6 ĐẾN GẦN TIM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

----------

Phó Vọng Niên cảm thấy trong tim Thanh Dao không chứa được một hạt bụi, cũng không hiểu sao lão nam nhân 30 tuổi hắn lại như mấy thằng nhãi con đột nhiên để bụng đối với ai đó.

Trong lòng lúc này có chua cũng có ngọt, như mối tình đầu gì đó người ta hay nói.

Phó Vọng Niên cảm thán từ trong lòng không ngờ hắn lại gặp được một người chân chính để bụng, tuy lúc này người đó vẫn lạnh nhạt với hắn.

Trong nồi lớn lúc này bốc ra hơi nóng, hơi bốc lên mịt mù che lấp nhà bếp như là quấn lên một tầng lụa mỏng.

Phó Vọng Niên đi đến nhà tắm lấy thùng gỗ qua, sau đó dùng muôi từng muỗng múc nước vào trong thùng.

Nghĩ đến lát nữa Thanh Dao muốn tắm trong phòng, Phó Vọng Niên liền cảm thấy trong bụng hắn có chút bốc lửa.

Thanh Dao đều là tắm trong phòng, ở phía bên kia của bình phong, chuyện này mấy ngày sau khi hắn tỉnh lại thì biết.

Khi vừa tỉnh lại phỏng chừng Thanh Dao có thể là kiêng dè có người trong phòng, đều là tắm ở nhà tắm.

Chờ lúc Phó Vọng Niên bắt đầu ở trong nhà chính hoặc trong sân, Thanh Dao mới về trong phòng ngủ dùng thùng tắm lớn tắm rửa.

Phó Vọng Niên biết chuyện này, cũng canh đúng thời gian, không vào phòng lúc ấy tránh dọa đến Thanh Dao, có điều trong lòng lại nghĩ người nơi này xem ra đều là thích dùng thùng tắm ngâm mình.

Phó Vọng Niên cũng thích ngâm mình, nhưng muốn hắn một đại nam nhân dùng một thùng tắm để ngâm mình, Phó Vọng Niên liền nghĩ đến cảnh ngâm mình của mấy cô gái nhỏ yểu điệu trong phim truyền hình, nơi này lại không có bồn tắm, thì đành phải tắm rửa bình thường thôi.

Hơi thở dài, trong lòng Phó Vọng Niên không biết hắn lúc nào mới có thể ôm được phu lang về, sợ làm Thanh Dao bị kinh sợ, mỗi tối lúc hai người ngủ cùng giường, tay chân Phó Vọng Niên đều hết sức quy củ.

Lại không ai biết Phó Vọng Niên nhịn vất vả cỡ nào, một phu lang mềm mại nằm ngay bên cạnh hắn, chóp mũi đều là mùi cơ thể của đối phương, Phó Vọng Niên lại chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Muốn tách phòng à, quá dễ luôn, Phó Vọng Niên cảm thấy phỏng chừng lời này của hắn vừa ra, trong lòng Thanh Dao khẳng định giơ hai tay tán thành, nhưng Phó Vọng Niên lại cảm thấy chuyện ấy đối với kế hoạch sau này của hắn không có lợi.

Hai người hiện giờ thời gian chung sống vốn đã ít, nếu thêm chiêu tách phòng, phỏng chừng tiến triển của hai người càng cất bước gian nan.

Phó Vọng Niên cũng hạ quyết tâm cho dù là nhịn cũng phải ngủ cùng giường với Thanh Dao, thỉnh thoảng sờ tay nhỏ, hôn má, giải khát chút trước cũng được.

Tới lui mấy lần, liền đổ đầy bảy phần thùng tắm cao ngang eo hắn, Phó Vọng Niên nói với Thanh Dao đang chỉnh lý đồ trong phòng: "Thanh Dao, nước được rồi, ngươi ngâm trước đi! Nếu nước không đủ ấm, ngươi liền gọi ta, ta ở ngay bên ngoài."

Nói xong lời này cũng thật sự đi ra ngoài, ra cửa lại thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Thanh Dao nghe thấy tiếng đóng cửa, mới cầm quần áo, đi đến sau bình phong, treo đồ lên, thò tay thử độ ấm của nước, rất ấm, vừa vặn.

Động thủ cởi từng cái áo trên người, một mảng da thịt trắng nõn lộ ở trong không khí, có thể bởi vì ở bên cạnh thùng tắm, quanh người bị sương mờ lượn lờ làm người nhìn không rõ vết sẹo nhạt nhòa trên da thịt trắng nhợt.

Vươn một bàn chân nhỏ gầy đứng lên ghế thấp, lại nhấc một chân thon dài trắng ngần bước vào thùng tắm, sau đó cả cơ thể chìm trong nước.

Nước nóng ấm áp lướt qua mỗi phần da thịt, Thanh Dao thoải mái nhẹ nhàng hừm một tiếng, sau đó bắt đầu hắt nước đến trên người mình, lúc giơ tay nhìn thấy trên tay chỉ còn lại dấu vết nhạt nhoà, hơi ngơ ngẩn một hồi, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Phó Vọng Niên ngẩng đầu ngây ngốc nhìn trời đêm đen kịt, buổi tối nơi dị thế này, Phó Vọng Niên phát hiện hắn thấy được đêm đầy sao lúc trước không nhìn thấy.

Nhớ lần đầu tiên lúc nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy, Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy cuộc sống trước kia của hắn đều thoảng qua như mây khói, chói lọi đến đâu cũng chỉ cái chớp mắt đã qua.

Nếu có thể cùng Thanh Dao ngồi ngắm sao như vậy, thế thì thoáng chốc này cũng cảm thấy mãi vậy thì tốt, trong lòng lúc này cũng nghĩ không biết Thanh Dao ngâm xong chưa.

Phó Vọng Niên cảm thấy lúc này hắn có hơi hèn nhát, thân là phu quân của Thanh Dao, lúc này nên có quyền lợi vào phòng nhìn Thanh Dao tắm rửa, lại bởi vì đống nguyên do cản trở, Phó Vọng Niên đành phải ở đây từ từ chờ.

Qua một đoạn thời gian, Phó Vọng Niên phỏng chừng Thanh Dao đã ngâm mình xong, mới đứng dậy chuẩn bị về phòng đổ nước trong thùng gỗ đi, này đã là thói quen hiện tại hình thành.

Có thể là bởi vì bận việc tính sổ hao tâm tốn sức, Thanh Dao sau khi tắm xong đều sẽ trực tiếp ngủ, sẽ không đến trong sân cùng Phó Vọng Niên ngắm trăng sao.

Phó Vọng Niên cũng biết Thanh Dao có thể vẫn chưa quen lắm hắn của hiện tại, nên cũng không vội muốn Thanh Dao bồi bên hắn, hơn nữa Thanh Dao mệt như thế, Phó Vọng Niên cũng rất đau lòng.

Lặng lẽ về đến trong phòng, nhìn thấy Thanh Dao lúc này đang chuẩn bị trèo lên giường, có thể là Phó Vọng Niên đột nhiên trở vào, Thanh Dao có chút giật mình xoay đầu nhìn cửa.

Phó Vọng Niên nói: "Ta đổ nước xong về ngủ, Thanh Dao ngươi ngủ trước."

Buổi tối lúc ngủ, Phó Vọng Niên như cũ chờ Thanh Dao ngủ rồi mới về nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng ôm cơ thể Thanh Dao qua.

Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thanh Dao, trông rất trẻ tuổi, nỗi ưu tư Thanh Dao bày ra lại giống như một người trải qua rất nhiều chuyện.

Lúc Thanh Dao gả đến không quá 18, lúc này cũng chỉ 21, ở kiếp trước vẫn chỉ là một sinh viên, ở nơi này lại là đã là phu lang của người ta nhiều năm như vậy.

Vén sợi tóc mềm rũ bên trán Thanh Dao ra, yên lặng nhìn hoa văn hoa mai tinh tế ở thái dương, vươn tay xoa nhẹ hoa văn hoa mai.

Phó Vọng Niên không ngờ hoa văn trên trán á nam lại là một đóa hoa mai tinh tế như vậy, lúc đó nghe lão nhân nói á nam ngoài thể lực chiều cao không bằng nam nhân ra, điểm quan trọng là trên trán á nam đều sẽ có một hoa văn hoa mai.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy hoa văn này, Phó Vọng Niên liền cảm thấy rất tinh tế, hiện tại nhìn kỹ, lại càng thêm thu hút Phó Vọng Niên.

Đôi lông mày đẹp đẽ của Thanh Dao đột nhiên xoắn lại, Phó Vọng Niên đoán phỏng chừng Thanh Dao lại gặp ác mộng, ngón trỏ dời đến giữa mày Thanh Dao chà nhẹ, cho đến khi lông mày khôi phục ban đầu, lúc này mới cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái giữa mày, sau đó ngồi dậy thổi tắt nến, lại nằm xuống hít nhẹ mùi thơm nhàn nhạt nhắm mắt.

Chuyện Phó Vọng Niên làm đầu bếp ở tửu lâu Phú Nguyên có tiếng trên trấn truyền ra nhanh như gió.

Trên trấn bây giờ thảo luận nhiều nhất là gì, đương nhiên là Phó Vọng Niên ham ăn lười làm kia lại bắt đầu học người ta kiếm tiền, hơn nữa học ra trò, còn tìm được một công việc tốt.

Người nhàn rỗi không việc làm lúc này đều chạy đến tửu lâu Phú Nguyên gọi món, này trái lại vì gì, còn đều không phải muốn nếm thử trù nghệ của Phó Vọng Niên ra sao mà lại có thể làm đầu bếp ở tửu lâu Phú Nguyên à.

Chưởng quỹ thấy đột nhiên đến nhiều người như vậy, kệ họ là đến vì chuyện gì, chỉ cần có thể kiếm bạc là được, cũng mặt mày hớn hở xem trò cười.

Phó Vọng Niên lúc này đang nấu ở trong bếp, tiểu nhị Tiểu Đỗ bưng đồ ăn ở một bên đang tường thuật trực tiếp hiện trường!

"Ta nói Tiểu Phó ca, giờ bên ngoài đang nhiều người lắm, đều nói muốn nếm thử tay nghề của Tiểu Phó ca, nhốn nháo, ta còn chưa bao giờ thấy cảnh này."

"Vậy lần này ngươi đúng là được lợi rồi." Phó Vọng Niên không cho là đúng.

"Lợi gì đâu, người nhiều tiền lương chưởng quỹ cho ta vẫn không không thêm đồng nào, người nhiều ta còn bận đến chết đi sống lại!"

"Ta nói Tiểu Đỗ, lời này của ngươi nếu để chưởng quỹ nghe thấy, bảo đảm không tốt cho ngươi." Lão Lưu nấu bên cạnh thừa dịp nói.

"Ấy, ta không phải chỉ nói mấy câu thôi sao? Lại không phải thật sự không làm việc, với lại, ta còn phải dựa vào chút bạc này nuôi sống mấy người trong nhà, không nói nữa, ta bưng món ra trước."

Động tác trên tay Phó Vọng Niên không ngừng, trong lòng lại là đang nghĩ, người sợ nổi tiếng heo sợ mập, lúc trước nổi tiếng là nổi tiếng lười biếng, còn giờ nổi tiếng lại là người ta hiếu kỳ đến, thói đời này người hiếu kỳ đúng là đến đâu đều không thay đổi.

Bên ngoài có bao nhiêu người muốn nếm thử tay nghề của hắn đó đều không phải là chính sự, chỉ cần làm mấy người xem náo nhiệt kia về sau hết nói là được, hắn còn phải dốc sức truy phu! Không thể bởi vì chuyện này mà chậm trễ hành động của hắn.

Lão Lưu thấy Phó Vọng Niên hồi lâu không nói chuyện, tưởng Phó Vọng Niên để ý lời vừa nãy tiểu nhị, nói: "Tiểu Phó a, Tiểu Đỗ này là một tiểu tử mau miệng, ngươi cũng đừng để ý, trù nghệ của ngươi ta dám bảo đảm là thật sự tốt."

Phó Vọng Niên tuy không để ý lời của Tiểu Đỗ, nhìn thấy Lão Lưu quan tâm mình như thế, trong lòng vẫn cảm thấy có chút cảm kích, đáp: "Lưu thúc yên tâm, ta sẽ không vì chút chuyện này liền cảm thấy chịu không được."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Người bên ngoài phản ứng ra sao Phó Vọng Niên không biết, lúc Tiểu Đỗ đi vào thỉnh thoảng nói mấy câu, sau đó Phó Vọng Niên tiếp tục bận hơn nửa ngày ở nhà bếp khí thế ngút trời.

Thời gian một hồi ngắn ngủi, trù nghệ của Phó Vọng Niên liền thu phục khẩu vị của rất nhiều người, mà lúc này người nhìn thấy Phó Vọng Niên cũng triệt để nhìn hắn với ánh mắt khác, mọi người đều không ngờ Phó Vọng Niên này lại có thể thay đổi khác như vậy.

Ngày nào đó, Phó Vọng Niên đang lúc đi ngang qua đường chuẩn bị đi tìm Thanh Dao, lại phát hiện một á nam còn chưa xuất giá chớp mắt với mình, khó hiểu nhìn á nam nọ một cái, sau đó vẫn là quyết định làm lơ.

Lúc cùng Thanh Dao đi về nhà, Phó Vọng Niên vẫn cảm thấy có vài á nam đưa đẩy ánh mắt với hắn, đột nhiên có hơi sáng tỏ, này chắc không phải đang liếc mắt đưa tình với hắn chứ!

Vừa nghĩ thế, trái lại dọa Phó Vọng Niên, hắn thật sự chưa từng nghĩ một người có phu lang như hắn lại đột nhiên trở nên được hoan nghênh như thế.

Kiếp trước đều không có nhận được đưa tình trắng trợn như vậy, thói đời này lại là sao đây, chẳng lẽ là bởi vì đều cùng một loại đặc trưng nên mới lớn gan như thế sao.

Đột nhiên cảm nhận được hơi thở lãnh đạm trên người Thanh Dao nặng thêm, Phó Vọng Niên nghĩ thầm có lẽ là Thanh Dao cũng cảm giác được bầu không khí xung quanh.

Vươn tay nắm lấy tay Thanh Dao, Phó Vọng Niên cảm thấy có lẽ hắn nên làm mấy người này biết hắn là người có phu lang, hơn nữa là người rất thương phu lang.

Quả thật giống như Phó Vọng Niên nghĩ, mấy á nam vừa nãy còn liếc mắt đưa tình với hắn kia nhìn thấy hắn dắt tay Thanh Dao ánh mắt kia đều biến vị.

Phó Vọng Niên thầm than xem ra tâm lý của á nam nơi này lại có chút tương tự nữ nhân kiếp trước.

Thanh Dao cảm thấy lòng bàn tay mình không ngừng truyền đến hơi nóng của lòng bàn tay Phó Vọng Niên, nhẹ nhàng vùng vẫy muốn rút tay mình ra, lại bị Phó Vọng Niên nắm lấy toàn bộ, làm tay y đều không động đậy được, đành phải tùy ý Phó Vọng Niên nắm như vậy.

Không biết Phó Vọng Niên vì sao đột nhiên có hành động này, tuy hai phu phu dắt tay là chuyện rất bình thường, chỉ là lúc người này là Phó Vọng Niên, Thanh Dao liền cảm thấy có hơi quái dị.

Hơn nữa từ khi Phó Vọng Niên tỉnh lại đã không còn làm chuyện đó với y nữa, buổi tối ngủ thông thường đều là y ngủ rồi còn chưa nhìn thấy Phó Vọng Niên về phòng.

Sau đó Thanh Dao buổi tối cũng không còn lo lắng, rất sớm liền có thể ngủ, tuy lúc sáng tỉnh dậy lại phát hiện hắn đã ngủ ở bên ngoài, cũng không biết buổi tối y là làm sao lăn đến bên người Phó Vọng Niên.

"Thanh Dao, chúng ta đi mua chút đồ ăn tối nay trước." Phó Vọng Niên lúc này nói với Thanh Dao.

Từ sau khi Phó Vọng Niên bắt đầu đi làm, hắn đều là làm xong ở tửu lâu Phú Nguyên, buổi trưa thì nhín thời gian rảnh đưa cơm cho Thanh Dao, đương nhiên đây là chuyện được chưởng quỹ phê chuẩn, bởi vậy hiện tại phải đi mua đồ ăn cho buổi tối.

"Ừm." Thanh Dao trả lời.

"Tối nay muốn ăn món gì?"

"Thịt xào nấm hương và cá chép kho."

*thịt xào nấm hương:

*cá chép kho:

Mấy ngày nay hai người đều là cùng ra ngoài mua đồ ăn, Phó Vọng Niên lại thường sẽ hỏi Thanh Dao muốn ăn món gì, lúc mới đầu Thanh Dao đều nói tùy tiện, sau đó dần dần bắt đầu nói ra món muốn ăn, mà trên bàn cơm tối đó chính là món Thanh Dao chọn.

Lúc Phó Vọng Niên và Thanh Dao đi đến chợ mua đồ ăn, trong chợ toàn là người, chân nối tiếp chân, Phó Vọng Niên cảnh giác kéo Thanh Dao đến bên người mình, để tránh bị người khác đụng ngã.

Thanh Dao được Phó Vọng Niên bảo hộ trong lòng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đoan chính dương cương của Phó Vọng Niên, nhìn thấy trong mắt Phó Vọng Niên lộ ra cưng chiều, đột nhiên cảm thấy nếu mãi như vậy thì tốt.

Thanh Dao biết y hiện tại đang tham luyến Phó Vọng Niên đối tốt với y, nhưng Thanh Dao cũng sợ nếu ngày nào đó Phó Vọng Niên lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, khi đó nếu y cho đi trái tim mình, như thế Thanh Dao cũng không còn là Thanh Dao nữa.

Tay phải thon dài trắng ngần níu chặt tay áo của Phó Vọng Niên, lúc này Thanh Dao chỉ muốn buông thả chính mình, tin tưởng một Phó Vọng Niên mấy ngày nay đối xử khác với y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net