9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!
-----------
9

Mạc Bắc Thần kiếp trước có một năm lúc xem xuân vãn, nghe thấy một diễn viên tiểu phẩm nói: "Một đời người kỳ thực rất ngắn, chớp mắt một cái, một ngày đã trôi qua, hức ~!

Mắt nhắm không còn mở, thế là qua một kiếp, hức ~!"

Mạc Bắc Thần hiện tại sâu sắc cảm thấy câu này thật sự quá có lý___kiếp trước, Mạc Bắc Thần cuối cùng mắt nhắm không còn mở, một kiếp cứ thế trôi qua; kiếp này, chớp mắt một cái, trong nháy mắt lớp 6 đã qua.......

Mang theo tâm tình rối rắm một mặt vì mình lại thành công 'thăng cấp' mà vui mừng không thôi, một mặt lại phiền muộn sao thời gian ở cùng bảo bối Kỳ Kỳ nhà mình trôi qua nhanh như vậy, vừa có chút mong chờ, vừa có chút không cam lòng mà lên cấp hai.

Không như kiếp trước cha mẹ nhờ quan hệ tìm bạn bè, lần này Mạc Bắc Thần lên lớp vô cùng thuận lợi, chưa nói đến 'thần đồng' 11 tuổi lên cấp hai như hắn ở thành phố nhỏ của họ vốn không thấy nhiều, chỉ dựa vào thành tích thi tốt nghiệp top đầu toàn thành phố như hắn, đó cũng là học sinh mà các trường cấp hai tranh nhau tuyển chọn.

Kỳ Lam thì không cần nói, thiên tài nhi đồng; Âu Dương lớp 6/1 của Triều Dương cũng là học sinh giỏi thành tích cực tốt.

Vì thế, Kỳ Lam thiên tài thật, Mạc Bắc Thần thiên tài giả, cùng Âu Dương học sinh giỏi cùng nhau được Tam Trung của thành phố, cũng là trường cấp hai tốt nhất thành phố tuyển chọn, đều phân vào lớp thực nghiệm.

Cuộc sống của lớp thực nghiệm Tam Trung quả nhiên không dễ sống, chủ nhiệm lớp họ Lữ, là một phụ nữ trung niên bộ dáng rất chắc khỏe, yêu cầu kỷ luật rất nghiêm.

Vừa khai giảng, đã hung hăng giáo huấn mấy học sinh trông khá nghịch ngợm ở trước mặt toàn thể học sinh trong lớp một trận. Một chiêu giết gà dọa khỉ làm các học sinh trong lớp đều kinh sợ.

Phải nói cô Lữ này cũng là một người rất có thủ đoạn, tuy không hay đánh học sinh, nhưng một cây thước gỗ trong tay, học sinh phạm lỗi bị một trận khẽ tay khẳng định là không tránh được.

Đương nhiên, này chưa phải tuyệt đối, học sinh không sợ đánh cũng có, nhất là nam sinh, nghịch quen rồi, làm sao mới một trận khẽ tay đã sợ được?

Tuyệt nhất là, cô giáo này sẽ trước tiên dùng một chiêu sư tử rống với bạn, người nội lực không mạnh trực tiếp tâm trí mất phương hướng, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân có phải thật sự phạm lỗi không; sau đó là một chiêu dời núi lấp biển, công kích thước gỗ liên tục, tuy không đến mức khó mà chịu đựng, nhưng cũng thật làm người nhớ kỹ___chuyện này bản thân thật sự sai; tiếp theo là một chiêu hóa công đại pháp, ngữ điệu ôn hòa nói đạo lý với bạn, làm bạn rơi lệ đầy mặt ở trong lòng tự kiểm điểm bản thân là có lỗi với Đảng, có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với ba mẹ, có lỗi với thầy cô bao nhiêu...... quả thật sắp mổ bụng tự sát để hối lỗi bản thân vì sao lúc thi lại viết sai ba đề lớn như vậy.

Cuối cùng, cô sẽ chẳng biết làm thế nào than thở một tiếng, em về chỗ đi!

Đừng xem nhẹ câu cuối cùng này, đây mới là đại chiêu cuối cùng! Câu than thở nhẹ nhàng này, đầy ắp phê bình, thông tin tình cảm phức tạp của cô với bạn là không nỡ ra sao, lại bất đắc dĩ như thế nào, kỳ thực tôi thích em biết bao.

Định lực tốt chút, sẽ về hối lỗi bản thân không tốt, cùng lúc trong lòng bày tỏ, cô giáo này thật là nghiêm khắc nghiêm túc lại có trách nhiệm; định lực kém chút, liền dứt khoát đổ gục dưới gót giày của cô giáo, tỏ ý mình tuyệt không phụ lòng tín nhiệm của cô, triệt để hối cải, lần nữa làm người!

Trực tiếp bị cô KO, đo ván.

Phải nói kiếp trước, Mạc Bắc Thần nếu gặp được chủ nhiệm lớp thực nghiệm thâm niên này, vậy hẳn là cực kỳ thống khổ___Mạc Bắc Thần lúc nhỏ nghịch ngợm đến hết thuốc chữa, chỉ có cái hắn không muốn, chứ không có cái Mạc Bắc Thần không dám làm! Leo cây trèo tường gì đều là trò nhỏ nhặt.

Chỉ nói riêng lúc hắn học lớp 9 kiếp trước, cậy mình bộ dáng to khỏe, nhìn thấy bạn học của mình bị học sinh lớp trên bắt chẹt, chỉ một mình đánh với hai ba người cấp ba.

Trận đánh đó hai người vào viện, một người bị thương, đương nhiên, Mạc Bắc Thần cũng không tốt hơn chỗ nào, nằm viện mấy ngày không nói, còn xém chút bị bắt buộc thôi học.

Cuối cùng, Mạc Bắc Thần hiếu thuận vẫn là dưới thế công nước mắt của mami Mạc thề không gây rắc rối nữa, lúc này mới xem như yên ổn, không có tiếp tục lăn lộn ngoài đường tiếp tục phát triển theo hướng xấu. Thử nghĩ nếu hai người này kiếp trước gặp nhau, vậy hẳn là thiên lôi đụng địa cầu___cả lớp đều nổ banh.

Song, kiếp trước tuy như vậy, kiếp này lại không giống. Ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, Mạc Bắc Thần sớm đã học được che giấu khóe cạnh, làm mình không nổi bật, càng đừng nói để không liên lụy Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần sớm đã hạ quyết tâm học tập tốt.

Đương nhiên, do cô giáo nghiêm khắc, cái gì cũng quản, từ vỉệc nhỏ như cấm tan học đánh nhau ở lớp, đến việc lớn như bạn học nào đó thành tích giảm ra ngoài 'tâm sự', loại chuyện như yêu đương là khỏi mơ tới, việc này làm Mạc Bắc Thần trông Kỳ Lam như bảo vệ con vui như điên, cấm yêu sớm gì đó thật là vừa ý ta a!

Giống như bao lớp thực nghiệm khác, từ ngày đầu tiên lên cấp hai, bài học so với lớp bình thường căng hơn, bài tập nhiều hơn. Mạc Bắc Thần nghĩ, tuy so với kiếp trước, học như vậy khổ hơn mệt hơn, nhưng có thể ở bên Kỳ Lam cùng phấn đấu, trái lại sống hạnh phúc hơn kiếp trước.((pupan đồng hành cùng chương trình này))

Có điều, có vị triết nhân không phải từng nói sao, cuộc sống chính là do 99 ngày nhạt nhẽo và 1 ngày tuyệt vời tạo nên. Trong ngày tháng mỗi ngày lặp lại nhạt nhẽo, Mạc Bắc Thần tuy lặp lại mà nội tâm hạnh phúc phơi phới, cũng luôn có những việc nhỏ vặt vảnh làm đồng chí lão Mạc rất nhọc lòng.

Có thể là vì kiên trì mỗi ngày luyện tập, trong khoảng thời gian từ khi lên lớp 6 đến khai giảng cấp hai, Kỳ Lam và Mạc Bắc Thần đều cao hơn nhiều. Kỳ Lam từ bạn nhỏ mặt bánh bao trước đó, nhanh chóng trổ mã thành thiếu niên mi thanh mục túc, chiều cao cũng đến 1m6, đối với bé trai 11 tuổi, chiều cao này đã rất kinh người.

Mà Mạc Bắc Thần thì còn muốn kinh người hơn Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần tế bào vận động vốn phát triển, do gấp gáp làm mình khôi phục đến dáng vẻ trước khi trùng sinh, mỗi ngày đều cố gắng rèn luyện bản thân, đến mức mới 11 tuổi thôi mà đã cao đến 1m7.

Hai người đều cao vốn là chuyện tốt, có điều Kỳ Lam thấy Mạc Bắc Thần cao hơn mình 10cm, nhíu mày nghĩ chuyện 'cô dâu nhà mình bộ dáng cao hơn mình' mà xoắn xuýt không thôi, Mạc Bắc Thần thì ngồi ở hàng thứ nhất từ dưới lên của lớp nhìn Kỳ Lam đang ngồi hàng thứ năm, bởi vì hai người không thể tiếp tục cùng bàn mà buồn bực vô cùng.

Nhưng mà, buồn bực chuyện chỗ ngồi nhất phải nói đến Âu Dương, rõ ràng Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam đều nhỏ tuổi hơn Âu Dương, kết quả chỉ có Âu Dương không đủ yêu cầu phải ngồi hàng đầu! Sâu sắc đả kích lòng tự tôn nam nhi của tiểu Âu Dương.

Một chuyện khác làm Mạc Bắc Thần cảm thấy rất lo nghĩ là chọn lớp trưởng, chọn lớp trưởng vốn không liên quan gì Mạc Bắc Thần, lớp trưởng cấp hai thì giống như loa phát thanh của giáo viên, muốn làm tốt không dễ dàng không nói, làm không tốt còn dễ đắc tội người khác, nhân sĩ trùng sinh này tất nhiên sẽ không đi góp vui.

Nhưng, Mạc Bắc Thần không muốn góp vui, không có nghĩa cuộc vui sẽ không đến tìm Mạc Bắc Thần, cũng không biết cô giáo tín nhiệm Kỳ Lam thật hay cô giáo quá tự tin năng lực quản lý của mình, cả lớp hơn 70 người (pu: không biết có lộn k mà sao nhiều quá), đề cử ai không được, cố tình trong quá trình đề cử lớp trưởng, vẻn vẹn đề cử Kỳ Lam đứa bé nhỏ tuổi nhất cả lớp này, thế mà cả lớp còn thông qua không dị nghị!

Mạc Bắc Thần một mặt than thở sao số mình khổ như vậy, một mặt tính toán làm sao dọa nạt mấy đứa nhỏ trông có vài phần dáng vẻ lưu manh ở hàng cuối.

Tuy Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam ở lớp tốt nhất của trường cấp hai tốt nhất toàn thành phố, hầu như mọi học sinh đều dựa vào thành tích để vào, nhưng đó cũng chỉ là 'hầu như'.

Luôn có vài đứa bối cảnh mạnh, gia đình có thế lực có cách đưa con mình vào trong lớp như vậy. Mấy đứa đấy chính là ngồi bên cạnh Mạc Bắc Thần, trong nhà bối cảnh gì không rõ lắm, nhưng vào thập niên 90, có thể thường đổi một đôi giày thể thao Adidas, Nike, gia đình tuyệt đối không tầm thường.

May mà mấy người đấy ngày thường cũng xem như trọng nghĩa, trước giờ không ỷ nhà mình có tiền mà bắt nạt bạn học. Có điều bối cảnh gia đình dẫu sao khác nhau, ngày thường đều là mấy người họ chơi chung với nhau, không hay chơi với các bạn học lắm.

Này vốn không liên quan đến Mạc Bắc Thần, nhưng Kỳ Kỳ nhà hắn đã làm lớp trưởng, vậy thì không thể không liên quan đến hắn___Kỳ Kỳ nhà hắn là một đứa bé nghiêm túc lại quật cường, cô giáo bảo y làm lớp trưởng, y tất nhiên sẽ làm hết sức mình.

Có điều mấy đứa nhỏ trong nhà có bối cảnh kia, nhìn thế nào cũng không giống thành phần sẽ hợp tác. Họ đã không chủ động hợp tác, như thế, đành phải do Mạc Bắc Thần giúp họ 'hợp tác' thôi.

Trước lúc tan học tối ngày đó, Mạc Bắc Thần nói trước với Kỳ Lam, bảo Kỳ Lam một mình về nhà trước, nói hắn phải đến nhà dì lấy chút đồ.

Sau đó nhân lúc cô giáo không chú ý viết giấy nhắn cho mấy đứa nhỏ kia, hẹn ở tiểu khu sau trường học.

Sau khi tan học, mấy đứa kia hùng dũng chạy đến tiểu khu, khoanh tay đứng thành một nhóm nhìn Mạc Bắc Thần. Mạc Bắc Thần tỏ ý, Kỳ Lam là bạn từ nhỏ của mình, tuổi còn nhỏ, hi vọng mấy bạn có thể chiếu cố y chút, nếu bình thường lúc quản kỷ luật có nói nhẹ nói nặng, mọi người đừng trách.

Trong đám nhỏ kia, đứa cầm đầu tên Quý Mặc Dương, nghe xong lời của Mạc Bắc Thần, nhướng mày, tỏ vẻ sao tuổi nhỏ còn học người khác leo lên đầu người ta?

Có điều nhóc đủ nghĩa khí, bọn tôi thích! Chỉ là không biết nắm đấm này có khí phách hay không, có phải cũng có thể leo lên được không. Mạc Bắc Thần tỏ vẻ mình không muốn đánh nhau với bạn học. Đối phương thì tỏ vẻ vậy ở trong lớp không cẩn thận khiến đứa nhỏ nhà cậu khóc thì đừng trách bọn tôi!

Mạc Bắc Thần thở dài, sao đã sống lại một lần, vận mệnh đánh nhau vẫn không thoát được vậy?!

Mạc Bắc Thần nhiều lần gào thét trong lòng 'Tôi là người văn minh, đánh nhau là không đúng', một mặt cởi áo thun và cặp sách để một bên, để tránh lúc đánh nhau làm hư khiến Kỳ Kỳ và ba mẹ nhìn thấy lo lắng.

Tính luôn kinh nghiệm đánh nhau kiếp trước, dù gì cũng là lão tướng chinh chiến lâu năm, thêm vào cố gắng rèn luyện thể lực tốt của kiếp này, không phải mấy thằng nhãi con mới lên cấp hai so được.

Không mất bao lâu, 5-6 thằng choai choai bị một mình hắn quật ngã, chính hắn thì gần như không một chút thương tổn. Nhưng vì giáo huấn chọc mẹ tức khóc kiếp trước, lúc Mạc Bắc Thần đánh người đều chú ý chừng mực, tuy quật ngã hết, nhưng cũng chỉ là 'quật ra đất' đúng như ý trên mặt chữ mà thôi.

May mà đám con nít này vẫn xem như lịch sự, bị quật ngã thì đứng sang một bên xem, không xông lên nữa, cũng bớt cho Mạc Bắc Thần không ít phiền phức.

Mạc Bắc Thần quật đám tiểu quỷ xong, im lặng đến một bên lấy quần áo, nhặt cặp lên phủi bụi, xoay người định về nhà.

"Ê! Mạc Bắc Thần phải không? Cậu không tệ, người trọng nghĩa, thân thủ cũng không tồi, Quý Mặc Dương tôi nhận người anh em cậu!" Quý Mặc Dương hô lên ở phía sau Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần quay đầu đứng lại, cười nói với đám Quý Mặc Dương: "Nếu xem tôi là anh em, sau này nhớ ở trong lớp chiếu cố Kỳ Kỳ nhà tôi nhiều chút!"

"Được! Không thành vấn đề! Bạn từ nhỏ của cậu cũng chính là anh em của tôi! Anh em chúng ta đã khi nào không trọng nghĩa chứ! Chúng ta cũng xem như không đánh không quen biết, đến giới thiệu anh em của tôi một chút."

Quý Mặc Dương chỉ mấy người phía sau giới thiệu: "Mấy người lớp chúng ta thì không nói nhiều nữa, Quách Nghĩa, Hàn Vũ Phi, Trần Mặc, đều là bạn từ nhỏ của tôi, nhà trẻ cùng một lớp."

Mạc Bắc Thần gật đầu với họ, Quách Nghĩa và Trần Mặc hắn xem như quen, đều cao gần 1m7, ngồi bên cạnh Mạc Bắc Thần, nếu nói hai người này là trong nhà đưa vào cũng không tính là vậy, thành tích trong lớp không cao cũng tầm trung.

Hàn Vũ Phi ngồi hơi xa, không quen mặt lắm.

"Hai người này, Tống Bân, Tống Binh, lớp 7/11, họ là anh em ruột, lúc trước khi đánh nhau quen biết."

Quý Mặc Dương đang nói và chỉ hai đứa nhỏ đen khỏe hơi thấp một chút cho Mạc Bắc Thần nhìn, ừm, khỏi phải nói, thật rất giống.

Mạc Bắc Thần một mặt gật đầu coi như chào, một mặt suy nghĩ, tên hai đứa này thật thú vị, một tên 'văn võ' (chữ Bân là ghép từ văn và võ 斌:文+), một tên 'binh', ba của họ hi vọng hai người đi bảo vệ quốc gia thế à!

Mạc Bắc Thần không ngờ, đúng là bị hắn nói trúng, hai đứa này thật sự chính là đứa trẻ xuất thân từ đại viện quân khu trong truyền thuyết của thành phố X,  cho đến sau này công ty của Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam bị người hãm hại, vẫn là dựa vào hai thiếu úy trẻ tuổi này mà thoát hiểm.

Con trai thời kỳ thanh xuân đánh nhau chính là như thế, có thể một giây trước còn đánh nhau, giây sau đã nhìn nhau thuận mắt mà xưng anh gọi em.

Chờ giới thiệu lẫn nhau xong, Mạc Bắc Thần liền nói thẳng chuyện này đến đây coi như xong, tạm biệt mấy người liền về nhà. Lúc này Quý Mặc Dương người ta không chịu: "Vừa quen biết xong tốt xấu cùng ăn một bữa chứ! Thế nào, coi thường anh em bọn tôi hả?"

"Đâu dám! Mạc Bắc Thần tôi coi thường ai cũng không thể coi thường anh em! Còn không phải Kỳ Kỳ chờ tôi về nhà ăn cơm sao! Tôi muộn như vậy không về nhà cậu ấy sẽ lo lắng!" Mạc Bắc Thần giải thích.

"Xì! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, đầy đầu cậu chỉ có như vậy, cậu ta là vợ cậu à! Thôi! Tôi cũng không giữ cậu nữa, mau về nhà bồi vợ đi! Ha!" Quý Mặc Dương trêu chọc.

"Há! Há! Há! Mạc Bắc Thần về nhà bồi vợ nha!" Đám anh em của Quý Mặc Dương đùa bỡn theo.

Mạc Bắc Thần không để bụng cười, nói: "Lời này tùy tiện nói với tôi thì được, ở trước mặt Kỳ Kỳ thì không được nhá! Da mặt Kỳ Kỳ mỏng lắm! Nếu ai chọc Kỳ Kỳ của tôi khóc thật, anh em cũng biết nóng nảy đấy!"

"Biết rồi, mau cút về bồi vợ cậu đi!" Quý Mặc Dương cười đấm Mạc Bắc Thần một đấm, thả người đi.

"Vậy được rồi, các anh em, có rảnh lại tụ họp!" Mạc Bắc Thần đánh trả tạm biệt với mọi người: "Còn có, Kỳ Kỳ nhà tôi đã nói, tôi là vợ cậu ấy!"

Tiểu kịch trường hài hước xấu xa:

Mạc Bắc Thần: Xin hỏi, Quý Mặc Dương, tên cậu là ai đặt cho? Có hàm nghĩa gì không?

Quý Mặc Dương [nhìn trời]: Anh tôi đặt cho, hàm nghĩa......tự cậu đọc thêm mấy lần.

Mạc Bắc Thần: Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương, Quý Mặc Dương........không hiểu!

Quý Mặc Dương: Anh tôi tên Quý Thiên Dương. [lườm ~]

Mạc Bắc Thần: Vẫn không hiểu.

Tác giả nào đó: Kỳ thật, chính là trước khi Quý Mặc Dương ra đời, Quý Thiên Dương cảm thấy mình rất cô đơn tịch mịch, lúc đặt tên đứa bé, liền nói với ba họ, gọi là 'Tịch Mịch Dương' ( Dương tịch mịch) đi! Ba họ biểu thị con trai lớn của mình rất có văn hóa, Quý Mặc Dương, tên hay! (pu:cách đọc giống nhau đều là jìmòyáng nên bị ba Quý hiểu lầm)

Mạc Bắc Thần: Ồ....hiểu rồi!

Quý Mặc Dương: Mộc chết tiệt! Cái gì mà anh tôi đặt! Còn không phải bà đặt tên xấu xí này cho tôi! Đừng tưởng tôi là vai phụ thì có thể tùy tiện đặt tên! Vai phụ thì không phải con trai bà hả! [Giận!]

Tác giả nào đó:......con trai ngoan! Kỳ thực tên Quý Mặc Dương rất hay, vả lại, con không nói, ta không nói, ai biết tên này là nghĩa gì.....haha.....ahahaha.....

Quý Mặc Dương:.....

Mạc Bắc Thần:........

(ặc......hình như.....lần này mọi người đều đã biết........)

10

((Trans: PUPANDA)) Trong lớp, ba người Mạc Bắc Thần, Âu Dương và Kỳ Lam thân nhau là chuyện ai nấy đều biết, mà bọn Quý Mặc Dương, Trần Mặc mấy tiểu bá vương trong lớp bây giờ cũng tuyên bố là anh em tốt với Mạc Bắc Thần.

Cho nên liền tạo thành, lấy học sinh loại ưu Âu Dương, Mạc Bắc Thần đứng đầu, và lấy tiểu bá vương Quý Mặc Dương, Trần Mặc đứng đầu đều vô cùng ủng hộ mặt công tác của Kỳ Lam.

Khiến cho mấy học sinh lúc đầu cho rằng Kỳ Lam tuổi nhỏ dễ bắt nạt mà chọn Kỳ Lam làm lớp trưởng, vào lúc Kỳ Lam quản lý kỷ luật trong lớp, còn im lặng hơn lúc có cô giáo.

Về học sinh khác! Dẫu sao là trường trọng điểm lớp trọng điểm, mấy đứa trẻ vì học mà đến kia bận làm bài còn không kịp, hơi đâu quản chuyện khác!

Phải nói Kỳ Lam có thể thuận lợi quản lý tốt việc lớp, Mạc Bắc Thần tất nhiên là đóng góp sức rất lớn, nhưng bản thân Kỳ Lam cũng không phải kém.

Tuổi nhỏ, từ lúc bắt đầu kiểm tra tháng lần đầu tiên, thành tích cao đứng nhất khối treo trên bảng, con người lại không lạnh lùng như học sinh loại ưu khác chỉ biết học.

Gặp ai nếu không nói chuyện thì cũng cười, thường giảng bài cho các bạn học, thêm vào Kỳ Lam sau khi cao lên khí chất đẹp trai thư sinh, sớm đã thu mua hết nhân tâm cánh nữ sinh.

Nam sinh trong lớp đấu với lớp khác, Kỳ Lam bởi vì cơ thể vẫn không tính quá khỏe mạnh không thể vào sân, chỉ tổ chức bạn học khác cổ vũ các bạn đang thi đấu, tự mình đưa nước đưa khăn.

Có thành tích học sinh loại ưu, lại có thể hòa mình cùng đứa nghịch nhất lớp, Kỳ Lam muốn không ai hướng về cũng không được.

Ngay cả Quý Mặc Dương đều nói đùa với Mạc Bắc Thần: "Chồng nhỏ nhà cậu có chút thú vị, đây đã là bạn từ nhỏ của cậu, bạn như vậy bọn tôi cũng kết giao!"

Cùng với Kỳ Lam ở trong lớp làm ngày càng thuận buồm xuôi gió, kiếp sống 'lưu manh' của Mạc Bắc Thần vào lúc vừa mới bắt đầu liền kết thúc, thành thật làm học sinh ngoan.

Mỗi ngày cùng Kỳ Lam tập thể dục buổi sáng, đi học, tan học về nhà, làm bài tập, tắm rửa, ngủ, thỉnh thoảng cùng bọn Quý Mặc Dương chơi bóng rổ, đánh cầu lông với Kỳ Kỳ, nhàn nhã lại hạnh phúc....mới lạ!

Từ khi Kỳ Lam lên cấp hai, cũng không biết từ đâu học được 'nam nam thụ thụ bất thân', sống chết không chịu để Mạc Bắc Thần nắm tay nhỏ nữa! Còn nghiêm túc giáo dục Mạc Bắc Thần: "Cậu là con trai, tớ cũng là con trai, cậu không thể làm cô dâu của tớ, biết không?"

Biết.....biết em gái cậu á! Tớ không thể làm cô dâu của cậu vậy cậu kiếp trước còn bao dưỡng tớ! Mạc Bắc Thần gào thét điên cuồng trong lòng, lại không biết làm sao xoay chuyển cách nghĩ này của Kỳ Lam.

Hắn làm sao nói với Kỳ Lam? Nói cậu kiếp trước đã bao dưỡng ông đây, nên kiếp này cậu phải chịu trách nhiệm với ông đây?

Hay là nói kỳ thực hai người đàn ông bên nhau không phải không thể, có một danh từ riêng gọi là đồng tính luyến ái?

Nếu nói vế trước, Kỳ Lam chắc chắn tưởng hắn bị điên mang hắn đến khoa thần kinh, nếu nói vế sau, nói không chừng Kỳ Lam nho nhỏ sẽ không hiểu hàm nghĩa trong đó mà xoắn xuýt, kết quả tự mình đến khoa thần kinh.....

Thấy Mạc Bắc Thần vẻ mặt nội thương, Kỳ Lam vỗ vai hắn an ủi: "Có điều Bắc Bắc yên tâm! Cho dù tương lai tớ có vợ, cũng nhất định vẫn tốt với cậu nhất! Cậu mãi mãi là bạn tốt nhất của tớ!"

Kết quả không có thành công an ủi Mạc Bắc Thần, ngược lại làm hắn nội thương nghiêm trọng hơn.

Bạn, bạn cái mốc ấy! Kiếp trước sao cậu không thể làm bạn đàng hoàng với tớ hả! Hả?

Hay lắm, bây giờ tớ lún vào rồi, yêu cậu rồi, cậu lại có thể một câu 'làm bạn' đưa hết thảy về điểm xuất phát?! Còn vẻ mặt vô tội khiến tớ không biết giải thích với cậu thế nào!

Trùng sinh chết tiệt! 12 tuổi chết tiệt!

Mạc Bắc Thần trùng sinh mấy năm này là phòng trộm phòng cướp phòng sắc lang, ngàn phòng vạn phòng, lại không phòng được biến hóa suy nghĩ của Kỳ Lam, Kỳ Lam hiện tại, chỉ xem Mạc Bắc Thần như anh em tốt mà thôi!

Ở trước mặt người mình yêu còn phải giả vờ là anh em tốt, Mạc Bắc Thần thậm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net