Kiếp này. Thiếu niên dưỡng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

3

Khi ý thức của Mạc Bắc Thần bắt đầu tỉnh lại, trong lòng hắn trầm xuống___tại sao còn chưa chết?!

Khẳng định là Âu Dương lại đến nhà họ, chết tiệt! Kỳ Lam, cậu chờ tớ, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu......

Mạc Bắc Thần không tình nguyện mở mắt ra, định quan sát tình huống chung quanh chút. Không ngờ, rơi vào mắt lại là ánh nắng chói chang, và......Kỳ Lam hồi bé?!!

Mạc Bắc Thần bật ngồi dậy, Kỳ Lam, là Kỳ Lam?! Nhưng là.....Kỳ Lam hồi bé????!

Nhìn thấy Kỳ Lam bé, Mạc Bắc Thần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là thản nhiên tiếp nhận___nhất định là mình lại nằm mơ rồi.

Nhưng đau đớn rõ rệt sau đầu khiến hắn không thể không tin, đây không phải mơ.

Mạc Bắc Thần vui như điên! Hắn duỗi hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Kỳ Lam trước mắt, ngoài 'xin lỗi' không nói ra được lời nào khác. Kệ hắn là điên hay bị sao, chỉ cần có thể lại được nhìn thấy Kỳ Lam, là gì hắn đều nhận hết!

"Bắc Bắc, cậu.....không sao chứ?" Kỳ Lam lo lắng nhìn Mạc Bắc Thần ôm chặt mình trước mắt, muốn tìm thấy dấu vết đụng đau trên người hắn.

___Ban nãy Bắc Bắc bị trái bóng bay đến đập trúng đầu, chắc không đập hỏng chứ? Tại sao Bắc Bắc cứ luôn nói xin lỗi mình thế?

Mạc Bắc Thần bị câu 'Bắc Bắc' của Kỳ Lam gọi hoàn hồn, bao nhiêu năm không nghe thấy Kỳ Kỳ gọi Bắc Bắc rồi á!

Mạc Bắc Thần hơi thả Kỳ Lam ra, trên dưới đánh giá kỹ bảo bối mất mà tìm lại được. Cũng từ trong tình huống quái lạ này nắm bắt được chút manh mối.

Mới đầu Mạc Bắc Thần tưởng hắn đã chết thành công, nên nhìn thấy linh hồn của Kỳ Lam, nhưng Kỳ Lam phiên bản nhỏ rõ ràng không có phản ứng với kích động của Mạc Bắc Thần, nên Mạc Bắc Thần tưởng đang nằm mơ.

Mà ôm Kỳ Lam phiên bản nhỏ có thịt có nhiệt độ cơ thể, Mạc Bắc Thần lại tưởng mình bị điên rồi, sau đó nghe thấy âm điệu non nớt đặc hữu của Kỳ Lam hồi bé gọi mình 'Bắc Bắc', cuối cùng Mạc Bắc Thần bắt đầu nảy sinh một loại hoài nghi khác___hắn đây là.....sống lại rồi......

Lúc trước khi học cấp ba đi học nhàm chán lén xem tiểu thuyết, Mạc Bắc Thần cũng từng xem mấy truyện gọi là 'Trùng sinh' , 'Xuyên không', luôn xì mũi coi thường với tình tiết rớt xuống cống cái liền trọng sinh, té một cái liền xuyên không trong đó.

Song, hiện tại loại tình huống vi diệu này xảy ra trên người hắn, hắn chỉ cảm thấy như ngủ một giấc tỉnh dậy liền biến thành như vậy, làm hắn vô luận thế nào cũng không thể tin được.

Nhìn cánh tay cẳng chân gầy yếu của mình hồi bé, Mạc Bắc Thần bĩu môi, nếu đây là sự thật, hắn phải tăng cường luyện tập......

"Bắc Bắc, cậu ổn chứ?" Kỳ Lam dịu giọng nói.

"Hả?.....Khụ, ừ. Không sao." Mạc Bắc Thần đáp.

Mặc kệ là thật hay mơ hay bị điên, hắn đều phải trân trọng mỗi phút mỗi giây ở cùng Kỳ Lam trước mắt, như thế, tạm thời xem như mình là trùng sinh đi! Cho dù đây chỉ là một giấc mơ dài, chí ít ở trong mơ, họ từng yêu nhau.

Mạc Bắc Thần nhớ ra, đây là lúc họ học lớp ba tiểu học, lúc các anh lớp trên đá banh bỗng đập trúng đầu hắn, đập hắn ngã ra đất. Bởi vì lúc đó trường học đang sửa sang bồn hoa, có rất nhiều đá vụn trên bồn hoa cũ rớt xuống, Mạc Bắc Thần đập trúng vào đá, hắn lúc đó ngất luôn.

Hắn nhớ khi đó bị thương rất nặng, hắn chảy rất nhiều máu, bác sĩ nói sâu thêm tấc nữa là đến não, đứa trẻ này nửa đời sau xem như bị hủy hoàn toàn.

Lúc đó làm Kỳ Lam sợ hãi, ở bệnh viện ở cạnh hắn khóc không ngừng. Vết thương đó rất sâu, sau đầu cho đến khi hắn trưởng thành làm ngôi sao vẫn còn một vết sẹo, đến mức hắn luôn không dám thử kiểu tóc đinh cạo sát đầu.

Hắn sờ sau đầu___không có vết thương, Mạc Bắc Thần vô tư nhún nhún vai, xem như nhặt lại được đi!

"Ừ, nếu không sao vậy chúng ta đi thôi! Sắp vào tiết rồi!" Kỳ Lam nho nhỏ vươn tay nhỏ trắng thịt của y ra, kéo Mạc Bắc Thần lên, sau đó cùng hắn sóng vai đi về hướng dãy lớp học.

"Đúng rồi Bắc Bắc, tại sao ban nãy cậu luôn miệng nói xin lỗi thế?"

"Hả? Ừm.....tớ ban nãy đột nhiên nghĩ đến, lúc trước tớ luôn không hoàn thành bài tập, luôn đòi cậu viết thay tớ, thật là có lỗi quá!"

"Ừ, thực ra không có gì! Nhưng Bắc Bắc cậu biết được tính quan trọng của hoàn thành bài tập, rất ngoan. Mẹ tớ đã nói, chỉ có hiện tại chăm chỉ làm bài tập, chăm chỉ học, trưởng thành mới có thể trở thành người có tiền đồ, mới có thể bảo vệ người mình thích."

Kỳ Lam thấy Mạc Bắc Thần có dấu hiệu hối cải, vội vàng thừa cơ tiến hành giáo dục Mạc Bắc Thần.

Kỳ Lam chính là người như vậy, từ nhỏ đã giống như ông cụ non thích chăm sóc người khác, trước kia Mạc Bắc Thần không cảm thấy, bởi vì vô luận là chiều cao hay thân hình, nhìn thế nào đều là Mạc Bắc Thần bảo vệ Kỳ Lam.

Mạc Bắc Thần hiện nay nhìn lại quá khứ, mới phát hiện kỳ thực luôn là Kỳ Lam chăm sóc người khác, từ ba mẹ của y đến Mạc Bắc Thần, thậm chí đến cả ba mẹ của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam đều quan tâm, trao đi trong thầm lặng.

Kỳ Lam từ nhỏ chính là một đứa trẻ ngoan đầu óc thông minh lại nghe lời, xếp hạng ở trong lớp chưa từng lọt ra khỏi hạng nhất.

Mà Mạc Bắc Thần thì vừa vặn tương phản, hắn không thích nghe mấy bài giảng nhàm chán của mấy thím mập ú kia, ngoài tan học chạy chơi đùa giỡn khắp nơi, sở thích lớn nhất chính là trốn tránh bài tập của giáo viên.

Bởi vì thân với Kỳ Lam, Kỳ Lam lại là lớp trưởng, nhân duyên cũng tốt, càng được bạn học giúp che giấu cục diện Kỳ Lam thường giúp hắn làm bài tập.

Đến nỗi sau này Kỳ Lam luyện được có thể viết kiểu chữ giống y chang Mạc Bắc Thần, cả giáo viên ánh mắt gay gắt kinh nghiệm nhất lão làng nhất cũng không phân biệt được.

Có lẽ.....Kỳ Lam chính là nuông chiều hắn như vậy, bảo hộ hắn như vậy, mới nuông chiều ra một Mạc Bắc Thần không lượng thứ cho Kỳ Lam như thế đi? Mạc Bắc Thần nghĩ đến đây trong lòng chợt đau, vội vàng giấu đi tâm trạng, chuyên tâm theo bên cạnh bảo bối Kỳ Kỳ nhà mình, theo y cùng về lớp học.

Lúc đi vào lớp vừa vặn reng chuông vào tiết đầu tiên, khi hai người đi vào lớp, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên toán mập ú đang ôm một chồng vở luyện tập thả trên bàn---thật hoài niệm a!

Những ngày tháng lúc đầu vì không làm bài tập mà đấu trí đấu dũng với cô chủ nhiệm lớp nghiêm khắc và nghiêm túc này! Hiện nay, hắn lại quay về rồi!

Khụ khụ.....có điều, lần này hắn sẽ không bướng bỉnh như hồi nhỏ nữa, làm giáo viên thất vọng, gây thêm phiền phức cho Kỳ Lam.

Mạc Bắc Thần đi về chỗ ngồi, Kỳ Lam thì cùng một tổ trưởng toán khác cầm vở bài tập của mọi người lên đi phát ra.

Mạc Bắc Thần nhớ tổ trưởng kia tên Vương Tiểu Lệ, là hoa khôi trong lớp, rất thích đuổi theo Kỳ Lam chạy khắp nơi.

Vốn là tổ trưởng văn, sau này Kỳ Lam làm tổ trưởng toán, cứ theo chủ nhiệm nói muốn nâng cao thành tích toán, đổi thành tổ trưởng toán.

Mạc Bắc Thần xem thường bĩu môi, mới tí tuổi đầu đã biết yêu đương! Bộ dáng khó coi hơn Kỳ Kỳ nhiều như thế, còn không biết xấu hổ thích Kỳ Kỳ!

Cho dù Kỳ Kỳ nhất định phải yêu đương với người khác, cũng nên là....Mạc Bắc Thần hắn đây này!

May mà Kỳ Kỳ tương đối một lòng, luôn thích một mình mình.....ý không đúng! Kỳ Lam hiện tại còn nhỏ, hẳn còn chưa thích mình?! Vết thương trên đầu hắn đều có thể thay đổi, chẳng lẽ.....Kỳ Lam lần này, sẽ không thích hắn sao?

Mạc Bắc Thần bị ý nghĩ này của mình dọa hết hồn, cả Kỳ Lam phát vở bài tập xong ngồi về bên cạnh đều không phát hiện.

Mạc Bắc Thần ở trong đầu lướt nhanh hình ảnh Kỳ Lam cảm nắng nữ sinh nào đó tên Vương Tiểu Lệ, sau đó hai người yêu nhau ngọt ngào, sau nữa cả hai bước vào lễ đường hôn nhân nói với nhau 'Tôi đồng ý', để lại một mình hắn vươn cánh tay dài vô lực trong màn nước mắt tuôn rơi.....không! Hắn phải xoay chuyển Kỳ Kỳ của hắn!

"Kỳ Kỳ! Cậu....." Mạc Bắc Thần đột nhiên đứng lên kích động hô ra tiếng, mới rồi lớp 3/2 tiểu học Triều Dương còn ồn ào nhốn nháo nháy mắt yên lặng, đồng loạt nhìn chằm chằm Mạc Bắc Thần.

"Ách.....Kỳ Kỳ, cậu.....vở bài tập còn chưa phát cho tớ!"

"Vở bài tập của cậu không phải đang nằm yên trên bàn cậu hả?" Kỳ Lam cầm vở bài tập trên bàn Mạc Bắc Thần lên lắc lắc trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi, trong mắt lộ ra lo lắng nhìn bệnh nhân___Bắc Bắc có phải bị đập ngốc rồi không? Có cần dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ không đây?

"Hở? Đúng ha, là ở trên bàn! A ha ha ha, hồi nãy tớ không nhìn thấy....." Mạc Bắc Thần cười khan mấy tiếng.

........

Tập thể mọi người hắc tuyến, Mạc Bắc Thần trên bàn cậu chỉ để một cuốn vở bài tập không có thứ nào khác cậu nói cậu không nhìn thấy! Hiện tại nói dối là cần tốc độ, không cần chất lượng sao!

"Mạc Bắc Thần em lại phá phách! Không lo học còn quấy nhiễu trật tự lớp học! Em xem Kỳ Lam cùng bàn em, người ta ưu tú biết bao, nghe lời biết bao! Em không thể học tập chút?! #@%^*¥......"

Chủ nhiệm lớp không thể nhịn nữa vỗ bàn đứng lên, bụi phấn tung bay dưới ánh nắng rực rỡ. Bé mập ngồi hàng đầu không nhịn được hắt hơi, đã bắt đầu hoạt động diễn thuyết trường thiên phê bình Mạc Bắc Thần, khen ngợi Kỳ Lam mà hắn quen thuộc.

Mạc Bắc Thần cúi đầu làm ra dáng vẻ nhận lỗi, trong lòng thì biểu thị không chút áp lực nhìn Kỳ Lam, vui vẻ nghe cô giáo khen ngợi bảo bối nhà mình.

___Ừm, Kỳ Kỳ nhà mình dịu dàng lại được người thích, thông minh học tập cũng tốt, lại biết hiếu thuận cha mẹ, giúp đỡ bạn học, là học trò ngoan của thầy cô. Ừm! Cô giáo nói rất đúng! Mạc Bắc Thần im lặng gật đầu.

"Mạc Bắc Thần em gật đầu là ý gì! Tôi nói em không chịu hối cải em lại dám gật đầu?! Em....." Chủ nhiệm lớp có uy tín lâu năm cô Trần gần 50 tuổi cuối cùng nổi khùng, cô đã đi dạy nhiều năm chưa từng thấy học sinh nào bướng như vậy!

"Cô, vừa nãy Mạc Bắc Thần bị bóng đập trúng đầu ở sân vận động, ngất luôn ạ. Em nghĩ đầu cậu ấy còn chưa tỉnh táo, không phải cố ý gật đầu chống đối cô."

Kỳ Lam cắt ngang lời cô giáo, nhẹ giọng giải vây cho Mạc Bắc Thần, hắn cũng liền theo đà nhanh chóng ra sức gật đầu.

Nói hắn thì không sao, nhưng chủ nhiệm lớp lực công kích sư tử rống thật sự quá mạnh, tổn thương lỗ tai Kỳ Kỳ thì không tốt. Luôn cảm thấy Kỳ Kỳ sau khi lớn lên thính lực không được tốt cho lắm, là do hồi bé ở quá gần chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp nghe vậy, cứng ngắc thu lại phê bình sắp hét ra, dẫu sao đối với lời của Kỳ Lam, trước giờ cô đều tin tưởng không nghi ngờ (đây cũng chính là nguyên nhân trước giờ không phát hiện Mạc Bắc Thần thường không hoàn thành bài tập, nếu cô biết được, nhất định tức chết).

Cô Trần giọng điệu vẫn không tốt bảo Mạc Bắc Thần ngồi xuống, rất có tư thế hắn phạm lỗi nữa thì sẽ nói tiếp, hắn không sửa thì tuyệt không dừng. Tiếp theo, cô Trần lấy sách toán ra, bắt đầu giảng đề luyện tập hôm qua đã cho.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thời tiết tháng 6 rất nóng, tiếng giảng bài của cô giáo, tiếng sàn sạt viết chữ trên bảng đen, xen lẫn tiếng thỉnh thoảng cười đùa của các học sinh học tiết thể dục ngoài cửa sổ, tạo thành một khúc cầm nhạc có chút khó chịu nhỏ riêng biệt trong sân trường mùa hè.

Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng rực, bầu trời xanh lam, chính là không có tình trạng từng bị ô nhiễm; trong lớp học nho nhỏ, chen chúc hơn 50 học sinh, không khí oi bức như ngưng tụ, học sinh sợ nóng nhân lúc cô giáo không chú ý lén lút uốn éo cơ thể nhỏ ngồi thẳng, lại lập tức ngồi ngay ngắn lúc cô giáo xoay người lại;

Bé mập ngồi hàng đầu lại bắt đầu muốn ngủ gật, Cường Tử ngồi gần nhân lúc cô giáo xoay người viết bảng, chồm lên bàn trước nhanh chóng dán một tờ giấy nhắn lên tóc Vương Tiểu Lệ; Kỳ Lam thì trước sau như một khoanh tay nhỏ, ngồi ngay thẳng nghiêm túc nghe giảng, thậm chí trên mặt bánh bao trắng mềm lăn xuống mồ hôi y đều không lau đi......

Hết thảy, đều là hình ảnh của lớp 3/2 tiểu học Triều Dương trong ký ức của Mạc Bắc Thần, mà Mạc Bắc Thần lúc này không chú ý mấy cái này, hắn chỉ tham lam nhìn chăm chú đứa bé tên Kỳ Lam vẻ mặt nghiêm túc, lại cũng vô cùng đáng yêu trước mắt......

Mạc Bắc Thần lúc này cuối cùng xác nhận, hắn trùng sinh rồi, bởi vì loại sức mạnh trứ danh nào đó. Mặc kệ thế nào, cảm tạ thần linh, cho tôi cơ hội vãn hồi tất cả, lần này tớ sẽ hết sức quý trọng cậu, cũng xin cậu, lần nữa yêu tớ.

Tác giả có lời muốn nói:

Về việc Mạc Bắc Thần cuối cùng xác định mình trùng sinh, kỳ thực nên viết tỉ mỉ hơn___một người trùng sinh, mới đầu khẳng định không tin được.....nhưng.... hết cách, Mạc Bắc Thần trời sinh thần kinh thô, cả loại chuyện bản thân bị điên đều có thể chấp nhận, má nó tôi thật sự hết cách, chương sau bổ sung vậy!

4

Mạc Bắc Thần nằm sắp trên bàn học nhìn Kỳ Lam, Kỳ Lam đang làm bài tập;

Mạc Bắc Thần tiếp tục nằm sắp trên bàn nhìn Kỳ Lam, Kỳ Lam đang phát bài thi toán hôm nay dùng làm bài tập về nhà;

Mạc Bắc Thần vẫn nằm sắp trên bàn nhìn Kỳ Lam, Kỳ Lam phát bài xong ngồi bên cạnh Mạc Bắc Thần bắt đầu giở sách văn của tiếp kế tiếp ra;

Mạc Bắc Thần vẫn đang nằm sắp trên bàn nhìn Kỳ Lam.......

"Bắc Bắc, vào tiết rồi!"

Lúc này, cả lớp đều đã đứng lên hô 'chào cô', chỉ có mình Mạc Bắc Thần còn nằm sắp trên bàn, Kỳ Lam nhỏ giọng nhắc nhở.

Mạc Bắc Thần vội vàng đứng lên, sau đó lại lập tức ngồi xuống theo các bạn sau khi cô giáo nói 'chào các em, mời ngồi'.

Về kiến thức của lớp 3 tiểu học đối với Mạc Bắc Thần tuổi thực tế 29+ hoàn toàn không là vấn đề, nhưng cũng không thể chọc tức cô giáo quá mức, hắn ngồi thẳng người, một bộ dáng nghe giảng bài, sau đó.....lén ngắm Kỳ Lam.

Sao Kỳ Lam đẹp thế này? Da trắng, tóc có hơi vàng, cơ thể nhỏ gầy, thế nhưng lại có một khuôn mặt bánh bao. Mắt to, lông mi dài, lại thêm hai má đầy thịt, nhìn thế nào cũng giống bánh bao mỹ vị, khiến người nhịn không được muốn cắn một cái. Sao trước kia mù mắt chó không nhìn thấy mỹ nhân ở bên cạnh?

Mạc Bắc Thần vừa chảy nước miếng lén ngắm Kỳ Lam, vừa bắt đầu trầm bổng nhớ lại tối qua dưới tình huống họ Mạc nào đó chơi xấu lăn lộn nói mình ngủ một mình sợ tối sợ ma sợi đái dầm, cuối cùng làm ba mẹ của Kỳ Lam và ba mẹ mình đáp ứng chuyện sau này Kỳ Lam ngủ cùng hắn___hai nhà Kỳ, Mạc là thế giao (quan hệ nhiều đời), từ đời ông nội của Mạc Bắc Thần đã thân nhau.

Đời cha của Mạc Bắc Thần, lại kể ra hai nhà cha hắn và ba Kỳ Lam thân nhất, cả nhà cũng mua đối diện nhau.

Trùng hợp hơn là, mẹ Mạc và mẹ Kỳ từ khi hai người còn chưa gả đi đã là bạn thân, hiện tại hai người càng thường xuyên cùng dạo phố trò chuyện xem phim, nói từ thơ từ ca phú đến triết học đời người. Người hai nhà cùng ăn cơm chơi mạt chược gì đó phải dùng từ 'hàng ngày' mà không phải 'thường xuyên' để có thể hình dung.

Cho nên lần mặt dày tranh thủ này của Mạc Bắc Thần thực ra không tốn công sức gì, cha mẹ hai bên tỏ vẻ, chỉ cần hai đứa nhỏ cứ cách một đoạn thời gian đổi nhà ở là được.

Mạc Bắc Thần vui vẻ tối đó sớm tắm rửa mình trắng bóng, lại niềm nở đổi một bộ ga giường bao gối bao chăn mới cho giường nhỏ của mình, ở trên giường bày sẵn tư thế mà kiếp trước lúc hắn làm ca sĩ cho rằng mình trông đẹp trai nhất, chờ đợi dê con Kỳ Lam đến___khụ khụ, Mạc Bắc Thần khi bé mẹ Mạc chuẩn bị cho hắn giường trẻ em màu lam siêu cấp vô địch đáng yêu, cho nên xin đừng tự tưởng tượng dáng vẻ sau khi thành niên, Mạc đại soái ca cao 1m85 đứng bên giường trẻ em đổi vỏ chăn, Mạc đại soái ca tuổi thực 29 trước mắt cao 1m45, bề ngoài là một học sinh tiểu học lớp 3!

Ai mà không có thời thơ ấu? Đúng chứ? Đúng chứ?

Tóm lại, khi dê con tươi ngon nóng hổi trắng mềm Kỳ Lam cuối cùng tắm xong tự động đưa tới bên cạnh Mạc sói xám nhỏ, Mạc sói xám nhỏ đã không thể chờ đợi được 'hú' một tiếng nhào đến Kỳ dê con, và....gặm mặt bánh bao của y.....ừm!

Quả nhiên tươi mềm ngon miệng, không phải mỹ vị bình thường! Mạc sói xám nhỏ sau khi gặm xong nhận xét nói. Kỳ dê con thì nước mắt lưng tròng tỏ vẻ sau này Mạc sói xám còn gặm mặt y thì y sẽ không ngủ cùng hắn nữa.

Thế là, cuối cùng sau khi hai người kịch liệt thảo luận hiệp thương đạt thành hiệp ước bất bình đẳng 'sau này Mạc Bắc Thần có thể cắn mặt Kỳ Lam, nhưng không thể dùng sức', Mạc Bắc Thần cuối cùng hài lòng ôm Kỳ bánh bao ngủ.

Cái gì? Đêm dài đằng đẵng như vậy, tại sao không có sau đó? Hai đứa trẻ lớp 3 có thể có sau đó gì? Đừng nói Mạc Bắc Thần còn chưa dậy thì, cho dù dậy thì rồi, hắn cũng không luyến đồng nha! Không yên giấc ngủ còn muốn thế nào?

Sáng sớm hôm sau, khi họ Mạc nào đó ôm Kỳ Lam đã thức dậy từ sớm lại nhất định không đẩy con heo chết họ Mạc ra chậm rãi tỉnh dậy, Mạc Bắc Thần cuối cùng cảm thấy, cuộc đời của mình viên mãn rồi!

Trong hai ngày ngắn ngủi này, Mạc Bắc Thần dễ dàng triệt để tiếp nhận sự thật mình đã trùng sinh___cho dù hắn bị điên, cũng không thể mỗi tình tiết đều nghĩ sinh động như thế đi? Hơn nữa, cả biến hóa chiều cao đều sinh động như thế, đó phải là điên thành dạng gì chứ?

Mạc Bắc Thần trời sinh thần kinh thô tỏ vẻ hắn kiên trì khẳng định mình là trùng sinh, cho dù có một ngày bác sĩ đến nói với hắn, cậu bị điên, hắn cũng kiên định bày tỏ___điên rất tốt! Tình tiết kịch tình có Kỳ Lam, quá tốt đẹp!

Mạc Bắc Thần là thần kinh thô trời sinh, thêm cung phản xạ dài.

Chỉ nói riêng kiếp trước, Kỳ Lam tỏ rõ cùng ám thị nhiều năm như thế, thậm chí 'tớ yêu cậu' đều nói qua rất nhiều lần, Mạc Bắc Thần cứ mỗi lần đều hôn cái bẹp, đáp lại một câu 'tớ cũng yêu cậu', sau đó kéo Kỳ Lam tiếp tục sôi nổi thảo luận vấn đề sao nữ nào đó trong giới eo thon ngực bự, làm Kỳ Lam cảm thấy Mạc Bắc Thần biết rõ mình thích hắn lại muốn trốn tránh mình, một dạo thương tâm rất lâu, bị bức hết cách mới ra hạ sách 'giao dịch' kia.

Mà Mạc Bắc Thần cũng là sau khi Kỳ Lam chết mới từ từ phát hiện, thì ra hắn thích Kỳ Lam___xem như cơ thể bị bao dưỡng, nhưng phản ứng tự nhiên của thân thể không cách nào ép buộc được!

Mạc Bắc Thần nhìn thấy Kỳ Lam liền có phản ứng, không nói hai lời liền nhào lên, thái độ tốt hay không khoan hãy nói, Mạc Bắc Thần thấy đàn ông khác thì một chút đều không cương nổi. Đấy không phải thích, thì là cái gì?

Tất cả của tất cả đều vô hạn nói rõ thần kinh của Mạc Bắc Thần thô thế nào, cung phản xạ dài cỡ nào! Cho nên không chút trở ngại tiếp nhận mình trùng sinh gì đó, với người khác có thể có hơi căng, nhưng với Mạc Bắc Thần, đừng hoài nghi, hắn làm ra được!

Thế là, Mạc Bắc Thần dễ dàng tiếp nhận chuyện mình trùng sinh, lúc này không chỉ không chút áp lực tâm lý, cùng với tự giác của người trùng sinh, còn giống thằng nhóc đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, cứ nhìn chằm chằm mặt nghiêng trắng nõn của Kỳ Lam phiên bản nhỏ phơi phới chảy nước miếng, nhìn thế nào cũng cảm thấy bảo bối nhà mình sao mà đáng yêu khiến người thương như thế!

"Mạc Bắc Thần!" Đột nhiên có tiếng gọi Mạc Bắc Thần đang bay bổng, nói: "Mời em giải thích hàm nghĩa của 'Kiến nhân thiện, tức tư tề; túng khứ viễn, dĩ tiệm tê'* trong bài văn một chút"

"Hàm nghĩa của câu này là: Nhìn thấy ưu điểm của người khác, phải noi gương theo họ. Cho dù chênh lệch với người đó rất lớn, cũng phải cố gắng, làm bản thân dần dần bắt kịp họ."

Mạc Bắc Thần thong dong đáp. Dẫu sao người đã hơn hai mấy tuổi, cho dù không nghe giảng, cũng có thể không đọc hiểu cả cái này chắc.

"Ừ, xem ra bạn Mạc Bắc Thần đã hiểu sâu sắc câu này! Hơn nữa, cô tin bạn Mạc Bắc Thần nhất định vô cùng hi vọng học tập theo bạn Kỳ Lam ngồi cùng bàn với mình, và bắt kịp em ấy. Đối với cách nghĩ của em, cô rất vui mừng, nhưng, nếu em chỉ luôn nhìn chằm chằm bạn Kỳ Lam, mà không cố gắng học tập, thì rất khó bắt kịp bạn Kỳ Lam nhé!"

Cả lớp cười phá lên, Kỳ Lam quái lạ nhìn Mạc Bắc Thần, Mạc Bắc Thần thì lúng túng cười với Kỳ Lam___hết cách, hắn quá nhớ Kỳ Lam! Vừa trùng sinh về, cũng phải cho hắn thời kỳ thích ứng!

Trong tiếng cười rộ, cô giáo bảo Mạc Bắc Thần ngồi xuống, hắm nhanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net