71+72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

71

Kỳ Lam cười nhẹ một hồi, nói với Mạc Bắc Thần: "Vậy, mở cửa giúp tớ đi!"

Mạc Bắc Thần lại sững sờ, sau đó bay như gió đến bên cửa, mở bung cửa, Kỳ Lam đang đứng ngoài cửa cười với hắn, trên mặt vốn nhẵn bóng mềm mịn có râu mọc lún phún, quầng thâm mắt rõ rệt, trông tiều tụy vô cùng.

"Bắc Thần?" Kỳ Lam duỗi ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt Mạc Bắc Thần, cười nói, "Sao ngốc luôn rồi?"

Mạc Bắc Thần lúc này mới phản ứng lại, Kỳ Lam của hắn về rồi!

Như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, Mạc Bắc Thần nhìn Kỳ Lam lẩm bẩm nói: "Tớ không phải đang nằm mơ chứ?"

Kỳ Lam cười nhào vào trong lòng Mạc Bắc Thần, nhẹ nhàng véo má đồng dạng đầy râu lỏm chỏm của Mạc Bắc Thần, "Đây cậu nhìn kỹ xem, tớ là thật hay không?"

Mạc Bắc Thần cúi đầu đón ánh mắt của Kỳ Lam, tuy mệt mỏi đầy mặt, ánh mắt Kỳ Lam lại rất sáng. Như cuối cùng xác định được sự tồn tại của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần ôm chặt lấy Kỳ Lam, sợ y bị người cướp đi nữa.

Hồi lâu, Kỳ Lam nói: "Bắc Thần."

"Hử?"

"Không phải tớ muốn sát phong cảnh, nhưng.....có thể chờ tớ cởi giày vào nhà rồi chúng ta ôm tiếp được không?"

Mạc Bắc Thần: "....."

Chờ Kỳ Lam vào nhà, hai người thoải mái tắm nước nóng, Mạc Bắc Thần rất tự nhiên mang Kỳ Lam lên giường, bắt đầu hỏi thăm chuyện xảy ra hai ngày nay.

"Thực ra chỉ có ngày đầu tiên bọn họ hỏi tớ biết con chip kia dùng để làm gì không, từ đâu có. Bởi vì lúc trước tớ xác thật chưa từng thấy, cho nên hết thảy trả lời không biết. Hơn nữa con chip đó không có vân tay của tớ, thế là họ không hỏi tớ gì nữa."

Kỳ Lam ở trong lòng Mạc Bắc Thần điều chỉnh một tư thế thoải mái, mới hài lòng tiếp tục nói: "Mấy ngày nay mặc kệ tớ hỏi họ cái gì, họ đều không nói, cứ vậy nhốt hai ngày, cái đột nhiên thả ra, hỏi họ nguyên nhân, chỉ nói với tớ chuyện không liên quan tới tớ, sau đó thì tớ về."

Mạc Bắc Thần xoa đầu Kỳ Lam, an ủi nói: "Về là được, chuyện khác cậu đừng bận tâm nữa, ngủ lát đi!"

Kỳ Lam nghe lời, hai ngày nay ở đồn công an, tinh thần khẩn trương cao độ, hiện giờ về rồi, thả lỏng rồi, không lâu liền ngủ trong lòng Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần nằm với Kỳ Lam một lát, xác nhận Kỳ Lam thật sự đã ngủ, liền nhẹ nhàng thả Kỳ Lam nằm ra gối, nhét chân vào chăn, một mình ra phòng khách.

"Trần Mặc, cảm ơn." Gọi điện thoại, Mạc Bắc Thần đi thẳng vào vấn đề nói.

Trần Mặc cười nói, "Đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tống Binh và Tống Bân đi!"

"Tống Binh và Tống Bân?" Mạc Bắc Thần ngạc nhiên nói.

"Ừ, hai người họ hiện tại ở trong bộ đội không tệ, phần văn kiện gọi là bí mật trong tay công an kia thực ra là trong bộ đội của họ tuồng ra. Cho nên ngày đó gọi điện cho bên kia, nói đây là hạng mục độc lập họ đang nghiên cứu, người thì được thả ra."

"Vậy rốt cuộc là sao?" Mạc Bắc Thần nhíu mày, tự dưng nhốt người ta, sau đó nói câu không có vậy xong thả người?

"Rốt cuộc do ai tuồng ra, họ hiện tại đang điều tra; còn nguyên nhân sâu xa chuyện thế nào, bên họ ít nhiều trong lòng có chút manh mối." Trần Mặc nói, không chờ Mạc Bắc Thần hỏi thêm, liền tiếp tục nói, "Có những chuyện vẫn là biết ít tốt cho cậu hơn."

Mạc Bắc Thần nghe vậy liền không hỏi nhiều nữa, chỉ nói với Trần Mặc: "Cậu và Mặc Dương sao rồi? Đều lớp 11 rồi, muốn đến đâu học đại học chưa?"

Nói đến Quý Mặc Dương, khóe miệng Trần Mặc không tự giác nở nụ cười ấm áp, "Tôi và Mặc Dương định xuất ngoại, dẫu sao nước ngoài cởi mở hơn, Mặc Dương sẽ không bởi vì vài lời nói nhảm mà bị ủy khuất." Nói rồi, như nhớ đến cái gì, không tình nguyện mở miệng nói với Mạc Bắc Thần: "Đường Doãn Minh kia sao rồi?"

"Ai?" Mạch suy nghĩ của Trần Mặc chuyển quá nhanh, Mạc Bắc Thần có chút không theo kịp.

"Đường Doãn Minh, chính là Đường Doãn Minh của công ty cậu, cậu ta sao rồi." Trần Mặc không cam nguyện lặp lại một lần, "Mặc Dương kêu tôi hỏi."

"Cho nên Mặc Dương đây là....." Mạc Bắc Thần cẩn thận hỏi: "Theo đuổi ngôi sao?"

Trần Mặc hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ ngầm nhận.

Mạc Bắc Thần trong lòng đổ mồ hôi, không nhìn ra tiểu tử Trần Mặc này có thể ghen đến vậy! Cho nên nói người yêu thích ghen, theo đuổi ngôi sao phải thận trọng gì đó tuyệt đối không phải nói chơi mà thôi, may mà Kỳ Lam nhà hắn không thích ghen như thế...nhỉ....?

"Không biết, người quản lý bảo bọn tôi thành thật ở yên trong nhà, tôi cũng đã lâu chưa gặp cậu ta." Mạc Bắc Thần thành thật nói.

"Ừ, biết rồi, trước cứ vậy đi. Cúp đây." Trần Mặc đáp, tuy ngày thường giọng điệu nói chuyện của Trần Mặc như người máy, hiếm có biến hóa, nhưng Mạc Bắc Thần vẫn nghe ra khẩu khí của Trần Mặc rõ ràng tốt hơn hồi nãy không ít.

Mạc Bắc Thần cũng bỗng dưng thở phào, nói thầm với khẩu khí này của ngài, ngài yên tâm đi! Sau này Quý Mặc Dương hỏi hắn về Đường Doãn Minh nữa, cho dù biết sau này cũng nói không biết!
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Bên này điện thoại vừa cúp, bên kia điện thoại lại rung, "Alo? Chị Ema?"

"Bắc Thần, cậu lên mạng xem tin tức!" Chị Ema hưng phấn nói.

"???" Mạc Bắc Thần mờ mịt, gần đây tin tức về họ không phải bản tin hắn và Đường Doãn Minh có một chân, thì là bản tin Hoa Thần của họ có bí mật lớn kinh thiên động địa gì, rốt cuộc là tin gì khiến chị Ema vui thành như vậy? Nhưng vẫn theo lời đi vào thư phòng, mở máy vi tính.

"Tình tiết vở kịch xoay chuyển quá nhanh, một, hai câu cũng nói không rõ, tóm lại chính là nguy cơ của Hoa Thần đã giải trừ! Còn lại tự cậu xem tin tức đi! Bên tôi lại dẫn dắt một người mới, không nói nữa!"

Mạc Bắc Thần vội nói với chị Ema một tiếng vất vả, kết thúc cuộc gọi.

Kết nối mạng, Mạc Bắc Thần vội vàng gõ vào từ mấu chốt 'Mạc Bắc Thần', lượng lớn tin tức chen lấn nhảy ra.

'Lòng phụ nữ, như kim đáy biển, Diệp Băng cầu yêu không thành bôi đen ảnh đế?'

'Diệp Băng bịa chuyện bôi đen ảnh đế, tiểu thiên vương giới ca sĩ nằm không cũng trúng đạn'

'Diệp Băng vì sao bôi đen ảnh đế? Mấy bí mật kia của Hoa Thần và Diệp Băng có liên quan gì chăng'

'Hoa Thần trong hôm nay có lẽ sẽ khởi tố Diệp Băng vì chuyện của Mạc Bắc Thần, Đường Doãn Minh'

Đại khái xem lướt qua một trang, Mạc Bắc Thần liền tắt trình duyệt. Tuy lúc xảy ra chuyện Diệp Băng đã từng nhảy ra bôi đen hắn và Đường Doãn Minh, nhưng hắn không tin Diệp Băng có bản lĩnh lớn như thế, tạo ra làn sóng lớn thế này. Nhìn là biết bị kéo ra gánh oan.

Có điều sự việc đã bình ổn, Mạc Bắc Thần cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tuy nói người gánh tội oan Diệp Băng có chút oan uổng, nhưng nếu lúc đó không có người hứa hẹn nào đó với cô ta, cho dù Diệp Băng ôm hận trong lòng với hắn và Đường Doãn Minh, e rằng cũng sẽ không tùy tiện đứng ra nói mấy lời ấy, xem như gieo gió gặt bão, không đáng đồng tình.

Tắt máy tính, Mạc Bắc Thần đứng lên về phòng ngủ, Kỳ Lam vẫn ngủ say. Mạc Bắc Thần đi đến bên giường, hôn một cái trên trán Kỳ Lam, sau đó ở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra giấy note, để lại một dòng chữ, dán trên đèn bàn, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi nhà.

Mạc Bắc Thần gọi điện cho Lý Tử Mộ, liền bắt xe đến Hoa Thần, không còn nhiều ký giả vây chặn ở cửa nữa, trái lại có vài fans của hắn và Đường Doãn Minh tụ tập ở cửa công ty, giơ biểu ngữ lớn viết lời khích lệ.

Mạc Bắc Thần nhìn một cái, vội vã vào cửa lớn, chạy thẳng đến văn phòng của Lý Tử Mộ.

"Giám đốc Lý, tôi muốn lui khỏi giới giải trí." Mạc Bắc Thần cũng không hàn huyên, trực tiếp nói ra ý muốn.

Lý Tử Mộ lật một trang văn kiện trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Hợp đồng của cậu còn 4 năm mới đáo hạn."

"Vậy tôi chuyển làm nhạc sĩ." Vốn cũng chưa từng nghĩ Lý Tử Mộ sẽ đáp ứng, Mạc Bắc Thần lùi một bước, nói ra mục đích chân chính của mình.

Lý Tử Mộ khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc Thần nói: "Tình nhân nhà cậu ra rồi?"

"Ừ." Mạc Bắc Thần thẳng thắn thành khẩn, "Tôi không muốn cậu ấy vì tôi bị truyền thông quấy rối."

"Mấy chuyện này không phải nên nghĩ kỹ từ lúc cậu vào showbiz rồi à?" Lý Tử Mộ bĩu môi, "Ra nước ngoài phát triển đi, về mặt ấy ở nước ngoài áp lực nhỏ hơn."

Mạc Bắc Thần nhướng mày, tỏ vẻ hỏi thăm ý của Lý Tử Mộ.

"Hoa Thần muốn thử đào tạo một vài siêu sao quốc tế, chuyện này còn chưa thảo luận trong hội đồng quản trị, người lựa chọn còn chưa định." Lý Tử Mộ cười nói với Mạc Bắc Thần, "Hời cho tiểu tử cậu rồi."

"Mình Kỳ Lam ở lại trong nước tôi không yên tâm." Mạc Bắc Thần nhíu mày, ra nước ngoài phát triển tất nhiên tốt, nhưng hắn sao có thể yên tâm mình Kỳ Lam ở trong nước học 3 năm?

"Tiểu tình nhân nhà cậu, tôi ít nhiều nghe người khác từng nói đến một chút. Là một người lợi hại, tôi tin dựa vào thực lực của cậu ta, ra nước ngoài học một đại học tốt không phải chuyện khó. Cậu về trước đi, thương lượng với cậu ta rồi trở lại tìm tôi."

Mạc Bắc Thần gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài, tay vừa nắm lấy tay vặn cửa, đột nhiên nhớ đến một chuyện, "Đạo diễn Trần và Long Xiết Vân sao rồi?"

"Còn chưa điều tra xong, có điều nhanh thôi, chỉ có thể nói đám lão già kia đi sai một nước cờ, đã đắc tội người không nên đắc tội." Lý Tử Mộ cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Phỏng chừng trong mấy ngày này đoàn phim sẽ khởi công, cậu về chuẩn bị chút đi!"

Về đến nhà, Mạc Bắc Thần nhẹ tay nhẹ chân mở cửa vào phòng, thấy Kỳ Lam đang ôm chăn xem giấy note mình để lại cho y, bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

"Ngủ no rồi hả?" Mạc Bắc Thần đi tới rút giấy note trong tay Kỳ Lam ra, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.

"Mới đi đâu đó?" Kỳ Lam tùy miệng hỏi.

"Về công ty một chuyến." Mạc Bắc Thần do dự một chút, hỏi, "Kỳ Kỳ.....từng nghĩ xuất ngoại chưa?"

"Có nghĩ qua, mức độ chấp nhận với tình huống của chúng ta ở nước ngoài cao hơn, hơn nữa ngành điện tử ở nước ngoài cũng phát triển hơn." Kỳ Lam ngửa đầu nhìn Mạc Bắc Thần, "Hôm nay cậu về công ty là thương lượng chuyện này?"

"Ừ, ý của công ty là để tớ ra nước ngoài phát triển." Mạc Bắc Thần gật đầu nói.

"Vậy cậu muốn đi không?"

"Không gì muốn hay không," Mạc Bắc Thần nhún vai, tỉnh bơ nói, "Chỉ là công việc mà thôi, ở đâu cũng giống nhau. Chỉ cần cậu luôn bên cạnh tớ là được."

"Nếu ra nước ngoài, phải nắm bắt xin trường học." Kỳ Lam nghiêm túc suy nghĩ nói, "Bên này vụ hợp tác với công ty quả cam cũng phải nắm bắt......"

"A! Gay rồi!" Mạc Bắc Thần đột nhiên nói.

"Sao vậy?" Kỳ Lam từ trong lòng Mạc Bắc Thần thẳng người, khẩn trương nhìn Mạc Bắc Thần.

"Ngày mai mẹ tớ đến Bắc Kinh! Suýt chút tớ quên mất!"

"À, dì đến Bắc Kinh à.....dọa chết tớ." Kỳ Lam lại làm ổ trong lòng Mạc Bắc Thần, "Tớ còn tưởng chuyện gì!"

"Á! Dì muốn đến Bắc Kinh?!" Kỳ Lam từ trong lòng Mạc Bắc Thần nhảy ra, quỳ ngồi đối diện Mạc Bắc Thần, tóm cánh tay Mạc Bắc Thần khẩn trương nói, "Dì muốn đến Bắc Kinh?! Làm sao đây?"

"Kỳ Lam," Mạc Bắc Thần cúi đầu nhìn drap giường, hồi lâu, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Kỳ Lam: "Chúng ta nói thật với ba mẹ đi!"

72

((Trans: PUPANDA)) "Kỳ Lam," Mạc Bắc Thần cúi đầu nhìn drap giường, hồi lâu, ngẩng đầu nghiêm túc nói với Kỳ Lam: "Chúng ta nói thật với ba mẹ đi!"

"Cậu nghĩ kỹ rồi hả?" Ánh mắt Kỳ Lam phát sáng nhìn Mạc Bắc Thần.

"Sớm đã nghĩ kỹ," Mạc Bắc Thần trịnh trọng gật đầu, "Lúc trước không dám nói với ba mẹ, là sợ cậu bị tổn thương, mà tớ không bảo vệ được cậu. Bây giờ, có lẽ tớ vẫn không đủ năng lực, nhưng tớ bây giờ đã có tích góp nhất định, đủ cho chúng ta trong tình huống không có việc làm vẫn ăn mặc không lo. Chúng ta không cần lo lắng cái nhìn bên ngoài nữa, nhưng tớ tin cậu giống tớ, hi vọng được hai bên cha mẹ chúc phúc."

"Vậy thì nói thật thôi! Dì khá cởi mở, mức độ chấp nhận cao hơn, để dì về nói giúp chúng ta chút đỉnh, có lẽ so với chúng ta tùy tiện về thì tình huống tốt hơn." Kỳ Lam phân tích nói.

Mạc Bắc Thần cười gian, "Tớ chính là nghĩ như vậy."

Hôm sau, Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam cùng đến sân bay đón mẹ Mạc ra ga, hai người tất cung tất kính đón người vào nhà, để mẹ Mạc ngồi yên trên sô pha, sau đó.... cả hai quỳ xuống.

"Hai đứa làm gì đấy?" Mẹ Mạc nhướn mày, lại không quá kích động.

"Mẹ, con và Kỳ Lam đã ở bên nhau, xin mẹ thành toàn." Mạc Bắc Thần cắn răng, trực tiếp nói ra.

"Hai cậu không phải sớm đã ở bên nhau sao?" Mẹ Mạc vẻ mặt lạnh lùng, "Cánh cứng rồi, nào còn cần mẹ thành toàn hay không."

"Mẹ, bọn con sai rồi, nhưng.....con trai mẹ nghiêm túc, đời này chưa từng nghiêm túc như vậy!"

"Con tưởng mấy người lớn chúng ta già thật rồi, tai điếc mắt mờ, không biết gì cả?" Mẹ Mạc thờ ơ soi ngón tay của mình, "Bọn ta chính là muốn xem thử hai cậu chơi đến mức nào."

"Dì, bọn con là nghiêm túc!" Kỳ Lam kích động nói.

"Đừng, nhất thiết đừng gọi dì, con trai tôi lừa gạt con trai ngoan của Kỳ gia, tiếng dì này của cậu, tôi nhận không nổi!" Mẹ Mạc lạnh nhạt nói.

"Dì....." Kỳ Lam bi thương nhìn người phụ nữ từ nhỏ nhìn mình lớn lên, đối với mình còn tốt hơn mẹ ruột, nước mắt không tự giác từ trong khóe mắt chảy ra.

"Mẹ!" Thấy Kỳ Lam khóc, lòng Mạc Bắc Thần đau vô cùng, ôm Kỳ Lam, cắn răng nói với mẹ, "Mẹ, con.....con đời này đã nhận định Kỳ Lam, nếu....nếu mẹ hiện tại không thể hiểu, bọn con sẽ chờ, chờ đến khi mẹ tha thứ cho bọn con thì thôi!"

"Ồ, đang đóng Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hả? Đáng tiếc mẹ mày không phải họ Mã, cũng không làm được chuyện cầm gậy đánh uyên ương." Mẹ Mạc lạnh lùng nhìn hai đứa đang quỳ trên sàn, lạnh băng nói, "Cái khác bọn ta mặc kệ, lần này đến, ta vừa thay mặt Mạc gia, cũng thay mặt Kỳ gia. Ta liền nói rõ, hai cậu muốn nháo thế nào, chơi thế nào, hai cậu lớn rồi, bọn ta cũng không quản được. Hai năm nữa đến tuổi, nhanh tìm một cô gái nhà đàng hoàng kết hôn, sinh đứa con, sau đó hai cậu thích làm gì thì tùy. Không thì, hai cậu cả đời cũng đừng mong được sự đồng ý của bọn ta!"

"Mẹ, mẹ muốn đánh muốn chửi tùy tiện, kêu con cưới một cô gái tốt hại người ta, con không làm được. Hơn nữa trong lòng con chỉ có Kỳ Lam, nhất định sẽ không làm ra chuyện tổn thương cậu ấy như vậy!" Mạc Bắc Thần kiên quyết nói.

"Cậu thì sao?" Mẹ Mạc hất cằm, nói với Kỳ Lam, "Cậu cũng muốn làm một đứa con bất hiếu?"

"Dì, dì Mạc, con từ nhỏ đã xem dì như một người mẹ khác. Con muốn có được sự đồng ý của dì biết bao, nhưng, chuyện kết hôn này con tuyệt đối sẽ không đồng ý! Bắc Thần nói đúng, bọn con không thể bởi vì hạnh phúc của bản thân mà ích kỷ hại hai cô gái vô tội. Quan trọng hơn là, trong lòng bọn con chỉ có đối phương, đối với chuyện này, con chỉ có thể nói, xin lỗi." Vệt nước mắt trên mặt Kỳ Lam chưa khô, tiếng nói chuyện còn có chút nghẹn ngào, nhưng giọng nói lại kiên định chưa từng có.

"Xác định rồi?" Mẹ Mạc liếc nhìn hai người.

Hai người quỳ trên sàn nhìn nhau một cái, cùng lúc nói với mẹ Mạc, "Chết không hối hận!"

"Nếu dám thay đổi lão nương một tát đánh chết hai thằng ranh con tụi con!" Mẹ Mạc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Hả?" Hai người Mạc, Kỳ sững sờ.

"Đứng lên hết đi, hai thằng ranh con này." Mẹ Mạc không giải hận lại mắng một lần, "Tưởng bọn ta không biết gì thật chắc? Trước khi con đến Bắc Kinh ba mẹ đã biết. Chẳng qua lúc đó mẹ và ba con tưởng ba mẹ Kỳ Lam còn chưa biết, còn ba mẹ Kỳ Lam, lại tưởng hai bọn ta không biết, bọn ta đều sợ đối phương lo lắng nổi giận, thế là giấu nhau đến bây giờ." Mẹ Mạc thở dài, đau lòng nhìn hai đứa nhỏ nói, "Nếu không phải trước đó hai con xảy ra chuyện, nháo đến mưa gió cả thành phố, bọn ta phỏng chừng sẽ giấu đối phương cho đến khi hai đứa nói thật không chừng!"

"Mẹ.....xin lỗi......."

"Dì.....xin lỗi....."

Hai người cùng lúc nói với mẹ Mạc.

"Còn gọi dì, con thằng nhóc lấy oán báo ơn, uổng phí dì ở trước mặt chú Mạc của con nói tốt cho hai đứa." Mẹ Mạc nữ vương nói.

"Mẹ ~" Kỳ Lam vội vàng sửa miệng, ngọt ngào nói.

"Ừ ừ ừ!" Mẹ Mạc liên thanh đáp, "Bốn người già bọn ta, thật là nợ hai tiểu tổ tông hai đứa! Bọn ta không đáng để hai đứa tin tưởng vậy cơ à, có thể làm hai đứa giấu nhiều năm như vậy đều không nói với bọn ta?"

"Mẹ....không phải vậy, mà, phương diện này trong nước không thoáng lắm, sợ mọi người nhất thời nghĩ không thông......"

"Xác thật nghĩ không thông, sao có thể nghĩ thông. Con trai nuôi mười mấy năm, còn kỳ vọng tương lai có thể bế cháu, đột nhiên có một ngày nói với mẹ nó yêu rồi, yêu một đứa con trai, con nói chuyện này ai có thể nghĩ thông?"

Mẹ Mạc lườm hai người một cái, 'đứa con trai' được con trai Mạc gia yêu áy náy cúi đầu xuống. Mẹ Mạc thấy thế thở dài, "Nhưng nghĩ không thông thì có thể thế nào? Cưỡng ép tách hai đứa, sau đó 6 người chúng ta từ đó về sau ai cũng không hạnh phúc? Mẹ con già rồi, nhưng còn chưa đến mức già hồ đồ lấy hạnh phúc của con trai mình đổi danh tiếng!"

"Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới!" Mạc Bắc Thần nịnh nọt, nịnh đến mẹ Mạc rất thư thái.

"Ôi, Kỳ Kỳ, con kêu tiếng mẹ chồng nghe thử?" Mẹ Mạc đột nhiên nói.

"A? Mẹ....." Mặt Kỳ Lam nháy mắt đỏ bừng, kêu mẹ là một chuyện, y từ nhỏ đối tốt với mẹ Mạc, tiếng 'mẹ' này tất nhiên kêu thuận miệng, nhưng kêu mẹ chồng..... "Mẹ.... mẹ chồng....." Kỳ Lam không tự nhiên nhỏ giọng nói, hiện tại tâm tình mẹ Mạc quan trọng nhất, nếu mẹ Mạc không cao hứng, bắt đầu quyết định ngăn cản hai người họ, vậy mới là thật sự lợi bất cập hại!

"Ôi, tốt tốt, con ngoan! Rốt cuộc vẫn là vào cửa Mạc gia chúng ta!" Mẹ Mạc đắc ý nói.

"Á? Mẹ nhớ rồi! Mẹ phải gọi điện thoại!" Nói rồi mẹ Mạc lấy di động từ trong túi xách ra, ấn phím gọi, liền nghe mẹ Mạc la lên với điện thoại: "Cha nó, Kỳ Kỳ kêu mẹ chồng rồi! Bảo hai vợ chồng kia nhanh chung tiền đê! 10 tệ, một xu không thể thiếu! Còn có, Kỳ Kỳ không đồng ý chủ ý tệ hại của ông, ông cũng nợ tôi 5 tệ, đến lúc đó đừng ăn quỵt á!"

Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam, và ba Mạc đầu kia điện thoại: "......."

"Còn nữa còn nữa, con trai lấy vali mẹ đến đây!" Mẹ Mạc chỉ huy nói.

Mạc Bắc Thần vội vàng vui vẻ kéo vali của mẹ mình đến, sợ mẹ không cao hứng, liền thu lại hết lời lúc trước.

Mẹ Mạc kéo vali qua, mở ra trước mặt họ, bên trong ngoài số ít là quần áo đồ trang điểm v.v của mẹ Mạc mang đến, đầy một vali đều là quần áo mới tinh___đồ nam, còn là đồ tình nhân.

"Đây là mẹ mua cho hai đứa, lúc đó khi đến mẹ nghĩ, nếu hai đứa có thể kiên định ở chung, thì mẹ tặng cho hai đứa, nếu hai đứa quyết tâm chia tay, thì mẹ mang về, nếu hai đứa dám do dự không quyết định, mẹ liền nhét đống này vào trong miệng hai đứa!"

Kỳ Lam và Mạc Bắc Thần nhìn nhau, lén lút ở trong lòng lau mồ hôi một phen, may mà họ kiên trì nội tâm của mình, không dùng phương án 'kế hoãn binh' kia, không thì......

"Được rồi! Lời mẹ đã truyền đạt, quần áo cũng tặng rồi, mẹ phải đi đây." Nói rồi, hùng hổ đứng lên.

"Mẹ!" Mạc Bắc Thần kéo cánh tay mẹ, "Sao vừa đến đã muốn đi?" Dẫu sao rất lâu chưa gặp mẹ, trong lòng Mạc Bắc Thần rất không đành lòng.

Mẹ Mạc đành chịu duỗi ngón tay ra điểm điểm trán Mạc Bắc Thần, "Đã bao lớn còn làm nũng? Con tưởng mẹ chuyến này đặc biệt đến tìm hai đứa à? Mẹ là đại biểu đơn vị đến Bắc Kinh làm việc! Thăm hai đứa chỉ là tiện thể."

"À." Trong lòng Mạc Bắc Thần có chút mất mác nhỏ, cuối cùng không giữ mẹ lại nữa.

Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam tiễn mẹ ra khỏi cổng tiểu khu, trước khi mẹ Mạc đi nói với hai người: "Chờ lúc Kỳ Kỳ được nghỉ, hai đứa cùng về đi!"

Hai người trịnh trọng gật đầu đáp ứng, họ biết, câu 'cùng về' của mẹ Mạc, bao hàm nội dung, bao hàm tiếp nhận, càng bao hàm tình yêu sâu sắc của hai cặp phụ huynh đối với họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net