29 KIẾM ÍT BẠC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

----------

29 KIẾM ÍT BẠC

Thanh Dao chầm chậm mở mắt, thấy trên tay nằng nặng khiến y bất giác nhìn sang bên cạnh, Phó Vọng Niên đang ngủ say cũng thức giấc vì cử động nhẹ này.

"Tiểu Dao, thế nào, còn có chỗ nào không thoải mái?" Phó Vọng Niên có hơi sốt ruột hỏi.

Thanh Dao lắc đầu, nói: "Phu quân, ta nhớ lại rồi, trước kia ta từng ở đây."

A cha của y cha của y, còn có Thanh phủ đầy ắp kỉ niệm y nô đùa cùng ca ca, khi đó mỗi góc trong Thanh phủ đều lưu lại tiếng cười của họ, mà nay........

Y đột nhiên có chút hận, y hận vận mệnh bất công khiến y trong một đêm mất người nhà, rồi lại để y nhớ ra sau bao nhiêu năm trời, những kí ức đó ăn mòn y như một cơn ác mộng. Hóa ra, y lại quên mất chuyện quan trọng như thế, quên mất cha, a cha, cũng quên mất mái nhà họ đã từng chung sống.

Vẻ mặt tràn đầy đau đớn và bất lực ấy khiến Phó Vọng Niên bùi ngùi, hắn chưa từng nghĩ Thanh Dao sẽ vì vậy nhớ lại quá khứ, mà y sẽ đau đớn bất lực như vậy, y như vậy bảo hắn làm sao nỡ. Nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại nhưng có hơi lạnh buốt, dịu giọng thì thầm: "Tiểu Dao, muốn khóc thì khóc đi! Lúc này không cần gắng gượng."

Thanh Dao mờ mịt nhìn hắn, vòng tay ấm áp chặt chẽ ôm y như sắp không thở được, nhưng y không nỡ rời khỏi vòng ôm như vậy, vùi vào trong ngực hắn, trước tiên nức nở khe khẽ, sau đó bắt đầu từ từ giải phóng, cho đến khi thỏa thuê khóc lớn.

Y chưa từng nghĩ nhà của y lại ở Vinh Đô, người cha luôn bảo vệ y và ca ca lại là người cha giáo dưỡng từ nhỏ chiếu cố họ, hóa ra y đã quên mất nhiều chuyện như thế, hóa ra cha luôn biết chuyện này, hèn gì lúc nhỏ khi hỏi đến a cha, sắc mặt của cha và ca ca luôn sẽ rất kỳ quái.

Cho đến khi Thanh Dao khóc ướt hết áo của Phó Vọng Niên, mới ngừng khóc, thút thít rời khỏi lồng ngực ướt đẫm, nhìn thấy áo đầy nước mắt nước mũi, Thanh Dao ngước mắt sưng đỏ nhìn Phó Vọng Niên, khàn giọng nói: "Phu quân, áo của ngươi bị ta làm dơ rồi."

Phó Vọng Niên nghệch ra nhìn Thanh Dao, không ngờ câu đầu tiên y khóc xong lại quan tâm vấn đề này, tức thì có chút dở khóc dở cười, có điều nhìn thấy trước ngực áo ướt đẫm, đúng là không ngờ nước mắt của y dồi dào như thế!

"Không sao, giặt áo là được, sau khi khóc xong đỡ hơn chưa?"

"Ừm, tuy a cha và cha sớm đã không còn bên cạnh, nhưng nghĩ đến lại bởi vì nguyên nhân này thì cảm thấy có chút thương tâm."

Cha mấy năm trước luôn bảo vệ chiếu cố họ qua đời, y lúc đó còn tưởng cha là đi tìm a cha, không ngờ người cha đó lại là cha giáo dưỡng của họ, có điều ở trong lòng y, người đó vẫn luôn là cha của y.

"Tiểu Dao yên tâm, tuy a cha và cha không thể ở bên Tiểu Dao, nhưng nhìn thấy Tiểu Dao hạnh phúc như thế, họ cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc."

"Thật không?" Thanh Dao đỏ mắt hỏi, mắt phượng bị nước mắt rửa qua sáng long lanh.

"Thật." Phó Vọng Niên thận trọng gật đầu.

Giống như hắn trước giờ chưa từng gặp cha mẹ, nhưng hắn vẫn tin chắc cha mẹ hắn sẽ lặng lẽ bảo vệ hắn, chỉ cần nghĩ đến điều này, hắn liền cảm thấy cuộc sống có rất nhiều hi vọng.

Hiện giờ, cúi đầu nhìn người mắt sưng đỏ như đào mật, không khỏi cười nhẹ, có y bên hắn liền rất hạnh phúc, cảm tạ cha mẹ đã cho y sinh mạng, tuy giao điểm của họ chỉ một chút ít như thế.

Nụ cười ấm áp trước mắt làm má Thanh Dao hơi đỏ, còn bỗng dưng nóng bỏng, y lớn từng này vẫn là lần đầu tiên khóc không chút hình tượng như vậy, hơn nữa y còn sắp làm cha, lại khóc thảm thiết như thế trước mặt phu quân và hài tử, hiện tại nghĩ tới luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Phó Vọng Niên vỗ vai y, nhàn nhạt cười: "Được rồi, muốn khóc thì khóc là chuyện bình thường, nếu nén mới tổn thương bảo bảo đó."

Thanh Dao chớp mắt, hiếu kỳ hỏi: "Thật à?"

Y là thai phu mà không biết chuyện này, sao Phó Vọng Niên còn rõ hơn y nhỉ, Phó Vọng Niên cười khổ, mấy cái này đều là chuyện rất bình thường được không, sao Thanh Dao trông hiếu kỳ làm sao hắn biết được chuyện này vậy!

"Ta nghe người ta nói, nếu thai phu không nói ra chuyện không vui trong lòng thì sẽ sinh bệnh, nếu bị bệnh, có phải sẽ tổn thương đến bảo bảo không?"

Hắn không biết nên nói với Thanh Dao chứng trầm cảm tiền sản gì gì đó thế nào, hắn hiểu biết cũng rất ít, chỉ có thể nói tạm bợ một ít, xem ra hắn vẫn cần tìm ít thời gian xem thử nơi này có sách dưỡng thai thế nào không mới được.

Có điều những lời của hắn Thanh Dao lại để trong lòng, y muốn sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh, đáy lòng nói thầm sau này nếu gặp phải chuyện khó chịu phải nói ra hoặc khóc ra, dù sao mặt không hình tượng nhất của y phu quân đều đã thấy, cũng không kém thêm một lần hay bớt một lần.((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

"Úi, phòng này chạy đến một con thỏ khi nào đây!" Một tiếng cười nhẹ phá vỡ thân mật của hai người Phó Vọng Niên.

Thanh Dao ngại ngùng nhìn Phượng cha bưng chén thuốc đến, khẽ gọi: "Thúc thúc."

Nghe thấy tiếng 'thúc thúc' thân thiết quen thuộc ấy, Phượng cha nhớ đến tiểu Thanh Dao luôn thích ngọt ngào gọi y thúc thúc ngày trước. Không nén nổi thất thần trong chốc lát, tay bưng chén thuốc khẽ run lên.

Phó Vọng Niên thấy thế vội vàng đứng lên đón lấy chén thuốc, Phượng cha run giọng hỏi: "Tiểu Dao đã nhớ ra ta rồi sao?"

"Dạ, thúc thúc, còn có nhà ở đây trước kia." Thanh Dao nhìn y, trong mắt một mảnh sáng trong.

"Nhớ ra thì tốt, nhớ ra thì tốt." Phượng cha lẩm bẩm, sau đó lại nói: "Mau uống thuốc đi, thân thể con phải bồi bổ cho tốt, nếu không thì chịu khổ vẫn là con."

"Thúc thúc, chịu khổ không chỉ Tiểu Dao, còn có ta!" Phó Vọng Niên thấy hai người nhiều năm không gặp lại vẫn rất thân quen liền cũng không khỏi nói đùa một phen.

Lại khiến Thanh Dao thẹn đỏ mặt, không khỏi trừng nhẹ hắn một cái, Phượng cha thấy phu phu này hiển nhiên là đang liếc mắt đưa tình, không khỏi lòng sinh an ủi, lén mím miệng cười.

Cái trừng mắt nhẹ tênh kia đối với Phó Vọng Niên chỉ là chuyện thường như cơm bữa, múc một muỗng thuốc thổi nguội đưa đến bên miệng Thanh Dao, cười nói: "Được rồi, uống thuốc nào, đây là thuốc thúc thúc đích thân sắc, không uống rất đáng tiếc."

Thanh Dao và Phượng cha cạn lời, cách khuyên người uống thuốc này đúng là có chút mới lạ, có điều xác thực rất hữu dụng, tuy mùi thuốc ngửi thấy đắng đến mức Thanh Dao nhăn nhó hai mày, y vẫn yên lặng uống vào.

Chờ đến khi chén thuốc sạch trơn, Thanh Dao đã không biết trong miệng y trừ vị thuốc còn có vị gì, không khỏi oán trách nhìn Phó Vọng Niên một cái.

Phó Vọng Niên cười ha hả nói: "Tiểu Dao, ngươi trách ta cũng vô dụng, phương thuốc là đại phu kê, thuốc là thúc thúc sắc, ta chỉ phụ trách đút ngươi mấy ngụm thuốc mà thôi."

Khóe miệng Phượng cha không khỏi giật nhẹ, Phó Vọng Niên này sao sẽ phủi sạch chuyện như thế, hơn nữa còn rất đương nhiên, thật sự nhìn không ra người này là nam nhân hoảng loạn trước đó.

Uống thuốc xong, Thanh Dao cũng phát hiện y hiện tại không ở chỗ thuê kia, mà là một căn phòng sạch sẽ mộc mạc, hỏi: "Phu quân, chúng ta giờ đang ở đâu?"

"Ở đây là sân sau thúc thúc ở, Tiểu Dao và Tiểu Phó cứ ở đây trước đi, dù sao sân sau này cũng nhiều phòng, sẽ không có người đến quấy rầy, thích hợp tĩnh dưỡng."

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên cảm thấy thúc thúc nói không sai, hơn nữa sân sau này chỉ có thúc thúc và một tiểu tư chiếu cố thúc thúc, thật sự yên tĩnh hơn nhiều, liền gật đầu."

Thanh Dao và Phó Vọng Niên ở lại sân sau này, Phượng cha và Thanh Dao nhân lúc Phó Vọng Niên về chỗ thuê dọn đồ trò chuyện cả buổi chiều, đến khi Thanh Dao chịu không nổi cơn buồn ngủ ngủ li bì.

Phó Vọng Niên nhìn số bạc còn lại trong tay, trong lòng bắt đầu tính toán chi tiêu cần cho khoảng thời gian này, Thanh Dao hiện đang mang thai, chi tiêu khoảng thời gian này cũng nhiều hơn trước kia không ít.

Kiếp trước không phải đều nói tiền sữa bột của em bé rất quan trọng sao? Mà vương triều á nam sinh con này, á nam có thể sinh con, nhưng không có sữa, em bé nơi này đều nuôi bằng sữa bột.

Đương nhiên điều đấy cũng chỉ giới hạn ở mấy nhà giàu có tiền, nhà nghèo không tiền đều dùng cơm tán nuôi em bé, nhưng Phó Vọng Niên không muốn cho con của hắn ăn những thứ ấy.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng đã đến lúc tìm việc để làm, nhưng nhìn bóng dáng ngủ say kia, hắn lại không yên tâm để mình Thanh Dao ở đây, tuy biết thúc thúc sẽ tận tâm chiếu cố y tốt, nhưng hắn vẫn không yên tâm, dẫu sao đại phu từng nói, mấy tháng này phải bồi bổ thêm cho Thanh Dao, tất nhiên cũng cần nghỉ ngơi tốt.

Chờ lúc Phượng cha đến xem Thanh Dao, Phó Vọng Niên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Thúc thúc, nhà bếp ở đây có thiếu đầu bếp không?"

Phượng cha ngạc nhiên nhìn Phó Vọng Niên, nói: "Hiện tại thì không thiếu, Tiểu Phó muốn tìm việc sao?"

"Khoảng thời gian này phải chi tiêu nhiều, muốn tìm việc làm, nhưng ta lại không muốn để Thanh Dao một mình ở đây, tuy thúc thúc sẽ chiếu cố giúp ta, thúc thúc cũng có rất nhiều việc phải làm."

"Kỳ thực nhà bếp thêm một đầu bếp cũng không đáng ngại gì, vậy ngươi làm đầu bếp ở đây đi!"

"Vậy cảm tạ thúc thúc."

Sau đó, Phó Vọng Niên nói chuyện này với Thanh Dao, Thanh Dao cũng không phản đối, hơn nữa ở nhà bếp của Lương Phượng Lâu, chỉ cần có chút chuyện có thể chạy đến ngay.

Thanh Dao cũng biết cơ thể mình không tốt, nếu không thì cũng sẽ không cứ phải uống thuốc, nên Phó Vọng Niên ở gần y, trong lòng y cũng an tâm hơn. Nhưng mà thấy Phó Vọng Niên không phải chiếu cố y thì là phải đi làm, trong lòng y cảm thấy có chút đau lòng.

Ban ngày Lương Phượng Lâu không mở cửa, nhưng đến tối lại vô cùng náo nhiệt, có một lần ngẫu nhiên Phó Vọng Niên nhìn sang sân trước, đúng là không giống quan lâu bình thường, mấy tiểu công tử trong lâu đều cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, nhìn một hồi, Phó Vọng Niên liền nhớ đến một số chuyện của kiếp trước, sau đó hắn đưa ra một vài ý kiến với Phượng cha, không ngờ Phượng cha rất thích nó.

Thế là, vài ngày sau, Lương Phượng Lâu thêm trò đánh bài, hơn nữa mấy trò chơi ấy rất mới lạ, thu hút không ít khách, không lâu sau, trò đánh bài này truyền khắp cả Vinh Đô.

Có vài quan lâu cũng bắt nhịp theo, nhưng luôn không mới lạ bằng Lương Phượng Lâu, Lương Phượng Lâu còn cách mấy ngày lại ra thêm vài trò khác, toàn bộ đều là trò chưa bao giờ chơi, nhất thời cũng khiến dân chúng ở Vinh Đô suy đoán có phải có một chuyên gia trò chơi ở Lương Phượng Lâu hay không.

Phượng cha đếm số bạc kiếm được mấy ngày qua, quả thật không thể tin được, trò đánh bài Phó Vọng Niên gợi ý, là chơi cái loại đặt các số tiền không giống nhau, nên mấy cái này cũng kiếm rất nhiều tiền, quan trọng hơn là mấy trò này thật sự thu hút không ít khách, tiền kiếm được mấy ngày qua nhiều gấp mấy lần hàng tháng trước kia.

Ngoài mấy trò chơi, y không ngờ tay nghề bếp núc của Phó Vọng Niên giỏi đến thế, tuy hiện tại y ăn cơm chung với họ, lúc đó cũng cảm thấy tay nghề của hắn không tệ, cho đến khi lên bàn của sân trước, mới biết rất nhiều khách đều thích ăn món hắn làm, điều này khiến y biết rằng, tay nghề của Phó Vọng Niên này đúng là không phải giỏi bình thường.

Lúc này Phó Vọng Niên vừa vặn nấu xong cháo thuốc chuẩn bị cho Thanh Dao, vào phòng thì nhìn thấy Phượng cha cũng có mặt, còn chưa mở miệng đã nghe Phượng cha nói: "Thơm ghê, đây là gì?"

"Đây là cháo thuốc, muốn giúp Tiểu Dao bồi bổ thân thể, thúc thúc cũng húp một ít, dù sao ta nấu nhiều."

Phượng cha ngạc nhiên nói: "Là cháo thuốc cho Tiểu Dao mà, ta có thể ăn sao?"

Phó Vọng Niên cười nói: "Đây chỉ là cháo thuốc để bồi bổ thân thể, có thể ăn."

"Vậy cho ta một ít. Nhưng mà nói thật, ta đúng là chưa từng nghĩ tay nghề của Tiểu Phó ngươi sẽ giỏi đến thế."

Thanh Dao cười nói: "Phu quân nấu ăn rất giỏi, hồi trước con không ăn nhiều lắm, sau khi phu quân nấu ăn, thì con ăn rất nhiều."

"Tiểu Dao thật là có phúc, có một phu quân tốt như thế."

"Ta mới có phúc, có thể có phu lang tốt như Tiểu Dao."

"Được rồi, hai người các ngươi đều có phúc cả."

Phượng cha không khỏi cười ha hả, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, sau đó lấy ra một đỉnh bạc hai mươi lượng đưa cho Phó Vọng Niên.

"Tiểu Phó, nè, đây là của ngươi."

Phó Vọng Niên có chút không dám tin, nói: "Thúc thúc, đây có phải nhiều quá không, ta chỉ mới làm đầu bếp mấy ngày thôi mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net