7+8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

7

"Các em, bắt đầu từ hôm nay, lớp chúng ta có hai bạn mới! Đây là bạn Mạc Bắc Thần, còn đây là bạn Kỳ Lam."

Chủ nhiệm lớp mới của Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam cô Tống dẫn người hai đứng ở cửa đến trước bục giảng, giới thiệu với các bạn học: "Hai bạn học mới này, vốn cũng là học sinh trường ta. Nhưng, hai em ấy là học sinh lớp 3/2, cũng chính là lớp 4/2 hiện tại. Bởi vì thành tích ưu tú, đã học xong trước kiến thức lớp 4 và lớp 5, nhảy lớp đến lớp chúng ta, vào lớp tốt nghiệp tiểu học học sớm! Nào các em hoan nghênh bạn mới đi!"

Nói xong, cô Tống liền dẫn đầu vỗ tay, các bạn học dưới bục giảng cũng theo cô nhìn hai người trên bục giảng ra sức vỗ tay.

Mạc Bắc Thần mặt mang theo mỉm cười nhìn lướt một vòng bạn học mới dưới bục giảng, hài lòng nghĩ, ừm, không tệ, bộ dáng đều không quá dễ thương, hẳn đều không phải loại hình Kỳ Kỳ sẽ thích.....Ơ? Thằng nhóc hàng thứ hai kia trông thật giống Âu Dương lúc nhỏ!

Nói đến Âu Dương, kiếp trước Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam và Âu Dương quen biết ở thời cấp ba, lúc đó Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam lớp 10, Âu Dương lớp 12, vốn không nên có giao thiệp gì.

Bởi vì một trận đấu bóng ngoài ý muốn, Mạc Bắc Thần và Âu Dương biết nhau, hai người thường chơi bóng cùng nhau. Đương nhiên, mỗi lần lúc chơi bóng, Kỳ Lam đều sẽ ở ngoài sân chờ Mạc Bắc Thần cùng về nhà, thường xuyên qua lại, ba người ngưu tầm ngưu mã tầm mã này rất nhanh liền hợp thành tổ ba người như hình với bóng.

Sau đó Âu Dương tốt nghiệp lên đại học, vẫn mỗi năm đều về trường thăm họ, phần tình nghĩa này kéo dài không dứt.

Sau nữa Âu Dương đến công ty Kỳ Lam làm trợ lý cho Mạc Bắc Thần, quan hệ của ba người càng vững chắc ngoài không thể chia sẻ vợ ra thì cái gì cũng có thể chia sẻ.

Khụ, đương nhiên, Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam cũng sẽ không có cơ hội có vợ, chính là.....ừm, kiếp này hắn và Kỳ Lam đều nhảy lớp, thằng nhóc Âu Dương kia còn không biết ở xó xỉnh nào! Lúc cậu ta học cấp ba lớp mấy nhỉ? Lần này nói không chừng lên cấp ba còn có thể cùng lớp!

"Bạn Mạc Bắc Thần, bạn Kỳ Lam" Lời của cô Tống kịp thời kéo mạch suy nghĩ đã bay xa của Mạc Bắc Thần về, Mạc Bắc Thần nhanh chóng hồi thần, nhìn cô giáo thoạt nhìn không lớn hơn mình kiếp trước bao nhiêu, lại không giận mà uy, chờ đợi cô lên tiếng:

"Tuy hai em ở lớp trước rất ưu tú, cũng nhỏ hơn các bạn lớp 6 bình thường rất nhiều. Nhưng, đã đến lớp 6/1 này, hai em chính là thành viên bình thường nhất của lớp 6/1. Trong giờ học có khó khăn gì, giáo viên và các bạn học đều sẽ giúp đỡ hai em, nhưng giáo viên sẽ không bởi vì hai em nhỏ tuổi, sẽ thả lỏng yêu cầu với hai em, hai em rõ chưa?"

"Dạ, cô, bọn em hiểu rồi!" Kỳ Lam trả lời hợp lòng người, Mạc Bắc Thần gật mạnh đầu phụ họa.

Thấy hai người ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, cô Tống hài lòng gật đầu, chỉ hai chỗ trống hàng thứ hai cho hai người ngồi, bắt đầu tiết đầu tiên của học kỳ mới.

Tiết đầu tiên của mỗi học kỳ đều đại khái giống nhau, chủ yếu nói những thứ cần chuẩn bị của học kỳ này cho học sinh như: nào là sách giáo khoa, giấy bọc sách, thước eke, vở bài tập, bút máy v.v, sau đó dùng thời gian còn lại giảng đơn giản chút về chương đầu của bài đầu, tiết đầu tiên liền trôi qua nhanh chóng.

Sau khi hết tiết, các bạn học mới lớp 6 hiển nhiên rất có hứng thú với bạn nhỏ vốn nhỏ hơn họ hai lớp, không lâu liền 'vèo vèo' một tiếng một đám bu lại, chặn hai bên Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam chật như nêm cối.

Người này hỏi "Cậu mấy tuổi?"; người kia hỏi "Các cậu lúc trước cũng cùng lớp hả?"; còn có người thấy Mạc Bắc Thần bộ dáng cao xấp xỉ nam sinh lớp 6 họ, liền hỏi hắn "Cùng đá bóng không?".

Vốn tâm lý kiến thức không giống con nít, Mạc Bắc Thần___kiên nhẫn giúp mình và Kỳ Lam trả lời. Chính vào lúc này, một bé gái chú ý đến Kỳ Lam bên cạnh không lên tiếng, mặt bánh bao trắng mềm kia thật sự cực kỳ đáng yêu! Nữ sinh nhân lúc mọi người không chú ý, nhịn không được lặng lẽ nhéo mặt Kỳ Lam một cái.

Người khác không chú ý, không có nghĩa Mạc Bắc Thần không chú ý. Mạc Bắc Thần đang trả lời các bạn học, thực ra luôn chú ý Kỳ Lam ngồi bên cạnh mình, sợ y bị đám người chen lên xô đẩy.

Chỉ thấy Mạc Bắc Thần 'soạt' đứng lên, như gà mẹ bảo vệ gà con giang cánh tay ra bảo vệ Kỳ Lam, nói với nữ sinh kia: "Bạn này, tôi biết Kỳ Kỳ nhà tôi rất đáng yêu, nhưng, ngoài tôi ra, chỉ có thể nhìn, không thể sờ! Các bạn vẫn nên về chỗ mình trước đi! Lát nữa giáo viên đến sẽ phê bình chúng ta!"

Mấy câu nói làm mặt cô gái nhỏ kia đỏ lên, thấy Mạc Bắc Thần vẻ mặt nghiêm túc, cũng đều mạnh ai về chỗ nấy, hoặc là ra ngoài chơi.

Con gái bây giờ, đều không biết xấu hổ hả! Tí tuổi đầu đã biết sờ mặt nam sinh, lớn lên còn thế nào nữa! Sau này phải trông chặt Kỳ Kỳ nhà mình chút, không thể tùy tiện cho người khác sờ! Mạc Bắc Thần tức giận nghĩ, hoàn toàn xem nhẹ tâm lý mấy bé gái tiểu học thực ra chỉ đơn thuần xem Kỳ Lam như búp bê.

"Hì! Tớ tên Âu Dương, hai cậu tên gì nhỉ?" Bàn sau từ lúc đầu luôn không nói chuyện với họ đột nhiên lên tiếng hỏi.

Mạc Bắc Thần xoay đầu, đệch! Đây không phải thằng nhóc bộ dáng giống Âu Dương sao? Chờ đã......"Cậu nói cậu tên gì?!!" Mạc Bắc Thần đột nhiên la lên. Dẫn đến bạn học xung quanh nhìn qua.

"Âu Dương á! Âu trong Châu Âu, Dương trong thái dương. Sao vậy?" Âu Dương không hiểu ra sao hỏi.

Mạc Bắc Thần tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ trước mắt, tên giống Âu Dương, nhỏ gầy đen giống Âu Dương lúc nhỏ trong hình trước kia cậu ta cho họ xem.

Chẳng lẽ Âu Dương này là Âu Dương kia? Chẳng lẽ họ gặp nhau sớm? Nhìn đứa nhỏ giương mắt chờ mình trả lời, Mạc Bắc Thần thu lại tâm tư, nói với đứa nhỏ: "Không sao, chỉ là họ của cậu rất đặc biệt, ha hả.....tớ tên Mạc Bắc Thần, Mạc trong mạc phi (莫非: hẳn là, chẳng lẽ), Bắc trong phương bắc, Thần trong tảo thần bỏ đi chữ nhật trên đầu (tảo thần早晨: sáng sớm; chữ nàylà thần, bỏ đi chữ nhật ra chữ này cũng là thần, âm giống nhau). Cậu ấy tên Kỳ Lam, Kỳ là bộ thị thêm chữ kỳ trong kỳ tha (bộ thị , kỳ trong kỳ tha, họ của Kỳ Lam là ; chỗ này mình làm hơi khác raw tí cho các bạn dễ hiểu), Lam trong Kỷ Hiểu Lam (tên một vị quan thời nhà Thanh). Kỳ Lam cậu ấy thấy người lạ thì không thích nói chuyện, cậu đừng trách nhé! Chờ thân rồi sẽ tốt." (pu:giải thích tên thật nhức đầu @.@)

Kỳ Lam xấu hổ cười với Âu Dương và bạn cũng bàn cậu ta, Mạc Bắc Thần thì vươn tay phải ra định bắt tay với Âu Dương, đột nhiên nhớ ra họ hiện tại mới học lớp 6, liền đổi thành vỗ vai Âu Dương.

Nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mắt, trong đầu Mạc Bắc Thần một lần lại một lần xoắn xuýt vấn đề 'Âu Dương này có phải Âu Dương kia không', cuối cùng mấy dấu chấm hỏi dồn đống đầy đầu Mạc Bắc Thần, xém chút phá hư CPU vốn cấu hình có vấn đề của hắn... Ể? Đúng rồi!

"Âu Dương vết sẹo trên lông mày cậu sao có vậy?" Mạc Bắc Thần đột nhiên chú ý đến giữa lông mày bên trái của đứa nhỏ ẩn một vết sẹo không quá rõ, Âu Dương hắn quen giữa lông mày cũng có một vết sẹo như thế, cũng ở vị trí gần giống đứa nhỏ này.

Âu Dương nói với hắn, đó là cậu ta lúc nhỏ nghịch ở nhà, đứng trên giường với lấy remote tv, chợt không đứng vững, té từ trên giường xuống đập trúng cạnh cửa sổ, may mà vết thương không sâu, đến bệnh viện khâu ba mũi, không bao lâu liền không sao vẫn nhảy nhót khắp nơi!

"Ồ! Cái này hả? Ở phòng ba tớ xem tv không ngồi yên, với lấy remote tv từ trên giường té xuống, đập trúng cạnh cửa sổ. Đến bệnh viện khâu ba mũi, liền để lại sẹo! Đau thì không đau mấy, chỉ là bị ba tớ đánh một trận, từ đó về sau cũng không dám đứng trên giường với lấy thứ gì nữa!."

Tên giống có khả năng là trùng tên; bề ngoài giống cũng có thể là trùng hợp; vết sẹo giống có thể cũng không lạ gì; thậm chí có sự từng trải tương tự cũng không phải không thể.

Nhưng, nếu mấy nhân tố này đều xếp cùng nhau, vậy chỉ có thể nói rõ, hai vị này xác định nhất định cùng với khẳng định là cùng một người!

Mạc Bắc Thần cuối cùng xác định, đứa nhỏ Âu Dương đen nhẻm này, chính là Âu Dương đặc biệt thân với họ sau này, cũng chính là Âu Dương làm trợ lý cho hắn mấy năm kia, càng là Âu Dương ở bệnh viện mắng tỉnh mình kia!

Hình ảnh kiếp trước vì sự xuất hiện của Âu Dương mà từng chút mở ra, Mạc Bắc Thần lúc này tâm tình có chút kích động, tuy hắn kiếp này là vì Kỳ Lam mà đến, nhưng trong thế giới gần như làm lại lần nữa này, lại gặp được anh em tốt kiếp trước của mình, loại cảm giác này Mạc Bắc Thần rất khó hình dung.

Nhìn Âu Dương gặp được sớm hơn kiếp trước, và Kỳ Lam e lệ cười bên cạnh mình, Mạc Bắc Thần hốt hoảng cảm thấy, tổ ba người như hình với bóng của cấp ba thực nghiệm huyện X năm đó đã trở lại!((pupanda đồng hành cùng chương trình này))

Nhìn năm tháng tươi xanh và người yêu với bạn tốt chưa từng quý trọng tốt kiếp trước mất đi có lại, Mạc Bắc Thần im lặng thề trong lòng: Đời này kiếp này, quyết không phụ hai người này!

8

((Trans: PUPANDA)) Do Âu Dương đến, thanh mai trúc mã ban đầu.....khụ....tổ hai người trúc mã trúc mã, thăng cấp sớm thành tổ ba người như hình với bóng.

Do cơ sở tình cảm kiếp trước, Mạc Bắc Thần rất tự nhiên xem Âu Dương thành anh em tốt.

Mà Kỳ Lam luôn theo Bắc Bắc nhà mình, cũng thêm vào giống kiếp trước, rất nhanh không dị nghị gì tiếp nhận đồng bọn mới này, từ từ đưa vào phạm vi chiếu cố của mình__ giảng bài tập, giúp xem bài tập, đốc thúc nghiêm túc nghe giảng gì đó, một dạo làm Mạc Bắc Thần rất ghen tị.

Lên lớp 6, tất nhiên không thoải mái như lớp 3, cho dù là nhân sĩ trùng sinh Mạc Bắc Thần, vì không gây sự hoài nghi của người khác, cũng không thể không theo mọi người cùng thường làm vài bài kiểm tra này, bài luyện tập kia không biết giáo viên moi từ đâu ra.

Nếu bạn hỏi Mạc Bắc Thần, cuộc sống lớp 6 thế nào? Mạc Bắc Thần sẽ vẻ mặt từng trải nói với bạn___giáo viên dốc sức cho bài tập, phát bài thi, nhấn mạnh kỷ luật; bạn học thì ra sức chơi đá bóng, ra vẻ 'lão đại', muốn yêu đương.

Không phải người này 'thích' người kia, thì là người kia hôm nay nắm tay người nọ. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mạc Bắc Thần thông thường đều khinh thường bĩu môi___lông đều chưa mọc hết, ra vẻ lão đại cái gì, yêu đương cái gì?!

Hoàn toàn xem nhẹ sự thật bản thân lúc nhỏ đã từng viết thư tình cho Tiểu Hoa cùng bàn, và đánh nhau với bạn học lớp kế bên chỉ vì tranh ai là lão đại của tiểu học Triều Dương.

Đương nhiên, Mạc Bắc Thần sau khi trùng sinh tất nhiên sẽ không làm loại chuyện nhàm chán đấy, cả đá bóng cũng vì mình trước mắt kỹ thuật không cao bằng họ ít nhiều mất đi hứng thú.

Mỗi ngày ngoài ăn cơm ngủ đi học làm bài thi, thời gian nhiều nhất chính là dùng để đề phòng đám nam sinh nữ sinh chớm yêu này tiếp cận Kỳ Kỳ của hắn, hết cách, ai bảo Kỳ Kỳ của hắn quá đáng yêu, nam nữ đều có thể là địch, đều phải phòng!

Có điều ngày tháng mỗi ngày như gà mẹ bảo vệ con như vậy, trái lại cũng không làm Mạc Bắc Thần thấy nhàm chán.

Thời gian trôi nhanh chóng, chớp mắt lại đến kỳ nghỉ. Mạc Bắc Thần đời này định cố gắng thật tốt, tính toán nghỉ hè lại tìm sinh viên nọ làm gia sư, học một chút kiến thức cấp hai, không nói giành mấy hạng top của năm học, nói thế nào lần thi tốt nghiệp này cũng không thể để Kỳ Kỳ nhà hắn lại vì hắn mà đôi co với hiệu trưởng.

Thương lượng với ba mẹ Mạc một tẹo, phía ba mẹ tất nhiên không dị nghị gì thông qua ngay. Kỳ Lam trước giờ đều nhu thuận, tất nhiên theo Mạc Bắc Thần.

Hai người ở cùng, cùng học vốn không có gì, trái lại khổ cho Âu Dương trong tổ ba người như hình với bóng___nhóc này vốn chính là một học sinh nhỏ không hơn không kém, kỳ nghỉ tất nhiên là định làm xong bài tập thì sảng khoái đi chơi, kết quả mẹ Âu Dương nghe nói bạn của Âu Dương đều bắt đầu học kiến thức của cấp hai, này được sao! Âu Dương nhà chúng ta không thể thua trên đường đua này! Cũng nhanh chóng mời gia sư cho Âu Dương, bắt đầu bổ túc kiến thức học kỳ hai lớp 6. Tội nghiệp Âu Dương mỗi ngày chạy đi kể khổ với Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam.

"Gia sư của tớ! Mỗi ngày cho tớ một đống bài tập! Tớ bây giờ cả thời gian chơi cũng không có! Đều tại cậu và Kỳ Lam! Khi không bổ túc cái gì không biết nữa!...."

Chạng vạng Âu Dương làm xong bài gia sư cho chạy đến sân thể dục nhỏ gần tiểu khu của nhà Kỳ Lam và Mạc Bắc Thần, vừa đánh cầu lông với Mạc Bắc Thần vừa phàn nàn nói.

"Âu Dương, chỉ có làm bài nhiều, thành tích mới có thể tiến bộ nha! Mẹ tớ nói, nhân lúc người khác chơi học nhiều chút, lớn lên mới có thể có tiền đồ hơn người khác, mới có thể bảo hộ người cậu yêu. Vả lại, cậu bây giờ tối mỗi ngày không phải còn có thời gian đánh cầu lông với bọn tớ à!" Tiểu Kỳ Lam như tiểu đại nhân bắt đầu giáo dục Âu Dương.

"Á! Kỳ Kỳ! Cậu đừng nói nữa! Mẹ tớ mỗi ngày ở nhà lải nhải với tớ, tớ đều sắp phiền chết! Không dễ dàng ra ngoài chơi chút, cậu lại nói tớ!"

Âu Dương như trút căm phẫn vung mạnh vợt, một đường cong đẹp đánh cầu qua phía Mạc Bắc Thần. Sau đó trêu chọc Kỳ Lam nói: "Kỳ Kỳ xí hổ, nhỏ như vậy đã yêu đương, còn bảo hộ người cậu yêu! Người cậu yêu là ai vậy?"

"Tớ không có yêu đương." Kỳ Lam nhăn mặt nhỏ xinh đẹp, nghiêm túc nói: "Tớ muốn bảo hộ ba mẹ và Bắc Bắc!"

"Áu~! Kỳ Kỳ cậu thật là quá tốt rồi!" Lần này đổi thành Mạc Bắc Thần hú, cầu cũng không đón nữa, vứt vợt xuống chạy nhanh tới ôm Kỳ Lam, như sói đói gặm một trận. Một hồi lâu, mới ôm Kỳ Lam nói: "Có điều Kỳ Kỳ, nên là tớ bảo hộ Kỳ Kỳ, biết không?"

"Là Kỳ Kỳ bảo hộ Bắc Bắc." Kỳ Lam nghiêm túc sửa sai nói.

"Được, được, được, là Kỳ Kỳ bảo hộ tớ! Kỳ Kỳ sau này phải làm cô dâu của tớ nha!" Sói xám Mạc lần thứ n từ sau khi trùng sinh dụ dỗ cừu non Kỳ.

"Tớ bảo hộ Bắc Bắc, vậy không phải Bắc Bắc nên là cô dâu của tớ sao?" Cừu non bị lừa gạt tiến vào tư duy kiểu họ Mạc, hoàn toàn xem nhẹ sự thật quan trọng kỳ thực hai người họ đều là nam, ai cũng không nên là vợ của ai.

"Được, được! Kỳ Kỳ nói gì thì là cái đó! Bắc Bắc sau này chính là cô dâu của Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ không được quên đâu đó! Lớn rồi cũng không thể tìm người khác đấy!"

Mạc Bắc Thần tiếp tục dụ bắt hứa hẹn, tuy biết Kỳ Lam kiếp trước chỉ yêu mình, nhưng vẫn sợ tương lai Kỳ Lam ắt sẽ hào quang muôn trượng thu hút quá nhiều oanh yến, ong bướm gì đó, nhân bây giờ Kỳ Lam còn dễ lừa, nhanh chóng dụ dỗ.

Một khi đã hứa hẹn, với tính cách của Kỳ Lam, tất nhiên sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.

"Ừ, tớ không tìm người khác! Bảo đảm!" Nói rồi còn vươn ngón út đầy thịt ra muốn móc nghéo với Mạc Bắc Thần.

"Éc! Hai cậu con nít con noi nói vợ hay không vợ cái gì! Hai người đàn ông không thể kết hôn! Không Thể Kết Hôn!! Hiểu không??" Âu Dương như tiểu đại nhân một tay chống hông, một tay cầm vợt tự cho rằng đặc biệt có khí thế giáo dục Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam.

Hai đứa nhỏ này nghĩ cái gì vậy! Hai đứa con trai sao có thể kết hôn? Ba đã nói, hai đứa con trai đặc biệt thân, đó là chí cốt, là anh em tốt, sao có thể là cô dâu!

Haizz! Dẫu sao vẫn là nhóc con lớp 3, cả cái này đều không hiểu! Chỉ có thành tích tốt mà thôi! Nghĩ rồi nghĩ, trẻ con chân chính Âu Dương ưỡn ngực, hất cằm kiêu ngạo đứng thẳng.

Kỳ Lam và Mạc Bắc Thần nửa ngày không để ý cậu ta, Kỳ Lam đang chuyên chú 'hứa hẹn trăm năm không được thay đổi', Mạc Bắc Thần thì chìm đắm trong bong bóng hạnh phúc của lời hứa sau này không tìm người khác của Kỳ Lam với mình, hoàn toàn không nghe Âu Dương đang hú hét cái gì ở kia.

Chỉ thấy Mạc Bắc Thần ở đó puling, puling không ngừng bốc lên bong bóng màu hồng, khí tràng quanh thân đều phơi phới theo. 'Kỳ Kỳ đã đáp ứng ở cùng mình', 'Kỳ Kỳ hứa đời này chỉ có mình' v.v hàng chữ như virus máy tính, chằng chịt từng đợt cuồn cuộn như phụ đề trong đầu Mạc Bắc Thần, cỡ chữ từ nhỏ đến lớn, cuối cùng hội tụ thành hai chữ 'Game Over', đại quân màu hồng triệt để đánh chiếm đại não của Mạc Bắc Thần.

Thiếu niên Âu Dương ở một bên hú hét nửa ngày không ai để ý, thấy Mạc Bắc Thần một mình toét miệng cười ngốc, tuy hiện tại Âu Dương non nớt còn chưa nhìn rõ khí tràng quanh thân Mạc Bắc Thần, vẫn không trở ngại bạn học Âu Dương vào chập tối mùa đông sau khi vận động xong, ra một thân mồ hôi, đột ngột nổi da gà toàn thân đông lại rơi đầy đất.

Về phần Âu Dương sau khi lớn mỗi lần nhớ lại đoạn chuyện xưa thời thơ ấu này, đều nhịn không được luôn miệng cảm thán: tên Mạc Bắc Thần này, từ nhỏ đã phơi phới như thế.

Mùa đông trời tối rất nhanh, tuy chưa chơi đã, vận động cầu lông ngày đó vẫn tuyên bố hạ màn trong tiếng hú hét của Âu Dương, trong tiếng cười ngốc của Mạc Bắc Thần.

Tạm biệt Âu Dương, Mạc Bắc Thần một tay cầm vợt, một tay dắt Kỳ Lam, cùng đi về nhà. Về đến nhà, Mạc Bắc Thần dẫn Kỳ Lam vào phòng nhỏ của Kỳ Lam, để Kỳ Lam tự mình xem truyện cổ tích một lát trước, bản thân thì cầm khăn tắm lớn của hai người lên, bịch bịch bịch chạy đến nhà vệ sinh, để trên máy giặt, xả nước nóng trong bồn tắm cho hai người, lại bịch bịch bịch chạy về phòng, mang Kỳ Lam đi tắm.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Mạc Bắc Thần, chuyện tắm của hai người đã từ phụ huynh của mình tắm cho, biến thành hai người tắm cho nhau. Mạc Bắc Thần ra vẻ đạo mạo cho ra lý do chính thức là: Hai người đã lớn hết rồi, không thể làm ba mẹ quá vất vả.

Đương nhiên, lý do chân chính tất nhiên là sắc lang nào đó muốn thừa cơ chấm mút tiểu Kỳ Lam trắng mềm nhà mình, khụ, hết cách, cơ thể này còn quá nhỏ, tuy vô luận từ những 'tư tưởng' nào đó trong đầu hay trong tâm trí, Mạc Bắc Thần đều là 'người thành niên' chân chính trên ý nghĩa, huống chi hai người kiếp trước chuyện nên làm không nên làm cũng làm không ít, nhưng dựa vào cơ thể chưa phát triển này......vẫn là.....thôi đi! Mỗi ngày nhân lúc tắm và ngủ sờ mó tí cho đỡ ghiền.

Tuy nói họ Mạc nào đó yêu cầu và mục đích tắm chung với bạn nhỏ Kỳ Lam không phải rất thuần khiết, nhưng đối với chuyện tắm cho bảo bối nhà mình, vẫn không hàm hồ. Mỗi lần khi tắm, Mạc Bắc Thần đều nhân lúc nước nóng nhanh chóng tắm cho mình xong, sau đó bắt đầu tỉ mỉ tắm cho Kỳ Lam.

Từ cánh tay nhỏ nõn nà, đến chân ngắn nhỏ năm nay còn chưa dài lắm; từ lỗ tai nhỏ dễ bắt bẩn nhất, đến....khụ khụ.....tiểu tiểu Kỳ Lam (e hèm chỗ này là chỗ mà ai cũng biết), Mạc Bắc Thần vô cùng cẩn thận tắm sạch.

Cuối cùng, lúc nước sắp chuyển sang ấm, tỉ mỉ thoa sữa tắm trẻ em cho mình và Kỳ Lam, lại mở vòi sen, vừa dùng vòi sen giội nước nóng cho Kỳ Lam, vừa rút sạch nước trong bồn.

Sau cùng, chờ hai người đều tắm xong, Mạc Bắc Thần trùm lên khăn tắm lớn cho mình và Kỳ Lam, nắm tay nhau về phòng, trần truồng chui vào trong chăn sớm đã trải sẵn.

Kỳ thực mỗi ngày lúc tắm cùng Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần đều rất buồn bực.

Bạn nói trùng sinh thì trùng sinh đi! Cố tính trùng sinh về lúc nhỏ! Tuy lại cùng Kỳ Kỳ trải qua một lần thời gian tốt đẹp là chuyện tốt, nhưng để một tên 29 tuổi có những tư tưởng người lớn nào đó đột nhiên trùng sinh thành đứa bé 10 tuổi, loại thống khổ người yêu ở trước mặt có thể nhìn không thể ăn này, xém chút làm Mạc Bắc Thần nghẹn đến bệnh.

Dù sao nếu xuyên về 5 năm trước, hai người bắt đầu lần nữa, Mạc Bắc Thần hắn còn có thể vào thẳng chủ đề! Này hay rồi, đừng nói chủ đề, cả yêu thích của Kỳ Lam với mình vẫn là tình huống không xác định, còn phải vừa phòng trộm phòng cướp phòng sắc lang, vừa dụ bắt Kỳ Lam lần nữa thích hắn! Haizz, tư vị khổ bức này, đừng nhắc nữa!

Thấy Kỳ Lam đã ngủ say, nhớ lại lời ban ngày bảo bối Kỳ Kỳ nhà mình đáp ứng mình, Mạc Bắc Thần lặng lẽ nói bên tai Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ a Kỳ Kỳ, cậu phải nhớ lời đã nói hôm nay nhá! Lớn rồi cũng không thể thích người khác đấy!"

Kỳ Lam trong giấc mộng như nghe thấy lời của Mạc Bắc Thần, đầu mày khẽ nhíu một cái, như đang kháng nghị Mạc Bắc Thần chính mình sẽ không nuốt lời.

Trong bóng tối, Mạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net