Kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẦN NỮA LÀM EM YÊU ANH

Tác giả: ÁNH SÁNG TRONG LÁ CÂY (nickname Mộc Mộc)

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

------------

((beta lại vào tháng 10/2021))

Xưng hô là dựa theo hoàn cảnh và giọng điệu khi nói nên có lúc tôi cậu, lúc tớ cậu

1

"Bắc Thần, có thể....tha thứ cho tôi không?" Kỳ Lam trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mong mỏi nhìn Mạc Bắc Thần trước giường bệnh. Cho dù là gạt tôi cũng được....Kỳ Lam thầm nói trong lòng.

Mạc Bắc Thần im lặng cúi đầu nhìn người yếu ớt trước mắt, mím môi, mày đẹp nhíu chặt, như muốn nói gì, nhưng lại không phát một tiếng.

"Không thể sao......" Kỳ Lam mỉm cười, ánh mắt lại tối đi.

"Bắc Thần, sau này.....cậu tự do rồi, chúc cậu hạnh phúc." Kỳ Lam nhẹ giọng nói, lần này, là lần Kỳ Lam rời khỏi Mạc Bắc Thần lâu nhất, cũng là lần dặn dò Mạc Bắc Thần ít nhất.

Nhìn bóng lưng Mạc Bắc Thần rời đi, Kỳ Lam nhẹ nói trong lòng, Bắc Thần, tớ đi rồi, phải chiếu cố bản thân cho tốt, nhớ phải hạnh phúc. Một dòng nước mắt trong suốt chậm rãi theo gò má tái nhợt của Kỳ Lam chảy xuống, con mắt xinh đẹp trong veo kia nhắm chặt, như cơn ác mộng trong giấc ngủ sâu.

Một tiếng sau, các đài truyền hình xôn xao đưa tin, doanh nhân trẻ Kỳ Lam vì bệnh mà mất, hưởng dương 29 tuổi.....

Mạc Bắc Thần không xem mấy bản tin đó, trầm mặc ở bên cha mẹ Kỳ Lam, chú Kỳ dì Kỳ từ nhỏ nhìn mình lớn lên, xử lý xong hậu sự của Kỳ Lam, phối hợp luật sư của Kỳ Lam làm xong thủ tục, chuyển toàn bộ cổ phần tập đoàn Bắc Kỳ mà Kỳ Lam để lại cho hắn sang tên của chú Kỳ.

Sau đó gần như tê dại về đến căn nhà hắn và Kỳ Lam ở, bắt đầu thu xếp quần áo của hắn và Kỳ Lam, chuẩn bị chuyển về nhà của hắn.

Mở tủ quần áo, chuẩn bị thu xếp đồ, lại không cách nào để bắt đầu___áo Kỳ Lam mua, quần Kỳ Lam mua, phụ kiện trang sức Kỳ Lam mua, khăn quàng cổ Kỳ Lam mua.....trong tủ đồ gần như đầy ắp đều là đồ của mình, toàn bộ là Kỳ Lam phối đồ, rời khỏi Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần không biết tự mình phối đồ thế nào. Thôi, liền bỏ lại đây đi!

Mạc Bắc Thần xoay người ra khỏi phòng ngủ, định đến nhà bếp tìm chút gì ăn, bận cả ngày, hắn còn chưa ăn gì. Mở tủ lạnh ra, bên trong trống rỗng___từ khi Kỳ Lam bệnh nặng nằm viện, Mạc Bắc Thần cũng không ăn gì ở nhà nữa.

Mạc Bắc Thần là một ca sĩ, cũng vì ngoại hình xuất sắc cùng với kỹ năng biểu diễn từng làm diễn viên, hắn là ngôi sao nổi nhất tập đoàn của Kỳ Lam, luôn vội đến, vội đi, qua lại giữa các nơi.

Lúc trước khi Kỳ Lam chưa bị bệnh, luôn nuôi hắn rất tốt, lúc hắn rảnh, liền ở nhà làm rất nhiều món ngón cho hắn; lúc hắn bận, thì đem bình giữ nhiệt đựng đầy vung đưa đến cho hắn.

Cho dù là đi nơi khác, Kỳ Lam cũng sẽ để đầu bếp địa phương đặc biệt làm, đặc biệt tìm người đưa đến cho hắn. Những thứ này Mạc Bắc Thần lúc trước chưa từng để ý, tiếp nhận rất đương nhiên.

Sau khi Kỳ Lam bệnh, qua một khoảng thời gian bữa đói bữa no, đặt đồ ăn khó ăn bên ngoài, mới làm hắn nhớ đến, trước kia, mình chưa từng ăn đồ bên ngoài......

Mạc Bắc Thần nhìn bàn ăn, bình giữ nhiệt to màu lam nhạt kia còn đó, người đưa cơm, lại đã không còn nữa.

Xoay người đi đến phòng khách, Mạc Bắc Thần không hình tượng cuộn tròn trong sô pha, mở tivi, quyết định không ăn nữa, đồ ăn bên ngoài thật sự làm người mất hết khẩu vị, mà bản thân lại không muốn ra khỏi nhà mua thực phẩm___ đương nhiên, cho dù mua, hắn cũng không biết nấu, đều là Kỳ Lam.......

Mạc Bắc Thần đột nhiên ngừng lại, hắn phát hiện mình gần như mặc kệ làm gì đều nghĩ về Kỳ Lam. Cáu kỉnh tắt tivi, nằm ngửa trên sô pha, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

"Bắc Thần.....Bắc Thần? Đừng ngủ trên sô pha, mau dậy, sẽ bị đau cổ đó." Giọng nói gà mẹ của Kỳ Lam lần nữa vang lên.

"Phiền chết được! Tôi chỉ ngủ một lúc cậu đã....." Mạc Bắc Thần mở mắt ra, vừa chuẩn bị hét ra như lúc trước, lại phát hiện bên cạnh mình căn bản không có Kỳ Lam.

Phải ha, Kỳ Lam đã chết rồi, sao có thể nói chuyện với mình nữa đây? Mạc Bắc Thần tự giễu cười cười.

Đúng vậy, người chết như đèn tắt! Tất cả đều đã kết thúc, hắn cũng tự do rồi! Nhưng tại sao hắn vui không nổi, trái lại cảm thấy trong lòng trống rỗng?

Mạc Bắc Thần lần nữa nhắm mắt, lại không chút buồn ngủ, đầy đầu đều là Kỳ Lam, hình bóng Kỳ Lam hồi bé và Kỳ Lam sau khi trưởng thành đan xen trong đầu, làm đầu Mạc Bắc Thần rất hỗn loạn.

Bắc Bắc, sao cậu thờ ơ như vậy? Bài tập lại không làm. Thôi! Lần này tớ không nói với giáo viên, lần sau cậu không được quên nữa nha......Bắc Bắc, mệt rồi ha? Uống chút nước, nửa trận sau cố gắng lên!

Bắc Bắc, cậu còn không cố gắng, sao thi đậu cùng trường cấp ba với tớ được? Bắc Bắc, cậu hiện tại còn nhỏ, không được yêu đương!

Bắc Bắc, không sao, cậu kêu chú Mạc nói với hiệu trưởng một tiếng, có lẽ chúng ta cấp ba còn có thể học cùng lớp? Bắc Bắc, Bắc Bắc, Bắc Bắc.....

Kỳ Lam trước kia thích gọi hắn Bắc Bắc, mà hắn thì gọi Kỳ Lam 'Kỳ Kỳ', sau khi trưởng thành Mạc Bắc Thần thấy gọi biệt danh quá buồn nôn, từ từ không gọi như thế nữa, chỉ có lúc chỉ còn lại hai người họ ở riêng, Kỳ Lam thỉnh thoảng sẽ gọi hắn 'Bắc Bắc'.

Nếu không xảy ra chuyện đó, có lẽ hắn mãi mãi đều là 'Bắc Bắc' của Kỳ Lam, hai người họ, sẽ mãi mãi là anh em tốt!

4 năm trước, Mạc Bắc Thần vẫn là một ngôi sao nhỏ chưa nổi, miễn cưỡng tiết kiệm đủ tiền mua một căn nhà của chính mình, ăn cơm có lúc còn phải dựa vào Kỳ Lam tiếp tế.

Kỳ Lam rất tài giỏi, lúc đó Kỳ Lam đã thành lập công ty của riêng mình, hơn nữa lăn lộn trong ngành như diều gặp gió. Vì hai người thân nhau, Kỳ Lam đặt tên công ty là công ty giải trí Bắc Kỳ.

Mạc Bắc Thần sau khi mãn hợp đồng với công ty, không chút do dự về dưới trướng Bắc Kỳ. Cũng là năm đó, cha Mạc Bắc Thần bệnh nặng, cần tiền gấp làm phẫu thuật.

Mạc Bắc Thần không tích góp bao nhiêu đành phải mở miệng cầu đến trên người Kỳ Lam, Kỳ Lam đáp ứng, cũng là vào lúc này,  Kỳ Lam đưa ra yêu cầu khiến Mạc Bắc Thần mãi mãi không cách nào tha thứ. "Bắc Thần, ở cùng tớ đi." Kỳ Lam nói với Mạc Bắc Thần như vậy.

"Vì sao?" Mạc Bắc Thần siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Kỳ Lam không tha.

"Không vì sao. Nếu nhất định muốn tìm một lý do, thì là tớ say đắm cơ thể cậu, như vậy mà thôi. Chỉ là một cuộc giao dịch, ở cùng tớ, cho đến khi tớ chán, sau đó bệnh của chú Mạc do tớ lo liệu."

Kỳ Lam cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, không nhìn Mạc Bắc Thần. Lông mi dài che đậy đôi mắt sáng của y, làm người không nhìn rõ tình tự bên trong.

"Cậu đây xem như bao dưỡng tôi sao?" Mạc Bắc Thần cười lạnh.

"....Vậy cậu đồng ý không?" Kỳ Lam không trả lời chính diện.

"Tôi còn chỗ lựa chọn hay sao?" Mạc Bắc Thần khinh thường nhìn bạn tốt trúc mã của mình, đáp ứng cuộc giao dịch này.

Hồi bé, bởi vì hai người như hình với bóng, Mạc Bắc Thần nho nhỏ dắt tay Kỳ Lam nhỏ gầy thấp bé hơn, ra oai mang theo Kỳ Lam chơi trong sân. Hệt như một kỵ sĩ bảo vệ hoàng tử.

"Kỳ Lam là vợ nhỏ của Mạc Bắc Thần!" Luôn có bạn nhỏ kêu gào như vậy, sau đó cười lớn chạy đi.

Không ngờ một lời tiên tri, chẳng qua, Kỳ Lam không phải vợ nhỏ của Mạc Bắc Thần, mà là kim chủ của Mạc Bắc Thần hắn! Người bạn từ nhỏ đến lớn hắn tin tưởng nhất, vào lúc hắn cần nhất nói với hắn, muốn giao dịch với hắn! Bao dưỡng hắn!

Từ đó về sau, Mạc Bắc Thần cũng không cho Kỳ Lam gọi mình Bắc Bắc nữa, mà hắn thì tận lực không gọi Kỳ Lam.

Vào buổi tối ngày đạt thành giao dịch, Mạc Bắc Thần liền cùng Kỳ Lam phát sinh quan hệ, hai người đều không có kinh nghiệm gì, thêm vào Mạc Bắc Thần gần như thô bạo trút căm phẫn, làm Kỳ Lam nằm viện một tháng.

Mà Mạc Bắc Thần lúc đó không chú ý đến khác thường của Kỳ Lam, có cũng chỉ là một loại khoái cảm báo thù.

Mạc Bắc Thần sau lần đó theo yêu cầu của Kỳ Lam, dọn ra khỏi căn hộ nhỏ chính mình dùng khoản tiền đầu tiên mua, dọn đến nơi ở 200m2 ở trung tâm thành phố của Kỳ Lam.

Hết thảy bài trí trong nhà đều là dùng phong cách Mạc Bắc Thần thích, sô pha vải màu lam nhạt rộng ấy, chính là kiểu dáng lần trước Mạc Bắc Thần nhìn trúng, nhìn đẹp, nhưng giá cũng không rẻ.

Gam màu cả căn hộ là màu lam và màu trắng Mạc Bắc Thần thích, lộ ra hơi thở thoải mái và biếng nhác. Này tính là gì? Kim ốc tàng kiều? Đối diện tất cả thứ mình thích, Mạc Bắc Thần cười lạnh, trong lòng không có nửa phần vui vẻ.

Kỳ Lam như cũ xoay quanh hắn, đối với hắn rất tốt, nhưng hắn lại không có loại 'tâm tình anh em tốt cả đời của mình' nữa, dường như người trước mặt chỉ là một người xa lạ, hơn nữa, là một người xa lạ trói buộc hắn cả đời. Mạc Bắc Thần lúc đó chỉ trông mong, Kỳ Lam có thể nhanh chán hắn, thả hắn tự do.

Hiện tại nhớ lại thực ra ngoài chuyện đó, Kỳ Lam luôn chiếu cố hắn, từ miếng ăn giấc ngủ, đến quần áo xe cộ, thậm chí tiền đồ của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam trút hết tâm tư.

Huống chi, cho dù Kỳ Lam có tâm tư gì với hắn, dẫu sao Kỳ Lam vào lúc hắn cần giúp nhất, đã giúp đỡ hắn không cần báo đáp, vốn chỉ là chính hắn yêu cầu quá nhiều.

Khoảng thời gian Kỳ Lam bệnh nặng, kỳ thực Mạc Bắc Thần đã nghĩ thoáng, nhưng lúc Kỳ Lam hỏi có thể tha thứ cho y không, Mạc Bắc Thần lại làm sao cũng nói không ra được hai chữ 'tha thứ' đơn giản kia.

Có lẽ chính bởi vì ỷ lại và tin tưởng trong lòng hắn với Kỳ Lam quá sâu, cho nên khi hắn bị Kỳ Lam tổn thương, hai chữ tha thứ nói ra liền đặc biệt gian nan.

Kỳ thực, tôi sớm đã tha thứ cho cậu.....Mạc Bắc Thần vào lúc cơn buồn ngủ kéo đến, bổ sung câu tha thứ muộn màng với Kỳ Lam.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương 1 và chương 2 đều có chút ngược, nhưng xin hãy tin tưởng, đây thật sự là văn ấm cúng. Trước càng ngược, sau càng ấm cúng.....trước khổ sau ngọt....tóm lại, muốn giải thích một chút, thực ra Kỳ Lam thật lòng không có lỗi với Mạc Bắc Thần, nếu nói Kỳ Lam đã làm sai chuyện gì, thì chỉ có một chuyện____ Kỳ Lam không theo đuổi Mạc Bắc Thần mà lựa chọn bao dưỡng, tôi nghĩ, là mỗi một người đàn ông đều sẽ chịu không được nhỉ?

2

Hôm sau tỉnh dậy đã vào lúc chạng vạng, trong đầu mơ hồ, mũi cũng nghẹt. Nói chính xác, Mạc Bắc Thần là bị nghẹt tỉnh.

Mạc Bắc Thần từ nhỏ đến lớn gần như không hay bị bệnh cuối cùng xác định mình đây là bị cảm. Miễn cưỡng bò dậy từ trên sô pha, suýt chút đụng trúng bàn trà.

Lảo đảo đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, từ trong túi áo vét lấy di động ra___đồ vét là tự mua mấy năm trước, đồ vét D&G thuần đen, hắn lúc đó còn chưa có tiền cho lắm, mua bộ đồ này tốn nửa tháng tiền sinh hoạt của hắn.

Sau đó bị Kỳ Lam lấy câu 'Trở thành nghệ sĩ đừng có mặc nghiêm chỉnh như vậy, vẫn nên thời trang thoải mái chút thích hợp hơn' mà cất vào tủ áo. Từ đó về sau, quần áo của Mạc Bắc Thần đều là do Kỳ Lam chuẩn bị.

Quan hệ của hai người lúc đó vẫn rất tốt, Kỳ Lam từng cười nói, đồ vét Mạc Bắc Thần mua, chỉ thích hợp mặc lúc tham gia tang lễ.

Kỳ Lam không ngờ là, nhiều năm sau, Mạc Bắc Thần mặc bộ đồ vét này, tham gia tang lễ của y.....Sao lại nhớ đến Kỳ Lam nữa rồi? Mạc Bắc Thần lắc lắc đầu, bấm số gọi đồ ăn ngoài, sau đó nằm ngửa trên giường lớn màu lam đậm, tiếp tục ngủ.

Ăn xong bữa tối, vứt rác vào thùng rác, Mạc Bắc Thần thừ người ngồi trên sô pha, không có gì để làm. Hắn không bật đèn, chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, nhìn ánh đèn sáng trưng ngoài cửa sổ.

Bởi vì bị cảm nên mê man, nhưng lại không muốn ngủ, bởi vì vừa ngủ liền sẽ mơ thấy Kỳ Lam. Kỳ Lam trong mơ như chưa từng rời đi, mặc kệ mình lạnh nhạt thế nào, y đều mỉm cười bận này bận kia bên cạnh mình.

"Bắc Thần, thay áo sơ mi trên người đi, tớ đem đi giặt, mặc cái này trước." Xem! Kỳ Lam xuất hiện rồi! Chỉ cần vừa nhắm mắt liền lắc lư trước mặt mình, phiền chết được, hắn còn đang sốt được chưa? Có thể đừng làm ồn hắn không?!

"Bắc Thần, nào, uống ít thuốc, uống chút sữa, rất nhanh sẽ khỏi. Nào, mau uống, ngoan!" Hừ hừ, này còn tạm được, cuối cùng nhìn ra hắn sốt rồi?

Được rồi, nể tình cậu thấp giọng nhỏ nhẹ, nên tôi.......

Mạc Bắc Thần mở mắt ra, trước mắt trống không chẳng có gì hết, cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ, đèn ngoài cửa sổ như cũ, mà trong căn hộ từng ở cùng Kỳ Lam, lại không còn ánh đèn hàng ngày đặc biệt để lại cho hắn nữa.

Mạc Bắc Thần cuộn tròn mình lại, hai tay ôm gối ôm trên sô pha, như tư thế vô thức ôm lấy Kỳ Lam sau khi ngủ say lúc trước. Ngày mai thu dọn hành lý một chút, rời đi thôi! Bắt đầu cuộc sống mới....trước khi ngủ mê man lần nữa, Mạc Bắc Thần nghĩ vậy......

Hôm sau tỉnh lại, Mạc Bắc Thần phát hiện mình nằm trong phòng bệnh đơn của bệnh viện, trên tay cấm ống truyền. Nhìn quanh, phát hiện trong phòng bệnh chỉ có mình hắn.

Đang lúc ngẩn người, cửa phòng bệnh mở ra, Âu Dương trợ lý kiêm bạn cấp ba của Mạc Bắc Thần xách bình giữ nhiệt đi vào.

"Mới hai ngày không gặp cậu, lại trực tiếp ngất xỉu trong nhà! Nếu không phải tôi vừa vặn có chìa khóa nhà cậu, có chuyện tìm cậu, cậu đã nguy hiểm rồi cậu biết không! Lúc trước đều rất tốt, sao Kỳ Lam mới đi hai ngày, cậu lại là bộ dạng như ma này? Cậu như vậy bảo Kỳ Lam sao yên tâm ra đi!"

Âu Dương đặt bình giữ nhiệt xuống, vừa lấy đồ ăn bên trong ra, vừa quở trách Mạc Bắc Thần.

"Tôi tốt hay không liên quan gì Kỳ Lam? Cậu ấy yên tâm ra đi hay không liên quan gì tôi?!" Mạc Bắc Thần nhíu mày, tựa hồ không muốn nghe thấy Âu Dương nhắc đến tên của Kỳ Lam.

"Mạc Bắc Thần, tôi không biết cậu lúc trước nghĩ thế nào về Kỳ Lam, nhưng tôi nói cậu biết, Kỳ Lam đối với cậu là thật lòng! Cậu để tay lên ngực tự hỏi, ngoài lúc đầu ép buộc cậu ở chung với cậu ấy, nhiều năm qua, Kỳ Lam có từng làm chuyện có lỗi với cậu không! Kỳ Lam nhiều năm lặng lẽ làm những gì cho cậu, cậu biết không?!"

Âu Dương kích động đặt bình giữ nhiệt cái 'rầm', chỉ Mạc Bắc Thần bắt đầu rống.

"Cậu tưởng dựa vào thành tích lúc đầu của cậu, làm sao cậu vào được trường cấp ba trọng điểm vào lớp chuyên? Cậu tưởng là do chú Mạc nhờ vả? Đó là Kỳ Lam nói với hiệu trưởng, cậu đi đâu, cậu ấy sẽ đi đó! Hiệu trưởng không muốn mất một học sinh giỏi mới giữ cậu lại!"

"Sau này cậu không muốn học, đi làm ngôi sao. Nhiều năm ẩm ương như thế, người bình thường sớm đã bị chìm nghỉm rồi! Kỳ Lam thấy cậu muốn làm nghệ sĩ, vì cậu, cậu ấy mới mở công ty giải trí! Cậu biết lúc đó bao nhiêu xí nghiệp mạnh top 500 thế giới muốn trả lương cao mời cậu ấy không! Cậu biết cậu ấy lúc đó vì công ty này thức khuya dậy sớm, mệt đến thường xuyên liên tục mấy ngày không ngủ ngon không?"

"Cậu cho rằng cậu ấy làm sao bị ung thư dạ dày? Cậu không biết cậu ấy từ nhỏ cơ thể không tốt sao? Cậu có biết tôi đến làm trợ lý vớ vẩn này cho cậu là vì Kỳ Lam lúc đầu xuống nước đến xin tôi, bởi vì người khác ở bên cạnh cậu cậu ấy không yên tâm không! Được rồi, mấy cái này đều không nói, đó là Kỳ Lam đáng đời! Ai bảo cậu ấy yêu cậu! Cậu cho rằng Kỳ Lam thật sự lấy tiền bao dưỡng cậu sao? Hả?"

"Cậu ấy mẹ nó còn không phải sợ cậu bởi vì cậu ấy chết đau lòng khó chịu, mới nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này muốn khiến cậu hận cậu ấy hay sao?! Trên khắp thế giới Kỳ Lam ngốc nhất, cái gì cũng đặt Mạc Bắc Thần cậu lên đầu! Bây giờ, Kỳ Lam chết rồi! Chết rồi đó! Cậu ấy là bạn từ nhỏ đến lớn của cậu kia mà! Cậu không thể bỏ ra chút lòng đồng tình, để cậu ấy yên nghỉ hả?!"

Âu Dương nhìn chòng chọc Mạc Bắc Thần, siết chặt hai nắm tay, như cố gắng khắc chế bản thân không xung động đấm cho một cú.

Mà Mạc Bắc Thần lúc này sớm đã không nghe lọt mấy lời rống của Âu Dương, đầy đầu hắn đều là hai câu 'Kỳ Lam yêu cậu', 'chết rồi'.

Hóa ra....chuyện đó Kỳ Lam gạt hắn.....hóa ra...Kỳ Lam yêu hắn....Kỳ Lam....y....chết rồi.....? Không, không đúng, hôm qua Kỳ Lam còn bảo hắn uống thuốc!

Sao có thể.....chết rồi.....

Mạc Bắc Thần luôn không chịu thừa nhận Kỳ Lam đã chết, cuối cùng khi bạn tốt nắm cổ áo hắn rống lên 'Kỳ Lam đã chết', không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này.

Kỳ Lam không phải đi công tác, cũng không phải giận dỗi hắn, mà là, thật sự đã chết, cũng không trở về nữa. Mạc Bắc Thần thừ người ngồi trên giường bệnh, mặc kệ Âu Dương lắc thế nào, hắn đều không lên tiếng, không phản kháng.

"Mau ăn cơm cho tôi! Cậu muốn để Kỳ Lam chết rồi cũng phải lo lắng cho cậu sao?!" Âu Dương lấy cơm canh trong bình giữ nhiệt đặt lên bàn nhỏ trên giường bệnh, cầm đũa thô lỗ nhét vào trong tay Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần vẫn không nói chuyện, lại bắt đầu im lặng và cơm vào trong miệng, bữa ăn này, hắn ăn không biết vị, chờ Âu Dương vừa xoay người đi, chạy ngay vào nhà vệ sinh nôn thóc nôn tháo........

Từ ngày đó về sau, Mạc Bắc Thần nhìn thấy Âu Dương và nhân viên điều dưỡng đều yên lặng và phối hợp lạ thường, ngoan ngoãn ăn cơm, đúng giờ đi ngủ, cũng cực kỳ phối hợp y tá tiêm chích.

Nếu không phải Mạc Bắc Thần yên lặng trầm mặc như không giống người sống, bác sĩ và y tá trong bệnh viện gần như muốn trao tặng 'giải bệnh nhân giỏi nhất' cho vị ngôi sao không chút lên mặt này.

Với sự phối hợp của Mạc Bắc Thần, cùng thuốc đắt tiền của bệnh viện, không bao lâu Mạc Bắc Thần đã xuất viện.

Mạc Bắc Thần về nhà cũ của hắn một chuyến, nhà cũ đã không còn ai___cha cuối cùng vẫn không qua khỏi, trong tình huống tốn gần trăm vạn, gắng gượng không đến hai năm vẫn ra đi.

Mẹ thì sau khi cha mất một đêm bạc đầu, không lâu sau cũng theo bạn già yên lặng ra đi. Tùy tay lật album ảnh trong nhà, nhớ đến thời thanh xuân của mình___cha mẹ tình cảm hòa thuận, cuộc sống không lo âu, còn có một đám anh em tốt, và.....Kỳ Lam từ nhỏ cùng lớn lên......

Hiện nay, bạn bè bởi vì khác biệt với giới của mình quá lớn, thêm vào mỗi người đều bận rộn sự nghiệp riêng, ngoài Âu Dương còn ở bên cạnh, người khác đều rất ít tụ họp.

Cha mẹ trước sau rời bỏ hắn, cả Kỳ Lam nói muốn mua đứt Mạc Bắc Thần cả đời cũng đã chết, dường như hễ là người dính đến Mạc Bắc Thần hắn đều sẽ trở nên đoản mệnh.

Mạc Bắc Thần vuốt ve Kỳ Lam trên tấm hình, đó là y tựa bên cạnh hắn, cười ngây ngô mà vui vẻ. Bao nhiêu năm....chưa từng thấy Kỳ Lam cười như vậy nữa? Từ sau lần đó, chưa từng có nữa nhỉ?

Mạc Bắc Thần mang theo album trên người, không về căn hộ nhỏ của mình, trực tiếp lái xe về nơi ở của hắn và Kỳ Lam.

Mạc Bắc Thần một lần lại một lần xem cuốn album đã cũ này, một lần lại một lần nhớ lại cảnh những năm ở cùng Kỳ Lam. Muốn từ trong mỗi bức hình tìm kiếm Kỳ Lam yêu hắn mà của Âu Dương nói.

Kỳ Lam mỗi ngày chờ hắn cùng đi học, đều sẽ mang hai phần bữa sáng; Kỳ Lam mỗi lần thi giữa kỳ và cuối kỳ, đều sẽ chuẩn bị sẵn ghi chép nghiêm túc giảng trọng điểm cho hắn; Kỳ Lam nói với hắn yêu sớm là không tốt, không cho hắn yêu đương;

Kỳ Lam nói không sao tớ không mệt cậu đi nghỉ ngơi đi, bận rộn chuẩn bị công ty giải trí tên 'Bắc Kỳ' kia;

Kỳ Lam sẽ tự mình chuẩn bị các loại bữa tối dinh dưỡng và mỹ vị, chỉ vì hắn có thể thỉnh thoảng trở về ăn bữa cơm với y; Kỳ Lam sẽ chuẩn bị tất cả quần áo giày dép phụ kiện cho hắn, còn sáng mỗi ngày phối đồ sẵn đặt ở đầu giường của hắn;

Kỳ Lam mặc kệ hắn bao đêm trở về, đều mở đèn chờ hắn về, chuẩn bị bữa khuya cho hắn....nếu đấy cũng không gọi là yêu, vậy cái gì là yêu đây?

Mạc Bắc Thần bỏ album trong tay xuống, bắt đầu như đứa trẻ thám hiểm cả căn hộ. Như trước giờ chưa từng chân chính biết đến căn nhà này, cùng với chủ nhân của nó.

Bắt đầu từ phòng ngủ, phòng ngủ đa phần là màu lam, giấy dán tường lam đậm, ra giường lam đậm, rèm cửa sổ lam đậm, tủ quần áo trắng, và một cái tivi LCD treo giữa tường.

Màu lam là màu hắn thích, tủ quần áo là phong cách hắn thích, cả tivi đều là nhãn hiệu hắn thích, nơi này hoàn toàn không nhìn ra sở thích của chủ nhân gốc của căn nhà này.

Tiếp đến là phòng khách, sô pha vải rộng lớn lam đậm, rèm mỏng lam nhạt, ngoài cửa sổ sát đất lớn là đô thị phồn hoa, chính là cảm giác Mạc Bắc Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net