28 ẨN TÌNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

28 ẨN TÌNH

Phó Vọng Niên và Thanh Dao đi bộ chậm hơn một chút vì Thanh Dao đang mang thai, lúc hai người đến sân thi đấu, quanh sân thi đấu đã đông nghịt người.

Quanh người đều đang nhốn nháo, Phó Vọng Niên nhìn quanh lại không tìm được vị trí tốt, lông mày hơi nhúc nhích, không khỏi nhìn lướt chỗ đại biểu của Kim Ngọc Đường một phen.

Vẫn là nam nhân trung niên thấy lần trước ngồi ở đó, lão ta dường như cũng đang tìm kiếm ai đó, ngước mắt nhìn xunh quanh một lượt. Phó Vọng Niên quay đầu lại, sau đó dẫn Thanh Dao quẹo vào một góc.

Thanh Dao tưởng hắn đã tìm được vị trí, im lặng theo hắn đến một góc khác. Hai người vừa đi, tầm mắt của nam nhân nọ liền rơi đến bên này, sau đó lại dời qua bên khác.

"Ở đây nhìn thấy không?" Phó Vọng Niên nhìn thấy góc này đã không thấy được chỗ đại biểu kia, mới dừng bước chân.

Thanh Dao không trả lời, mà có hơi ngây ra, Phó Vọng Niên nghi hoặc nhìn y, lại thấy y nhìn một chỗ ngây người, liền nhìn theo tầm mắt y.

Thanh Dao lúc này nói: "Phu quân, ta vừa nãy hình như nhìn thấy ca ca."

Phó Vọng Niên quay đầu, hắn không nhìn thấy người quen, lại không biết có phải Thanh Dao nhìn lầm không.

"Tiểu Dao có phải nhìn lầm không, sao ta không nhìn thấy."

Thanh Dao lại nhìn sang kia, không thấy bóng dáng đâu nữa, xoay đầu qua nhìn Phó Vọng Niên.

"Có lẽ là ta nhìn lầm!"

"Tiểu Dao nhớ ca ca rồi phải không?"

"Một chút."

Phó Vọng Niên im lặng nhìn y, nhưng không nói gì, có lẽ hắn hiểu tâm tình của y, tuy lúc ở trấn Hoa Dương cũng một thời gian dài không gặp, nhưng đó dẫu sao cùng ở một tiểu trấn, mà bây giờ lại cách khoảng cách xa xôi.

"Chờ thân thể Tiểu Dao dưỡng tốt, chúng ta hỏi lại đại phu xem có thể đi xa không, nếu có thể, chúng ta sẽ quay về, được không?"

Thanh Dao đứng một lúc, cảm thấy có hơi mệt, liền dựa cả người vào lồng ngực vạm vỡ ở sau lưng, đáp: "Ừm."

Phó Vọng Niên cười với y, sau đó vuốt lại sợi tóc rơi bên khóe mắt y, lúc này mới an tâm xem biểu diễn trên đài.((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Lần thi đấu thứ hai cách lần đầu tiên hơn nửa tháng, mấy tửu lâu trên đài thi đấu còn chăm chút hơn lần trước, nhìn nguyên liệu họ chuẩn bị cũng biết lần thi đấu này cẩn trọng hơn lần trước rất nhiều.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn mấy đầu bếp kia xắt đồ ăn, cho vào chảo, xào đảo, ra món.

Tự dưng cảm thấy nhàm chán, lúc trước hắn làm đầu bếp chỉ mong có thể trổ tài những món yêu thích cho mọi người biết mỹ vị trong đó.

Nhưng hắn lại từng có ý nghĩ về cuộc thi này, lúc đó hắn muốn tham gia cuộc thi lần này với tâm trạng thế nào nhỉ?

Nghĩ rồi nghĩ, đáy lòng ớn lạnh, chợt phát hiện có lẽ hắn đã từng có một ý nghĩ sẽ khiến hắn hối hận, nhưng may mắn điều ấy không có bắt đầu.

Cúi đầu nhìn Thanh Dao trong vòng tay, nếu không phải Thanh Dao, hắn bây giờ chắc cũng đang đứng trên đài kia, chỉ nghĩ về cách giành chiến thắng trong cuộc thi!

Cuộc thi này sẽ khiến hắn trở nên thế nào? Hắn không biết, nhưng bây giờ hắn lại hi vọng thà không tham gia, chỉ muốn cùng Thanh Dao sống vui vẻ mỗi ngày.

Tay đặt trên eo Thanh Dao có hơi siết chặt, Thanh Dao xoay đầu qua nhìn Phó Vọng Niên, liền thấy vẻ mặt bừng tỉnh của hắn.

"Phu quân, sao vậy?"

Phó Vọng Niên cúi đầu, khẽ thầm thì: "May mà có Tiểu Dao ở bên ta, may mà có Tiểu Dao."

Thanh Dao khó hiểu nhìn hắn, lại tùy ý hắn thì thầm bên tai y, phu quân chắc là nghĩ đến cái gì đó!

"Phu quân chớ sợ, ta sẽ luôn sát cánh bên phu quân đồng hành cùng phu quân."

"Ừ, Tiểu Dao phải luôn sát cánh bên ta đồng hành cùng ta, chúng ta sẽ cùng bước qua những mùa xuân hạ thu đông."

Phó Vọng Niên lẩm bẩm, cũng triệt để hiểu rõ ước nguyện ban đầu hắn nấu ăn là muốn nấu những món ngon, và những món ấy là để làm mọi người ăn vui vẻ.

"Tiểu Dao, mệt không, chúng ta đi ăn chút gì nhé?"

"Không xem hả?" Thanh Dao ngạc nhiên nhìn hắn, hắn không thích xem sao?

"Không xem nữa, không có gì thú vị, muốn ăn chút gì?" Phó Vọng Niên nhàn nhạt nhìn cuộc thi trên đài.

"Chúng ta đi mua ít bánh ngọt nhé, cái bánh hoa quế lần trước phu quân mua về ấy."

"Tiểu Dao thích ăn bánh hoa quế à?"

"Ừm, thơm, có chút ngọt lại sẽ không cảm thấy ngán."

"Vậy chúng ta đi thôi!"

Hai người không dễ dàng đi ra khỏi đám đông, đến một cửa hàng tên 'Bánh ngọt Lâm Ký'.

Vừa vào cửa, Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao ngơ ngác nhìn một á nam trung niên đang mua bánh, Phó Vọng Niên nhìn người đó, lại là Phượng cha của Lương Phượng Lâu.

Hắn vừa muốn hỏi Thanh Dao, lại nghe thấy Thanh Dao gọi: "Thúc thúc."

Phó Vọng Niên bình tĩnh nhìn Thanh Dao, lần trước y cũng từng gọi như vậy, xem ra y thật sự quen biết Phượng cha, mà Phượng cha lúc này nhìn Thanh Dao, khó hiểu hỏi Thanh Dao gọi ông thúc thúc cái gì.

Nhìn khuôn mặt có hơi thân quen lại xa lạ ấy, chợt nhớ đến một số chuyện trước kia, hỏi: "Phải Tiểu Dao không?"

Thanh Dao hồi thần, sau đó ngơ ngác nhìn Phượng cha, lại nhìn Phó Vọng Niên, như thể không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phó Vọng Niên nói: "Ngại quá, có thể là phu lang nhà ta nhận lầm người."

Phượng cha thấy dáng vẻ mờ mịt của Thanh Dao, cũng có hơi không chắc có phải phu lang nhà hắn nhận lầm người như Phó Vọng Niên nói hay không. Nhưng khuôn mặt giống đến thế, khiến ông không khỏi hỏi kỹ.

"Xin hỏi phu lang của công tử có phải tên Thanh Dao không?"

Lần này Phó Vọng Niên xem như thật sự tin Thanh Dao và Phượng cha này biết nhau, chỉ là tại sao Thanh Dao lại biết tú ông của Lương Phượng Lâu này thì là một ẩn số.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn Phượng cha, sau đó nói thỏ thẻ: "Ta tên là Thanh Dao, ngài biết ta sao?"

Phượng cha đột nhiên đỏ hốc mắt nắm lấy tay y, nói: "Tiểu Dao, thúc thúc đây, hồi bé con luôn thích ta ôm con!"

Trong đầu Thanh Dao như có một số ký ức phảng phất lướt qua.

Một đứa bé 3 tuổi luôn thích vây quanh một á nam xinh đẹp nho nhã, mềm mềm gọi 'thúc thúc'.

Cảnh tượng lại đột ngột thay đổi, như không có bất cứ điềm báo gì, ánh lửa đỏ xuất hiện bên cạnh nó, chói mắt và
yêu diễm đến thế.

Đừng, cha, a cha, giữa mơ hồ nhìn thấy một nam nhân tráng kiện đang cõng nó, sau đó biến mất bên kia ánh lửa.

"Đừng, đừng......" Thanh Dao đột nhiên ôm đầu, lẩm bẩm khe khẽ.

Phó Vọng Niên nhìn thấy y đột nhiên thất thần, vội vàng vươn tay ôm chặt lấy y, dịu giọng nói: "Tiểu Dao, không sao, không sao."

"Đừng....lửa....lửa rất lớn....cha....a cha....không thấy....không thấy đâu nữa...."

Phượng cha nhất thời không biết sao Thanh Dao đột ngột thành như vậy, chỉ có thể lo lắng đứng bên cạnh, hai tay luống cuống với tới giúp đỡ lại không biết nên làm sao.

"Cha....hu hu....cha....không thấy nữa....hu hu hu....." Chốc lát sau lại không còn tiếng vang.

Phó Vọng Niên vội vàng nhìn Thanh Dao ngã vào ngực hắn thiếp đi, yên lặng chỉ có hô hấp đều đặn, khóe mắt lại vương vệt nước mắt li ti.

Phượng cha lúc này cũng biết sự kích động vừa rồi của Thanh Dao có chút khác thường, nói: "Đưa Tiểu Dao đến chỗ ta trước."

Phó Vọng Niên gật đầu, nhẹ nhàng bế Thanh Dao lên đi ra ngoài theo Phượng cha.

Vừa đến Lương Phượng Lâu, Phó Vọng Niên cũng mặc kệ đó là nơi nào, mà sốt ruột muốn chạy ra ngoài đi gọi đại phu.

Phượng cha kéo hắn lại nói: "Đừng lo lắng, ta đã sai người đi gọi đại phu, bây giờ ngươi nên ở đây trông đi!"

Phó Vọng Niên nói: "Cảm tạ."

"Nói ra, chuyện này xem ra có lẽ là lỗi của ta, sao Tiểu Dao sẽ như thế này?"

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao mê man trên giường, thấp giọng nói: "Tiểu Dao, dường như y đã quên một số chuyện."

Phượng cha thở dài, nói: "Ta cũng nghĩ vậy, chuyện như thế có thể quên cũng tốt."

Phó Vọng Niên vừa muốn hỏi chuyện Phượng cha, đại phu đã bị người kéo chạy đến, tay áo còn bị kéo nhăn nhúm.

Phó Vọng Niên nhìn đại phu lại là lão đại phu lần trước bắt mạch cho Thanh Dao, cũng không kịp nói gì, vội vàng dẫn lão đến bên giường.

Lão đại phu trầm tư chẩn mạch chốc lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phó Vọng Niên: "Lần trước ta đã nói phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian, giờ hay rồi, còn chưa nghỉ ngơi tốt, lại khiến thai phu bị kích thích, thật không biết ngươi làm trượng phu người ta thế nào, mệt ta còn tưởng ngươi là một trượng phu khá tốt!"

Phó Vọng Niên cũng biết đây là hắn không đúng, cũng không phản bác lời của lão đại phu, im lặng mặc lão giảng đạo.

Phượng cha thấy hai người chỉ lo giảng đạo nghe giảng, vội vàng nhắc nhở: "Đại phu, vẫn nên nói tình trạng trước đã!"

Lão đại phu lúc này mới nói: "Bị chút kích thích, động thai khí, ta kê đơn thuốc, lần sau nhớ đừng để thai phu bị kích thích nữa, nếu không thì hài tử trong bụng sợ là sẽ không giữ được."

Phó Vọng Niên bàng hoàng nghe lời của lão đại phu, hắn không ngờ lại sẽ nghiêm trọng như thế. Thanh Dao rất thích tiểu bảo bảo trong bụng, nếu xảy ra bất trắc, hắn không dám tin Thanh Dao sẽ cảm thấy thế nào!

Phượng cha thấy Phó Vọng Niên chỉ lo chuyện của Thanh Dao, liền nói với lão đại phu: "Bọn ta biết rồi, cảm tạ đại phu."

Sau khi Phượng cha tiễn đại phu đi, trở lại trong phòng thì thấy Phó Vọng Niên ngồi trước giường dại ra nhìn Thanh Dao đang mê man.

Nhẹ nhàng đi đến bên giường, ra hiệu Phó Vọng Niên ra ngoài nói chuyện, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao, rồi đứng lên theo Phượng cha ra phòng ngoài.

Lúc này Phó Vọng Niên cũng tin rằng Phượng cha này thật là thúc thúc của Thanh Dao, tuy không rõ tại sao ông lại ở nơi này, nhưng xem ra ông biết chuyện năm đó.

"Xem ra thúc thúc biết về chuyện năm đó?"

"Ngươi đã là phu quân của Tiểu Dao, vậy ta nói ngươi biết cũng không sao."

Phượng cha thở dài, từ từ kể về chuyện xưa.

Hóa ra, a cha của Thanh Dao chính là đương gia của tửu lâu Phẩm Thanh Uyển có tiếng của Vinh Đô, Phẩm Thanh Uyển năm đó không chỉ vang danh khắp Vinh Đô, còn thu hút không ít thương khách và người vùng ngoài.

Mà năm đó cũng đúng lúc đến kì thi nấu ăn, hai lần thi trước, Kim Ngọc Đường và Phẩm Thanh Uyển mỗi bên đã thắng một lần.

Nhưng không bao giờ ngờ rằng đêm trước trận đấu định thắng bại cuối cùng, Thanh phủ lại bị một trận hỏa hoạn vùi lắp.

Ngày hôm sau, Thanh phủ từng chiếm giữ vị trí mỹ thực một phương đã thành một đống đổ nát.

Trong một thoáng, mọi người đều tưởng đó chỉ là một giấc mơ, một Thanh phủ đang êm đẹp đã mất tung tích, mà Phẩm Thanh Uyển càng nhanh chóng lụi bại, không đến nửa năm Phẩm Thanh Uyển liền thành quá khứ.

Thanh Dao và Thanh Dực may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn đó, Thanh Dao mất hết ký ức trước trận hỏa hoạn đó, mà Thanh Dực lại nhớ rõ ràng, nên anh phản đối hắn tham gia cuộc thi, nên khi đó anh sẽ lạnh lùng như thế.

Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu không phải khi đó hắn nói muốn tham gia cuộc thi, thì bây giờ sẽ không xảy ra tất cả này.

Thanh Dao vẫn an ổn làm kế toán nhỏ ở hiệu sách, hắn vẫn làm một đầu bếp nhỏ.

Phượng cha kể xong chuyện này thì im lặng nhìn Phó Vọng Niên, sau đó nói: "Thực ra, sau đó ta đã từng đến đó xem, nó không giống như hỏa hoạn tạo thành, mà như rắp tâm làm ra."

Phó Vọng Niên nhớ đến lão bản của Kim Ngọc Đường, vẻ mặt quái dị đó, cũng là vì chuyện này chăng?

"Thúc thúc là nói, đấy là do mấy tửu lâu tham gia cuộc thi kia rắp tâm làm ra sao?"

Phượng cha đè thấp giọng nói: "Cái đấy thì không rõ, đã qua nhiều năm, ta có ngầm dò la chuyện này, mấy tửu lâu tham gia cuộc thi kia đều không có khả năng ấy."

Phó Vọng Niên trầm mặc nửa buổi, không phải người của tửu lâu làm, nhưng lại như rắp tâm làm ra, vậy trong đó như có liên quan lại như không liên quan, chuyện này đúng là có hơi hóc búa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net