36 BÀN CHUYỆN LÀM ĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

---------

36 BÀN CHUYỆN LÀM ĂN

Tuy nói bên ngoài lúc này đang gió rét lạnh thấu xương, Phó Vọng Niên cũng không cảm thấy có chút lạnh.

Một là thân thể hắn chính là một cái lò sưởi, nghĩ đến Thanh Dao mỗi tối đều thích chui vào trong lòng hắn ngủ, Phó Vọng Niên liền không tự giác lộ ra cười mỉm.

Hai là áo ngoài này là Thanh Dao lúc trước tự tay làm cho hắn, trong lòng càng cảm thấy ấm áp. Tuy hắn sớm đã bảo Thanh Dao ra ngoài mua là được, không ngờ lại nhận được một cái áo y tự tay làm ra.

Còn nhớ ngày đó hắn rất cao hứng, nhưng cũng rất không cao hứng, bởi vì Thanh Dao lại giấu hắn may y phục. Chờ Thanh Dao úp mở nói xong, mới biết đó là vì muốn tặng hắn một món quà sinh thần mới sẽ giấu hắn.

Hắn mới đầu sững sờ, sau đó chính là kinh ngạc, bởi vì sinh thần ấy là sinh thần gốc của hắn, mà không phải sinh thần của cơ thể này.

Hắn khi đó chỉ tùy miệng nói một lần, lại làm Thanh Dao nhớ kỹ, còn tặng một cái áo ngoài tự tay làm ra vào hôm đó. Lúc đó hắn mới phát hiện hắn may mắn biết bao, bởi vì thế giới này có một phu lang luôn đặt hắn trong lòng.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng hà hơi, liền nhìn thấy một đoàn sương từ từ bay ở không trung.

Lúc Thanh Linh Phong đến sân liền nhìn thấy Phó Vọng Niên đang đứng trong sân, đã chung sống một tháng, ông cũng xem như có chút hiểu hắn. Từ chỗ Thanh Dực biết được nguyên nhân Thanh Dao gả cho hắn, cùng những chuyện của ba năm qua, cho đến khi Phó Vọng Niên đột nhiên đổi tính.

Ông là một nam nhân trải đời nhiều hiểu biết rộng, nhưng có những lúc cũng có chuyện không rõ. Nhưng chân tình của Phó Vọng Niên với Thanh Dao chân thật bày trước mắt ông, thế nên ông cũng không tính toán chuyện lúc trước.

Chỉ cần hắn luôn đối với Thanh Dao như vậy, vậy hắn có phải thật sự đổi tính không đều không phải chuyện quan trọng nhất, có điều nên biết vẫn phải biết.

"Nghe Dực nhi nói, con lúc trước đối với Tiểu Dao không tốt?" Thanh Linh Phong đến bên cạnh Phó Vọng Niên, lặng lẽ thuật lại sự thật rõ ràng.

"Lúc trước con không biết chỗ tốt Tiểu Dao, hoặc là nói con không hiểu trách nhiệm của một nam nhân, nhưng con hiện tại, chỉ muốn làm Tiểu Dao hạnh phúc." Phó Vọng Niên không trốn tránh, dẫu sao mấy cái này đều là sự thật rõ ràng.

Tuy những điều đó đều không phải chuyện của hắn, nhưng lại cũng bởi vì như vậy, hắn mới có thể đến đây gặp Thanh Dao, như thế hết thảy đó cũng liền tiếp nhận tự nhiên.

Thanh Linh Phong hồi lâu không nói, lại im lặng nhìn lá cây bay rơi đầy sân.

Mùa đông rồi, còn có lá cây bay rơi, chuyện quá khứ kia, cũng liền đem tất cả đều thành quá khứ đi!

"Có câu này của con, thì ta yên tâm."

"Phụ thân, con cảm thấy con rất may mắn, có thể gặp được một bảo bối như Tiểu Dao." Lặng lẽ nói bí mật cất giấu trong lòng.

Thanh Dao đối với hắn, luôn là một bảo bối quý giá, là một bảo bối bất cứ ai, bất cứ chuyện gì đều không thể so.

Nổi gió rồi, gió thổi đi câu nói của Thanh Linh Phong, nhưng nhìn ra nhu hòa trên mặt ông.

Tửu lâu Thiên Ngoại.

Bên ngoài đang thổi qua một cơn gió lạnh, trong nhà bếp lại bốc lên một màn sương, mờ mịt có chút không chân thật.

"Phó đại ca, nghe nói Phó ca phu có thai rồi?" Phụ bếp Lâm Tử nhân lúc rỗi nhìn Phó Vọng Niên đang làm xong một món Đậu phụ mapo.

*đậu phụ mapo

Mùi thơm xông lên mũi, Lâm Tử không khỏi nuốt nước miếng, lúc nào gã mới có thể có trù nghệ này đây! Một tháng nay, gã xem như biết bản lĩnh của đầu bếp vừa vào này, đó là khiến gã bội phục quỳ lạy.

Đương nhiên, nhà bếp này bẩn quá, gã cũng ngại thật sự quỳ xuống, nếu làm dơ y phục, cọp dữ trong nhà có thể sẽ quở mắng.

"Ừ." Phó Vọng Niên nhàn nhạt đáp một tiếng, hắn không có sở thích chia sẻ mấy chuyện vui này với người khác.

Chuyện của hai phu phu tất nhiên không phải người ngoài có thể tùy tiện nói, hắn còn nhớ có mấy nam nhân cứ thích nhìn Thanh Dao.

"Cọp dữ nhà ta cũng có rồi, có điều dạo này hay nóng nảy, hơi chút không vừa ý, liền cáu với ta."

Lâm Tử dừng chút, lại nói: "Ngươi nói thai phu sao khó hiểu như vậy? Vừa có thai liền đổi tính, có điều.....hê hê...."

Lâm Tử cười ngốc ha hả một tiếng, có thai kỳ thực cũng có chỗ tốt, đương nhiên chuyện này mình gã biết là được.

"Thai phu đều vậy cả, khoan dung nhiều chút là được." Phó Vọng Niên nhàn nhạt nói, cầm một đĩa thịt nạc xắt xong qua chuẩn bị cho vào chảo.

"Phó ca phu cũng vậy sao?" Lâm Tử hiếu kỳ nhìn Phó Vọng Niên, gã tưởng chỉ có cọp dữ nhà gã mới như vậy!

Phó Vọng Niên im lặng nhớ lại chuyện từ khi Thanh Dao mang thai đến nay, vẫn ổn! Chỉ là thỉnh thoảng sẽ giận dỗi rồi thôi. Nhưng mà Thanh Dao như thế cũng hiếm thấy, chẳng lẽ đây chính là Thanh Dao làm nũng?

Lâm Tử thấy nụ cười quỷ dị ở khóe miệng Phó Vọng Niên, liền sáng tỏ gật đầu. Xem ra Phó Vọng Niên cũng cảm thấy như vậy, gã lại không biết phương hướng hai người cười ngốc hoàn toàn không giống nhau.

Đang lúc Phó Vọng Niên bận luống cuống, một tiểu nhị thân hình vạm vỡ sốt ruột chạy vào nhà bếp.

Cũng không nhìn rõ tình hình trong bếp, mà lớn tiếng hô: "Phó đại ca, phòng bao tầng hai có khách tìm, chưởng quỹ bảo ngươi qua sớm chút."

Đôi mày rậm của Phó Vọng Niên khẽ nhíu, khách? Sao sẽ có khách tìm hắn!

Mặc kệ, vẫn đi xem thử trước rồi nói!

Phó Vọng Niên đến trước cửa phòng bao, lặng lẽ sửa sang bề ngoài một cái, sau đó giơ tay gõ nhẹ cửa phòng hai cái.

Bên trong truyền ra một tiếng: "Vào đi!"

Giọng nói có chút quen thuộc, lại không nhớ ra từng nghe ở đâu.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn nam nhân tuất dật tiêu sái kia, một thân áo gấm đen như mực, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích giá trị không nhỏ.

Lại nhìn á nam đã thành hôn bên cạnh nam nhân, vừa khéo là Phượng Miên lúc đó hắn lo chuyện bao đồng giúp một lần, mà nam nhân kia chính là Bạch Lạc.

"Thì ra là ngươi, không ngờ ngươi lại là đầu bếp." Bạch Lạc nhìn rõ người đến là nam nhân lần trước ra tay tương trợ, có chút bất ngờ.

"Đầu bếp nho nhỏ mà thôi, sao có thể so với Bạch công tử." Phó Vọng Niên khiêm tốn nói, lại không ngờ họ vậy mà sẽ ăn cơm ở đây.

Bạch phủ này không phải giàu nhất cả nước sao? Hắn còn tưởng Bạch Lạc sẽ đi Kim Ngọc Đường ăn cơm chứ, không ngờ lại gặp Bạch Lạc ở đây.

Bạch Lạc hời hợt nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt không mang chút cảm xúc, ánh mắt như thế lại làm Phó Vọng Niên hơi hiếu kỳ.

"Ta muốn mở tửu lâu, không biết Phó công tử có hứng thú cùng đến xem thử không." Hắn từ trước đến nay đều sẽ không ép buộc người khác, nếu Phó Vọng Niên không bằng lòng, hắn tất nhiên sẽ không miễn cưỡng.

Phó Vọng Niên ngạc nhiên nhìn Bạch Lạc, té ta đây là lôi kéo, kiếp trước hắn cũng gặp qua loại chuyện này, lại thật không ngờ cổ đại cũng có loại chuyện này, có điều ngẫm nghĩ, trái lại cũng có khả năng.

Bạch Lạc lại nói: "Ta thấy Phó công tử không giống người chỉ muốn làm một đầu bếp nhỏ, nếu có ý, sao không cùng mở một tửu lâu."

"Ta không có vốn." Phó Vọng Niên nhàn nhạt nói một vấn đề rất quan trọng.

"Đấy không phải vấn đề, phương diện tiền bạc ta phụ trách, quản lý tửu lâu giao cho ta phụ trách, ngươi chỉ cần phụ trách đưa ra mưu lược."

Bạch Lạc nhàn nhạt nói dự định của hắn, nhìn nhìn, lại tiếp tục nói: "Chia ba bảy, ngươi ba ta bảy, đương nhiên, tiền công của công nhân khác do ta bỏ ra, thế nào?"

Bạch Lạc biết người này có bản lĩnh, chỉ dựa vào mấy món ăn trên bàn nhìn như đơn giản thực chất thì không, hắn liền biết bản lĩnh của người này sẽ rất khiến người bất ngờ. Người như vậy mà không thu về dưới trướng, quả thật là thất bại của một thương nhân.

Phó Vọng Niên im lặng suy nghĩ rất lâu, nói thật, hắn vốn chính là có dự định muốn mở một tửu lâu.

Nhưng không có vốn thì không có khả năng mở tửu lâu, huống chi hắn cũng không hiểu vấn đề phương diện kinh doanh. Mà đề nghị này của Bạch Lạc trái lại là một đề nghị tốt.

Nhìn Bạch Lạc lãnh khốc, lại không ngờ vừa vặn nhìn thấy hắn xoay đầu nói chuyện với á nam bên cạnh, ánh mắt đó  dường như có chút không giống.

Phó Vọng Niên im lặng nhìn Bạch Lạc, không ngờ hắn cũng sẽ có ánh mắt như vậy. Có lẽ, hắn cũng là một người đáng để tin tưởng, chí ít ở phương diện nào đó là một người đáng tin.

"Có thể, nhưng ta có mấy điều kiện." Phó Vọng Niên nhàn nhạt mở miệng.

"Ồ? Mời nói." Bạch Lạc một chút cũng không ngạc nhiên hắn sẽ có điều kiện, tư liệu nhìn thấy mấy ngày trước quả thật có chút làm hắn để ý.

Người trước mắt này, xem ra không phải đơn giản như hắn nghĩ.

Cánh tay hoạt động cả ngày, nói không mỏi là giả, Phó Vọng Niên sau khi tắm xong liền ngồi bên giường xoa bóp cánh tay thô nhức mỏi.

Thanh Dao đã sớm nằm trên giường nhìn thấy cảnh này, liền lặng lẽ bò dậy.

Tiếng động khẽ làm Phó Vọng Niên xoay đầu nhìn bên trong, Thanh Dao lại còn chưa ngủ.

"Sao vậy, đánh thức ngươi rồi?" Trong phong mờ tối vang lên giọng nói trầm thấp.

"Không, ta còn chưa ngủ, ta xoa bóp cánh tay giúp phu quân." Thanh Dao lặng lẽ nhích tới bên người Phó Vọng Niên.

Đôi tay thon dài mảnh mai ấn đến cánh tay rắn chắc của Phó Vọng Niên, xúc cảm hơi lạnh băng lại trắng mịn truyền tới cánh tay.

Phó Vọng Niên hừ nhẹ một tiếng, cảm giác này quá thoải mái, nhức mỏi trên cánh tay cũng bởi vậy giảm bớt nhiều.

Công lực xoa bóp của Thanh Dao đúng là có chút hữu dụng, Phó Vọng Niên nhìn bụng hơi gồ lên kia, nếu hôm nào bảo Thanh Dao mát xa lưng cho hắn một cái cũng được.

Đương nhiên không phải bây giờ, Thanh Dao hiện tại là thai phu a, hắn không dám để y quá mệt.

"Tiểu Dao, chuyện lúc tối ta nói với mọi người ngươi cảm thấy được không?" Hắn nhớ đến nói chuyện thảo luận cùng Bạch Lạc với mọi người sau bữa cơm tối.

Trong phòng yên lặng chốc lát, sau đó giọng nói thanh tịnh kia vang lên bên tai hắn: "Ta cảm thấy rất tốt, như vậy phu quân chỉ cần phụ trách một phương diện, phương diện khác có Bạch công tử phụ trách, hơn nữa bên trong còn chia phần trăm, về sau cũng không cần lo lắng không có đi làm thì không có bạc."

Y lúc trước làm kế toán, cũng hiểu ít chuyện về mặt này, nhưng chế độ phân chia cổ phần, hợp đồng gì đó phu quân nói trái lại có chút xa lạ.

Có thể được hiền phu tán thành, lo lắng trong lòng Phó Vọng Niên cũng xem như chân chính dẹp yên, lần này hắn chỉ cần bàn xong điều kiện hợp tác với Bạch Lạc là được.

Nhìn thấy mí mắt Thanh Dao đã hơi rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi, cũng biết y mệt rồi, có điều tay kia lại vẫn không ngừng bóp cho hắn, trong lòng cảm thấy có hơi ấm nhàn nhạt.

"Được rồi, ngủ sớm đi, bây giờ cũng lạnh." Tuy Thanh Dao xoa bóp cánh tay rất thoải mái, hắn vẫn không nỡ nhìn thấy Thanh Dao chịu đựng cơn buồn ngủ xoa bóp cho hắn.

Nhẹ nhàng nhét Thanh Dao về trong chăn. Sau đó kéo chăn lên, Thanh Dao lại mơ hồ nhích đến bên người hắn, không lâu sau, liền truyền tới hô hấp trầm ổn.

Nhìn dáng ngủ ngọt ngào ấy, Phó Vọng Niên không tự giác cười nhẹ, thật là, rõ ràng đã cực kỳ muốn ngủ, còn gắng gượng xoa bóp cho hắn. Cũng không biết sao sẽ có người cố chấp như vậy, có điều, lại rất tốt.

Cúi người hôn nhẹ một cái trên môi hồng mềm kia, xúc cảm mát lạnh lại mềm mại luôn là cảm giác hắn thích nhất.

"Ngủ ngon, phu lang của ta." Nhẹ nhàng nói mấy từ bên tai phu lang bên cạnh.

Hôm sau, Phó Vọng Niên đi Bạch phủ thảo luận chuyện tửu lâu với Bạch Lạc, cũng nói rõ vài điều kiện hợp tác hắn có thể nghĩ đến, Bạch Lạc trái lại cũng rất sảng khoái tán thành, hai người lần lượt ký một phần hợp đồng.

Tuy đã bàn xong điều kiện, nhưng muốn chuẩn bị bắt đầu mở một tửu lâu cũng phải tốn chút thời gian.

Lúc Bạch Lạc chuẩn bị chuyện tửu lâu này, Phó Vọng Niên cũng thôi việc, nghĩ đến vẻ mặt luyến tiếc của chưởng quỹ nọ, trong lòng hắn vẫn hơi thấy có lỗi.

Nhưng hắn cũng biết, cho dù hắn có thể làm được bếp chính của tửu lâu kia, vậy cũng không phải kết quả lâu dài, dẫu sao đó cũng chỉ là làm công ăn lương. Liên thủ với Bạch Lạc mở tửu lâu này, hắn được chia ba đã xem như rất nhiều, dẫu sao hắn không bỏ ra thứ gì, chỉ bỏ ra thực đơn thức ăn của hắn mà thôi.

Nên, sau khi thôi việc, hắn liền ở trong nhà tìm hiểu thêm thói quen ăn uống của thế giới này. Đã là một phần tử của tửu lâu, vậy hắn càng cần nghĩ chu toàn làm sao mới có thể để tửu lâu kinh doanh càng thêm thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net