PN1 LỄ TÌNH NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

PN1: LỄ TÌNH NHÂN

Trong lòng Phó Vọng Niên luôn có một nguyện vọng, đó chính là trải qua ngày 14 tháng 2 cùng Thanh Dao, năm trước vừa vặn gặp phải Thanh Dao mang bụng lớn, hôm đó hắn cũng đúng lúc quên chuyện này, nên hắn luôn chờ đợi sang năm lại trải qua ngày lễ này với Thanh Dao.

Từ sau khi Noãn Noãn ra đời, thời gian của Thanh Dao gần như đều bị bé chiếm cứ, cuối cùng chờ đến ngày lễ tình nhân, Phó Vọng Niên sớm đã giao Noãn Noãn cho cha chăm sóc.

Sau đó đưa Thanh Dao đi xa, đương nhiên này cũng là vì đề phòng Thanh Dao vừa nghe thấy Noãn Noãn khóc liền mềm lòng, sau đó lại ở bên Noãn Noãn mà gạt hắn qua một bên.

"Phu quân, chúng ta muốn đi đâu đây?" Thanh Dao thấy Phó Vọng Niên thần bí, mới sáng ra đã gọi y dậy, còn không cho y đi xem bảo bảo, sau đó lại kéo y lên xe ngựa.

"Ồ, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi." Phó Vọng Niên vừa đánh xe ngựa vừa nói, hắn đã nhìn trúng một nơi từ lâu, đó chính là núi hoa đào, nghe nói lúc này đang lúc nở rộ.

"Mà đi đâu mới được, không thể đưa Noãn Noãn theo sao?" Tuy y cũng rất muốn ở riêng với phu quân, nhưng y không yên tâm Noãn Noãn được, thời gian này Noãn Noãn đều thích bám y, nếu không nhìn thấy y, sẽ khóc kinh động trời đất không đây.

"Noãn Noãn còn quá nhỏ, chờ con lớn hơn tí lại đưa ra ngoài chơi." Nếu giờ đưa con theo cùng, vậy họ còn ở riêng thế nào?

Môi Thanh Dao mấp máy, lại không nói nữa, nhìn Phó Vọng Niên nghiêm túc đánh xe bên cạnh, đột nhiên nói: "Phu quân, tại sao chúng ta không cưỡi ngựa đi?"

Sắc mặt Phó Vọng Niên có chút cứng đờ, sau đó nói: "Không biết cưỡi ngựa." Tuy hắn cũng cảm thấy cưỡi ngựa rất soái, nhưng hắn hiện tại còn chưa học được!

"Thì ra phu quân cũng có thứ không biết ha!" Thanh Dao nhẹ nhàng lẩm bẩm hai tiếng, này làm Phó Vọng Niên rất dở khóc dở cười.

Hắn lại không phải cái gì cũng biết, sao đến nơi này, không biết cưỡi ngựa cũng thành một chuyện kỳ quái, chẳng lẽ cổ nhân đều cho rằng biết cưỡi ngựa rất lợi hại sao?

"Tiểu Dao, muốn cưỡi ngựa?"

"Không biết cưỡi, nhưng Phượng ca ca nói Bạch công tử biết cưỡi ngựa, hơn nữa rất lợi hại nha, lần trước Bạch công tử còn mang Phượng ca ca cưỡi ngựa ra ngoài chơi!"

Té ra là như vậy, Thanh Dao cũng muốn hắn mang y cưỡi ngựa sao? Phó Vọng Niên lập tức quyết định, hắn phải đi thỉnh giáo Bạch Lạc học cưỡi ngựa, sau đó hắn liền có thể mang Thanh Dao cưỡi ngựa.

Có điều phải nói rằng, võ công của Bạch Lạc hình như cũng rất lợi hại, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt của cổ nhân và hắn sao? Không ngờ cổ đại thật sự có khinh công, cũng không biết tại sao sau này lại mất hết mấy cái khinh công này.

Phó Vọng Niên hiện tại cũng phát hiện, kỳ thực rất nhiều thứ cổ đại đến sau này đều không còn, hóa ra khoa học kỹ thuật phát triển cũng sẽ mất đi rất nhiều văn hóa lịch sử, hèn gì đến sau này, rất nhiều thứ đều thành di sản văn hóa.

"Phu quân, còn chưa nói với ta muốn đi đâu đó?" Thanh Dao nghĩ đến vấn đề y hỏi vừa nãy còn chưa có được đáp án, họ nói một hồi cũng không biết đã nói đến đâu.

"Chờ chúng ta đến nơi, liền biết, bây giờ tạm giữ chút cảm giác thần bí đã."

"Được rồi, vậy chúng ta phải về sớm chút nha, muộn thì Noãn Noãn sẽ khóc." Thanh Dao lại nghĩ đến bảo bảo, trong lòng cảm thấy không yên tâm được.

Không ngờ Thanh Dao đã ra ngoài với hắn, còn tâm tâm niệm niệm bảo bảo, xem ra hắn thật sự không bằng bảo bảo rồi, hên là sáng nay đã nói với cha để bảo bảo ngủ với cha, nếu không thì lễ tình nhân của hắn bị nhỡ mất thôi.

"Núi hoa đào?" Thanh Dao đột nhiên kinh hỉ nhìn biển hoa không xa, không ngờ họ lại đi núi hoa đào.

Núi hoa đào này, mỗi khi đến mùa hoa đào nở liền nở trải đầy khắp núi, rất nhiều du khách đều thích đến núi hoa đào này du ngoạn, nghe nói còn có rất nhiều công tử sẽ bày tỏ với tiểu công tử ngưỡng mộ trong lòng.

Phó Vọng Niên cười nhìn Thanh Dao kinh hỉ đầy mặt, kỳ thực hắn cảm thấy hoa đào nở trong núi hoa đào này vẫn rất sớm, hình như nở sớm hơn hoa đào kiếp trước chừng một tháng.

Sau khi hắn biết chuyện này, đúng lúc lại vào 14/2, tuy y chưa từng nghe về lễ tình nhân, nhưng hắn lại muốn cùng Thanh Dao trải qua ngày lễ này.

Xe ngựa đến chân núi, Phó Vọng Niên nhìn thấy một thiếu niên khoảng 10 tuổi đi đến, thiếu niên kia hỏi: Công tử, cần giúp trông coi xe ngựa không?"

Phó Vọng Niên gật đầu, xoay người xuống xe ngựa, sau đó lại vươn tay ôm Thanh Dao xuống, Thanh Dao thẹn đỏ mặt trừng hắn một cái, tự y có thể xuống, sao phải ôm y xuống, còn ở ngay trước mặt người khác.

Phó Vọng Niên cũng không để ý thiếu niên bên cạnh, cứ làm việc hắn muốn làm, sau khi giao xe ngựa cho thiếu niên, liền dắt Thanh Dao đi lên núi.

Từ khi họ vào núi hoa đào, Thanh Dao liền vội vàng đi đến cây hoa đào, cũng mặc kệ Phó Vọng Niên theo kịp hay không.

Kỳ thực, Phó Vọng Niên đối với ngắm hoa thật không có cảm giác gì, thuần túy chỉ cảm thấy không khí rất tự nhiên trong lành, Thanh Dao có thể thích hoa đào này, mới sẽ đưa y đến.

Hắn nhìn Thanh Dao vươn tay nhẹ nhàng túm nhánh hoa đào thấp bé, sau đó đưa lên nhẹ nhàng ngửi, nói thế nào nhỉ, cảnh này làm hắn nhìn rất hưởng thụ.

Tuy hắn không biết nên hình dung Thanh Dao và hoa đào lúc này thế nào, nhưng chính là nhìn thấy tâm tình đặc biệt tốt, cảnh đó nhìn thế nào cũng hài hòa.

Vào núi hoa đào Phó Vọng Niên cũng xem như biết rốt cuộc có bao nhiêu người đến ngắm hoa đào, có điều nghĩ cũng phải, hoa đào này một năm mới nở chừng hai tháng, nếu bỏ lỡ lúc rực rỡ nhất là hết, này trái lại đáng để tốn thời gian một hai ngày đến ngắm.

"Phu quân, ta chưa từng thấy nhiều hoa đào như thế, lúc trước ở trấn Hoa Dương cũng chỉ nhìn thấy mấy cây đào, không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy nhiều hoa đào như vậy."

Phó Vọng Niên nhìn nụ cười xán lạn kia, bất giác khẽ cười nói: "Tiểu Dao nhớ trấn Hoa Dương à?"

Thanh Dao đột nhiên im lặng nhìn hắn một hồi, sau đó nói: "Kỳ thực nơi đó cũng có rất nhiều chuyện vui vẻ, nhưng hiện tại mấy chuyện này đều nhớ trong lòng, chỉ cần nhớ từng sống như thế, liền cảm thấy thỏa mãn."

Y thật sự cảm thấy cuộc sống hiện tại đã là cuộc sống y cảm thấy hạnh phúc nhất, thế nên cuộc sống lúc trước ra sao, cũng không cần thiết nghĩ nhiều nữa.

"Tiểu Dao nói phải, chúng ta mau đi lên, đói không, muốn ăn trước không?" Phó Vọng Niên lắc lắc giỏ trong tay, đây là bữa trưa của họ!

"Chúng ta vừa mới đến, sao nhanh đói thế được!" Thanh Dao tiếp tục tiến về trước, sau đó lại quay đầu nói: "Có phải đồ rất nặng không?"

"Vì sao hỏi như vậy?" Phó Vọng Niên rất cạn lời, chỉ cái giỏ nhỏ tẹo, Thanh Dao lại hỏi hắn có phải cảm thấy rất nặng không, đây là xem hắn thành con nít sao?"

"Bởi vì phu quân đi rất chậm!" Thanh Dao trả lời rất đương nhiên.

Phó Vọng Niên im lặng, sau đó tăng nhanh bước chân, lúc đi đến bên người Thanh Dao, đột nhiên nhìn thấy một nụ cười mỉm bên môi Thanh Dao, tức thì biết Thanh Dao là muốn kề vai đi với hắn, không khỏi khẽ cười theo.

Chờ lúc họ leo đến một cái lương đình của núi hoa đào, Thanh Dao mệt thở hồng hộc, lưng tựa vào cột của lương đình, hai tay không ngừng quạt gió trên mặt mình.

Phó Vọng Niên thì lại sinh lực dồi dào, trừ hơi thở dốc nặng nề ra, căn bản không nhìn ra hắn leo cùng Thanh Dao lâu như thế.

Lương đình này nằm ở giữa lưng đồi của núi hoa đào, lên trên nữa ngược lại không còn nhiều cây đào, hoa đào nở rộ nhất cũng chỉ ở giữa lưng chừng này, Phó Vọng Niên từ trong lương đình nhìn ra xa, trong rừng hoa đào sẽ thường nhìn thấy vài bóng người, còn có tiếng cười nói từ trong rừng vọng đến.

Phó Vọng Niên quay đầu nhìn thấy Thanh Dao đã bình phục hô hấp, cười nói: "Mệt lắm phải không?"

"Tạm được, có thể là ít khi leo núi, phu quân sao giống như không cảm giác gì?" Thanh Dao đi đến bên người hắn, cũng nhìn rừng đào cách đó không xa.

"Trước kia sẽ thường xuyên đi leo núi, sau khi đến nơi này lại có rèn luyện, leo ngọn núi nhỏ như vậy thật chẳng nhằm nhò gì."

"Vậy ta cũng phải rèn luyện nhiều chút, nếu không thì leo một chút đã mệt thở không ra hơi."

"Được, lần sau chúng ta lại tìm thời gian đi leo núi, như vậy cũng có thể ngắm phong cảnh đẹp đẽ này."

Thanh Dao gật đầu, sau đó liền muốn ngồi xuống ghế đá, Phó Vọng Niên vội vàng kéo y lại, nói: "Ghế đá này lạnh, vừa leo lên thì không nên ngồi."

"Nhưng rất muốn ngồi, mỏi chân." Thanh Dao nhìn ghế đá, y thật sự rất muốn ngồi, hơn nữa y hiện tại cũng không nóng.

Phó Vọng Niên lúc này ngồi xuống ghế đá, sau đó kéo Thanh Dao ngồi lên đùi hắn, Thanh Dao đột nhiên thẹn đỏ mặt, chung quanh đây có rất nhiều người!

Phó Vọng Niên nhìn thấy y mặt đỏ tai hồng, cũng biết y lo lắng cái gì, cười nói: "Chúng ta là phu phu, đây là chuyện rất bình thường, lại nói cơ thể nếu cảm lạnh, vậy khẳng định sẽ khó chịu."

Lúc Thanh Dao mang thai vốn tưởng có thể nuôi y béo, nhưng nuôi thế nào đều là như thế, chỉ cơ thể tốt hơn chút, làn da tốt hơn chút, sắc mặt cũng tốt hơn chút, nhưng trọng lượng thì lại sau khi hài tử ra đời gần như khôi phục bộ dáng lúc trước.

Như vậy, hắn chỉ có thể giúp y bồi bổ cơ thể, nhưng bổ đi đâu, Phó Vọng Niên luôn nghĩ không thấu vấn đề này.

Thanh Dao lần này cũng không để ý nữa, yên lặng ngồi trên đùi hắn, sau đó tách ngón tay Phó Vọng Niên, đếm từng ngón chơi, tâm tư Phó Vọng Niên chợt động, chờ sau khi hai người nghỉ ngơi một hồi, liền nói: "Tiểu Dao, chúng ta đi rừng hoa đào kia xem thử hoa đào thế nào?"

"Ừm, vậy đi thôi, cũng nghỉ đủ rồi." Thanh Dao nói xong liền nhảy khỏi đùi Phó Vọng Niên, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên cười cười rồi đứng lên, một bàn tay xách giỏ trên ghế đá lên, một bàn tay nắm lấy tay Thanh Dao kéo tay áo hắn, sau đó đi ra khỏi lương đình.

Chờ họ tìm thấy một chỗ đất bằng hoa đào nở rực rỡ, Phó Vọng Niên đặt giỏ xuống, Thanh Dao ngẩng đầu nhìn hoa đào ở đỉnh đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lúc này Phó Vọng Niên vói tay lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngực áo ra, sau đó dịu dàng nói: "Tiểu Dao khoan hãy mở mắt ra."

Tuy Thanh Dao rất ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, y cảm nhận được Phó Vọng Niên nâng tay y lên, ngón vô danh bên tay trái như chạm vào xúc cảm mát lạnh, lại không biết là thứ gì.

Sau khi Phó Vọng Niên đeo nhẫn cho Thanh Dao xong nói: "Được rồi, có thể mở mắt ra."

Thanh Dao chậm rãi mở mắt ra, cúi nhìn ngón tay mình, hóa ra thứ mát lạnh vừa rồi kia lại là một chiếc nhẫn tinh xảo, y sửng sốt nhìn Phó Vọng Niên, nhất thời không biết nên nói gì.

"Tiểu Dao, ở nơi kia của ta, mấy người bọn ta đều sẽ đeo nhẫn vào ngón vô danh cho người yêu dấu, khóa chặt lấy người đó, đây là cặp nhẫn ta đặt làm, có bằng lòng đeo vào cho ta không?" Phó Vọng Niên đưa chiếc còn lại trong tay đến trước mặt Thanh Dao.

Thanh Dao vội vàng gật đầu, nhẹ nhàng nhận lấy chiếc nhẫn đó, lại chậm rãi đeo vào ngón vô danh bên tay trái của Phó Vọng Niên, sau đó vuốt nhẹ chiếc nhẫn đó.

"Cảm ơn, phu quân." Thanh Dao có chút nghẹn ngào nói.

"Lúc này nên nói không phải câu này nhỉ!" Phó Vọng Niên nói khẽ một tiếng.

Sắc mặt Thanh Dao đỏ bừng, hơi nhón mũi chân, sau đó đến bên tai hắn nói khẽ ba chữ, Phó Vọng Niên cười thỏa mãn vô cùng, sau đó cúi xuống trao đổi một nụ hôn sâu với Thanh Dao.

Đột nhiên một cơn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cánh hoa đầy khắp núi đồi từ ngọn cây bay nhẹ xuống, cánh hoa có đẹp chăng nữa, cũng không kinh động được đến hai người đang hôn sâu. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net