5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Jaehyun nghĩ mọi thứ đã đủ mệt mỏi lắm rồi, nhưng chuyện càng ngày càng diễn biến theo chiều hướng tệ hơn. Johnny từ bộ dạng lờ đờ thường ngày nay chuyển hẳn sang hoàn toàn im lặng. Điều này không có nghĩa là anh không cư xử lịch sự - trên thực tế, anh là một người bạn cùng nhà hoàn hảo: luôn chuẩn bị bữa sáng, nấu bữa tối hoặc gọi đồ ăn ngoài về và tất cả những gì Jaehyun cần làm chỉ là hâm nóng lại thức ăn bằng lò vi sóng khi cậu về đến nhà. Anh nấu ăn và giặt đồ, tự dọn dẹp nhà cửa (đôi khi Jaehyun cũng vậy), không bao giờ bật nhạc quá to cũng như luôn nhớ để dành nước nóng cho cậu tắm - như thể Jaehyun tự dưng có thêm mấy người bạn chim và chuột chăm chỉ giúp đỡ mình công việc nhà trong truyện Cinderella.

Nhưng điều đó làm Jaehyun cảm giác như cậu đã đánh mất người bạn thân ngày nào của mình vậy.

Jaehyun biết là cậu chỉ có thể tự trách bản thân thôi chứ biết trách ai bây giờ, bởi chính cậu là người cứ chạy trốn mãi khỏi đống rắc rối của mình - việc đã được quá khứ chứng minh hết lần này đến lần khác là chẳng được gì ngoài làm tình hình tệ hơn. "Jaehyun đần độn, mày chả bao giờ rút ra được bài học được gì từ sai lầm cũ cả." Cậu nằm dài trên ghế lầm bầm một mình, tay bấm mạnh vào cái điều khiển TV đầy bực bội, không ngừng chuyển hết kênh này đến kênh khác. Cậu biết Johnny đang ở nhà, nhưng không phải do cậu lén lút áp tai vào cửa phòng Johnny và nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt của anh trong phòng đâu, hừ.

Jaehyun không biết mình thiếp đi trên ghế từ lúc nào nhưng khi tỉnh lại, cậu thấy mình được choàng cho một tấm chăn mỏng, TV đã tắt, xung quanh chìm trong bóng tối và ánh trăng le lói xuyên qua khung cửa sổ. Lại là Johnny làm mấy chuyện này - chứ còn ai vào đây nữa. Trước khi Jaehyun lăn ra khỏi ghế, cậu nghe thấy tiếng chìa khoá lạch cạch tra vào cửa trước và cậu đông cứng ngay lập tức. Cậu thấy Johnny nhẹ nhàng đi vào, đang tháo giày đặt lên kệ. Và không mất nhiều thời gian để Johnny nhận ra có người đang nhìn mình.

"Oh hey, anh xin lỗi, anh làm em tỉnh giấc à?" Johnny hỏi trong khi đi vào bếp.

"Anh đã đi đâu?" Jaehyun cố kìm sư bực bội khi nghe thấy giọng chính mình trở nên sắc nhọn thế nào.

"Donghyuck phát hoảng lên với các thể loại hồ sơ đại học, nên anh ghé qua giúp thằng bé."

"Sao trên người anh lại có mùi thuốc lá?" Jaehyun ngắt lời.

"Sau đấy thì anh có đi uống với Yuta vài chén", Johnny cau mày, "em sao thế Jaehyun, cãi nhau với bạn trai à?"

Trong tất cả những điều mà Jaehyun nghĩ Johnny có thể nói, cậu chắc chắn chưa bao giờ tưởng tượng được Johnny sẽ hỏi câu này. "Bạn trai? Anh nói cái mẹ gì đấy Johnny? Em làm gì có bạn trai?"

"Oh", Johnny thậm chí còn trông cáu hơn cả khi nãy, "Em nghiêm túc? Nếu thế thì chuyện quái gì đã xảy ra? Em trở nên lén lút và bí ẩn suốt cả mấy tuần vừa rồi!"

"Em không hề như thế nhé! Mà cho dù có, thì em đã làm gì để bị cho là có bạn trai hả?"

"Yuta bảo em luôn hành xử kiểu vậy khi em có bạn trai. Em trở nên thất thường và im lặng còn anh thì cứ lo không biết có phải mình đã làm gì sai khiến em phật lòng, nhưng rồi sau một tháng thì cuối cùng bọn anh cũng phát hiện ra lý do của tất cả chuyện này chỉ đơn giản là em đang lén lút hẹn hò cùng thằng nào đấy thôi."

"Yuta? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Anh ta chả biết cái mẹ gì hết! Và anh thực sự tin chuyện nhảm nhí đấy?"

"Ít nhất thì Yuta thực sự nói cho anh biết thay vì cứ lẩn tránh anh như em! Em lúc nào cũng cư xử kiểu đấy! Em luôn chạy trốn khỏi những vấn đề em gặp phải thay vì thẳng thắn đối mặt như một người trưởng thành. Việc này khiến anh mệt mỏi đến kiệt sức, em có biết không Jaehyun!"

"Ha, em xin lỗi, ngài Suh, vì đã làm anh kiệt sức bởi cách ứng phó của em. Em xin lỗi vì không phải ai cũng thích gây sự như anh được!"

"Gây sự? Anh gây sự? Là em ép anh khiến anh phát điên lên! Em là một người trưởng thành, Jaehyun, nên làm ơn, hãy cư xử cho đúng tuổi đi!"

"Đừng có mà hét vào mặt em!"

"Okay okay được rồi, không quát em nữa. Mẹ nó", Johnny hít một hơi thật dài và cố điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt. "Thế em có thể nói cho anh biết là đã có chuyện gì được không?", Johnny hỏi và đi vào phòng khách, thả mình xuống chiếc bàn cà phê trước mặt Jaehyun. "Gần quá!", Jaehyun gào thầm trong đầu và trước khi có thể ngăn bản thân mình lại, cậu đã tự động lùi về phía sau, tựa người vào tay vịn ghế và ôm hai đầu gối ép sát lên ngực thành một tư thế tự vệ. Biểu cảm hoang mang thoáng lướt qua gương mặt của Johnny và Jaehyun cảm thấy tim mình như bị siết chặt hơn vậy.

"Là anh phải không?", Johnny hỏi, "Anh thật sự đã làm gì sai sao?" Johnny xụ mặt và một lần nữa cơ thể Jaehyun lại phản bội cậu một lần nữa, cậu trượt lại gần hơn để chạm vào tay Johnny trước khi não cậu kịp phản ứng lại rằng đây thật sự là một ý tồi.

"Không!", Jaehyun xen vào, "Không, anh chẳng làm gì sai cả."

"Thế thì rốt cục là tại sao? Làm ơn nói cho anh biết đi mà? Anh chỉ muốn giúp em thôi, nếu em cho phép anh làm thế." Johnny điều chỉnh lại vòng tay để tay anh bao bọc được toàn bộ bàn tay bé hơn của cậu. Ấm quá.

Chính là cảm giác này. Jaehyun khẽ rùng mình, mắt nhìn chằm chằm vào đường gân nam tính trên tay Johnny. "Em... Đêm đó em đã nói chuyện với anh Junmyeon. Ở lễ đính hôn của anh ấy." Ngón cái của Johnny nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên bàn tay Jaehyun, anh 'hưm' khẽ một tiếng để cậu biết rằng anh vẫn đang nghe cậu nói. "Em chỉ... chúc mừng anh ấy và anh ấy nói rằng anh ấy rất vui vì bọn mình đã đến và rồi anh ấy --" Jaehyun ngừng lại bất chợt. Tim cậu đập mạnh trong lồng ngực và mắt thì vẫn dán chặt vào tay Johnny - nơi mà bắp tay anh chuyển động theo từng cử chỉ nhẹ nhàng của ngón tay anh trên tay cậu.

Jaehyun cần phải ngừng việc tiếp tục trốn chạy này lại.

"Anh ấy nói rằng anh ấy không bao giờ tưởng tượng được cuối cùng anh cũng dám nói thật lòng mình cho em nghe, rằng anh thích em. Và những cảm xúc đấy của anh là nguyên nhân khiến hai người bọn anh chia tay."

Ngón tay Johnny đông cứng lại. Jaehyun nghĩ có khi anh cũng ngưng thở luôn rồi. Cậu liếc nhanh qua mặt anh và thấy mắt anh đang trợn to còn mồm thì há hốc vì quá sốc. "Điều đó có thật không? Chuyện anh thích em ấy?"

Johnny thốt ra vài tiếng lắp bắp mơ hồ, cái cách anh nhăn mũi làm Jaehyun biết anh đang cố tận dụng thời gian để nghĩ ra một lời nói dối. "Làm ơn, đừng nói dối em."

Johnny nghiến chặt quai hàm. Không gian yên tĩnh đến độ Jaehyun thậm chí có thể nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ mỗi giây trôi qua. Một cái hít thở sâu để lấy thêm dũng khí. "Ừ, anh thích em." Tay Johnny túa mồ hôi lạnh trong tay cậu và Jaehyun nghĩ anh chẳng nhận ra anh đang siết chặt tay cậu đến thế nào. Cậu không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại, cái siết tay của anh như mỏ neo, níu cậu lại giữa tình huống bối rối này. "Kể cả sau từng ấy thời gian ư?" Jaehyun ngờ vực. Johnny gật đầu.

"Nhưng, tại sao lại là em?"

"Em đùa anh đấy à, Jaehyun? Em không nhận ra mình tuyệt vời như thế nào sao? Em thông minh, tốt bụng và tài năng phát điên lên được. Em dành trọn toàn bộ đam mê cho cửa hàng của em, cho việc làm bánh và mỗi khi em cười hạnh phúc với một món bánh mới tạo ra, anh cảm giác như khi đó em có thể gánh vác cả thế giới. Nụ cười của em có thể làm bừng sáng cả căn phòng và chữa lành cả những ngày tồi tệ nhất."

"Anh không biết tên người yêu cũ khốn nạn đã nói những lời dối trá gì với em, nhưng Jaehyun à, em là một người rất tuyệt vời, và em xứng đáng với tất cả những điều hạnh phúc nhất trên đời."

Jaehyun cảm thấy mình như bị rút cạn hơi thở khi cậu nhìn Johnny. Jaehyun hiểu anh, hiểu rằng Johnny luôn tin tưởng vào từng từ anh nói, và những lời tốt đẹp anh vừa kể nhiều hơn của bất cứ ai từng nói với cậu, nhiều hơn tất cả những gì Jaehyun có thể nghĩ đến. "Em...Em không biết phải nói gì cả." Jaehyun thừa nhận, cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang trào ra khi nghe những lời thú nhận chân thành của Johnny.

"Anh không cố ý làm em khóc nhưng xin em hãy tin rằng những lời anh nói đều là thật lòng," Johnny đan tay hai người vào nhau, tay còn lại nâng lên nựng má Jaehyun, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên gò má cậu. Jaehyun theo bản năng lúng túng nhắm mắt lại khi hơi ấm từ tay anh truyền đến, và khi cậu mở mắt lại, Johnny giờ đã dịch sát lại gần cậu hơn ban nãy, nhưng cậu nhận ra cậu không thực sự để tâm đến vấn đề đấy lắm. Thành thực mà nói, cậu rất thích cách Johnny nhìn cậu như bây giờ, như thể Jaehyun đã treo mặt trăng lên và vẽ những đốm sao lấp lánh trên bầu trời đêm vậy.  Ánh nhìn của Johnny lướt qua môi cậu và Jaehyun liếm môi trong vô thức.

"Em thật sự quá xinh đẹp, Jung Jaehyun", cậu cảm nhận được những lời thì thầm của Johnny lặn vào da thịt mình trước khi hai đôi môi mềm gặp nhau, chỉ là một cái chạm nhẹ mang tính thăm dò, nhưng cũng đủ để khiến từng đầu ngón tay Jaehyun tê liệt. Sâu trong tâm trí Jaehyun đang gào lên rằng hãy làm gì đó, hãy đáp lại anh ấy đi, nhưng cậu đang quá choáng ngợp trước việc Johnny đang ở gần cậu đến thế nào, việc được ở trong vòng tay của anh tuyệt ra sao, và cậu thật muốn nắm chặt lấy tay anh, kéo anh lại gần mình hơn nữa. Những suy nghĩ đó bật ra trong đầu Jaehyun và cậu như bị hoá đá trong sự thiếu quyết đoán, yếu ớt trong vòng tay Johnny.

Trước khi Jaehyun kịp làm gì, Johnny bất thình lình giật nảy về phía sau, đôi tay đang ghì chặt lấy Jaehyun cũng rời ra, mắt mở to đầy lo lắng và sợ hãi nhìn Jaehyun, "Trời ơi, anh xin lỗi, lạy Chúa, anh chỉ__, lẽ ra anh không nên__," Johnny lắp bắp và đứng bật dậy khỏi bàn coffee, bước lùi ra sau, "Anh thật sự chỉ nghĩ__, anh xin lỗi, anh thành thật xin lỗi em____." Johnny nhìn Jaehyun như thể anh là một chú cún mắc bệnh dại, và bất cứ một chuyển động nào của anh cũng có thể doạ cậu sợ chết khiếp.

"Anh nên đi khỏi đây. Anh phải đi thôi", Johnny nói đứt quãng, tay túm vội lấy cái jacket và mặc vào trong chưa đến một phút. Johnny dừng lại ở trước cửa, như thể anh còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi mắt anh chạm mắt Jaehyun, anh trở nên căng thẳng kinh khủng và trước cả khi Jaehyun kịp chớp mắt thì anh đã bỏ đi.

Những sợi dây leo lại dần dần quấn chặt lấy tim Jaehyun, và cậu thề là cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch rõ ràng trong lồng ngực.

Đây chính là ánh mắt như chứa cả trời sao lấp lánh của em bé đó ạ 🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net