7 CHÂN TƯỚNG LỘ DIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

-----------

Phát hiện Thanh Dao níu áo hắn, Phó Vọng Niên tưởng Thanh Dao là bị cảnh nhiều người như vậy làm sợ, cúi đầu nhìn gương mặt hơi trắng bệch của Thanh Dao, ôn nhu nói: "Thanh Dao đừng sợ, ta sẽ che chở ngươi."

Thật là không biết Thanh Dao hồi trước làm sao chịu đựng chèn ép của nhiều thịt người như vậy, chỉ với mấy lạng thịt trên người y, Phó Vọng Niên nhìn cũng cảm thấy lo lắng.

Hai tay che chở Thanh Dao vững vàng đi đến trước quầy bán rau cải, Phó Vọng Niên vươn tay phải ra cầm một bắp cải thảo lên hỏi: "Cải thảo này bán thế nào?" Tay kia lại gắt gao bảo hộ Thanh Dao.

Người bán rau nhìn qua, nói: "3 xu 1 cân."

Phó Vọng Niên lật cải thảo qua lại, cải thảo rất đẹp, lá cải tươi mới sạch sẽ, cũng đáng tiền, lựa hai bắp đưa cho người bán: "Cân cho ta chỗ này."

Người bán tay chân nhanh nhẹn đón lấy cải Phó Vọng Niên lựa đem cân, sau đó dùng rơm cột lại đưa cho Phó Vọng Niên, Thanh Dao lúc này vươn tay nhận lấy cải thảo.

Phó Vọng Niên vui tươi hớn hở trả tiền, hiện giờ thật giống phu phu cùng đi chợ mua đồ ăn, một người trả tiền, một người lựa đồ, tuy vừa nãy đồ là mình lựa, nhưng loại cảm giác này lại như nhau.

Thanh Dao nghe thấy Phó Vọng Niên cười rất vui vẻ, lại không biết Phó Vọng Niên cười cái gì, cũng liền không để ý.

Hai người đều không chú ý đến vài á nam đến mua rau bên cạnh hâm mộ nhìn Thanh Dao, có phu quân cùng đi mua rau, này lại là hiếm thấy cỡ nào.

Tiếp tục đi thêm mấy quầy nhỏ mới mua xong nguyên liệu cơm tối cần, đương nhiên ngoài rau cải, cái khác đều là nguyên liệu hai món Thanh Dao đã nói.

Buổi tối, Phó Vọng Niên tiếp tục cho Thanh Dao ăn một chén cơm lớn thêm một chén canh nóng hổi, lúc này mới hài lòng gật đầu, xem ra không quá mấy tháng, Thanh Dao hẳn có thể trở thành một mỹ nhân phu lang khỏe mạnh.

Tối đấy Phó Vọng Niên lại về phòng sớm, nhìn thấy Thanh Dao còn chưa ngủ, cởi áo ngoài, mặc đồ trong nằm ở mé ngoài, nhạy bén chú ý thấy cơ thể Thanh Dao run nhẹ một cái.

Làm như không phát hiện, vươn tay ôm thắt lưng Thanh Dao, sau đó kéo Thanh Dao vào trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, mai còn phải đi làm."

"Ừm." Một tiếng đáp rất khẽ.

Phó Vọng Niên lại nói: "Thanh Dao, ngươi thích công việc hiện tại của ngươi không?"

Thanh Dao ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhìn đôi mắt trong veo kia, chậm rãi nói: "Ta đang nghĩ, nếu ngươi không thích công việc này, thì ngươi về nhà phụ trách việc trong nhà, việc kiếm tiền cứ giao cho ta."

Thanh Dao lúc này mới hiểu ý của Phó Vọng Niên, nói: "Ta thích việc tính sổ."

Y thích loại việc phải tập trung lực chú ý đó, như vậy y liền có thể quên rất nhiều chuyện, quên đi những chuyện trước kia.

"Ừ, vậy thì tiếp tục đi, nếu hôm nào ngươi thấy mệt, nhớ nói với ta, ta không muốn ngươi vì muốn kiếm tiền mà ép buộc mình đi làm."

Vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc mượt hơi đen của Thanh Dao, xúc cảm trơn mượt trên tay làm Phó Vọng Niên không nỡ buông tay.

Thanh Dao đột nhiên yên lặng nhìn mắt Phó Vọng Niên rất lâu rất lâu, lâu đến lúc ánh mắt Phó Vọng Niên đều sắp tránh né, Thanh Dao mở miệng: "Ngươi, rốt cuộc là ai?"

Không khí xung quanh tựa hồ vì câu này mà ngừng lưu động, cả phòng yên tĩnh, như bất cứ nơi nào trên thế gian này đều không có âm thanh.

Phó Vọng Niên sửng sốt, trong mắt chứa một tia phức tạp, tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, nhìn mắt Thanh Dao từ từ nói: "Nếu ta nói, ta kỳ thực không phải Phó Vọng Niên lúc đầu, ngươi tin không?"

Thanh Dao đồng dạng nhìn mắt Phó Vọng Niên, đôi mắt trong veo lúc đầu dường như nổi một tia gợn sóng, rất nhanh lui đi, sau đó bình tĩnh nói: "Tin."

Lần này đến phiên Phó Vọng Niên nhìn chằm chằm mắt Thanh Dao, giọng nói thanh u nhất quán của Thanh Dao truyền tới: "Bởi vì gã sẽ không hơn một tháng đều không chạm vào ta, gã cũng sẽ không nấu cơm làm đồ ăn, gã càng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn ta."

Ánh mắt ôn nhu cưng chiều như vậy, trân trọng đau lòng như vậy, cũng sẽ không nửa đêm nhẹ nhàng vỗ lưng y để y an giấc, có những việc tuy không nói rõ chính xác, nhưng đã đi vào tim, liền không dễ quên được.

Thì ra Thanh Dao sớm đã phát hiện chỗ bất đồng của hai người rồi sao?

Phó Vọng Niên cảm thấy trong lòng đột nhiên thoải mái hẳn, vậy cũng chính là nói Thanh Dao đều luôn nói chuyện với hắn, nhìn hắn, mà không phải gã kia.

Phó Vọng Niên chầm chậm kể với Thanh Dao chuyện quái dị xảy ra trên người hắn, cuối cùng yên lặng chờ Thanh Dao mở miệng.

"Cũng chính là nói, ngươi là linh hồn của thế giới khác."

"Ừ."

"May mắn là ngươi, may mắn là ngươi." Giọng nói thấp khẽ của Thanh Dao truyền đến.

Nếu không phải ngươi, vậy gã ta hiện tại vẫn sẽ đối xử y trước sau như một, nếu không phải ngươi, là một người nào khác, có lẽ thái độ cũng y như gã ta thôi!

Chỉ là người đó vừa vặn là ngươi, đúng lúc là ngươi mà thôi.

Phó Vọng Niên biết Thanh Dao cuối cùng biết chuyện của hắn, trong lòng cũng xúc động theo, kỳ thực Phó Vọng Niên luôn không hi vọng Thanh Dao xem hắn thành gã kia, lại không biết hắn nên làm sao mới có thể nói rõ chuyện này với Thanh Dao, hiện tại Thanh Dao đã biết, trong lòng Phó Vọng Niên cũng không cần lo lắng về chuyện đấy nữa.

Thanh Dao ở trong lòng Phó Vọng Niên khẽ khóc, nước mắt theo xiêm y mỏng manh của hai người thấm vào trên da thịt màu đồng của Phó Vọng Niên, cảm giác nóng ướt ấy làm Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy bụng dưới một trận nóng như lửa.

Chết tiệt! Lửa nóng lại đến, sao cố tình chọn lúc này, Phó Vọng Niên biết hắn hơn một tháng này đều chỉ là dựa vào tay phải giải quyết vấn đề, chỉ cần một cái trêu chọc đơn giản của Thanh Dao, trong lòng liền rất muốn kéo Thanh Dao đến trong lòng thỏa thuê phóng thích dục vọng của hắn.

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, nếu bởi vì chuyện này phá vỡ quan hệ hai người không dễ dàng xây lên, vậy hết thảy lại phải làm lần nữa.

Thanh Dao đang khóc cũng chú ý thấy cơ thể Phó Vọng Niên có hơi nóng lên, lén lút nhìn bên dưới phồng lên của Phó Vọng Niên, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Nếu ngươi muốn, ta, ta, nguyện ý......"

Thanh Dao phát hiện y thật sự nói không nên lời xấu hổ như vậy, nói đến một nửa, làm sao cũng không nói tiếp được, trên mặt lại là đỏ như đánh má hồng, vệt nước mắt còn dính bên má.

Tuy lời của Thanh Dao không nói hoàn chỉnh, Phó Vọng Niên lại cũng biết ý của Thanh Dao, đột nhiên cảm thấy hắn đã nghe thấy âm thanh thiên nhiên, cũng không biết có phải hắn nghe nhầm không.

Ngây ngốc nhìn Thanh Dao, đến khi má Thanh Dao lộ ra vệt đỏ, Phó Vọng Niên mới tin hắn vừa nãy thật sự đã nghe thấy chuyện rất bức phá.

Phó Vọng Niên không dám tin tưởng nhìn Thanh Dao xấu hổ, giọng khàn nói: "Thanh Dao, ngươi biết bản thân đang nói gì không?"

Thanh Dao thẹn đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Ta, ta biết, bởi vì là ngươi, cho nên ta, ta nguyện ý."

Chung sống hơn một tháng, có những chuyện chính là bởi vì chi tiết nhỏ nhặt trong sinh hoạt mà làm một người cảm phục.

Chữ 'tình' này, trước giờ đều là cạm bẫy khó hiểu lại khiến người cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Nếu có cơ hội này vì sao không cược một ván, cược một ván tình yêu sớm đã định không thể vãn hồi lại xuất hiện chuyển ngoặt.

Hai tay Phó Vọng Niên bưng gương mặt đỏ au của Thanh Dao, nói: "Thanh Dao, ta không phải gã kia, ngươi rõ không?"

"Ta rất rõ, bởi vì là ngươi, nên ta mới nguyện ý, lúc trước, đều là gã cưỡng bức ta, ta không muốn, ta thật sự không muốn." Thanh Dao đột nhiên khóc.

Cuộc sống ba năm qua việc gã làm với Thanh Dao, Thanh Dao không phải không hận, chỉ là hận rồi gã cũng không thể thay đổi được gì, chỉ cần gã không đồng ý, Thanh Dao muốn rời khỏi gã, đều không phải chuyện Thanh Dao có thể làm.

Năm thứ nhất, Thanh Dao thử phản kháng, chỉ sẽ bị xúc phạm nhiều hơn, năm thứ hai, Thanh Dao muốn chạy trốn, chỉ là các ca ca của y còn ở nơi này, y không thể cũng không muốn liên lụy ca ca, năm thứ ba, Thanh Dao im lặng chịu đựng hết thảy những gì gã mang đến.

Có những lúc không phải không có dũng khí hạ quyết tâm làm một việc, mà là không có dũng khí đối mặt với những người thân cũng vì y cảm thấy đau lòng kia, Thanh Dao có thể bình tĩnh tiếp nhận nhiều chuyện như thế, kỳ thực đều chỉ là chịu đựng một mình ở trong góc liếm vết thương.

Trên ngực lại cảm thấy ẩm ướt của nước mắt, Phó Vọng Niên xót xa ân hận, hắn sao lại nói chuyện không nên nói vậy!

Thanh Dao rõ ràng vừa nãy mới dịu lại, lại bị một câu của hắn làm rối lên.

"Thanh Dao, đừng khóc, ngoan, chuyện lúc trước đều qua rồi, hiện tại chúng ta cùng nhau sống tốt nhé." Giọng trầm khàn an ủi Thanh Dao thút thít.

Nâng khuôn mặt khóc đến có chút thê thảm lên, kề môi mình lên nhẹ nhàng hôn nước mắt ở khóe mắt Thanh Dao, sau đó từ từ hôn lên môi trơn bóng kia.

Cảm giác trên môi mềm mại, mang theo chút mát lạnh, Phó Vọng Niên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ theo viền môi Thanh Dao, nhìn thấy Thanh Dao nín khóc hơi hé môi hồng ra, theo kẽ hở mà vào, đầu lưỡi khéo léo trượt qua mỗi góc trong khoang miệng, mang theo thanh hương nhàn nhạt.

Mắt Phó Vọng Niên luôn chú ý biểu cảm của Thanh Dao, trên mặt Thanh Dao còn dính vệt nước mắt, tuy không biết tình hình cặn kẽ giữa Thanh Dao và gã kia, nhưng cũng nhìn ra được Thanh Dao đã lâu chưa từng khóc tận tình như vậy, thương tiếc ngậm lấy môi hồng kia.

Thanh Dao sửng sốt không biết nên đáp lại Phó Vọng Niên thế nào, Phó Vọng Niên không ngờ Thanh Dao lại ngây ngô như vậy, thật sự không tưởng tượng được người này lại là phu lang đã gả đi ba năm.

Đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nhỏ trúc trắc của Thanh Dao, sau đó vừa mút vừa cắn nó, lật Thanh Dao qua, Phó Vọng Niên đè lên người Thanh Dao, động tác trên môi lại không dừng, rất lâu sau mới rời khỏi đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ kia.

Mà Thanh Dao thì thừa dịp này hít thở không khí trong lành, má đỏ như muốn nhỏ máu.

Phó Vọng Niên vươn tay quệt mắt Thanh Dao, mắt Thanh Dao rất đẹp, còn đẹp hơn dĩ vãng hắn thấy qua, dưới lông mi dài là đôi mắt trong veo bình tĩnh, nhưng cũng có lúc ngoại lệ, ví như lúc này nhiễm lên thẹn thùng nhàn nhạt.

Nhìn thấy hô hấp của Thanh Dao đã bình ổn, Phó Vọng Niên lại bắt đầu đợt hôn sâu mới, ngậm lấy cả môi đỏ của Thanh Dao, đôi tay bắt đầu từ từ di động trên người Thanh Dao, chú ý thấy cơ thể Thanh Dao đột nhiên căng chặt.

Trong đầu Phó Vọng Niên thiên nhân giao chiến rất lâu, trong bụng hắn hiện tại có một đốm lửa nóng khó mà giải trừ, thân hình tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt trước mắt không ngừng kích thích hắn, sự đáp lại trúc trắc của Thanh Dao càng làm hắn đắm say không thôi.

Chỉ là hắn vừa mới nói rõ chuyện của hắn với Thanh Dao, nếu lập tức phát sinh quan hệ với Thanh Dao, ngược lại khiến Phó Vọng Niên cảm thấy mình có hơi đê tiện.

Nén nhịn khô nóng trong bụng, kết thúc nụ hôn ngủ ngon mỹ mãn này, vẫn nên qua ít thời gian nữa rồi nói, đến lúc đó thì thật sự chỉ có Phó Vọng Niên đến từ dị thế, không có Phó Vọng Niên bản cũ.

Phó Vọng Niên vừa rời khỏi môi Thanh Dao, liền thấy Thanh Dao từng hớp lớn hít thở không khí, Phó Vọng Niên vươn tay điểm mũi Thanh Dao, cười nhẹ, thật là, lại không biết dùng mũi hít thở, sao có thể có người đáng yêu như thế.

Lửa nóng còn đang bốc, Phó Vọng Niên cảm thấy hắn còn không lo giải quyết vấn đề hiện tại của hắn, sợ lát nữa thật sẽ ăn sạch sẽ Thanh Dao, cười nói: "Ta hơi khát, đi uống chút nước đã, Thanh Dao ngủ trước đi, mai còn phải đi làm đấy!"

Lại in nhẹ một cái hôn trên môi Thanh Dao, nhìn thấy Thanh Dao đỏ mặt không biết mắt nên đặt đâu, Phó Vọng Niên mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Đương nhiên là Phó Vọng Niên đi thẳng đến nhà tắm, Thanh Dao ở lại trong phòng lại không biết Phó Vọng Niên không phải thật sự muốn uống nước, mà là muốn xả nước.

Chờ đến khi Thanh Dao cảm thấy trên mặt đã không nóng bỏng như vừa rồi, mới vươn đôi tay ra sờ lên má mình, nghĩ đến vừa nãy Phó Vọng Niên hôn môi y không ngừng, có chút sửng sốt vươn tay lướt qua đôi môi có hơi sưng đỏ, thoắt một cái nhớ ra chuyện gì.

Vừa nãy y hình như nói với Phó Vọng Niên y nguyện ý, nguyện ý......

Thanh Dao kéo chăn lên trùm qua đầu, y hiện tại mới phát hiện y lại nói ra lời mất mặt như thế, lại là y nói ra, lát nữa y làm sao đối mặt Phó Vọng Niên đây!

Thanh Dao rất đà điểu cảm thấy vẫn nên nhanh ngủ thôi, qua ngày mai Phó Vọng Niên hẳn cũng sẽ quên chuyện này, vậy y cũng không cần cảm thấy thẹn thùng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net