của anh chết đều không biết chết thế nào, ôi ôi ôi, anh yêu anh lại chê tôi nhiều chuyện, người ta thật thương tâm ~" Keven một tay che mặt, làm ra dáng vẻ thương tâm, mắt lại không ngừng chớp chớp với hai người Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam.

"Ai nói họ là tình nhân nhỏ của tôi?" Long Xiết Phong nghiến răng nghiến lợi nói với Keven, bộ dáng tuy hung dữ, lại thấy thế nào đều như người ở thế hạ phong.

"Ái chà! Tôi biết mà trong lòng anh yêu của tôi chỉ có tôi!" Keven hai tay làm dáng ôm tim, tự mình say mê nói.

"Cậu nghĩ, quá, nhiều!" Long Xiết Phong siết nắm tay lại thả ra, mấy lần như vậy mới bình ổn được nộ khí trong lòng__ nếu không phải....nếu không phải hắn đánh không lại cậu ta.....hắn sớm đã ném cậu ta ra ngoài!___tiểu tử này trông nhỏ gầy yếu đuối, hắn vậy mà đánh không lại cậu ta! Nếu để ông nội hắn biết, không phạt hắn không ăn không uống đứng nghiêm cả ngày mất!

"Đi đây!" Long Xiết Phong nhìn như lãnh khốc, thực ra là vì che đậy lúng túng của bản thân, đơn giả bỏ lại một câu, liền đi thẳng ra cửa. "Còn có, nhớ gần đây di động mở máy 24 tiếng, để lúc có chuyện cả người đều tìm không được." Đi đến cửa, Long Xiết Phong đột nhiên nói một câu như vậy, cũng mặc kệ phản ứng của Mạc Bắc Thần, mở cửa đi thẳng.

Keven không nói nữa, chỉ cười tít mắt vẫy tay với hai người Kỳ, Mạc, liền như vợ nhỏ nhắm mắt theo đuôi theo sau mông Long Xiết Phong.

Hai người đứng ở phòng khách nhìn cửa hồi lâu, Mạc Bắc Thần mới chậm rãi nói: "Tớ đây là....được nghỉ nhiều rồi?"

"Ngủ thôi! Tớ buồn ngủ quá...." Cả tối này xảy ra quá nhiều chuyện, dù là Kỳ Lam kiếp trước từng thấy nhiều việc đời cũng không kềm nổi cảm thấy mệt.

Hai người nhìn nhau không nói, im lặng vệ sinh rồi cùng nhau nằm trên giường, một đêm không ngủ.

68

((Trans: PUPANDA)) Ngày thứ ba Mạc Bắc Thần được nghỉ, Kỳ Lam về trường đi học. Tuy là một nhân sĩ trùng sinh, nhất là một nhân sĩ trùng sinh kiếp trước vô cùng thành công, Kỳ Lam từ góc độ nào đó mà nói đều không cần đi học đều đặn như vậy. Nhưng đồng dạng là vì trùng sinh, hết thảy đều phải bắt đầu từ đầu, muốn thuận lợi lấy được bằng cấp, thì phải ngoan ngoãn đến lớp báo danh.

Huống chi Kỳ Lam bây giờ đang thời kỳ khởi nghiệp, một đống việc lớn trong trường đang chờ y làm, mọi người đều vì sự nghiệp chung của họ mà phấn đấu, y là một trong những nhân viên chủ chốt thì càng không có lý do vì nguyên nhân cá nhân mà tự tiện bỏ bê đơn vị.

Đối với việc này, Mạc Bắc Thần độ lượng bày tỏ sự nghiệp làm trọng, cười tít mắt tiễn Kỳ Lam ra cửa. Chờ cửa lớn vừa đóng, Mạc Bắc Thần liền xụ mặt, vô vị ném mình trong sô pha, giống đà điểu vùi đầu trong gối ôm___cho dù trên mặt vờ thoải mái đi nữa, lại sao thật sự cam lòng cho Kỳ Lam đi a a a a a a!

'Kỳ nghỉ dài' này còn chưa biết phải nghỉ đến khi nào, lẽ nào cứ luôn một mình trong phòng trống như vậy......ách, không, là chăn đơn gối chiếc khó ngủ sao? Nếu không.... cải trang một chút đến trường Kỳ Kỳ xem thử?

Không được không được.....mang đến phiền phức cho Kỳ Kỳ thì sao?

Có điều.....sẽ không đã như thế cũng bị người nhận ra nhỉ?

Nhưng......lỡ như bị người nhận ra thì sao? Lỡ như Kỳ Kỳ tức giận bơ mình luôn thì sao?

'rừm.....rừm......'

Đang lúc Mạc Bắc Thần tự mình rối rắm thiên nhân giao chiến, điện thoại đột nhiên rung.

........

Không phải chứ? Nhanh vậy Kỳ Kỳ đã tra địa điểm? Hắn rõ ràng còn chưa làm gì cả! Vội vàng cầm điện thoại lên xem, người gọi đến lại là Trần Mặc đã lâu không gặp?

"Alo? Trần Mặc, gần đây cậu biến mất đi đâu vậy?" Mạc Bắc Thần bắt máy oán trách ngay, cả Trần Mặc đổi số đều là hắn gọi cho Trần Mặc không được, hỏi Quý Mặc Dương mới biết.

Âm thanh bên Trần Mặc rất ồn, nghe âm thanh đoán hẳn là ở trên đường lớn. Trần Mặc không trả lời câu hỏi của Mạc Bắc Thần, mà nói với Mạc Bắc Thần: "Bắc Thần, chuyện bên ông chủ cậu hóc búa, gần đây có thể không ra ngoài thì đừng ra ngoài, chờ chuyện qua rồi nói."

"Hả?" Sao gần đây một người hai người đều thần bí như vậy? Tuy không biết nguyên do, nhưng Trần Mặc không phải loại người sẽ tùy tiện nói đùa, thế là Mạc Bắc Thần thu liễm tâm tư đùa giỡn, nghiêm túc nói "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này nhất thời cũng nói không rõ, chờ sau này gặp mặt nói kỹ hơn! Tóm lại gần đây có thể không ra ngoài thì tận lực ở yên trong nhà, tôi cúp trước."

Mạc Bắc Thần bỏ điện thoại xuống, sắc mặt ngưng trọng___làm một nghệ sĩ, xác suất dính líu vào mấy vụ án rất nhỏ, nhưng Trần Mặc không phải loại người bắn tên không đích, Trần Mặc chủ động gọi điện đến nhắc nhở, vậy nói rõ chuyện này cuối cùng có thể sẽ dính líu rất rộng. Lại liên tưởng đến Trần Mặc giống họ đều hiểu rõ chắc chắn chuyện xảy ra sau đó, cùng với bối cảnh gia thế của Long Xiết Phong......

Tuy ở trước mặt Kỳ Lam luôn ngốc nghếch, nhưng Mạc Bắc Thần hắn dẫu sao không phải ngu ngốc thật, liên tưởng chuyện xảy ra trước sau, phỏng chừng là có người muốn lật đổ Long gia, mà bọn hắn đây, chính là những người vô tội gặp tai họa bị vạ lây trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, Mạc Bắc Thần không kềm nổi nhíu mày, những người kia ở trong tối, họ ở ngoài sáng, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đạo lý vu oan giá họa này hắn rõ hơn ai hết. Nếu thật có người muốn bôi đen, mặc kệ chuyện này có từng làm hay chưa, chỉ cần báo lớn báo nhỏ đều viết, truyền thông không biết rõ đầu đuôi cứ phán bừa, mọi người cũng sẽ tin ba phần; đăng thêm một bức ảnh trên mạng, mọi người liền tin bảy phần.

Đến lúc đó quần chúng sục sôi căm phẫn, cho dù kẻ tội ác sau lưng kia không hề làm gì, cũng đủ đạt được mục đích của họ. Còn chân tướng rốt cuộc ra sao, xã hội hiện đại không thiếu nhất chính là tin tức, ai sẽ rảnh rỗi theo chuyện này mãi? Chuyện sữa bò hình dê vẫn còn nóng, gia cụ Monalisa bị vỡ lẻ có đồ giả, tin tức 'sửa bò dê' không phải cũng lập tức bị thay thế sao? Đến lúc đó âm thầm rốt cuộc là mặc người xâu xé, hay im lặng lấp liếm, lại có mấy ai biết?

Sợ là sợ đến lúc đó tới lui lại dính líu đến Kỳ Lam.....nghĩ đến đây, Mạc Bắc Thần im lặng bỏ điện thoại trong tay vốn định gọi cho Long Xiết Phong xuống___hiện tại người dính líu với Long gia càng nhiều, tương lai càng dễ dây vào trong phiền phức, đối với hắn và Kỳ Lam càng bất lợi.

'ong....ong.....'

Điện thoại vừa bỏ xuống lại rung.

"Alo, Kỳ Kỳ?" Thấy hiển thị gọi tới là 'Kỳ Lam', Mạc Bắc Thần vội bắt máy.

"....Bắc Thần," Kỳ Lam đầu kia điện thoại như bình ổn mới mở miệng nói, "Tớ ở đồn công an, bên tớ xảy ra chút chuyện, có thể liên hệ luật sư giúp tớ không?"

"Kỳ Kỳ cậu đừng sợ, bây giờ tớ đến ngay!" Thật là sợ cái gì cái đó đến, rốt cuộc vẫn dính líu vào! Mạc Bắc Thần vội vàng cúp máy đi đến đồn công an.

"Kỳ....Kỳ Lam, rốt cuộc là sao?"

Vừa nhìn thấy Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần vội vã hỏi, nếu không phải bên cạnh còn có nhân viên cảnh vụ, hắn thật muốn kéo người vào trong lòng, để xác nhận Kỳ Lam không bị người ngược đãi.

"Bọn tớ cũng không biết sao nữa, hôm nay đột nhiên có mấy cảnh sát đến, nói có người tố cáo bọn tớ đánh cắp bí mật quân sự quốc gia, muốn bán cho nước ngoài, liền bắt cả bọn đến đây." Kỳ Lam bị biến cố đột ngột này làm có chút bối rối, dừng chút mới tiếp tục nói, "Hơn nữa, họ còn thật sự kiểm tra ra trong di động của bọn tớ có một con chip, bên trong có những số liệu trang bị vũ khí gì đó. Nhưng vấn đề là con chip đó bọn tớ chưa từng thấy!"

Mạc Bắc Thần thầm kinh hãi trong lòng, tự ý bán bí mật quân sự quốc gia ra nước ngoài, là tội phản quốc! Tội danh này một khi đã định, bọn Kỳ Lam đời này liền hủy! Kẻ chủ mưu phía sau cho dù có thù với Long gia, cũng không đến mức xuống tay từ Kỳ Lam vòng vo như vậy nhỉ? Trừ phi......

"Kỳ Lam, trong bạn học tham dự kế hoạch nghiên cứu phát minh này của cậu, có nhà ai bối cảnh rất mạnh không?"

Kỳ Lam hơi cúi đầu suy nghĩ, mới chậm rãi nói với Mạc Bắc Thần: "Có, hơn nữa vị bạn học đó cậu cũng từng gặp, mười mấy người bọn tớ cùng vào, chỉ có anh ta được bảo lãnh ra."

Bởi vì nhân viên cảnh vụ ở bên cạnh, rất nhiều lời họ đều không cách nào nói quá rõ, hai người đều hiểu, nói nhiều sai nhiều, bảo trì im lặng mới là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Mạc Bắc Thần cùng Kỳ Lam nhìn nhau, đều hiểu trắng đen trong đó, thế là Mạc Bắc Thần đứng lên hỏi thăm cảnh viên có thể để hắn dẫn Kỳ Lam về không, sau khi được đáp án phủ định, liền đứng lên rời đi.

Ra khỏi đồn, Mạc Bắc Thần mờ mịt. Thành phố lớn như thế ngoài Long Xiết Phong hắn không quen biết nửa người có tiếng nói, mà Long Xiết Phong hiện tại thân mình lo chưa xong, lại làm sao dứt ra giúp họ được?

Huống chi hiện tại tình huống phức tạp, chuyện này rốt cuộc có người muốn hại Tôn Triết, hay có liên quan đến chuyện của Long gia còn chưa nói được, hành động tùy tiện chỉ có thể càng bất lợi.

Đối với kẻ chủ mưu phía sau, họ chỉ là một nước cờ, hủy rồi cũng không gì đáng tiếc. Muốn nhảy ra khỏi bàn cờ này, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Mạc Bắc Thần nhíu mày suy nghĩ nửa buổi, cầm điện thoại lên gọi một số: "Trần Mặc, Kỳ Kỳ xảy ra chuyện rồi."

Mạc Bắc Thần đem ngọn nguồn sự tình đơn giản nói với Trần Mặc một lần, cuối cùng, Mạc Bắc Thần hỏi: "Trần Mặc, cậu cảm thấy chuyện này có liên quan đến Long Xiết Phong, hay liên quan đến Tôn Triết?"

Trần Mặc trầm ngâm một lát mới nói: "Nếu Tôn Triết cậu nói là Tôn Triết tôi biết, vậy thì đều có liên quan. Long gia và Tôn gia là quan hệ môi hở răng lạnh. Đi một bước Kỳ Lam này, bằng với một mũi tên hai con nhạn."

Mạc Bắc Thần gật đầu, "Tra xong Kỳ Kỳ, có thể tra đến tôi, đến lúc đó mặc kệ có liên quan hay không, Hoa Thần và Long Xiết Phong nhất định sẽ bị dính líu."

Nói đến đây, Mạc Bắc Thần không kềm nổi nghiến răng nghiến lợi nói: " Nhà Long Xiết Phong rốt cuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net