17 PHONG CẢNH ĐẸP DỌC ĐƯỜNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

----------

Phó Vọng Niên nói: "Chúng ta đi từ nơi gần nhất trước, cứ như vậy một đường đến Vinh Đô được không?"

"Được, phu quân không tham gia cuộc thi nấu ăn, cũng không đi xem cuộc thi sao?" Thanh Dao ngửa mặt hơi nóng lên nhìn Phó Vọng Niên.

"Tiểu Dao muốn đi xem không?"

Thanh Dao suy nghĩ, sau đó nói: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy trước kia đã từng nghe nói về cuộc thi nấu ăn này."

"Cuộc thi này không phải vẫn luôn tổ chức sao, nghe qua chuyện này khẳng định rất bình thường!"

Thanh Dao im lặng nhìn phía trước: "Có thể là vậy."

Phó Vọng Niên nghe thấy câu này của Thanh Dao, lại như trầm ngâm nhìn Thanh Dao, hắn nhớ rằng Thanh Dực cũng đã phản đối hắn đi tham gia cuộc thi, trong đó thật sự có nguyên do gì chăng?

Bởi vì không chạy kịp đến nơi trú ngụ, Phó Vọng Niên liền cùng Thanh Dao ở ngoài tìm nơi bằng phẳng chuẩn bị qua đêm.

Thanh Dao là lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài, xung quanh yên tĩnh hơi có vẻ u ám, lúc này trông y có chút sợ hãi.

Bất an nhìn xung quanh vắng vẻ, Thanh Dao nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên lúc này không biết Thanh Dao đang sợ hãi nên nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, bây giờ ngươi chờ ở đây, ta tìm ít nhánh cây đến."

Thanh Dao vội vàng nói: "Ta đi tìm nhánh cây cùng phu quân."

Bấy giờ Phó Vọng Niên mới nhạy bén chú ý đến giọng nói Thanh Dao có chút khác thường, lại thấy mặt Thanh Dao tái đi, mới hiểu hắn hiện tại muốn Thanh Dao qua đêm bên ngoài với hắn, điều này đối với một người vừa đi xa nhà khẳng định là một loại khiêu chiến.

Có hơi tự trách nói: "Vậy tiểu Dao theo ta, chúng ta cùng đi nhặt ít nhánh cây về."

Hai người nhặt ít nhánh cây xung quanh rồi quay về, đoạn thời gian này Thanh Dao luôn không dám rời khỏi bên người Phó Vọng Niên, có những lúc còn bởi vì một ít gió lay cỏ động liền hấp tấp kéo tay áo Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy chỉ cảm thấy đau lòng, đều tại hắn không nghĩ đến Thanh Dao sẽ sợ hãi, vốn muốn đưa Thanh Dao ra ngoài giải sầu, bây giờ lại hại Thanh Dao kinh sợ đi theo hắn.

Sau khi hai người nhặt nhánh cây về, Phó Vọng Niên lấy đồ nhóm lửa ra đốt nhánh cây, ôm Thanh Dao vào trong lòng, sau đó lấy ra một ít lương khô đưa cho Thanh Dao.

Thanh Dao cầm lấy lương khô từ từ cắn một miếng, nuốt xuống hơi khó khăn, Phó Vọng Niên canh ngay đưa bình nước qua, Thanh Dao nhận lấy nhanh chóng uống một hớp.

Phó Vọng Niên lúc này nói: "Đều là ta không tốt, ta nhất thời quên mất ra ngoài có thể sẽ không kịp đến nơi nghỉ lại, bây giờ làm Thanh Dao cùng ta cắm trại ở đây."

Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Là tự ta bằng lòng theo phu quân, chuyện này không liên quan đến phu quân."

Nghe thấy lời như vậy, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn thật sự may mắn biết bao mới sẽ gặp được một phu lang tốt như vậy.

Hai người im lặng ăn xong lương khô, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao ngáp duyên một cái, liền vòng tay qua Thanh Dao, dịu giọng nói: "Tiểu Dao buồn ngủ thì ngủ đi!"

Vùi đầu Thanh Dao vào trước ngực hắn, tuy là thời tiết tháng bảy, Phó Vọng Niên vẫn lấy một cái áo ngoài mỏng qua phủ lên người Thanh Dao, mới hài lòng nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Thanh Dao.

Cho đến khi hô hấp êm dịu truyền đến, Phó Vọng Niên nhìn khuôn mặt ngủ yên giấc, hôn một cái trên mái tóc đen, liền duy trì tư thế như vậy nhắm mắt lại.

Nói thật, Phó Vọng Niên cũng là lần đầu tiên qua đêm ở nơi hoang vắng kiểu này, tuy hắn không sợ đêm khuya như vậy, lại lo lắng đêm khuya thế này có thể gặp phải những chuyện lạ lùng gì hoặc sẽ khiến Thanh Dao sợ hãi hay không.

May mà đêm này trôi qua êm đềm, sáng hôm sau Phó Vọng Niên mới an tâm tiếp tục lên đường.

Bởi vì không trực tiếp đi Vinh Đô, Phó Vọng Niên liền chậm rãi dạo qua thành trấn xung quanh, đến một trấn thì sẽ nghỉ lại một hai ngày, đưa Thanh Dao đi dạo một số nơi vui chơi.

Sau một ngày vội vã lên đường, hai người đến một trấn nhỏ khác, Phó Vọng Niên thở phào nhẹ nhõm, tối nay cuối cùng có thể ngủ ngon, lại nhìn Thanh Dao cũng vẻ mặt mệt mỏi.

Đến một khách điếm thuê một phòng tốt, phân phó tiểu nhị chuẩn bị một ít nước nóng, sau khi giao ngựa cho tiểu nhị, liền cùng Thanh Dao lên phòng.

Trong lòng Phó Vọng Niên cũng có hơi không dễ chịu khi thấy Thanh Dao mệt mỏi như vậy, hắn vẫn chỉ vừa dưỡng cơ thể cho Thanh Dao một khoảng thời gian, bây giờ hai người ra ngoài, hắn đúng là chưa nghĩ kỹ về chuyện này.

Chờ tiểu nhị chuẩn bị nước nóng xong, Phó Vọng Niên nói với Thanh Dao nằm trên giường: "Tiểu Dao, ngâm nước nóng trước, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều."

Thanh Dao đứng dậy, nhất thời quên Phó Vọng Niên cũng ở trong phòng cứ vậy cởi quần áo ra, sau đó muốn leo vào thùng tắm mới phát hiện Phó Vọng Niên, tư thế không lên không xuống ám muội cám dỗ Phó Vọng Niên.

Nhìn thấy thân thể trắng nõn của Thanh Dao hiện ra trước mắt, Phó Vọng Niên lúc này mới từ bỡ ngỡ vừa rồi vội vàng bước tới ôm lấy Thanh Dao, sau đó thả Thanh Dao vào trong thùng tắm.

Thanh Dao thẹn đỏ mặt, muốn xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, ngâm cả người ở trong nước, chỉ chừa một tí bờ vai trắng nõn.

Nhìn Thanh Dao hắt nước lên vai, Phó Vọng Niên nhanh chóng đi thu xếp đồ đạc, bây giờ hai người đều cần nghỉ ngơi tốt, cho nên hắn vẫn không nên bị khiêu khích như vậy thì hơn.

Chờ sau khi Thanh Dao ngâm tắm xong Phó Vọng Niên liền để Thanh Dao nghỉ ngơi tốt, hắn thì cũng ngắm tắm khoan khoái với nước Thanh Dao vừa ngâm qua.

Đi đến bên giường nhìn thấy Thanh Dao đã ngủ, với nét cười ngọt ngào trên mặt, Phó Vọng Niên liền ra khỏi phòng chuẩn bị bữa tối cho Thanh Dao.

Phó Vọng Niên đi đến trước mặt chưởng quỹ của khách điếm, lễ độ nói: "Thân thể phu lang ta không tốt, ta muốn đích thân làm ít đồ ăn cho phu lang ta ăn, không biết có thể mượn nhà bếp của khách điếm để dùng không?"

Chưởng quỹ nhìn Phó Vọng Niên với đôi mắt bén dãi dầu sương gió, vừa nãy cũng nhìn thấy phu lang bên người Phó Vọng Niên, xác thực là kiệt sức, liền nói: "Ngươi đi đi, nói với người trong bếp một tiếng là được."

Phó Vọng Niên cảm kích nói: "Cảm ơn chưởng quỹ." Liền xoay người đi ra sân sau.

Chưởng quỹ nhìn bóng lưng rắn chắc của Phó Vọng Niên, chỉ cảm thấy nam nhân này thật là một người thương phu lang, khen ngợi gật đầu.

Phó Vọng Niên bưng đồ ăn vừa làm xong nhẹ nhàng đi vào phòng, đặt đồ ăn lên bàn, thấy Thanh Dao vẫn nằm trên giường, liền đi đến bên giường đánh thức Thanh Dao.

Thanh Dao mơ hồ thức dậy, mắt còn chưa mở ra đã muốn xuống giường, Phó Vọng Niên vội vàng đỡ Thanh Dao còn đang mơ hồ.

Trong mắt lộ ý cười, Phó Vọng Niên nói: "Tiểu Dao, ăn một ít trước rồi ngủ tiếp."

Nhìn thấy Thanh Dao mơ hồ như vậy, Phó Vọng Niên một đường đỡ Thanh Dao đi đến bên bàn ngồi xuống, rồi cẩn thận xới một chén cơm đưa cho Thanh Dao.

Cho đến khi trên tay chạm đến chén có chút mát lạnh, Thanh Dao mới tỉnh táo, thì nhìn thấy Phó Vọng Niên cười dịu dàng nhìn y, Thanh Dao đột nhiên đỏ mặt, y vừa rồi hình như có hơi mất mặt.

Phó Vọng Niên cười nói: "Nào, mau ăn cơm, nguội sẽ không ngon."

Thanh Dao nghe lời bắt đầu ăn cơm, chỉ ăn một miếng liền dừng động tác, ngước mắt nhìn Phó Vọng Niên: "Đây là phu quân nấu sao?"

Chưa bao giờ nghĩ Thanh Dao có thể nếm ra đồ ăn là hắn nấu nhanh như thế, trong lòng Phó Vọng Niên có chút xúc động: "Ừ, ta sợ Tiểu Dao sẽ không quen với đồ ăn của khách điếm, nào, ăn nhiều chút." Vươn tay gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong chén Thanh Dao.

Nhìn thấy trên bàn đều là món ăn y thích ăn, Thanh Dao vùi đầu vờ ăn cơm, trong lòng lại không biết nên biểu đạt tâm tình của y thế nào, không ngờ ra bên ngoài, phu quân lại vẫn sẽ nấu cho y ăn, chỉ bởi vì sợ y không quen với thức ăn bên ngoài.

Thanh Dao ăn xong ngụm cơm, nhìn Phó Vọng Niên ở đối diện, sau đó vươn tay gắp một khối thịt gà bỏ vào chén cơm của Phó Vọng Niên, nói khẽ: "Phu quân cũng ăn."

Đây là lần đầu tiên Thanh Dao gắp đồ ăn cho hắn, trong mắt Phó Vọng Niên nháy mắt tràn đầy ý cười và thỏa mãn, Thanh Dao thực sự bắt đầu khác rồi! Vui vẻ ăn thịt gà Thanh Dao gắp cho.

Thanh Dao thấy Phó Vọng Niên dường như rất vui vẻ, liền bắt đầu thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên cũng vui vẻ đón lấy.

Bữa cơm như vậy hạ màn dưới tình huống hai người gắp đồ ăn cho nhau.

((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) Buổi tối lúc ngủ, Thanh Dao nằm sấp trước ngực Phó Vọng Niên im lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, y thế mà cảm thấy nghe tiếng tim đập của Phó Vọng Niên như vậy thì rất an tâm, giống như Phó Vọng Niên là trời của y.

Một bàn tay của Phó Vọng Niên đặt trên eo thon của Thanh Dao, nghĩ về chuyện những ngày qua, hỏi: "Tiểu Dao, ngươi có cảm thấy lần du lịch này không vui không?"

Lần du lịch này hai người ở vài đêm bên ngoài, mỗi khi đến lúc đó Thanh Dao sẽ trở nên rất sợ hãi, luôn theo bên người Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy đau lòng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Thanh Dao lại sợ qua đêm bên ngoài như thế, chỉ muốn không để Thanh Dao gặp phải tình huống như vậy nữa.

Thanh Dao lắc đầu, sau đó nói: "Không có, ta cảm thấy rất tốt, trước kia ta chưa đi xa nhà bao giờ, ta rất vui khi có thể ra ngoài lần này, ta chỉ sợ ta sẽ liên lụy phu quân."

"Tại sao sẽ liên lụy ta?"

"Ta luôn không dám một mình khi qua đêm bên ngoài, phu quân phải lo chiếu cố ta, đến khách điếm, phu quân còn phải đi nấu ăn cho ta, kỳ thực ta ăn đồ của khách điếm cũng không sao, phu quân không cần như vậy."

Phó Vọng Niên ôm chặt Thanh Dao, định truyền ấm áp từ hắn sang Thanh Dao có hơi lạnh cóng: "Tiểu Dao, nhìn thấy ngươi sợ qua đêm bên ngoài như thế, ta chỉ cảm thấy đau lòng. Nếu không phải ta chưa suy nghĩ nhiều đã đưa ngươi đi xa, ngươi cũng sẽ không sợ như vậy, ta nấu cho ngươi ăn, đó là chuyện ta luôn muốn làm, nên ngươi không cần tự trách."

Thanh Dao vùi đầu vào trong ngực Phó Vọng Niên, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng là tự ta sợ hãi, tại sao phu quân phải tốt với ta như thế."

Phó Vọng Niên cười mà không nói, hồi lâu sau mới nói: "Bởi vì ngươi đáng được."

Sáng sớm hôm sau, Phó Vọng Niên dẫn Thanh Dao dạo một ngày quanh trấn nhỏ, không khác mấy với trấn Hoa Dương, trấn nhỏ này cũng không có gì đặc biệt hấp dẫn, ngày kế hai người liền rời khỏi trấn nhỏ.

Sau thời gian một vài ngày, cuối cùng hai người đã đến một trong những thành thị có tiếng của vương triều Vinh Hoa———Trớ Châu.

Trớ Châu vốn tên gốc là Chu Châu, là một thành thị gần biển.

Gần biển thì chủ yếu đánh cá kiếm sống, nhiều thuyền cá trên biển..

Có nhiều nguồn tài nguyên phong phú trong biển, đủ các loại nghêu sò ốc hến, cá, rong biển.

Một thành thị như vậy chắc chắn là một nơi đầu mối hải sản, trong khách điếm, trong tửu lâu, cả hàng quán nhỏ ven đường đều là không tách rời hải sản.

Có lẽ là bởi vì chính sách đánh bắt triều đình ban ra, mỗi khi đến thời kỳ cá sinh sôi, tàu đánh cá trên biển bớt đi rất nhiều.

Đương nhiên trên đời này không có chuyện có thể tuyệt đối ngăn chặn tận gốc, nơi này cũng không ít những kẻ muốn thu được một khoản tiền vào mùa cá sinh sôi mà lén xuống biển.

Đương nhiên tất cả ở trên đều không liên quan đến hai người, Phó Vọng Niên và Thanh Dao đến Trớ Châu cũng chỉ đến du ngoạn mà thôi, nên cũng không để tâm đến mấy chuyện đánh bắt đó.

Ngày đầu tiên hai người đến Trớ Châu tìm ngay một gian phòng tốt ngủ một giấc ngon lành.

Ngày kế, thì dẫn Thanh Dao dạo phố, quyết định phải thưởng thức hải sản ở Trớ Châu đầu mối hải sản này một phen.

Hai người đến trước một quầy hàng nhỏ, hai người bán hàng xem ra là một cặp phu phu, chỉ thấy á nam kia cười mời chào hai người.

Mà nam nhân bộ dáng mày rậm mắt to kia thì cục mịch nói: "Có vẻ như hai vị lần đầu tiên đến Trớ Châu, muốn ăn món gì?"

Phó Vọng Niên nói: "Vị đại ca này nhìn người rất chuẩn, ta và phu lang đúng là lần đầu tiên đến Trớ Châu, cũng không biết có gì ngon, không biết đại ca có món gì tiến cử?"

Nam nhân nói: "Tôm hùm cay thế nào, tuy thời tiết nóng nực, nhưng vị cay này làm vừa miệng."

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, hỏi: "Tiểu Dao muốn ăn món này không?"

Thanh Dao nhìn tôm hùm trên chảo lớn trước mặt nam nhân kia, mùi cay không ngừng tỏa ra từ đó, liền gật đầu với Phó Vọng Niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net