18 CẢNH TRỚ CHÂU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: MỘC DAO

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

Nhìn thấy Thanh Dao gật đầu, nam nhân liền bắt đầu chuẩn bị xong phần tôm hùm cay cho hai người, nhanh nhẹn gỡ bỏ vỏ tôm hùm nặng một cân (500g), sau đó trộn với nước sốt cay đặc chế, đặt trước mặt hai người.

"Được rồi, hai vị ăn thong thả, nếu ngon thì ăn nhiều chút."

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao cứ nhìn chằm chằm vào thịt tôm nhưng không động thủ, liền gắp một miếng lên đưa đến bên môi Thanh Dao.

Thanh Dao bị hấp dẫn bởi mùi thơm của thịt tôm không phát hiện hai người bây giờ đang ở trên đường lớn, há miệng ăn thịt tôm Phó Vọng Niên đưa tới.

Thanh Dao chỉ cảm thấy thịt tôm thơm ngon, mà vị cay thì cay vừa phải như lão bản quầy hàng nhỏ nói, thịt tôm mềm mịn có vị cay nhàn nhạt vào miệng khiến người như bị nghiện.

"Phu quân, thịt tôm này rất ngon." Chưa bao giờ ăn hải sản ngon như vậy, Thanh Dao nuốt thịt tôm xuống rồi khẩn cấp chia sẻ hương vị y vừa ăn được với Phó Vọng Niên.

Chờ phản ứng lại, y đã gắp một miếng thịt tôm đưa đến bên môi Phó Vọng Niên, mà Phó Vọng Niên lúc này đang cười mỉm nhai thịt tôm.

Đỏ mặt nhìn trái phải hai vòng, khi phát hiện không có ai chú ý bên này, Thanh Dao mới thở phào nhẹ nhõm, đều tại y nhất thời hưng phấn quên mất bây giờ đang ở ngoài đường.

Phó Vọng Niên cười nuốt thịt tôm trong miệng xuống nói: "Xác thực rất ngon, Tiểu Dao thích ăn thì ăn nhiều chút."

Hai người chậm rãi ăn sạch sẽ phần tôm hùm này, phu lang quầy hàng nhỏ thấy hai người đã ăn xong tôm hùm, hỏi: "Hai vị còn muốn ăn gì khác không?"

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, Thanh Dao lắc đầu, y còn muốn đi xem những chỗ khác.

Phó Vọng Niên nói: "Không cần nữa, thanh toán trước đi!"

Sau khi thanh toán xong, liền dẫn Thanh Dao tiếp tục dạo phố, lúc này Thanh Dao đang hưng phấn nhìn đủ loại hàng quán.

Nhìn thấy Thanh Dao vui vẻ như vậy, Phó Vọng Niên liền mỉm cười thưởng thức cảnh đẹp thanh thản dễ chịu như vậy.

Khi về phòng Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao đang chuẩn bị mặc quần áo sau khi tắm, Thanh Dao nhất thời không ngờ Phó Vọng Niên sẽ đi vào lúc này, động tác mặc quần áo cứng đờ.

Cho đến khi có ánh mắt hừng hực nhìn về phía y, Thanh Dao mới vội vàng động tay muốn thắt dây lưng, nhưng lại rơi vào một vòng tay ấm áp rực cháy.

Đôi tay cách quần áo bức thiết vuốt ve trên lưng Thanh Dao, đôi môi thì ngậm lấy môi mọng nước vì vừa tắm rửa xong của Thanh Dao, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu đồng loạt tụ tập ở bụng dưới, thời gian ngắn ngủi nó đã dựng đứng.

Dùng giọng trầm khàn hỏi: "Tiểu Dao, ta muốn ngươi, được không?"

Mấy ngày nay luôn qua đêm bên ngoài, hắn chỉ lo lắng cho Thanh Dao, nên luôn không làm chuyện thân mật với Thanh Dao.

Vào phòng liền nhìn thấy một màn mỹ nhân xuất dục đồ (vừa tắm bước ra) khiến người huyết mạch phun trào, hắn chỉ cảm thấy dục vọng nhẫn nhịn mấy ngày của hắn cứ vậy trồi lên mặt nước.

Môi đỏ mềm mại bị Phó Vọng Niên không ngừng gặm cắn, ở bụng thì bị một thứ nóng rực to lớn chỉa vào, đầu lưỡi bị Phó Vọng Niên quấn lấy không động đậy được, Thanh Dao chỉ có thể gật đầu nhẹ.

Được Thanh Dao đồng ý, Phó Vọng Niên bế Thanh Dao lên đặt lên giường, đôi tay cấp thiết cởi bỏ quần áo của hai người, lúc cả hai trần truồng đối nhau, Thanh Dao thẹn đỏ mặt, đôi mắt có vẻ e lệ rụt rè vì nụ hôn nhiệt tình của hai người, Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên sao có thể nhịn được.

Rất lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ không kiềm nén được, tiếng thở dốc nũng nịu xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân, hơi thở ám muội từ từ lan tỏa cả phòng.

Tiểu nhị rất tự nhiên không lạ gì đi ngang hành lang ngoài phòng, trong lòng lại nhớ đến mỹ kiều lang trong nhà, ai nói nghe góc tường mà hay, gã lại cảm thấy nghe góc tường thật là việc mệt người.

Sau khi mây mưa dừng lại, Phó Vọng Niên nhìn ra giường lộn xộn không chịu nổi trên giường, dấu vết đỏ hồng và những vết trắng đục trên người Thanh Dao, đột nhiên cảm thấy thì ra ở bên ngoài cũng rất kích thích.

Đương nhiên hắn không dám nói với Thanh Dao chuyện này, nếu để Thanh Dao biết chuyện này, có lẽ về sau Thanh Dao không cho hắn chạm vào.

Trên mặt Thanh Dao mang vẻ mệt mỏi không che đậy được, Phó Vọng Niên thương yêu hôn lên mái tóc đen tuyền, sau đó đứng lên bảo tiểu nhị lấy nước nóng và chăn đệm mới.

May mà tiểu nhị vẻ mặt bình thường đưa những thứ Phó Vọng Niên cần, nhưng Phó Vọng Niên cũng biết tiểu nhị khẳng định biết chuyện hai người vừa làm.

Hắn thì không cảm thấy có gì xấu hổ, nhưng sợ Thanh Dao biết chuyện của hai người bị người ngoài nghe được. Có điều nhìn thấy vẻ mặt rất tự nhiên của tiểu nhị, Phó Vọng Niên cũng yên tâm hơn.

Ôm Thanh Dao vào thùng tắm, nhìn thấy dấu vết lưu lại bên trên, Phó Vọng Niên cảm thấy rất thỏa mãn, vươn tay đến nơi tư mật hơi sưng phía sau của Thanh Dao, từ từ làm chất lỏng sót lại trong cơ thể chảy ra, Thanh Dao nhíu đôi mày thanh tú, bất an nhúc nhích cơ thể.

Phó Vọng Niên ghé vào tai Thanh Dao, khẽ nói: "Không sao, Thanh Dao ngủ ngoan nào."

Liền thấy đôi mày thanh tú của Thanh Dao từ từ giãn ra, tựa đầu vào người Phó Vọng Niên lại ngủ say sưa.

Sau khi Phó Vọng Niên xác định chất lỏng sót lại trong cơ thể Thanh Dao đã thanh lý sạch sẽ, liền bế Thanh Dao ra khỏi thùng tắm, lau sạch nước trên người hai người, sau đó ôm Thanh Dao trở lại giường rồi ôm nhau ngủ.

((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) Giờ này đang lúc mặt trời lên cao, những tàu thuyền đánh cá đang lênh đênh trên biển khơi, ngư dân hoặc gào to, hoặc hát vang.

Trên bờ biển cũng có rất nhiều người, có ngư dân cũng có du khách bình thường, nhất thời có vẻ nhộn nhịp lạ thường.

Thanh Dao đi ở phía trước hưng phấn nhặt vỏ sò, xoay người hô lớn với Phó Vọng Niên: "Phu quân, ngươi xem, vỏ sò này đẹp lắm!"

Đôi mắt sáng ngời ý cười, trên mặt cười rạng rỡ hơn, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy Thanh Dao như vậy mới phù hợp lứa tuổi của y.

Y vốn nên là một nam nhi trẻ tuổi vui vẻ như vậy, Phó Vọng Niên cũng không muốn nhắc đến nữa những chuyện đã qua nữa, chỉ hi vọng có thể thấy Thanh Dao vui vẻ như vậy.

Cười chạy đến trước mặt Thanh Dao, sau đó nhấc bổng Thanh Dao lên xoay vài vòng, Thanh Dao cười ha hả vui tươi vì hành động đột ngột này.

Tuy rất vui, nhưng sau vài vòng xoay y cũng cảm thấy đầu hơi choáng váng, liền nói với Phó Vọng Niên: "Phu quân, dừng lại, ta có hơi chóng mặt."

Người xung quanh nhìn thấy hành động kinh thế hãi tục của hai người, đều mở to mắt nhìn đôi phu phu này, chỉ cảm thấy đôi phu phu này thật là táo bạo.

Phó Vọng Niên không để ý ánh mắt của người khác, sau khi xoay xong vòng cuối ôm Thanh Dao ở trong lòng, sau đó thuận thế ngã trên bãi cát, Thanh Dao thì nằm sấp trên người hắn.

Có cái đệm mềm Phó Vọng Niên đương nhiên Thanh Dao không bị sao cả, lại lo lắng nhìn Phó Vọng Niên: "Phu quân, ngươi không sao chứ!"

Thấy vẻ lo lắng trong mắt Thanh Dao, trong lòng Phó Vọng Niên đột nhiên có một ý nghĩ, hơi đau đớn nói: "Lưng rất đau, có điều nếu tiểu Dao hôn vi phu thì sẽ không đau nữa."

Thấy Phó Vọng Niên dường như hơi đau đớn thật, Thanh Dao nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng in một cái hôn lên gương mặt cương nghị của Phó Vọng Niên, rồi lại nhìn chung quanh, phát hiện không có ai nhìn sang đây mới thở phào.

Tuy trong lòng đã cảm thấy vui vẻ vì sự chủ động của Thanh Dao, Phó Vọng Niên vẫn vẻ mặt đau đớn: "Tiểu Dao, ngày thường vi phu không hôn ngươi như vậy."

Thanh Dao nghĩ đến ngày thường, y đều sẽ toàn thân vô lực khi Phó Vọng Niên hôn y, nhưng dường như y không biết hôn như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Phó Vọng Niên, liều một phen, y hôn Phó Vọng Niên theo cách Phó Vọng Niên hôn y.

Thanh Dao hôn rất trúc trắc, lại khiến Phó Vọng Niên cảm thấy vô cùng say mê, chuyển bị động thành chủ động cuốn lấy đầu lưỡi của Thanh Dao, hai tay ôm lấy đầu Thanh Dao.

Tay áo rộng che đi động tác của hai người lúc này, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ là hai người ôm nhau, cho đến sau khi thỏa mãn mới lưu luyến không rời buông Thanh Dao ra.

Ngại ngùng trừng Phó Vọng Niên, họ lại làm ra chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt, nếu bị người khác nhìn thấy thật không biết người khác nói họ thế nào.

Mà người bị mắt phượng trừng lại cười thỏa mãn, khiến Thanh Dao đành phải thu lại ánh mắt trừng người, giãy dụa muốn đứng dậy, lúc này cũng nhớ đến cảnh Phó Vọng Niên ngã vừa rồi.

Lo lắng nhìn Phó Vọng Niên: "Phu quân, lưng ngươi có phải rất đau không?"

Thanh Dao lo lắng mở đôi mắt long lanh nhìn, Phó Vọng Niên cười nói: "Không phải đã nói sao? Chỉ cần tiểu Dao hôn vi phu, thì sẽ không cảm thấy đau nữa, giờ đúng là không đau nữa."

Đỡ Thanh Dao ngồi dậy, Phó Vọng Niên cử động tay chân để Thanh Dao biết hắn thật sự không sao, nhìn thấy tay chân Phó Vọng Niên linh hoạt như thường, Thanh Dao không còn lo lắng nữa.

Nâng vỏ sò trên tay như bảo bối ở trước mắt Phó Vọng Niên, vui vẻ nói: "Phu quân xem vỏ sò này, có phải đẹp lắm không?"

Phó Vọng Niên nhìn vỏ sò sặc sỡ sáng lóa trước mắt, lại nhìn nụ cười trên mặt Thanh Dao, khẽ cười nói: "Ừ, đẹp lắm, không bằng chúng ta nhặt nó, đến lúc đó đặt trong phòng."

Liền thấy trên mặt Thanh Dao càng như nở hoa, hưng phấn gật đầu nhỏ, miệng còn không ngừng nói: "Được, được ạ, vậy chúng ta nhặt thêm một ít."

Động tác bò dậy nhanh chóng, sau đó đi tìm kiếm vỏ sò đẹp, Phó Vọng Niên cũng đứng dậy theo, ôn nhu theo sau Thanh Dao.

Hắn không ngờ mình lại làm những chuyện ngây thơ này, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Thanh Dao, hắn lại cảm thấy đây là chuyện bình thường biết bao, giống như vì người mình yêu, chuyện không phù hợp tuổi đều mang một ý nghĩa khác.

Hai người chơi mãi đến khi đói bụng mới biết là đã giờ ngọ, Phó Vọng Niên giúp Thanh Dao phủi cát dính trên quần áo, hỏi: "Hôm nay chơi vui không?"

Tùy ý Phó Vọng Niên phủi cát giúp y, trên tay lại cầm mấy vỏ sò đẹp, Thanh Dao gật đầu: "Vui, ta chưa từng thấy biển lớn và vỏ sò đẹp như vậy."

Nhìn Phó Vọng Niên, rồi đỏ mặt nói: "Cảm ơn phu quân đưa ta đến đây chơi."

Phó Vọng Niên lại cười vuốt tóc Thanh Dao: "Ngốc, ngươi là phu lang của ta, đương nhiên ta hi vọng có thể đưa ngươi đi chơi nhiều nơi khác nhau. Được rồi, chắc đã đói bụng! Chúng ta về ăn cơm trước, ngủ trưa một lúc rồi lại xem đi đâu chơi."

Nói vừa xong, bụng hai người trái lại rất không chịu thua kém trước sau kêu vang, Thanh Dao thẹn đỏ mặt, Phó Vọng Niên thì cười nắm tay Thanh Dao, hai người liền như vậy rời khỏi bờ biển.

Về đến khách điếm đang muốn gọi người chuẩn bị một ít đồ ăn mang lên phòng, Thanh Dao lại kéo tay áo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, lúc này Thanh Dao nói khẽ: "Phu quân, chúng ta.....chúng ta cũng ăn ở đây một lần được không?"

Y chưa từng ăn cơm ở khách điếm bao giờ, mà lần này ra ngoài với Phó Vọng Niên, hai người đều là ăn ở trong phòng, nên Thanh Dao muốn thể nghiệm một chút cảm giác ăn cơm ở sảnh.

Nghe thấy yêu cầu của Thanh Dao, Phó Vọng Niên cười nói: "Vậy thì nghe Tiểu Dao, chúng ta sẽ ăn ở sảnh."

Lên tầng hai tìm một vị trí sát cửa sổ, gọi vài món xong Phó Vọng Niên quay lại nhìn Thanh Dao.

Lúc này Thanh Dao đang ló đầu ra nhìn cảnh náo nhiệt trên đường phố, mắt phượng chuyển động không ngừng theo dòng người qua lại như không biết dừng.

Phó Vọng Niên thấy cũng chỉ cười mà không nói, sự dịu dàng trong mắt chỉ khiến những á nam bàn bên hâm mộ nhìn Thanh Dao.

Sau khi thức ăn dọn lên bàn, Thanh Dao vẫn hưng phấn nhìn bên ngoài, Phó Vọng Niên nhắc nhở Thanh Dao: "Tiểu Dao, ăn cơm trước, quên vừa rồi bụng réo à."

Thanh Dao quay đầu trừng Phó Vọng Niên, chính phu quân cũng bụng réo, sao nói cứ như chỉ có y rất muốn ăn ấy.

Tâm tư dễ hiểu như thế, Phó Vọng Niên làm sao lại không hiểu, nhưng cũng không bóc trần Thanh Dao, xới chén cơm cho hai người, sau đó thúc giục Thanh Dao mau ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net