10 NÓI RÕ TÌNH CẢM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

------------

Vào lúc này tửu lâu Phú Nguyên đang lúc nhiều người đến ăn, bên ngoài là một nhóm người chờ món ăn lên bàn.

Mấy tiểu nhị chào khách, bận bưng đồ ăn đến choáng ngộp, trong bếp càng bận túi bụi.

Lúc này nhà bếp như bị một tầng sương khói bao phủ, trong không khí còn kèm theo mùi thơm đậm đà.

Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng làm xong món gà cay*, sau đó tiếp tục làm món kế tiếp.

*gà cay (thèm quớ)

Đầu bếp đều đang bận rộn, nhưng cũng sẽ dành thời gian nói vài câu.

Đầu bếp Trương hỏi Phó Vọng Niên khi đang đậy nắp chảo: "Tiểu Phó, gần đây tâm trạng của ngươi có vẻ rất tốt, có chuyện gì vui hả?"

Phó Vọng Niên cười: "Cũng không có gì, chỉ là quan hệ với phu lang nhà ta gần đây đã được cải thiện."

Phó Vọng Niên cảm thấy bốn chữ 'phu lang nhà ta' làm trong lòng hắn rất cao hứng, Thanh Dao là phu lang nhà hắn, thật hưng phấn làm sao.

Mấy đầu bếp nghe vậy đều cười nói: "Chẳng lẽ lúc trước ngươi với phu lang nhà ngươi đều căng thẳng!"

"Cũng không căng, mấy vị đại ca cũng biết những chuyện lúc trước của ta, nên bây giờ khó lắm mới quan hệ với phu lang tốt hơn, nên lúc này trong lòng cảm thấy cao hứng."

"Này cũng phải, ngươi không nhắc tới ta còn quên mất những chuyện lúc trước của ngươi, giờ nghĩ lại, thật là không nghĩ ra được sao hồi trước ngươi oái ăm như thế, nhìn mà ta đều cảm thấy ngươi làm mất mặt nam nhân."

Đầu bếp Trương thật sự đã nói ra tâm tư của đám đầu bếp, bây giờ thật sự hiểu rằng Phó Vọng Niên đã thay đổi, hiện giờ cũng dám trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Trán Phó Vọng Niên nhảy ra ba vạch đen, tuy hắn chiếm cơ thể người khác, nhưng bây giờ hắn là người nghe thấy lời này, trong lòng luôn có chút quái dị, nhưng lại không thể phủ nhận.

Bất lực thở dài: "Trương đại ca nói đúng, ta lúc trước thật là không ra sao, may mà ta tỉnh ngộ sớm, nếu không thì có lẽ đã bỏ lỡ một phu lang tốt như thế."

Đầu bếp Trương nghe thấy Phó Vọng Niên cảm khái, cười sang sảng: "Tiểu Phó đúng là co được dãn được, tốt, từ nay về sau, ta sẽ không nhắc đến những chuyện trước kia của ngươi nữa, kẻo ngươi nhớ tới những chuyện đốn mạt năm xưa."

Phó Vọng Niên cười hơi cứng ngắc, nói không nhắc, không phải vẫn đang nhắc đó sao?

Mấy đầu bếp trong bếp cười lớn theo, Phó Vọng Niên thấy tình hình này, cũng không còn mất tự nhiên nữa.

Thôi kệ, dù sao mấy người này cũng là thật lòng muốn hắn tốt, chuyện trước kia nhắc hay không cũng không phải chuyện của hắn.

Tốt hơn hết là nên suy nghĩ nhiều hơn về chuyện với Thanh Dao, cũng không biết lúc này Thanh Dao có nghỉ ngơi tốt không.

Phó Vọng Niên cảm thấy nếu kêu hắn đi tham gia thi đấu nấu ăn gì kia, hắn chắc chắn không gặp được Thanh Dao trong một thời gian dài.

Bây giờ mới nửa ngày không gặp mà lòng hắn đã hơi nhớ, thật không biết sau này không gặp lâu như vậy sẽ nhớ thế nào nữa.

Sẽ thật tốt nếu Thanh Dao sẵn sàng đi cùng, nhân tiện đi đến những nơi khác của vương triều này với Thanh Dao.

Đột nhiên nhận ra mình vừa nghĩ tới điều gì, Phó Vọng Niên trong lòng có một ý tưởng: Nếu Thanh Dao bằng lòng đi cùng, như thế chẳng phải hắn vừa có thể tham gia thi đấu lại không cần tách khỏi Thanh Dao à?

Trong lòng đã có chủ ý, tiếp tục cố gắng nấu các món ăn, không ai biết Phó Vọng Niên vừa nghĩ đến cái gì.

Chạng vạng Phó Vọng Niên như thường lệ đến hiệu sách chờ Thanh Dao cùng về, lúc này hai người đều có chút tâm sự liền im lặng một lúc.

Phó Vọng Niên muốn tìm một thời gian tốt chút để nói với Thanh Dao về chuyện đấy, Thanh Dao thì đang đợi Phó Vọng Niên nói về nó, cho nên hai người cứ vậy đi về nhà.

Thanh Dao về phòng lấy áo ra tiếp tục hoàn thành tay áo cuối cùng, Phó Vọng Niên thì nhìn Thanh Dao nghiêm túc may áo ở trong sân, sau đó mới quay vào nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Lúc ăn tối, hai người đều có vẻ hơi lơ đễnh.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, hít sâu một hơi, y thấy mình phải nắm chắc lấy cơ hội này, cho nên cũng thử hỏi về chuyện y muốn hỏi: "Nghe nói đầu tháng 8 có cuộc thi nấu ăn, phu quân có chuẩn bị tham gia không?"

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, lần đầu tiên nghe Thanh Dao gọi hắn với xưng hô như vậy, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp, điều này có nghĩa là Thanh Dao đã bắt đầu chấp nhận hắn là phu quân của y rồi nhỉ?

Tuy rằng lúc đầu nghe những á nam đã thành hôn đều gọi một nửa còn lại như vậy, Phó Vọng Niên mới đầu vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng nghe nhiều rồi cũng không thấy có gì nữa.

Lúc này khi nghe Thanh Dao gọi hắn như vậy, Phó Vọng Niên có cảm giác chân thật, thật sự bắt đầu hình thành một gia đình với Thanh Dao.

Phó Vọng Niên nhìn chăm chú Thanh Dao, nói: "Ta đang muốn nói với ngươi chuyện đấy, ta đã nghĩ rồi, nếu ngươi bằng lòng đi cùng ta thì ta đi, nếu không không muốn đi thì ta cũng không đi."

Mở to mắt nhìn Phó Vọng Niên, Thanh Dao khó hiểu hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến việc ta có đi hay không?"

"Ừm, vì ta không muốn tách ra với Thanh Dao, hơn nữa với ta, Thanh Dao mới là quan trọng nhất."

Những lời này khỏi nghi ngờ là Thanh Dao chưa từng tưởng tượng đến, chỉ thấy Thanh Dao nháy mắt đỏ mặt vì câu nói này.

Không biết có phải ảo giác của Phó Vọng Niên không, hắn luôn cảm thấy đôi mắt phượng xinh đẹp của Thanh Dao như cũng chất chứa hơi sương.

Thanh Dao không hiểu: "Đối với nam nhân, không phải sự nghiệp mới là quan trọng nhất sao?"

Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Có lẽ vậy, nếu là ta của mấy năm trước, ta cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta mới biết, điều ta mong muốn nhất trong lòng chỉ là được trải qua mỗi ngày vui vẻ bên người ta yêu, đây chính là hạnh phúc lớn nhất."

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng rất muốn hỏi Phó Vọng Niên trước kia có người nào mà hắn rất thích không, nhưng y phát hiện y không dám mở miệng.

Y sợ nói ra lời này, Phó Vọng Niên có nhớ đến chuyện xưa hay chăng, sau đó liền cảm thấy y chỉ là phu lang trên danh nghĩa của hắn.

Y không hiểu tại sao bây giờ y đột nhiên có nhiều cảm xúc mà hồi trước chưa từng trải qua, y cũng không hiểu tại sao khi thích một người thì sẽ có tâm tình như vậy.

Nhưng y rất rõ, y rất lưu luyến sự ôn nhu và che chở của Phó Vọng Niên dành cho y, y cũng hi vọng Phó Vọng Niên có thể luôn đối xử với y như thế này.

Y không biết tâm tình như vậy của y có phải là loại ích kỷ mà người khác nói không, nhưng y chính là không muốn buông tay, chỉ cần Phó Vọng Niên không nói với y rằng hắn không thích.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn Thanh Dao ở đối diện, có lẽ tối nay nên nói rõ ràng với Thanh Dao về tình cảm của hắn dành cho y, để Thanh Dao có thể hiểu được tình cảm của hắn.

Vươn tay gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Thanh Dao, ôn nhu nói: "Ăn nhiều chút, xem ngươi gầy kìa."

Thanh Dao nghe theo ăn hết đồ ăn Phó Vọng Niên gắp cho.

Buổi tối khi về phòng, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao ngồi trước bàn trang điểm, mặc bộ đồ trong mỏng manh, tóc dài buông nhẹ sau lưng.

Hắn luôn cảm thấy tóc Thanh Dao rất đẹp, không thô cứng như hắn, cũng không biết Thanh Dao bảo dưỡng như thế nào, rõ ràng cả người đều gầy như thế.

Nhưng bây giờ hắn có thể xoay người đi ra ngoài không, nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên cảm thấy hắn sẽ chịu không nổi cám dỗ như vậy.

Thanh Dao nhìn thấy Phó Vọng Niên về phòng, y đứng dậy cầm quần áo qua đến bên cạnh Phó Vọng Niên, đưa quần áo cho Phó Vọng Niên.

"Quần áo này vừa làm xong, phu quân mặc thử xem có vừa không, nếu không vừa, ta sửa lại chút."

Ý nghĩ muốn đi ra ngoài cứ vậy bị kiềm lại, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao đang mặc đồ trong màu trắng, lại nhìn quần áo trên tay Thanh Dao, đột nhiên vươn tay ôm Thanh Dao vào lòng.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Thanh Dao: "Thanh Dao, ngươi không biết hiện tại ngươi đang làm chuyện nguy hiểm cỡ nào à?"

Thanh Dao chỉ cảm thấy y được ôm vào trong một vòng tay ấm áp, bao trùm cả người y trong sự ấm áp này, giọng nói truyền tới bên tai khiến y bất giác thẹn đỏ mặt.

Nhungw vào lúc y cảm thấy xấu hổ vì lời nói ấy, trái tai mẫn cảm bị Phó Vọng Niên nhẹ nhàng ngậm vào khoang miệng ấm áp.

Cảm giác tê rần truyền đến từ nơi bị ngậm, Thanh Dao không khống chế được rên khẽ.

Phó Vọng Niên đang ngậm trái tai non mềm trắng ngần của Thanh Dao vào lúc này, nghe thấy tiếng rên khẽ của Thanh Dao, như thể được cổ vũ, buông động tác thận trọng của hắn ra.

Tìm đến đôi môi mềm mại của Thanh Dao, thuần thục cạy hàm răng của Thanh Dao ra, tìm thấy thứ hồng mềm trúc trắc trong khoang miệng ấm áp, sau đó không ngừng mút, đầu lưỡi trượt qua mọi ngóc ngách, dẫn đến Thanh Dao khẽ rên rỉ.

Một tay ôm chặt eo nhỏ của Thanh Dao, một tay chạy đến sau lưng Thanh Dao nhẹ nhàng vuốt sống lưng có hơi cộm tay qua lớp áo.

Thanh Dao bị hôn đến vô lực chỉ có thể dựa người vào Phó Vọng Niên, Thanh Dao như vậy giống như sẽ vô lực té ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Bế ngang Thanh Dao lên bước nhanh đến bên giường, Phó Vọng Niên khẽ nhíu mày, trọng lượng nhẹ không thể tưởng tượng nổi trên tay khiến hắn đau lòng.

Nhẹ nhàng đặt Thanh Dao xuống giường, nhìn thấy tuy mặt Thanh Dao đỏ như máu, trong mắt lại có một nỗi sợ hãi không che đậy được.

Dùng giọng nói ôn nhu mà trầm thấp hỏi: "Thanh Dao, cho ta, có bằng lòng không?"

Thanh Dao im lặng nhìn Phó Vọng Niên trước mắt, đây không phải gã kia, mà là Phó Vọng Niên y thích.

Nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhẹ nhàng gật đầu với Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy hắn đã chờ đợi rất lâu, đến khi Thanh Dao nhẹ nhàng gật một cái, toàn bộ lo âu trong lòng đều biến mất.

Cúi đầu hôn lên môi đỏ của Thanh Dao, chú ý tới đôi mắt phượng xinh đẹp của Thanh Dao, lúc này trong mắt phượng có một tia sợ hãi, nhiều hơn là thẹn thùng.

Phó Vọng Niên cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, Thanh Dao như vậy đi đâu có thể tìm được đây?

Rời khỏi đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, đến bên tai trắng nõn, nói bằng giọng trầm khàn lại ôn nhu: "Thanh Dao, ta yêu ngươi."

Phó Vọng Niên hồi lâu không thấy Thanh Dao phản ứng, lo lắng nhìn Thanh Dao, lại nhìn thấy khóe mắt Thanh Dao rơi lệ.

Giọt nước mắt trong suốt sáng lấp lánh như trân châu, Phó Vọng Niên lại chỉ thấy trong lòng hơi xót xa.

Cúi đầu thương tiếc hôn lên giọt lệ, khẽ khàng nói: "Không sao không sao, nếu Thanh Dao không muốn thì chúng ta ngủ nhé!"

Nhưng lại nhìn thấy Thanh Dao lắc đầu, hồi lâu sau mới nói: "Ta không ngờ phu quân lại sẽ nói lời này với ta, ta tưởng.....ta tưởng....."

Phó Vọng Niên sáng tỏ nhìn Thanh Dao, hỏi: "Ngươi tưởng gì?"

"Ta tưởng...phu quân có người khác trong lòng, ở bên ta chỉ vì....vì...."

Vươn tay xoa mái tóc đẹp mềm mượt của Thanh Dao, nói: "Ta biết Thanh Dao muốn nói gì, Thanh Dao, người vi phu yêu chỉ có mình Thanh Dao."

"Sao có thể?" Thanh Dao vẻ mặt không dám tin.

Phó Vọng Niên ôn nhu nói: "Vi phu lúc trước chưa từng biết yêu một người là cảm giác gì, cho đến khi gặp được Thanh Dao mới hiểu cảm giác yêu, bây giờ vi phu chỉ muốn ở bên Thanh Dao thôi."

Mắt Thanh Dao mờ sương, nhẹ hỏi: "Nhưng ta không tốt."

"Thanh Dao không tốt chỗ nào, gã kia đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn giúp gã băng bó vết thương, còn nấu cơm giặt đồ cho gã, trên đời làm sao tìm được phu lang tốt như Thanh Dao."

Nghe thấy Phó Vọng Niên nhắc đến gã kia, cơ thể Thanh Dao khẽ run rẩy, Phó Vọng Niên đau lòng vỗ về Thanh Dao.

"Thanh Dao đừng sợ, vi phu không phải gã, nên Thanh Dao có thể oán trách vi phu không tốt, có thể mắng vi phu một trận."

Phó Vọng Niên chỉ nghe thấy Thanh Dao khẽ lẩm bẩm: "Phu quân rất tốt, nên ta cũng sợ rời khỏi phu quân rồi, ta liền không biết nên làm sao?"

Nâng cằm Thanh Dao lên, để mắt hai người nhìn thẳng nhau, Phó Vọng Niên lúc này mới nói: "Thanh Dao, ngươi biết không? Ta luôn không hiểu tại sao ta lại đến thế giới này. Sau khi yêu ngươi, ta liền hiểu, ta đến đây chính là để tìm ngươi, nên bây giờ ta rất biết ơn trời xanh đã cho ta cơ hội này để cho ta gặp được ngươi, nên kiếp này ta sẽ không buông ngươi ra, đời đời kiếp kiếp đều sẽ không buông ngươi ra." ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net