20 ĐI VINH ĐÔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

Lúc buổi tối ngủ, lần đầu tiên Thanh Dao tự động chun vào trong lòng Phó Vọng Niên.

Ngẩng đầu lên nhìn cằm của Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên thì thuận tay ôm vòng eo gầy của Thanh Dao, trong lòng lại cười thoải mái.

Thấy Thanh Dao như có điều gì muốn nói, liền hỏi: "Tiểu Dao có điều gì muốn nói với vi phu?"

Thanh Dao gật đầu, sau đó nói: "Phu quân, công thức đó thật sự có thể bán được nhiều bạc như thế sao?"

Phó Vọng Niên ngẫm nghĩ một hồi mới nói: "Theo ta thấy, kê lên thêm hẳn cũng có thể bán được, chỉ là ta không rõ những công thức này rốt cuộc đáng giá bao nhiêu, cũng bèn không mặc cả với họ nữa."

"Vậy những công thức này chính là cách làm phu quân nghiên cứu ra sao?"

"Ừ, là ta nghiên cứu ra bao năm qua, nhưng đây chỉ là hai trong số những món ăn thông thường thôi, phỏng chừng vì hải sản ở đây không có cách nấu như thế, Liên quản sự mới sẽ bằng lòng ra giá này để mua."

"Vậy về sau phu quân làm đầu bếp có phải không thể làm hai món này không."

"Theo lý thì là như thế, nhưng nếu ta nấu cho chúng ta ăn thì không vấn đề, Tiểu Dao muốn ăn không?"

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, sau đó gật đầu, y chưa ăn hải sản bao giờ, đến đây đã ăn được một ít, nhưng y vẫn muốn ăn món Phó Vọng Niên làm.

Phó Vọng Niên vươn tay xoa má mềm mịn của Thanh Dao, sau đó cười nói: "Chờ hôm nào đó ta sẽ làm các món hải sản ngon cho Thanh Dao ăn, hôm nay chúng ta đã nói đó là công thức người khác cho, nên hiện tại cũng không thể nấu ở đây, nếu không thì có thể sẽ chuốc lấy phiền toái."

Lúc đầu Phó Vọng Niên nói là công thức người khác cho là có nguyên nhân, hắn không muốn để người khác biết đây là công thức hắn nghiên cứu ra, này cũng tốt hơn cho tương lai.

Vốn cùng Thanh Dao ra ngoài là muốn đưa Thanh Dao đi chơi cho vui, nếu vì chuyện nấu nướng này chuốc lấy phiền toái thì không phải chuyện hắn mong muốn.

Thanh Dao vùi mặt vào trước ngực Phó Vọng Niên, hỏi: "Vậy có phải chúng ta có thể tiếp tục đi du ngoạn không?"

"Ừ, Tiểu Dao có nơi nào muốn đi không?" Vỗ nhẹ lưng Thanh Dao, có chút giống như dỗ em bé ngủ, Phó Vọng Niên lại làm một cách tự nhiên.

"Vậy chúng ta đi Vinh Đô được không?"

"Nghe theo Tiểu Dao, chúng ta đi Vinh Đô." Một suy nghĩ sâu xa chợt tràn lên đôi mắt sắc bén của Phó Vọng Niên, nhưng ẩn đi trong nháy mắt

"A cha, cha, mọi người ở đâu, ca ca, đệ muốn cha....." Nửa đêm vang lên từng tiếng nói mê.

Phó Vọng Niên tỉnh dậy nghe thấy tiếng Thanh Dao khóc gọi muốn a cha và cha, nhíu cặp mày tuấn tú, chuyện này thật sự rất không bình thường.

Ôm lấy Thanh Dao nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Dao, không sao, không sao, ngoan, ngủ ngoan."

"Ta muốn a cha, ta muốn cha....." Tiếng nức nở không ngừng truyền đến, Thanh Dao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phó Vọng Niên đau lòng ôm Thanh Dao, không ngừng dỗ dành: "Ngoan, a cha ở đây!"

Bàn tay to lớn dày ấm vỗ nhẹ trên lưng Thanh Dao, trong lòng lại toát ra rất nhiều nghi vấn.

Chuyện này xem ra đúng là có tí ẩn tình, nghĩ đến lúc đầu Thanh Dực phản đối hắn đi tham gia cuộc thi nấu ăn, trưa nay Thanh Dao lại bởi vì một số lời nói mà thất thần, cộng thêm lời nói mê đột ngột này càng làm Phó Vọng Niên cảm thấy chuyện này có điều quái lạ.

Dỗ một hồi lâu, Thanh Dao mới từ từ ngừng nức nở, Phó Vọng Niên lại để chuyện này trong lòng.

Cùng lúc hắn cũng biết, Thanh Dực khẳng định biết ẩn tình của chuyện này, mà Thanh Dao có thể là không biết, hoặc là đã quên chăng?

Ngày kế, Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh chỉnh đốn bọc hành lý, xem ra Thanh Dao không biết chuyện nói mê tối qua.

Hai người xách bọc hành lý rời khỏi khách điếm, chờ tiểu nhị dắt xe ngựa đến, bỏ hành lý lên xe liền chuẩn bị rời khỏi Trớ Châu.

Liên quản sự của khách điếm lại đến trước mặt hai người, đôi mắt Liên quản sự nhìn Thanh Dao trước tiên sau đó lại nhìn Phó Vọng Niên nói: "Công tử đi bây giờ, chuyện về công thức....."

"Liên quản sự yên tâm, đã bán cho ngài rồi thì ta sẽ không bán cho người khác nữa, tuy ta không phải người làm ăn, nhưng cũng hiểu đạo lý trung thực."

"Vậy thì ta yên tâm, vị này là phu lang của công tử!" Mắt lại nhìn Thanh Dao, nhưng trong lòng thật sự có hơinghi vấn.

"Tất nhiên là phu lang của Phó mỗ, không biết Liên quản sự có chuyện gì?" Phó Vọng Niên lòng sinh không vui, Liên quản sự này trông cũng gần 50 đi, sao cứ nhìn Thanh Dao.

Nhìn ra biểu cảm trên mặt Phó Vọng Niên, Liên quản sự cười lúng túng, cũng phải, ông cứ nhìn phu lang người ta như vậy, người ta không hoài nghi ông mới lạ, bènnói: "Công tử chớ nghĩ nhiều, Liên mỗ chỉ là cảm thấy lệnh phu lang có hơi quen mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc đã gặp qua ở đâu mà thôi."

Hóa ra là vì nguyên nhân này, Phó Vọng Niên cũng nhẹ nhõm, nếu như vậy ngược lại có vẻ hắn có chút không đúng: "Vậy Phó mỗ đắc tội quá, bọn ta còn phải lên đường, không tiện nán lâu, xin cáo từ."

Đỡ Thanh Dao lên xe ngựa, Phó Vọng Niên lên xe liền đánh xe ngựa rời đi, lại thấy Thanh Dao xoay đầu nhìn về phía khách điếm.

Phó Vọng Niên hỏi: "Tiểu Dao, sao thế?"

Thanh Dao xoay đầu lại, lơ đãng nói: "Không có gì."

Y không biết làm thế nào để nói với Phó Vọng Niên rằng y dường như cảm thấy rất quen thuộc với vị Liên quản sự vừa rồi.

Khi gặp lần đầu y chỉ cảm thấy đó là ảo giác của mình, nhưng khi tạm biệt vừa rồi, y lại luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, giống như trước kia hai người đã từng gặp.

Liên quản sự tâm sự nặng nề về nhà, một á nam trung niên hiền lành ra đón, nhìn thấy phu quân nhà mình dáng vẻ tâm sự nặng nề, liền hỏi: "Phu quân, sao như có tâm sự?"

Liên quản sự nhìn phu lang luôn bầu bạn bên người, tóc đen nhánh năm đó hiện giờ cũng thêm vài sợi bạc, thương yêu ôm lấy người nọ: "Liên nhi, hôm nay ta nhìn thấy một người, cảm thấy rất thân quen."

Á nam trung niên tên Liên nhi đột nhiên xúc động nhìn Liên quản sự, nôn nóng hỏi: "Có phải bọn nhỏ không?"

Liên quản sự lắc đầu: "Ta không biết, á nam kia dường như không nhận biết ta, luôn yên lặng theo bên người phu quân của y, ta đã nói vài lời thăm dò, thần sắc của hai người cũng không hề biến hóa."

Liên nhi đột nhiên đỏ hốc mắt, Liên quản sự vội an ủi: "Liên nhi đừng lo lắng, tin tưởng bọn nhỏ nhất định sẽ không sao, chúng ta còn phải chờ đoàn tụ với bọn nhỏ!"

Càng an ủi Liên nhi lại càng không kiềm được, nhào vào trong ngực Liên quản sự bật khóc, Liên quản sự thương yêu tùy ý phu lang, đã bao nhiêu năm rồi, cũng thật khó cho y.

Sau hai ngày hành trình Phó Vọng Niên và Thanh Dao cuối cùng đến được Vinh Đô, vừa bước vào cổng thành họ liền cảm thấy Vinh Đô quả thật là khác biệt, dù là nhừng tòa nhà cao san sát nhau hai bên đường lớn, hay những tốp người tới lui trên đường lớn đều là nơi khác không sánh được.

Mà Thanh Dao thì đã xuống xe ngựa từ nãy giờ, theo bên người Phó Vọng Niên lặng im nhìn cảnh phồn hoa náo nhiệt này, thỉnh thoảng sẽ ngạc nhiên nhìn vài thứ lạ kỳ, rồi lại thu ánh mắt về.

Lần này Phó Vọng Niên lại không trực tiếp tìm khách điếm, mà thay vào đó tìm một vài chỗ cư trú như nhà trọ, đều là biết được có nơi thế này khi ở Trớ Châu.

Hai người đã thương lượng xong, dù sao là muốn đến Vinh Đô xem cuộc thi nấu ăn, việc này sẽ mất một khoảng thời gian nên thuê nhà có lợi nhất.

Bởi vì vấn đề tiền bạc, lần này Thanh Dao lại tính mỗi khoản thu chi, Phó Vọng Niên cảm thấy Thanh Dao trái lại dùng đến bản lĩnh lúc làm việc của y.

Tuy không quan tâm lắm đến chuyện tiền nong, nhưng hắn cũng cảm thấy nếu thuê nhà, hắn có thể tiếp tục bồi bổ cho Thanh Dao, thuận tiện hơn nhiều so với ở khách điếm, nên cũng đồng ý đề nghị của Thanh Dao.

"Vậy thì cảm tạ Lý đại ca, chúng ta tạm thời cũng chưa biết ở bao lâu, nán lại ít thời gian trước rồi tính." Phó Vọng Niên lúc này đang cảm tạ nam nhân cho hắn thuê nhà.

Nam nhân được gọi là Lý đại ca cởi mở cười nói: "Này có gì mà tạ, vậy hai người nghỉ ngơi trước, có chuyện gì cứ nói với người kia nhà ta, giờ ta còn phải chuẩn bị đi làm!"

"Chúng ta biết rồi, vậy không tiễn Lý đại ca, Lý đại ca đi thong thả."

"Được được, không cần tiễn, ta đi trước."

Lúc Phó Vọng Niên quay về nhà, Thanh Dao đang đánh giá căn nhà, nhà tuy đơn giản, nhưng đồ nên có đều không thiếu, cũng hài lòng gật đầu, nhìn thấy Phó Vọng Niên đi vào, liền nói: "Phu quân cảm thấy nơi này được chứ!"

Nâng mắt nhìn quanh, và nói: "Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ."

Thanh Dao nhàn nhạt liếc Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhìn thấy cái liếc ấy, hỏi: "Tiểu Dao, ngươi nói xem cái ánh mắt vừa rồi của ngươi là ý gì?"

Thanh Dao nói: "Là ý rất bất ngờ phu quân lại nói ra câu như vậy."

"Là thật, không gạt ta?"

"Sao ta phải gạt phu quân, lại không có kẹo ăn."

"Tiểu Dao muốn ăn kẹo, không nói sớm ta mua thêm ít kẹo cho Tiểu Dao ăn."

Thanh Dao không trả lời, sao y cảm thấy lời này nói ngày càng đi xa chính sự!

"Ọe...." Trong xe vọng ra tiếng nôn khan, Thanh Dực quay đầu lo lắng hỏi: "Tiểu Hiên, chúng ta nghỉ ngơi một lát trước."

Thanh Dực từ từ dừng xe ngựa, sau đó bế Lan Hiên xuống, rồi lại bế hai đứa nhỏ xuống, cả nhà chụm lại ngồi nghỉ ngơi.

Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Lan Hiên, Thanh Dực tự trách nói: "Đều là ta không tốt, nếu không phải vì ta, Tiểu Hiên cũng sẽ không khó chịu như vậy."

Lan Hiên yếu ớt nói: "Không liên quan đến phu quân, chúng ta vốn không biết chuyện này, hơn nữa chuyện của tiểu Dao cũng không chậm trễ được, chúng ta nghỉ ngơi khỏe rồi tiếp tục lên đường!"

Tuy hai đứa nhỏ ngày thường rất nghịch ngợm, nhưng đến lúc này lại rất hiểu chuyện, cha mang thai tiểu bảo bảo, bọn nó phải ngoan ngoãn, hơn nữa bọn nó còn phải tìm thúc thúc, càng không thể làm a cha và cha lo lắng.

Thanh Dực một tay vỗ nhẹ lưng Lan Hiên, một tay xoa vuốt phần bụng còn chưa nhô ra của y, nói: "Bảo bảo ngoan, đừng giày vò cha con, nếu không chờ bảo bảo ra đời, a cha không dẫn bảo bảo đi chơi đâu đấy."

Vì lời nói của Thanh Dực, khuôn mặt nhợt nhạt của Lan Hiên nhuộm lên lớp hồng nhạt, thẹn đỏ mặt nói: "Bảo bảo còn bé tí, sao có thể biết phu quân đang nói gì!"

Nói xong lại cảm thấy có hơi khó chịu, xoay đầu đi nôn khan một hồi tiếp, khuôn mặt vừa mới ửng hồng lại thành ra trắng bệch.

Thanh Dực vội vàng lục bọc đồ, tìm ra một gói ô mai, lấy một viên bỏ vào miệng Lan Hiên, lo lắng nói: "Đỡ hơn chưa?"

Vị ô mai trong miệng từ từ tan ra, dạ dày vừa rồi còn cảm thấy khó chịu đột nhiên đỡ hơn hẳn, Lan Hiên lúc này mới nói: "Đỡ hơn rồi, ta muốn ăn thêm."

Nhìn thấy sắc mặt Lan Hiên xác thực tốt hơn nhiều, Thanh Dực nhanh chóng lấy ra một viên khác đút cho Lan Hiên, lại nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng thèm chảy nước miếng, cũng nhét cho mỗi đứa một viên.

Hai huynh đệ ăn ô mai, biểu cảm y nhau, đồng thanh nói: "Chua quá."

Bọn nó thấy cha thích ăn như thế làm cứ tưởng rất ngon, nhưng không ngờ lại chua như thế.

Thanh Dực lấy ra một bao kẹo đưa cho hai huynh đệ, cười nói: "Ai bảo hai đứa thèm, ô mai này cũng chỉ cha hai đứa ăn nổi."

Lan Hiên lúc này dễ chịu hơn nhiều, hỏi: "Phu quân, ngươi nghĩ hai người Tiểu Dao hiện tại đã đến Vinh Đô chưa?"

Thanh Dực để Lan Hiên dựa vào vai anh, sau đó nói: "Chắc đã đến, đều tại ta không tốt, nhất thời bất cẩn quên bảo đệ phu đừng đi Vinh Đô."

Lan Hiên yên lặng nhìn Thanh Dực, y cũng không hiểu lắm tại sao Thanh Dực phản đối Thanh Dao đi Vinh Đô như thế.

Bao năm qua cũng là lần này y mới biết thì ra Thanh Dực có chuyện giấu kín trong lòng, nhưng y lại muốn để Thanh Dực tự mình nói cho y biết.

Im lặng nhìn Lan Hiên, Thanh Dực cảm thấy bao năm qua, anh thật là may mắn khi có thể cưới được một phu lang tốt như Lan Hiên.

Nhưng anh vẫn có chuyện giấu Tiểu Hiên, mà lần này còn dẫn Tiểu Hiên và hai nhi tử đi xa nhà, cũng ra khỏi nhà rồi mới biết Tiểu Hiên đã mang thai, anh chỉ cảm thấy tự trách.

Nhìn phu lang vẫn luôn một lòng bên mình, Thanh Dực nhẹ nhàng thở dài: "Tiểu Hiên, để ta kể ngươi nghe về quá khứ của ta và Tiểu Dao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net