[transfic] Be With You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
biết mà Kyu. Đó là lý do tại sao anh hỏi em tại sao lại làm như vậy?” Gương mặt Sungmin tỏ ra hết sức thất vọng.

“Không hyung. Em thích anh. Em chưa bao giờ nói là em yêu anh cả.”

“Em nói vậy là có ý gì, Kyu?” Anh nhìn lên và thấy Kyuhyun đang hết sức  khó chịu. Trong khi Sungmin nhìn chằm chằm vào cậu thì Kyuhyun chỉ thở thật sâu. Cậu đã sẵn sàng để nói cho hyung của cậu biết sự thật. Cậu không thể đẻ anh giả tưởng thêm được nữa.

“Ý của em là em thích anh. Cái-cái trò ‘bịt nút chai thời gian’ đó chỉ là một lời tỏ tình mà em đã quên lâu rồi, hyung. Em yêu anh. Em vẫn yêu anh nhưng-” Cậu ngừng lại câu nói vì cậu không biết nói thế nào cho phải. Cậu không muốn làm tổn thương tấm lòng của người kia nhưng sự thật thì cậu cũng đã làm rồi đấy thôi. Trái tim Sungmin đã tan vỡ ngay từ khoảnh khắc lúc ấy.

“Đã từng yêu?” Sungmin run rẩy nói trong khi cố kiềm chế những giọt nước mắt của mình.

“Đúng vậy, em đã từng yêu.” Những từ của Kyuhyun đã dứt khoát chấm dứt mối quan hệ của họ. Nó đã chấm hết. Sungmin còn thậm chí không biết nó có được tính là chấm dứt không vì theo những gì Kyuhyun đã nói, nó thậm chí còn không có điểm khởi đầu. Và đến kết thúc, anh là người duy nhất vẫn tin họ đã từng là một cặp.

Sungmin cố gắng thở thật chậm để bình thường lại nhịp tim điên loạn của mình.

“Vậy em đang quen với Victoria-shii?” Sungmin liều lĩnh hỏi.

“Thực ra thì vẫn chưa.”

“Chưa ư?” Anh nhớ lại cái ngày  khi anh hỏi Victoria và cô ấy cũng đã trả lời như vậy, Đúng vậy, cậu ấy vẫn chưa hẳn là bạn trai mình.

Anh tiếp tục hỏi, “Có nghĩa là sẽ thành?” tia sáng trong mắt anh vụt tắt.

“Em không biết được nữa hyung.” Anh có thể thấy sự thất vọng trong câu nói của Kyuhyun. Cậu đang ngồi trên chiếc đu quay còn anh đang đứng bên cạnh cậu. Đó vẫn chưa là câu trả lời mà Sungmin mong muốn nên anh quyết định hỏi lại.

“Có cơ hội nào cho anh rằng em sẽ cảm nhận được thứ gì đó không? Với anh?” Sungmin vẫn cố gắng, anh không muốn mết hết hy vọng.

Nhưng sự im lặng cho thấy suy nghĩ của Kyuhyun ‘Em không biết hyung à’ . Anh mỉm cười thật buồn.

“Anh có nên rời xa em không Kyu?”

Kyuhyun không trả lời cho đến khi Sungmin quay đi, cậu mới cầm lấy cổ tay anh và nói, “Đừng.”

Sungmin quay lại nhìn cậu. Cậu đang vật lộn với chính bản thân mình. Mắt anh có chút gì đó sáng lên. Anh mỉm cười yếu ớt và cúi xuống hôn lên má cậu.

“Được rồi. Anh sẽ chờ cho đến khi em chắc chắn với tình cảm của mình. Chỉ cần nói cho anh biết khi nào em chắc chắn mình có tình cảm với anh hay Victoria-shii.” Và anh trao cậu một nụ hôn khác nhưng lần này là lên môi. Chỉ là một nụ hơn rất đơn giản nhưng Kyuhyun đã nhắm mắt lại và tận hưởng từng giây phút.

Sau đó Sungmin bỏ đi. Cả hai người họ đã bỏ qua sự hiện diện của một người khác bởi họ quá tập trung vào thế giới phức tạp của chính họ. Ngay sau khi Sungmin đi khuất tâm mắt, Victoria đi về phía sau và rời khỏi công viên. Một giọt nước mắt trượt dài từ mắt cô xuống đến gò má.

Victoria luôn luôn là một cô gái tốt bụng. Nhiều người còn gọi cô là người luôn luôn mỉm cười. Cô tốt bụng và luôn dễ dàng tin tưởng mọi người, thật cả tin biết bao. Đó cũng là lý do khi kyuhyun tuyên bố Sungmin là bạn thời thơ ấu cô đã tin mà không bận tâm suy nghĩ gì. Nhưng rồi khi cô thấy nụ cười không tự nhiên và Sungmin thì thậm chí không trả lời xác nhận những gì Kyuhyun nói. Cô bắt đầu nghi ngờ. Cô nghĩ chắc họ chỉ đang có vấn đề với nhau và cô chỉ định hỏi những gì đã xảy ra với họ. Không khí thực sự rất cứng ngắc mất tự nhiên. Cô không phải là muốn can thiệp vào chuyện của họ mà chỉ bởi cô tò mò. Cô quen với cả hai và cả hai cũng đều là những người cô thân thiết. Đó thực ra cũng chỉ là việc đương nhiên khi có điều lạ xảy ra giữa họ mà thôi.

Nhưng  rồi cô thấy khuôn mặt tức giận của Sungmin khi anh bỏ đi và cô chọn cách không hỏi gì và tránh xa vấn đề của họ.

Cô không có ý định đi theo Kyuhyun đêm đó. Đó chỉ là bản năng mách bảo và điều đó cũng chẳng dễ chịu là mấy. Có thứ gì đó thúc đẩy cô đi theo cậu sau khi họ nói tạm biệt.Và đó là lý do cô bám theo cậu và trốn đằng sau cái cây to khi thấy Sungmin tới. Cô không muốn chen ngang cuộc nói chuyện của họ. Cô trở nên cứng đầu và cô cũng biết hậu quả của việc cứng đầu là gì. Những điều tồi tệ đến từ những gì cô nghe lúc cuối trong khi đang trốn những người kia khiến cô không thể dịch chuyển.

Cô đã nghe bạn cô, Sunny kể chuyện tình của cô ấy, về việc trái tim cô ấy đã tan vỡ ra sao khi biết người bạn trai đã lừa mình như thế nào. Cô ấy đã khóc và Victoria chỉ ngồi đó cố gắng làm cô ấy dịu lại. Cô ấy nói cô ấy đã thấy bạn trai mình được tỏ tình như thế nào và cách anh ta không từ chối mà chỉ ôm cô gái ấy thay cho câu trả lời. Cô ấy nói cô ấy đã chạy đi và không trả lời điện thoại của bạn trai khi anh ta gọi. Thực ra thì anh ta không từ chối cô gái đó luôn là vì cô gái đó đang run rẩy và bật khóc. Và trên hết thì cô gái ấy biết anh ta đã có người yêu nhưng cô ta cũng không muốn gì hơn là được tỏ tình với với anh ta trước khi rời đi. Cuối cùng Victoria mỉm cười khi cô bạn của mình và bạn trai trở về bên nhau và cô cũng giữ lời hứa với bản thân mình sẽ nghe cho đến hết cuộc đối thoại của họ.

Và vậy là cô đã nghe hết cuộc nói chuyện của họ.

Cô đang ước rằng cô đừng bướng bỉnh mà chạy đi ngay từ khi cô nhìn thấy Sungmin tới.

Kyuhyun nghĩ rằng anh hiểu mọi thứ. Cậu biết là một người đàn ông thì phải cưới đàn bà, không phải là một người đàn ông khác. Con trai nên yêu con gái, chứ không phải là một người con trai khác. Cậu biết cậu thích hyung của mình nhưng cậu cũng thích Victoria. Và bởi theo đạo lý thì con trai không được yêu con trai, cậu không nên thích hyung của mình nhiều hơn là tình yêu dành cho anh trai phải không? Nên cậu phải yêu Victoria thay vào đó phải không?

Và đó cũng là lý do mà cậu trở nên mơ hồ khi Victoria cố tình tránh gặp cậu. Kyuhyun hiểu lý do tại sao hyung trốn tránh cậu, anh ấy muốn cho cậu thời gian để nhận biết tình  cảm của mình. Nhưng tại sao Victoria lại cũng tránh cậu như vậy? Đáng lẽ cô ấy phải ở bên cạnh cậu và làm cho cậu tin rằng cậu yêu cô ấy. Cô ấy không nên rời xa cậu làm cậu càng mơ hồ với những tình cảm của chính mình.

Cậu đã kiếm cô và một ngày khi cậu gặp cô sau giờ học, cậu kéo cô về phía căn phòng gần nhất-phòng nhạc.

“Tại sao cậu lại tránh mình?” Cậu hỏi thẳng vào vấn đề. “Cậu biết là mình thích cậu mà phải không?”

“Đúng vậy, mình biết điều đó. Nhưng cậu yêu Sungmin.” Cô nói với một nụ cười thật buồn.

Kyuhyun giật mình trước câu nói của cô, “Gì cơ? Tại sao cậu lại nghĩ thế? Mình không yêu anh ấy. Mình chỉ yêu anh ấy như một người anh trai mà thôi. Không hề hơn.”

“Mình đã thấy hai người ở công viên.” Cuối cùng cô cũng thú nhận.

“Mỉnh xin lỗi, mình không muốn nghe lén hai người nói chuyện.”

“C-Cái gì? Vậy là.. Mình đã không biết bạn ở…. Oh, chúa ơi!” Kyuhyun thả lỏng chiếc cặp của mình xuống. Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu thực sự không biết phải làm gì.

“Cậu biết gì không? Anh ấy chẳng là gì với mình cả.” Cậu cố gắng giữ bình tĩnh hay ít nhất là làm giảm tốc độ đập của tim. Cậu muốn giải thích rất nhiều thứ với cô nhưng cậu nghe thấy tiếng cừa cót két nên cậu buộc phải quay đầu lại hướng cửa. Đó là người hyung của cậu, trông nhợt nhạt với đôi mắt ươn ướt đang nhìn chằm chằm vào cậu. Mắt họ đụng nhau và Sungmin bỏ chạy.

Kyuhyun đứng như cắm rễ ở đó, không dịch chuyển nổi một inch nào. Cậu thực sự đang rất bàng hoàng và không còn khả năng nói thêm bất cứ thứ gì.

“Đuổi theo cậu ấy đi.” Victoria gọi cậu.

“Thế còn cậu?” Kyuhyun quay đầu lại với cô. Cô đang thấy thương hại cậu. Cậu thực sự trông giống như môt chú cún con bị lạc. Và cô quyết định giúp cậu, chỉ vì khoảng thời gian ngọt ngào mà cậu đã dành cho cô.

“Mình có nên rời bỏ cậu không?” Cô lặp lại những gì mà Sungmin đã nói đêm trước.

“Mình không biết.” Mặt Kyuhyun trở nên trắng bệch nhưng cô đã biệt sự khác biệt. Cô đã có câu trả lời chính xác vậy tại sao bản thân cậu lại không hiểu nó?

Cô lấy một đồng xu từ túi ra rồi nói

“Có muốn mình giúp bạn lựa chọn không?” cô mỉm cười ngọt ngào với cậu. Kyuhyun không trả lời vậy nên cô tiếp tục: “Mặt trên là mình và mặt dưới còn lại sẽ là Sungmin. Nếu là mặt trên thì cậu hãy làm bạn trai mình.” Cô nhìn cậu và nhận rõ cậu đang rất bồn chồn.

“Nếu là mặt sấp thì cậu hãy tới bên Sungmin” và sau câu nói đó, cô tung đồng xu lên. Kyuhyun nhìn theo đồng xu không dám chớp một lần nào. Tất cả những gì trong tâm trí cậu bây giờ là hình ảnh Sungmin. Sungmin đang cười với cậu, Sungmin đang ôm cậu, Sungmin đang hôn cậu và tiếng cười khúc khích của Sungmin.

Cậu đã hy vọng.

Khi đồng xu trở lại tay Victoria, Kyuhyun dường như nín thở. Victoria không mở hai bàn tay ra mà chỉ nói, “Bây giờ thì cậu biết thứ cậu muốn rồi chứ?”

Kyuhyun cười thật to, cảm giác thật nhẹ nhõm sau khi hiểu những gì cô làm chỉ là để cậu nhận ra cảm xúc của chính mình. Cậu ôm cô thật nhanh nói “Cảm ơn” sau đó chạy tới chỗ người mình yêu.

“Tại sao phải làm thế?” Một giọng nói phát ra từ phía sau làm cô giật nảy mình.

“Oh, Heechul oppa! Anh làm em sợ đấy!” cô đặt tay lên ôm lấy ngực.

“Tại sao em không tiết lộ đồng xu đó là mặt nào?”

“Anh không nghe thấy hả oppa?” Victoria hít sâu và vỗ nhẹ vào má mình để ngăn không khóc. “Khi bạn có một quyết định khó khăn, hãy tung một đồng xu. Bởi vì khi đồng xu được tung lên không khí, bạn đột nhiên sẽ nhận ra điều mà bạn đang hy vọng.”

Cô nhìn xuống đồng xu và mỉm cười. Câu chuyện tình yêu của cô cần một trang mới với một người mới thôi. Đó là mặt sấp.

Kyuhyun đã tìm khắp trường nhưng không thể tìm thấy người hyung của cậu đâu. Cậu cứ chạy cho đến khi tới công viên nơi Sungmin đã hôn cậu. Cậu cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở và đưa mắt nhìn xung quanh công viên. Cậu đã phát hiện ra ai đó ngồi trên chiếc xích đu.

Đó là Sungmin. Cậu tiến lại gần anh và có thể nghe thấy tiếng nức nở và trái tim cậu như bị bóp nghẹt khi nghĩ tới việc hyung cậu đang khóc. “Min hyung?”

Người đó quay lại và ngay lập tức gạt đi những giọt nước mắt của mình. “Kyu”. Anh cố gắng nở một nụ cười “Chúc mừng em.” Kyuhyun tiến lại gần và nắm chặt chiếc dây của xích đu để nó ngừng chuyển động. “Em cuối cùng cũng biết được tình cảm của mình.” Anh vẫn tiếp tục nói mà không nhìn lên người con trai cao hơn mình kia.

“Hyung.” Giọng Kyuhyun trở nên khàn và hổn hển vì phải chạy trước đó. “Nhìn em đi.” Cậu đặt những ngón tay lên cằm anh và quay lại phía mình. “Cảm ơn.” Cậu mỉm cười trước khi nói tiếp “vì tất cả”. Và mắt Sungmin lại sũng nước lần nữa.

“Không có gì Kyu à. Anh nghĩ -” có thứ gì đó đã làm Sungmin không thể mở miệng và anh chớp mắt, cố gằng làm những giọt nước mắt biến mất. Anh dịch lại sau để nhìn nhận chuyện gì đang xảy ra nhưng một bàn tay ở sau gáy đẩy anh vào khiến anh không thể dịch chuyển.

Sungmin cảm nhận được thứ gì đó đang liếm lấy môi mình. Kyuhyun đang hôn anh. Anh muốn đẩy ra nhưng anh lại bị tan chảy trong nụ hôn đó. Đó là một nụ hôn mà anh hằng mong ước thế nên anh đã nhắm mắt lại và đáp trả.

Kyuhyun bắt đầu hôn từ mũi anh cho tới mí mắt. “Cảm ơn Min hyung”. Cậu hôn lên trán Sungmin. “Cảm ơn đã chờ em trong khi em cố gắng nhận ra nó.” cậu chuyển về với mí mắtt. “Cảm ơn vì vẫn yêu em, hyung”. Cậu hôn lại lên mũi Sungmin.

“Em yêu anh.” và cậu dịch xuống khuôn miệng Sungmin. Sungmin lại khóc, anh nắm chặt áo Kyuhyun và vẫn tiếp tục nức nở trong nụ hôn của họ.

“Em yêu anh, hyung. Cảm ơn vì đã cho em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em, Kyuhyun. Anh yêu em.”

Kyuhyun mỉm cười trong nụ hôn, “Cảm ơn vì đã yêu em, hyung.”

“Đưa cho em cái đó.”

“Cái gì? Không. Đừng có động vào nó! Nó là của anh! Em đã viết thế rồi mà. Rằng em sẽ tặng nó cho anh.”

“Nhưng nó là một cặp nhẫn mà, Min hyung. Chúng ta sẽ cùng dùng nó.”

“Không! Cả hai đều là của anh!” Sungmin  vẫn tiếp tục khăng khăng nhưng Kyuhyun đã chộp được nó từ tay anh.

“Kyuuuu~”

Cậu giật lấy tay hyung mình và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay anh. Anh hét lên nhưng vấn háo hức đưa tay khác cho cậu để bắt cậu đeo chiếc nhẫn kia vào tay mình.

“Na-ah, cái này là của em mà hyung.” Và cậu đeo chiếc nhẫn vào tay mình. “Nhìn xem hyung”. Cậu xòe tay và đặt kế bên tay anh. “Chúng ta là một cặp”. Cậu mỉm cười trước cãi bĩu môi của anh.

Cậu biết hyung của cậu muốn chiếc nhẫn đó vì anh quá thích những thứ dễ thương. Cậu hôn lên đỉnh đầu anh và thầm thì, “Em yêu anh, hyung. Mãi mãi.” Và cậu cúi xuống đặ một nụ hôn lên đôi môi anh.

-The end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net