38 XEM TỬU LÂU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

38 XEM TỬU LÂU

Lúc này thời tiết đang lạnh, sân thanh tịnh cũng chỉ còn lại cây cối trơ trọi đong đưa theo gió lạnh.

Thỉnh thoảng một cơn gió rét thổi qua, trong sân liền vang lên âm thanh xào xạc, tiếng xào xạc này cũng dọa một tiểu quỷ trong phòng.

Tiểu Yên thút thít nhào vào trong lòng Lan Hiên, vừa khóc vừa kêu: "Cha ơi, sợ sợ.....hu hu hu....."

Lan Hiên nhẹ nhàng vỗ cơ thể nhỏ trong lòng, dịu dàng nói: "Không sao, Tiểu Yên đừng sợ, chờ a cha về, kêu a cha bế cao cao."

Tiểu Trúc đứng bên cạnh cha tuy không khóc ra tiếng như Tiểu Yên, có điều nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc kia cũng biết nhóc cũng bị dọa rồi.

Tiểu Trúc nhìn thấy Tiểu Yên như thế, có chút hâm mộ nhìn Tiểu Yên, nhóc là một tiểu nam nhân, a cha đã nói, tiểu nam nhân không thể tùy tiện khóc, nếu không thì không có á nam thích.

Nhóc về sau còn muốn lấy phu lang, nhóc không muốn bởi vì khóc mà không lấy được phu lang, nhóc còn muốn lấy một phu lang tốt như cha!

A cha, người lúc nào mới về, nhìn vòng tay ấm áp bị đệ đệ chiếm cứ, nhóc cũng rất muốn nhào vào trong lòng cha. Nhưng trong bụng cha lại có đệ đệ, a cha nói không thể tùy tiện nhào vào trong lòng cha, vậy nhóc làm sao đây.

Thanh Dao ngồi bên cạnh nhìn thấy Tiểu Trúc vẻ mặt ngoài hâm mộ thêm sợ hãi, liền vươn tay kéo cơ thể nho nhỏ qua, sau đó ôm vào trong lòng.

Tiểu Trúc chạm đến bụng gồ lên, bên người lại là hơi thở hoàn toàn ấm áp, lúc này mới ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của thúc thúc.

Biết đây vòng tay của thúc thúc, Tiểu Trúc cũng an tâm hưởng thụ sự ấm áp này, ấm ấm, thơm thơm, rất giống mùi của cha.

Cái bụng tròn tròn chạm đến cơ thể nho nhỏ của nhóc, giống như cha, cha nói thúc thúc cũng có tiểu bảo bảo.

Tiểu Trúc hiếu kỳ vươn tay nhỏ ra chọt chọt bụng tròn tròn, lại truyền tới một trận cổ động, lại hiếu kỳ chọt chọt lại thêm một trận cổ động.

"A....." Một tiếng hô nhẹ của Thanh Dao dọa đến Tiểu Trúc đang lén lút chọt bụng, bị thúc thúc phát hiện rồi.

Lan Hiên nhìn Thanh Dao, hỏi: "Tiểu Dao, sao vậy?"

"Không sao, em bé lại động rồi." Thanh Dao có chút xấu hổ, lại không phải lần đầu tiên, y còn kinh ngạc như vậy.

"Ồ, ta còn tưởng là chuyện gì, đứa bé trong bụng ta cũng thường xuyên như vậy, nói không chừng sẽ là một tiểu nam nhân nghịch ngợm." Lan Hiên mặt tươi cười, y còn nhớ lúc y vừa bắt đầu mang thai cũng giống như Thanh Dao, không ngờ bây giờ đã mang thai đứa thứ ba.

Thanh Dao cười, y cảm thấy đứa bé trong bụng y cũng rất tinh nghịch, nhưng y cảm thấy là một tiểu á nam.

Cửa kẽo kẹt mở ra, Phượng Liên bưng mấy chén canh thuốc táo tàu khoai lang quế đi vào, nhìn thấy hai đứa cháu nhỏ trong phòng đều trốn vào trong lòng hai thai phu.

Bức tranh này nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười, lại yên tĩnh ấm cúng.

"Nào, uống chút canh nóng ấm người." Cười ha hả gọi hai thai phu, đây là canh đặc biệt nấu cho họ!

Tiểu Trúc Tiểu Yên đều là tuổi nhỏ ham ăn ham chơi, ngửi thấy mùi thơm phức liền muốn chạy thẳng tới, cơ thể nhỏ mặc đến mũm mĩm nhìn thế nào cũng có loại hân hoan.

Nhưng vừa nghĩ đến tiếng vang xào xạc bên ngoài liền không dám rời khỏi vòng tay của người lớn, nhưng mùi thơm kia xộc vào mũi đúng là khiến chúng không khỏi chảy nước miếng.

Hai đứa nhỏ cuối cùng vẫn bị canh thu hút ánh mắt, sải chân mập nhỏ đi đến bên người Phượng Liên, sau đó ôm đùi Phượng Liên mềm mại nói: "Tiểu Trúc/ Tiểu Yên cũng muốn uống canh ngọt ngọt/ canh canh."

"Tiểu Trúc Tiểu Yên cũng có, không cần lo ha." Phượng Liên dịu dàng nói với hai đứa cháu nhỏ.

Thanh Dao và Lan Hiên nhìn nhau cười, con nít mọi nhà, nói sợ cũng dễ, nói không sợ cũng dễ, có điều mỹ thực xác thực là thứ rất hấp dẫn người, cũng khó được chúng sẽ vì canh quên mất tiếng động bên ngoài.

Người một phòng liền bắt đầu từ từ hưởng thụ mỹ vị của canh, nhưng lúc này, cửa phòng mở ra, dẫn theo một cơn gió lạnh.

Trong phòng lập tức lạnh đi một chút, còn mang theo một tí hơi mát.

Mấy người trong phòng nhìn ra cửa, chính là Phó Vọng Niên và Phượng Điệp, lại có chút kỳ quái đầu tóc lộn xộn của Phượng Điệp.

"Đây là sao vậy, sao tóc tai Phượng Điệp rối như thế?" Phượng Liên đặt bát canh xuống, lo lắng đi tới.

Thanh Dao và Lan Hiên cũng sốt ruột nhìn hai người vừa vào, không biết đã phát sinh chuyện gì, còn hai đứa nhỏ, đương nhiên đang xì xụp uống canh nóng.

"Không có gì, chỉ là vấp té thôi." Phượng Điệp nhàn nhạt mở lời, như không muốn nói nhiều.

Vấp té sẽ té thành như vậy sao? Trong lòng Phượng Liên tất nhiên sẽ không tin chuyện này, nhưng nhìn huynh đệ kết nghĩa không muốn nói nhiều, y cũng không hỏi nữa.

"Vậy đi thay xiêm y trước đi, xiêm y của ta ngươi cũng vừa."

"Ta muốn tắm trước, bên ngoài lạnh quá, muốn ngâm nước nóng chút." Từ sau khi y tỉnh dậy liền vội vã mặc quần áo rời đi, hiện giờ còn có thể cảm giác được trên người dính dính.

Phượng Liên nhìn gương mặt trắng đỏ bất định của Phượng Điệp, cũng không rõ rốt cuộc là vì cái gì, có điều may mà y vừa nấu ít nước nóng.

Chờ Phượng Liên và Phượng Điệp đều ra khỏi phòng, Thanh Dao lúc này mới nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, hắn cùng thúc thúc trở về, chắc hẳn sẽ biết là chuyện gì!

Nhận được thông điệp của Thanh Dao, Phó Vọng Niên lắc đầu, tuy đoán được sự việc, nhưng hắn cũng không thể nói, dẫu sao thúc thúc cũng khẳng định không muốn làm người trong nhà lo lắng.

Tối đó, dưới thuyết phục đủ điều của Phượng Liên Phượng Điệp chậm rãi nói ra chuyện của y và Kim Tiến.

Mọi người còn chưa phản ứng kịp, liền thấy Thanh Linh Phong vung nắm đấm chạy ra ngoài, Phượng Liên vội vàng nói với Thanh Dực: "Dực nhi, mau đi cản a cha con."

"Vâng, cha yên tâm." Thanh Dực vội vàng chạy đi, có điều không phải anh đi cản người, mà là đi giúp đỡ, đương nhiên chuyện này anh sẽ không để cha biết.

Phó Vọng Niên thấy cả phòng chỉ còn lại một nam nhân là hắn, cũng lặng lẽ rời khỏi, sau đó đóng cửa phòng, lúc này nên chừa lại không gian cho họ, hắn vẫn nên đi xem thử có gì cần giúp!

Chờ sau khi mấy nam nhân trở lại, Phượng Liên vội vàng hỏi: "Phu quân, ngươi không động thủ chứ!"

Y biết Thanh Linh Phong chỉ cần gặp chuyện phẫn nộ liền sẽ động thủ, mấy năm này đã rất ít nhìn thấy ông phẫn nộ như vậy, họ luôn xem Phượng Điệp như đệ đệ ruột mà đối đãi, gặp phải loại chuyện này cũng khó trách ông sẽ tức giận.

"Không có." Thanh Linh Phong nói có chút chột dạ, bị Phượng Liên nhìn ông không biết nên che giấu chột dạ này thế nào, đành phải nói: "Ta đấm hắn một cú, chỉ một đấm mà thôi."

Phượng Liên bất lực lắc đầu, y biết thế này mà, nhưng không phải y đã dặn dò Thanh Dực đi cản người sao? Lại xoay đầu nhìn Thanh Dực.

Thanh Dực không giống Thanh Linh Phong, anh là thật sự cảm thấy Kim Tiến đáng bị đấm một cú, nên rất dĩ nhiên nói: "Con theo không kịp, chờ lúc con tìm thấy phụ thân, phụ thân đang đi ra từ Kim phủ."

Phượng Liên nhìn bộ dáng anh không giống gạt người, chỉ có thể lắc đầu, ài, còn thật tưởng y không biết, y tốt xấu cũng là cha sinh ra anh đấy nhá.

"Được rồi, cha, chuyện này cũng xác thực là lỗi của người kia, một đấm này xem như tiện nghi ổng." Thanh Dực rất tán đồng một đấm của Thanh Linh Phong, nhưng vẫn phải khuyên cha trước mới được.

Phượng Liên đành chịu nói: "Đánh cũng đánh rồi, còn có thể thế nào, muộn rồi, mọi người đều đi ngủ trước đi!"

Lúc Phó Vọng Niên và Thanh Dao cùng về phòng, nhìn thấy Thanh Dao có chút trầm mặc, vừa muốn mở miệng, liền nghe Thanh Dao nói: "Kỳ thực ta rất tán đồng cách làm của a cha."

Thanh Dao nói rất bình tĩnh, nhưng Phó Vọng Niên lại cảm nhận được hơi thở không giống, hắn nhớ chuyện ngày trước nghe kể, Thanh Dao khi đó cũng gặp phải tình huống tương tự.

Hiện giờ lại nghe Thanh Dao nói như vậy, cũng biết Thanh Dao năm đó cũng thống khổ như vậy, mà lúc đó bên cạnh y chỉ có một ca ca giúp y, nghĩ đến đều cảm thấy khiến hắn đau lòng.

"Tiểu Dao, đã qua rồi." Phó Vọng Niên ôm thắt lưng hơi nở nang, muốn truyền ấm áp cho y.

"Ừm, ta đã không để ý chuyện trước kia nữa, ta chỉ cảm thấy khó chịu thay thúc thúc."

"Yên tâm đi, thúc thúc sẽ không có chuyện."

"Ta muốn ngủ."

"Vậy chúng ta về phòng nghỉ ngơi."

Hôm sau, lúc Thanh Dao tỉnh dậy Phó Vọng Niên đã ra cửa thảo luận chuyện tửu lâu với Bạch Lạc, khi Thanh Dao nhìn thấy áo khoác ngoài màu xanh ngọc đặt bên giường, trong lòng rất ấm áp.

Ôm áo khoác trong tay cảm nhận sâu sắc ấm áp của áo khoác, Thanh Dao tất nhiên biết đây là áo khoác phu quân mua cho y, đột nhiên thật muốn nhanh nhìn thấy hắn, đương nhiên Thanh Dao cũng biết vẫn phải chờ một lúc Phó Vọng Niên mới sẽ về.

Tay phải phủ lên bụng hơi nhô, khẽ lẩm bẩm: "Bảo bảo, đây là áo khoác a cha mua cho cha. Rất ấm nha, chờ sau khi cha mặc vào, bảo bảo sẽ không thấy lạnh nữa. Chờ bảo bảo ra đời, chúng ta bảo a cha mua đồ em bé đẹp cho bảo bảo được không?"

Như cảm nhận được lời thì thầm của Thanh Dao, bảo bảo nhẹ nhàng đá da bụng mỏng, trên tay truyền tới rung động nhỏ, Thanh Dao vui vẻ nói: "Bảo bảo nghe thấy lời của cha sao? Bảo bảo thật ngoan!"

Phó Vọng Niên sáng sớm ra cửa là vì chuyện của tửu lâu, khi hắn đến tửu lâu, Bạch Lạc đã tới, theo sau còn có Bạch Nhưỡng.

Phó Vọng Niên không nén nổi thầm phun tào một phen, Bạch Lạc này đúng là có cảm giác của ông chủ lớn, ra cửa có người hầu hạ, nhưng ngẫm lại, người ta là ông chủ thật.

"Phó huynh đến rồi." Bạch Lạc nhìn thấy Phó Vọng Niên, nhàn nhạt chào hỏi một tiếng.

Khóe miệng Phó Vọng Niên co giật, bàn chuyện làm ăn với cái mặt băng sơn này thật có chút đau khổ, thật không biết hắn có phải tự tìm khổ không.

"Xin lỗi, đến muộn, đi xem trước đi!" Phó Vọng Niên gật đầu với Bạch Lạc, sau đó đi vào trong lâu xem thử trước.

"Hai vị lão bản đến rồi, mời vào." Người nói là người dẫn đầu phụ trách kiến tạo tửu lâu này, người khác đều gọi gã là Đặng đầu.

Đặng đầu nhìn thấy hai vị lão bản đích thân tới giám sát, vội vàng đến chào hỏi, có điều nói thật, bố cục của tửu lâu này thật có hơi khác lạ.

Đặng đầu nghĩ đến bản vẽ của tửu lâu liền cảm thấy có chút hưng phấn, gã rất cao hứng có thể hoàn thành mấy kiến trúc khác lạ, tửu lâu này quả thật xem như mới lạ.

Cũng không biết bản vẽ đó xuất từ tay vị lành nghề nào, nếu về sau cũng có thể xây mấy tửu lâu độc đáo như vậy, thì thật là khiêu chiến.

Phó Vọng Niên tùy ý nhìn tầng một, sau đó trực tiếp đi đến nhà bếp ở sân sau, lúc hắn nhìn thấy nhà bếp dựa theo cách nói lúc đó của hắn mà bố trí tốt, hài lòng gật đầu.

Bạch Lạc theo sau nhìn nhà bếp một vòng, sau đó nói: "Ngươi rất hài lòng?"

"Ừ, nhà bếp như vậy mới thích hợp một đầu bếp phát huy trù nghệ, nếu nhà bếp bài trí không đủ tốt, ngược lại sẽ làm đầu bếp mất hứng thú."

Đối với Phó Vọng Niên, một nhà bếp tốt cũng là một nơi có thể ảnh hưởng tâm tình đầu bếp, tâm tình không tốt, món ăn làm ra cũng tất nhiên bớt vài phần hương vị.

Bạch Lạc nhìn quanh nhà bếp một vòng, sau đó như có điều suy nghĩ nhìn Phó Vọng Niên, hắn không biết nấu ăn, cũng không hiểu đầu bếp suy nghĩ gì, nhưng nghe Phó Vọng Niên nói vậy, trái lại cảm thấy thật có chút đạo lý.

Quả thật không ngờ bài trí và bố trí của nhà bếp hóa ra cũng có học vấn, xem ra hắn tìm Phó Vọng Niên hùn vốn mở tửu lâu quả thật là được tiện nghi. Nếu một người như vậy tự mình mở một tửu lâu, có lẽ cũng sẽ rất thành công.

Phó Vọng Niên không biết Bạch Lạc nghĩ cái gì, chỉ đi một vòng trong bếp, sau đó ra ngoài nói: "Được rồi, đi xem thử tầng hai đi!"

"Nhà bếp này còn có chỗ cần sửa chữa không?" Bạch Lạc lại nhìn một vòng nhà bếp.

"Không cần, như vậy là được."

Bạch Lạc nhìn bước chân nhẹ nhàng của người phía trước, hỏi Bạch Nhưỡng sau lưng: "Bạch Nhưỡng, ngươi cảm thấy nhà bếp vừa rồi thế nào?"

Bạch Nhưỡng nghĩ ngợi, nói: "Rất mới lạ, hình như rất khác tửu lâu bình thường."

Bạch Nhưỡng theo bên cạnh Bạch Lạc cũng xem như kiến thức không ít việc đời, thời gian trước, chủ tử còn phân phó hắn đi quan sát nhà bếp của tửu lâu khác một phen, nói là đề nghị của Phó Vọng Niên, hắn ta cũng đi xem, nhưng nhà bếp vừa nãy hắn ta nhìn thấy, so với tửu lâu khác, khác hẳn luôn.

Bạch Lạc nhướng mày, mới lạ sao? Xác thực rất mới lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net