73+74 (HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

73

Kỳ Lam về chưa mấy ngày, Mạc Bắc Thần liền nhận được thông báo đi làm của đoàn phim Trần Trạch. Bởi vì chuyện của Trần Trạch công tác bảo mật làm rất tốt, hầu hết mọi người thậm chí không biết đại đạo diễn Trần anh minh thần võ của họ đã vào đồn công an một lần, chỉ tưởng....khụ, hoa cúc của đạo diễn Trần bị làm thương, cần nghỉ ngơi.

Tuy rất không nỡ tách ra với Kỳ Lam, nhưng về đoàn phim lâu ngày không gặp, nhìn thấy đạo diễn Trần lâu ngày không gặp, cùng với vật lệ thuộc Long Xiết Vân của đạo diễn Trần, còn có các anh em động kinh lâu ngày không gặp của đoàn phim, Mạc Bắc Thần thở một hơi dài___tất cả đều không thay đổi!. Chuyện xảy ra mấy ngày qua giống như một giấc mơ, bỗng dưng xuất hiện, lại im lìm hạ màn.

"Tiểu nhị à, tôi nhớ cậu mới 17 tuổi nhỉ?" Trần Trạch vẻ mặt lo lắng nhìn Mạc Bắc Thần.

Tôi 17?....Được rồi, nể tình Trần Trạch thêm tuổi cho mình mà không phải bớt đi, 17 thì 17! Mạc Bắc Thần đối với sự thật bản thân vẫn chưa tròn 18 tuổi vô cùng oán niệm lén lút tự an ủi trong lòng.

Mạc Bắc Thần an ủi nội tâm mình tao nhã xoay người, trên mặt treo mỉm cười chuyên nghiệp kiếp trước khi làm nghệ sĩ luyện ra, vừa muốn mở miệng, liền nghe Trần Trạch nói tiếp: "Nhưng tại sao tôi cảm giác phản ứng của cậu như 70 tuổi ấy? Cẩn thận bệnh Alzheimer xâm nhập!" Nói xong, vỗ vai Mạc Bắc Thần, đi mất.

"Hả?" Mạc Bắc Thần không hiểu gì nhìn Trần Trạch, lại nhìn Long Xiết Vân ở bên cạnh cười rút gân.

"Trần Trần vừa nãy gọi cậu nửa ngày cậu cũng không phản ứng, cho nên mới....." Long Xiết Vân nhịn cười, "Cảnh sau hẳn tới cậu rồi, đi chuẩn bị chút đi!" Nói xong đuổi theo chạy sau mông Trần Trạch.

Mạc Bắc Thần oán thầm nhìn hai người đi xa, độc miệng cũng như cũ không thay đổi! Buồn bực sờ mũi, Mạc Bắc Thần cũng đi làm việc.
((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Lúc này quay [Kiên Quả Đại Diệp] đã sắp đến hồi cuối, chứng cứ đủ khiến băng nhóm buôn ma túy kia sụp đổ đã đến tay, Sở Dật Phong lúc này đang đọ sức lần cuối với Ngô Kiên Quả, mà Diệp Thiên Hạo thì cùng Kiều Chấn Huy đứng song song trên sân thượng.

"Kiều lão gia, người của chúng tôi sắp đến, ngài vẫn nên tiết kiệm chút khí lực, dùng ở trên tòa đi!" Diệp Thiên Hạo đẩy mắt kính 0 độ trên sống mũi, một tay giơ súng nói với Kiều Chấn Huy.

"Tòa?" Kiều Chấn Huy cười lạnh, "Tao đã ra nông nỗi này, đến tòa hay không còn có ý nghĩa gì?"

"Có." Diệp Thiên Hạo nghiêm mặt nói.

"Ý nghĩa gì?" Kiều Chấn Huy nhướn mày, đến nông nỗi như gã, vô luận thế nào đều là chết, đầu hàng sống, không đầu hàng chỉ khác biệt ăn một viên đạn hay mấy viên, hơn nữa không đầu hàng nói không chừng còn có cơ hội trốn ra.......

"Vì chính nghĩa quang minh, cảnh tỉnh người đời, kẻ phạm tội cuối cùng sẽ không có kết cục tốt!" Diệp Thiên Hạo lời lẽ đanh thép nói.

Kiều Chấn Huy: "....."

"Kiều Diệp à, tuy tao luôn không tin mày, nhưng cũng luôn thưởng thức mày." Kiều Chấn Huy đột nhiên nói.

"Chơi trò tình cảm?" Diệp Thiên Hạo nhướn mày.

"Không phải chơi trò tình cảm," Kiều Chấn Huy lắc đầu, tự giễu cười, "Lúc tao bằng tuổi mày, trong lòng cũng có gì mà chính nghĩa, quang minh! Nhưng thói đời nóng lạnh nhìn nhiều rồi, mới phát giác, mấy thứ đó toàn bộ đều là cức chó! Chỉ có nắm quyền lực và tiền trong tay mình mới là thật! Nhìn thấy mày, giống như nhìn thấy tao trước kia, thông minh, nói nghĩa khí, nhìn như khéo đưa đẩy, kỳ thực kiêu ngạo trong xương tủy không thể một đời."

"Nhưng mày xem thử thế giới này, khắp nơi đều là chướng khí mù mịt, gần như mỗi ngày, mỗi góc của thế giới đều có kẻ phạm tội, tham ô, sa đọa, hút xì ke, đánh bạc, thế giới này sớm đã hết thuốc chữa, mày cảm thấy dựa vào một mình mày, có thể xoay chuyển bao nhiêu?"

"Cho nên ngài có thể ngay thẳng bán ma túy, hãm hại người khác?" Diệp Thiên Hạo giọng điệu bình tĩnh nói.

"Tao chỉ thuận theo thế giới mạnh hiếp yếu này mà thôi." Kiều Chấn Huy nói rất đương nhiên.

"Tôi lúc nhỏ có một khoảng thời gian học không giỏi," Ánh mắt Diệp Thiên Hạo nhìn chằm chằm Kiều Chấn Huy, chậm rãi nói: "Anh cũng biết, con nít càng học không giỏi, thì càng không muốn học. Sau đó mẹ tôi liền hỏi tôi: 'Bài vở của con rớt nhiều như vậy, sao không cố gắng đuổi kịp?'

Tôi liền nói, 'Nhiều người đều không học như thế, dựa vào cái gì tôi phải học?' thì mẹ nói với tôi: 'Con không phải hi vọng giống ba con, làm một quân nhân ưu tú sao? Vậy thì cố gắng lên, con cố gắng, không phải bởi vì người khác cố gắng hay không, mà là vì xứng đáng với bản thân con, xứng đáng với lý tưởng của con, xứng đáng với lòng con.'

Tôi hỏi mẹ tôi, hiện tại cố gắng còn hữu dụng sao? Tôi đã tệ đến vậy. Mẹ tôi nói, lúc nào cố gắng đều không muộn, chỉ cần con cố gắng, con hôm nay tốt hơn con hôm qua, sẽ có một ngày con sẽ phát hiện, thế giới của con cũng sẽ vì vậy mà thay đổi."

"Cho nên mày hiện tại là muốn nói với tao, triết lý nhân sinh lý tưởng cùng phấn đấu?" Kiều Chấn Huy trào phúng nhìn Diệp Thiên Hạo.

"Tuy lập trường chúng ta khác nhau, quan niệm khác nhau, nhưng tôi luôn tin tưởng, Kiều lão ngài không giống họ, ngài cũng đã từng là một người có lý tưởng. Kiều lão, ngài đã trải qua cái gì tôi không biết, tôi chỉ hỏi ngài một câu, ngài xứng đáng với lòng mình hay không?"

"Xứng đáng với lòng mình? Cảnh sát nhỏ mày thật thú vị." Kiều Chấn Huy đột nhiên cười, "Thôi thôi, tao một bó tuổi rồi, chết trong tay ai không phải chết? Tao đi với mày một lần vậy, thuận tiện còn có thể tranh công cho mày." Nói rồi, thật sự đi tới chỗ Diệp Thiên Hạo.

"Cắt!" Trần Trạch hô.

"Ăn cơm thôi!" Lần này là Long Xiết Vân.

Bởi vì Trần Trạch độc miệng, người trong đoàn phim ngoài Long Xiết Vân, rất ít vào lúc ăn cơm đến gần bên cạnh Trần Trạch___để tránh cơm chưa ăn no, tức no trước. Cho nên Trần Trạch và Long Xiết Vân lâu dài chiếm cứ vị trí tốt nhất của nhà ăn, mặc cho nhân viên công tác khác chen thành một cụm, không chút hổ thẹn hưởng thụ đãi ngộ cơm phần ngọt ngào của hai người. Long Xiết Vân đối với điều này bày tỏ rất hài lòng.

Song, trên đời luôn có một hai tên mặt dày lại không thức thời thích quấy rầy người khác ngọt ngào. Ví như tên hiện tại xuất hiện trên bàn cơm của họ___ Mạc Bắc Thần.

"Hai người là làm sao thoát khỏi diện tình nghi?" Mạc Bắc Thần đè thấp giọng nói với hai người.

"Chúng tôi vốn không có tình nghi." Trần Trạch hoàn toàn không biết gia tộc giúp đỡ sau lưng thản nhiên nói___người vốn không phải họ giết, cảnh sát đương nhiên sẽ thả họ đi, không thả họ đi mới là kỳ quái ấy chứ?

"Long Xiết Phong đã nói tôi biết rồi." Mạc Bắc Thần tiếp tục nói, ý trong lời rất rõ ràng, chúng ta là người một nhà, hai người không cần giấu tôi!

"Long Xiết Phong đã nói cậu biết?" Trần Trạch nhướn mày hỏi.

"Ừ ừ!" Mạc Bắc Thần dùng sức gật đầu.

"Anh ta đã nói cậu biết, cậu còn hỏi tôi làm gì?" Trần Trạch cắn một miếng thịt, nhíu mày nói, "Thịt hôm nay sao vị lạ lạ?"

"Có thể là vì người nào đó không thức thời, phong thủy chỗ này xấu đi?" Long Xiết Vân chân chó nói, "Em yêu, chúng ta đổi chỗ khác ăn?"

"Không phải, em cảm thấy thịt hôm nay vị lạ lạ thật...." Trần Trạch phàn nàn, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Long Xiết Vân đứng lên, đi đến bàn khác. Người bàn kia vội vàng lấy lý do 'muốn giao lưu tình cảm nhiều với tiểu thiên vương giới ca sĩ', nhanh chóng trốn đến bàn của Mạc Bắc Thần.

Bàn vốn chen chúc nháy mắt chỉ còn lại hai người Trần Trạch và Long Xiết Vân, mà bàn vốn trống không, thì nhanh chóng chen đầy người. Mạc Bắc Thần im lặng chen trong đám người và cơm, ai oán nghĩ, hắn muốn biết nội tình a nội tình! Ờm....thịt hôm nay xác thật vị lạ lạ.......

Quay phim buổi chiều rất thuận lợi, nói chung chính là Ngô Kiên Quả trải qua một phen trắc trở, cuối cùng bắn chết Sở Dật Phong, báo thù cho Đại Dũng, triệt phá hang ổ của Sở Dật Phong. Mà Kiều Chấn Huy ngoài mặt thuận theo bị đưa lên xe cảnh sát, đồng bọn được Kiều Chấn Huy sắp xếp trước đó, mai phục ở trên đường cướp xe tù.

Phần cuối của câu chuyện, là Diệp Thiên Hạo và Ngô Kiên Quả biểu cảm phức tạp xem nội dung trên mảnh giấy nhắn, sau đó ống kính kéo đến trên tờ giấy nhắn Kiều Chấn Huy để lại cho Diệp Thiên Hạo trên xe cảnh sát: "Có lúc, không phải mày muốn học giỏi, thì có thể học giỏi. Trên đời này nhân tố không xác định quá nhiều, nhưng tao kỳ vọng mày có thể trở thành một học sinh giỏi."

Cảnh quay cận cảnh cuối cùng kết thúc, Trần Trạch hô với mọi người: "Kết thúc công việc!"

Tối đó, bởi vì Trần Trạch đột nhiên muốn ăn lẩu cay, đoàn phim [Kiên Quả Đại Diệp] đặt bao hết quán lẩu cay Hạnh Phúc gần đoàn phim tổ chức tiệc chúc mừng. Trần Trạch phát biểu mở màn rất ngắn gọn: "Mọi người gần đây vất vả rồi, muốn ăn bao nhiêu tùy tiện gắp đi, Long Xiết Vân sẽ trả tiền. Ông chủ, phiền cho nhiều nấm, không cho khoai tây, cám ơn."

Thế là, một đám người luôn theo Trần Trạch chế tác quay phim nhiều năm như vậy, lệ rơi đầy mặt ăn một trong những tiệc chúc mừng không bủn xỉn nhất trong lịch sử của họ___lần sau quay phim đạo diễn Trần nếu dám đột nhiên muốn ăn đồ kỳ lạ như vậy nữa, họ tuyệt đối sẽ bãi công! Bãi công!.

Đám người Vương Tiểu Bảo đối với này trái lại không ý kiến gì, ăn lẩu cay uống rượu, có một loại cảm giác về lại ngày tháng khí phách ngút trời trong quá khứ.

Mạc Bắc Thần đối với này càng không chút ý kiến, quay xong thì tốt, lát nữa có thể về nhà tìm Kỳ Kỳ rồi!

Lý Tử Mộ bị gọi đến nửa đường ý kiến chỉ có một: "Bắt đầu từ ngày mai, đoàn phim chính thức bước vào thời kỳ tuyên truyền!" Sau đó Lý Tử Mộ liền xoay đầu, không đếm xỉa quần chúng than vãn bên dưới, ôn hòa nói với ông chủ: "Ông chủ, không cho đường, cho nhiều giấm."

74

((Trans: PUPANDA)) Nhờ phúc tuyên truyền giai đoạn trước, [Kiên Quả Đại Diệp] còn chưa chiếu, đã có khán giả cắm điểm chờ vé___đạo diễn lớn quốc tế Trần Trạch, tiểu thiên vương giới ca sĩ Mạc Bắc Thần, một đám đặc chủng binh chân chính đi vào cảnh võ thuật lóa mắt, thanh xuân, nhiệt huyết, chân thật mà tuyệt vời, còn có cái gì có thể khiến người chờ đợi hơn này sao?

Kịch bản hay, đạo diễn giỏi, diễn viên mạnh, quan trọng hơn là, Hoa Thần dốc hết sức bỏ số tiền lớn tuyên truyền, [Kiên Quả Đại Diệp] vừa trình chiếu, liền giành được công trạng rất tốt chưa từng có, hơn cả kiếp trước.

Đối với nhân vật trong phim, vô luận là khán giả hay nhà bình luận phim, đều bình luận tốt ào ạt. Có nhà bình luận phim nổi tiếng bày tỏ, bộ phim phá vỡ hai quy luật___ngôi sao phái thần tượng cũng có thể có thực lực hơn người; cỏ cũng có thể trở thành nhân vật chính tác phẩm phim nghệ thuật. Bộ phim này có lẽ không phải kinh điển nhất, nhưng do nó phá vỡ hai quy luật, lại cho diễn đàn phim hi vọng mới.

Tuy quá trình quay [Kiên Quả Đại Diệp] bởi vì mấy chuyện lộn xộn lúc trước mà có trì hoãn, nhưng chạy nhanh chạy chậm cuối cùng vẫn chiếu trước lễ trao giải thưởng vàng.

Vương Tiểu Bảo bứt phá, lấy tư thế hắc mã đoạt được giải kim nhân, mà Đường Doãn Minh vốn có lợi thế nhất thì dựa vào biểu hiện xuất sắc trong [Tiếng Mưa], đoạt được giải 'người mới có thực lực nhất' năm nay.

Trừ giải kim nhân của Vương Tiểu Bảo, đoàn phim [Kiên Quả Đại Diệp] còn giành được bao gồm 'giải đạo diễn xuất sắc nhất', 'giải phim hay nhất', 'giải vai phụ xuất sắc nhất', cùng với 'giải diễn viên nam được yêu thích nhất' của Mạc Bắc Thần, có thể nói chiến quả rất lớn.

Quả nhiên không có giành được 'nam chính xuất sắc nhất', nhưng 'diễn viên nam được yêu thích nhất' dù sao cũng có chút ít còn hơn không an ủi trái tim thủy tinh vốn không chút tự tin đáng nói ở mặt diễn xuất của Mạc Bắc Thần.

Dùng lời của Lý Tử Mộ mà nói là____tối thiểu lúc ra nước ngoài phát triển, còn có lý lịch sơ lược đáng nói, không cần chỉ dựa vào khuôn mặt này để lăn lộn chốn bình hoa.

Điển lễ trao giải vừa kết thúc, đoàn phim [Kiên Quả Đại Diệp] giành được giải thưởng nhiều nhất cũng là tin đồn scandal nhiều nhất bị ký giả trong hội trường bao vây, câu hỏi ném tới họ như pháo.

'Xin hỏi Mạc Bắc Thần anh thật sự cùng Đường Doãn Minh là một đôi sao?'

'Xin hỏi đạo diễn Trần tin đồn ngài thích đồng tính là thật sao?'

'Xin hỏi Vương Tiểu Bảo làm sao trở thành nam chính số 1 của [Kiên Quả Đại Diệp]? Lựa chọn phía sau là như thế nào?'

'Xin hỏi.....'

"Ờm, nếu các bạn lựa chọn hỏi cùng lúc, như thế tôi lựa chọn trả lời câu hỏi cuối cùng tôi nghe thấy." Một câu nói của Trần Trạch, ký giả vốn mồm năm miệng mười nháy mắt yên lặng. Lúc này, một ký giả chen phía sau yếu ớt giơ một bàn tay lên, như chờ đợi giáo viên đặt câu hỏi.

"Vị ký giả giơ tay đằng sau mời nói."

"Xin hỏi.....xin hỏi đạo diễn Trần quay xong [Kiên Quả Đại Diệp], bước tiếp theo định quay cái gì?" Dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của quần chúng, ký giả yếu ớt hỏi. Các ký giả bóp cổ tay, một cơ hội bát quái tốt thế cơ mà! Hỏi bước tiếp theo cái gì hả!

"Ừ, dự định trước mắt của tôi là quay phần tiếp theo của [Kiên Quả Đại Diệp], [Kiên Đáng Vĩ Diệp], hi vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ." Trần Trạch trả lời, "Vị ký giả giơ tay kia mời nói."

"Xin hỏi đạo diễn Trần tin đồn ngài thích đồng tính là thật sao?" Ký giả hỏi. Mọi người hăng máu, cuối cùng hỏi phần bát quái rồi!

"Tôi muốn hỏi mọi người, các bạn thích tôi không?" Trần Trạch không trả lời hỏi ngược lại.

"Thích!" Mặc kệ là thật hay giả, lúc này nhất định đều sẽ đáp thích đi?!

"Ừ, xem ra các vị ký giả nam có mặt ở đây đều rất thích đồng tính." Trần Trạch cười tít mắt sờ cằm nói.

Chúng ký giả hóa đá.

"Xin hỏi Mạc Bắc Thần thật sự cùng Đường Doãn Minh là một đôi sao? Xin hỏi Mạc Bắc Thần cậu là đồng, tính, luyến, ái sao?" Trần Trạch quá khó giải quyết, ký giả được chỉ tiếp theo thông minh dời tầm mắt đến trên người Mạc Bắc Thần.

"Ồ, các cậu thực là đồng, tính, luyến, ái?" Trần Trạch nhíu mày.

Có bát quái nha! Chúng ký giả ánh mắt sáng ngời, lớn gan nói: "Chúng tôi hi vọng có thể nghe thấy anh Mạc Bắc Thần trả lời chính diện!"

"Tôi và Đường Doãn Minh không phải một đôi, còn tôi có phải đồng tính luyến ái hay không hả...." Mạc Bắc Thần chậm rãi nói, "Nếu thích đồng tính chính là đồng, tính, luyến, ái, như thế, đúng vậy."

Chúng ký giả hăng máu sôi nổi, đang chờ tiến hành bước hỏi kế tiếp, Mạc Bắc Thần khoan thai nói: "Nhiều năm qua tôi đều rất yêu bản thân tôi, chưa từng thay đổi."

Anh như thế không phải đồng, tính, luyến, ái, đó là tự kỷ! Chúng ký giả trong lòng đcm cuồn cuộn ùn ùn chạy qua.

"Có điều...." Mạc Bắc Thần lại nói tiếp, "Người bản thân chúng tôi yêu, không cần xin phép các bạn, không phải sao? Tôi hi vọng tương lai của chúng tôi, mặc kệ là đồng tính luyến ái, hay dị tính luyến ái, đều dũng cảm nói ra tình yêu của mình, bảo bối, anh muốn nói với em, anh yêu em, sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà thay đổi."

Mạc Bắc Thần một lời nói ra, đám ký giả đều oanh tạc, có người hỏi người yêu của Mạc Bắc Thần rốt cuộc là ai, có người cố chấp đề tài Mạc Bắc Thần rốt cuộc có phải đồng tính luyến ái không, mà lúc này Mạc Bắc Thần đã được vệ sĩ hộ tống ra khỏi hội trường, mà đám ký giả bị bỏ lại thì vội vàng nhà ai nấy về, tranh thủ trong thời gian sớm nhất dùng cách chấn động nhất tuyên bố tin tức này.

Lúc này Mạc Bắc Thần trên máy bay hướng đến NewYork còn chưa biết, bởi câu này của hắn, dẫn đến cải cách lớn về đồng, tính, luyến, ái, vô số người đồng, tính, luyến, ái khổ không dám nói thật với người nhà vì câu khích lệ này của Mạc Bắc Thần mà thành thật với người nhà, tranh thủ hạnh phúc của bản thân.

Thậm chí có đại biểu nêu ra dự thảo nghị quyết về hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, làm người đồng tính luyến ái của Thiên Triều nhìn thấy tia sáng ban mai hi vọng. Đương nhiên, đấy là về sau.

Vài năm sau.

"Kỳ Kỳ, khi nào em về nhà? Anh đói quá....." Vừa quay xong một bộ phim, Mạc ảnh đế được nghỉ ở nhà nằm sấp trên sô pha, ở trong điện thoại làm nũng với Kỳ Lam.

"Ngày mai sẽ về, ngoan, ba mẹ không phải đều ở nhà sao? Đói thì đến chỗ ba mẹ ăn ké ha!"

Hai người đã đứng vững chân ở Mỹ mua hai căn nhà liền kề ở LA, thông cái sân chính giữa, một căn cho chính mình ở, một căn để cho ba mẹ khi họ về hưu đến ở. Lúc Kỳ Lam đi họp vừa vặn 'Nghỉ dài 11 ngày' trong nước, thế là hai đôi vợ chồng già Mạc, Kỳ nhàn rỗi, tổ chức đến thăm hai đứa con trai.

"Đã ở nhà ba mẹ, nhưng....nhưng.... anh đói....." Mạc Bắc Thần làm nũng nói. Ừ, không chỉ đói, còn rất khát, gọi tắt 'đói khát'.

"Ngoan, ngày mai sẽ về, anh.....anh nhịn chút...." Kỳ Lam hiểu Mạc Bắc Thần là 'đói' chỗ nào ở đầu kia điện thoại đỏ vành tai, nhỏ giọng nói với Mạc Bắc Thần.

"Về là cho ăn ngay à?" Mắt Mạc Bắc Thần sáng lên.

"....Ừm."

Mạc Bắc Thần lập tức vui vẻ lại kéo Kỳ Lam xà nẹo nửa ngày, cuối cùng với tiền đề đáp ứng Mạc Bắc Thần hàng loạt điều ước không bình đẳng, có được bảo đảm Mạc Bắc Thần sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sẽ không càn quấy___bởi vì nấu nước sôi mà nổ banh phòng bếp gì đó, thật sự một lần là đủ rồi.

Vì chuyện rất nhiều năm trước kia, Hoa Thần dần dần chuyển trọng tâm công việc đến Hồng Kông, Đài Loan và nước ngoài, cuối cùng mang theo toàn bộ nghệ sĩ tinh anh thâm nhập Hồng Kông, lao tới quốc tế. Hiện giờ, vài nghệ sĩ, như Mạc Bắc Thần và Đường Doãn Minh v.v, đã có được ảnh hưởng nhất định trên trường quốc tế, mở rộng đặt nền móng vững chắc vì bước tiếp theo của Hoa Thần.

Mà sau khi được giải 'Nam chính xuất sắc nhất' ở liên hoan phim 'Jana' nhờ tác phẩm [Door Die] của Trần Trạch năm ngoái, Mạc Bắc Thần cũng thành công nhập cổ phần Hoa Thần, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất ngoài Long Xiết Phong và Lý Tử Mộ, tiến vào trạng thái nửa lui ẩn.

Trừ thỉnh thoảng gặp được kịch bản hay diễn ít phim, thỉnh thoảng tâm tình tốt ra single, phần lớn thời gian đều trạch ở nhà 'sáng tác'___được rồi, kỳ thực là sau khi 'không có linh cảm sáng tác', dính lấy Kỳ Kỳ.

Mà Kỳ Lam thật sự đã mở một công ty khai phá phần mềm không lớn không nhỏ, Âu Dương cũng là nhân viên trong đó kiêm một trong những cổ đông. Công ty của họ vẫn tên 'Bắc Kỳ',  làm vài phần mềm trò chơi cho công ty quả cam, công ty điện tử, có lúc cũng làm vài phần mềm diệt virus, nhân viên không nhiều, mấy chục người mà thôi, lợi nhuận lại cũng không tệ, dùng lời của Mạc Bắc Thần nói thì là bao nuôi hắn không thành vấn đề, không cần làm lớn hơn nữa, vẫn nên ở nhà nhiều chút, bồi hắn 'làm sáng tác' nhiều chút mới là đúng đắn.

Trần Mặc và Quý Mặc Dương cuối cùng đã lựa chọn đi Úc, theo Quý Mặc Dương nói, hàng xóm của họ cũng là một đôi đồng tính luyến ái, nhất là chàng trai tên Tô Nhiên kia, nấu ăn rất ngon, quan hệ xóm giềng rất vui vẻ.

Đáng nhắc đến là, Long Xiết Vân cuối cùng vẫn lấy công lực quấn người vô địch của hắn bắt được Trần Trạch đến tay, dưới uy hiếp 'không thay đổi cách ăn mặc sau này đừng lên giường của y' của Trần Trạch, Long Xiết Vân cuối cùng ít nhiều đã thay đổi thói quen mặc quần áo thích in chữ cái của hắn, đối với điều này Mạc Bắc Thần bình luận: Ừ, chí ít sẽ không mang boot lúc mùa hè nữa.

Mà Long Xiết Vân thì tỏ vẻ, so với nghệ thuật trang phục, hắn hiện tại thích làm ổ trong nhà nghiên cứu nghệ thuật thân thể với Trần Trạch hơn. Trần Trạch phản ứng với điều này là, một cước đá Long Xiết Vân ra khỏi phòng ngủ, cấm X cả tuần.

Cái gọi là công truy thụ, cách tầng núi; thụ truy công, cách tầng lưới. Sau lần đầu tiên Keven thành công đẩy ngã Long Xiết Phong trên sàn, mượn xong dưa chuột của hắn liền tự mình ngọt ngào ra khỏi phòng, Long Xiết Phong cuối cùng bắt đầu mặc kệ đi đâu đều sẽ chủ động mang thao Keven dù sắc mặt không tự nhiên, chậc chậc, không biết còn tưởng hắn mới là người bị đè.

Làm người khác rơi vỡ mắt kính nhất vẫn là Lý Tử Mộ, cứ tưởng tên này là thẳng, không ngờ 'chân công bất lộ tướng' (biến thể của chân nhân bất lộ tướng), tiểu tử này không chỉ cong, còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net