7. | End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bé ơi, em có thấy cái áo hoodie anh để đâu hông - ah, thấy rồi."

Johnny hơi bực, cố gắng thể hiện sự giận dỗi trong giọng nói, nhưng thất bại hoàn toàn khi đối mặt với cái cục tội nghiệp đang cuộn tròn trên ghế dài.

"Anh đã định mặc nó hôm nay, em biết mà." Johnny cố chen vào chỗ trống còn lại trên ghế mà người yêu anh (Người yêu anh! Lạy Chúa! Kể cả sau từng đấy tháng, Johnny vẫn không thể giấu nổi sự hạnh phúc trên gương mặt mỗi khi được gọi Jaehyun là người yêu anh), dịu dàng đưa tay gạt mớ tóc mái loà xoà che mắt cậu sang một bên. Jaehyun lờ đờ nhìn lại anh ra chiều mệt mỏi, thở khó khăn bằng miệng, đầu tựa vào vai Johnny còn tay thì len vào giữa ghế và anh để bám chặt vào Johnny như một chú gấu koala - Johnny luôn thấy vui khi cậu làm thế.

"Em bị cảm. Em rõ là đáng thương. Và cái áo này thì ấm. Nó có mùi của anh nữa."

Jaehyun sụt sịt và bĩu môi nhưng ngay sau đó phải há mồm ra vì cậu nhận ra mình không thể thở bình thường với quả mũi tịt này được. Jaehyun lau nước mắt nước mũi bằng tay áo cậu (chính xác mà nói là tay áo Johnny...), "Anh muốn lấy lại à?"

Và Johnny biết anh không nên cảm thấy Jaehyun quá sức đáng yêu vào lúc này, với chiếc mũi bị cọ qua cọ lại nhiều quá đến đỏ ửng, thậm chí nhân trung còn dính tẹo nước mũi, thở phì phò bằng miệng - nhưng thật sự tất cả những gì Johnny muốn làm bây giờ là ở nhà, ôm Jaehyun và chăm cho đến khi cậu khoẻ lại, mấy cái trách nhiệm công việc thực đáng ghét chết đi được! "Em cứ mặc nó đi. Anh sẽ thấy ổn hơn vì nó giữ ấm cho em khi anh không thể ở bên em."

"Anh có thể xin nghỉ ốm để ở nhà với em mà", Jaehyun giọng giận dỗi nhưng tay vẫn nhận cốc trà chanh mật ong ấm và thuốc mà Johnny đưa, đặt nó xuống bàn với biểu cảm nhăn nhó.

"Em biết là anh cũng ước gì mình nghỉ được mà bé ơi," Johnny thật sự mong anh có thể dành cả ngày để rúc vào Jaehyun và chăm sóc cậu hơn là đi làm, nhưng hôm nay anh có một cuộc hẹn quan trọng với khách hàng mà anh không thể huỷ hẹn hay xin dời lịch được. "Uống hết cốc trà của em đi rồi anh sẽ đưa em về giường trước khi đi làm."

"Thế nghĩa là nếu em hông uống hết thì anh sẽ hông bỏ em đi đúng hong?"

Johnny nhìn Jaehyun đang nhõng nhẽo bằng ánh mắt dịu dàng âu yếm, tay vẫn tiếp tục xoa nhẹ tóc người yêu trong khi cậu uống nốt đến giọt trà cuối cùng rồi chép miệng một cái rõ to. "Nào, giờ thì về lại giường thôi", Johnny vỗ nhẹ vào đùi Jaehyun rồi mang cốc trà cậu đã uống hết ra bếp.

"Bế em đi?"

Johnny không bao giờ có thể chống cự lại đôi mắt cún con của Jaehyun, nhất là khi đôi mắt cún con ấy đang trong trạng thái mơ màng buồn ngủ và viền mắt ửng đỏ, đong đầy sự tội nghiệp đáng thương. Anh cảm thấy mình sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, kể cả là hái sao trên trời để đáp ứng mọi điều em muốn.

Dù cho đã làm điều này hàng trăm lần, Johnny vẫn không thể ngăn bản thân ngượng đến đỏ bừng cả tai khi Jaehyun vòng tay cậu qua cổ và tựa sát người vào ngực anh. Jaehyun rúc đầu vào cổ Johnny, khiến anh rùng mình với từng đợt hơi thở ấp áp phả lên da thịt. Johnny ôm cậu chặt hơn một chút, trái tim phút chốc như được lấp đầy và chan chứa tình yêu với chàng trai trên tay mình.

Jaehyun đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ khi Johnny bế cậu đến bên giường, thuốc an thần có vẻ đã phát huy tác dụng. Tuy vậy, vòng tay cậu đang vòng trên vai anh vẫn chẳng lỏng ra chút nào, và Johnny cảm thấy thật sự tiếc nuối khi phải tách mình ra khỏi chiếc ôm ấm áp ấy. Anh đặt Jaehyun lên giường, dém chăn cẩn thận xung quanh và chắc chắn là lần này thì chăn được kéo sát lên đến tận cổ cậu.

"Anh hong ôm em?", Jaehyun nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, nhưng cái bĩu môi của cậu khiến Johnny hiểu là cậu không muốn bị từ chối. "Không, anh không ôm em tiếp được nữa, anh xin lỗi babe. Nhưng đây, thay vào đó thì em có thể ôm Jay này", Johnny vừa nói vừa với tay lấy con hải cẩu bông cho Jaehyun nhưng bị cậu ngăn lại. "Ứ đâu, em muốn Blue cơ. Blue có mùi giống mùi của anh", Jaehyun thì thầm, vẫn biết rõ ràng mình muốn gì dù đang lơ mơ sắp ngủ. Johnny thật sự đã phải khựng lại vài giây để kiềm chế bản thân bởi anh là người trưởng thành rồi, anh không nên dễ dàng bị tan chảy thành một vũng nước trước một Jaehyun ngơ ngác đang buồn ngủ đến mức không còn biết gì sau khi uống thuốc như vậy. Tim Johnny trở nên nhẹ bẫng và anh cảm thấy mình như đang bồng bềnh trôi, anh với tay lấy con cá heo bông đưa cho Jaehyun, và cậu ngay lập tức ghì chặt lấy Blue, đặt nó dưới cằm mình.

Khi Jaehyun nhìn lại Johnny, anh cảm thấy mình như đang ở trong một câu chuyện thần tiên nào đó bởi đột nhiên thời gian như trôi chậm lại. Anh cảm nhận rõ ràng cách từng sợi lông mi dài của Jaehyun gần như rủ xuống chạm vào xương gò má, tia sáng lấp lánh trong mắt cậu dù cho giờ đây đôi mắt ấy đang đỏ ửng do cơn cảm lạnh, gò má ửng hồng nổi bật trên làn da trắng mịn như thạch, nốt ruồi bé xinh bên má trái, sống mũi cao thẳng và khoé môi khẽ cong như đang mỉm cười, đường xương quai hàm mềm mại đáng yêu. Johnny với người lên để gạt vài sợi tóc loà xoà trên tóc mái Jaehyun, và cậu rên khẽ hài lòng khi ngón tay anh không rời đi mà nấn ná lại, xoa nhẹ lên da đầu cậu.

Nói một cách khách quan, Jaehyun thật sự rất ưa nhìn - bất cứ ai phủ nhận điều này đều là đang tự dối lòng mình - nhưng chính niềm đam mê, sự chân thành và thân thiện của cậu mới là thứ thực sự khiến người khác bị thu hút. Mỗi ngày Johnny đều thức dậy với mong muốn trở thành một người tốt hơn, một phiên bản tuyệt vời nhất của bản thân để xứng đáng với Jaehyun, để Jaehyun có thể tự hào về anh.

"Sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế? Trên mặt em có dính nước mũi hả?"

Johnny cười thầm, "Anh yêu em rất nhiều, Jung Jaehyun."

Và Jaehyun đáp lại anh bằng một nụ cười tươi rạng rỡ, nụ cười đẹp nhất chưa từng thất bại trong việc đánh cắp hơi thở của anh - với lúm đồng tiền hằn sâu và ánh mắt tinh nghịch lấp lánh. Ánh hồng rạng lên trên gò má Jaehyun rồi lan ra cả vành tai đang đỏ lên vì ngại, dù cậu đã cố hết sức để kìm nén.

"Thôi đi đồ ngốc (*)", Jaehyun cằn nhằn nhưng miệng thì vẫn đang cười toe toét, dấu hiệu để Johnny biết rằng Jaehyun thích nghe những lời này đến thế nào.

"Nhưng em thích cheese (**) mà, brie, camembert, gouda, manchego", Johnny không thể ngăn bản thân trêu Jaehyun một chút, tấn công cậu dồn dập với mỗi loại cheese anh kể tên là một cái hôn nhẹ lên mặt.

"Oh yeah, talk dirty to me, baby," Jaehyun cười khúc khích, tóm lấy gáy Johnny để níu anh xuống và đặt lên môi anh một chiếc hôn thật kêu. Một lần. Hai lần. Ba lầnnnnn.

"Em cứ thế này thì anh trễ làm mất."

"Úi, bị anh phát hiện ra kế hoạch mất xòii."

Johnny cười nhẹ, bất đắc dĩ tách mình ra khỏi môi Jaehyun sau khi tự cho phép mình hôn vội cậu lần cuối, anh cảm thấy tự hào về tiếng rên rỉ thoả mãn Jaehyun phát ra và về cách đôi môi cậu trở nên sưng tấy sau nụ hôn như thế nào. "Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể, anh hứa", Johnny thì thầm.

"Em sẽ nhớ anh lắm."

"Anh cũng nhớ em, bé con", Johnny xoa dịu, "nhưng nghỉ ngơi đi, và khi anh quay lại, mình có thể dành cả cuối tuần để ôm nhau và xem phim hoạt hình Disney bù được không em?"

"Okay", Jaehyun kéo Blue lại ôm chặt, "chúc buổi họp của anh thuận lợi, baby", cậu vừa nói vừa ngáp, cuối cùng cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, "yêu anh".

"Anh cũng yêu em", Johnny cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Jaehyun, "rất nhiều".

(Và nếu Johnny quay trở lại từ cuộc họp với cái mũi sụt sịt vì bị lây bệnh cảm từ ai kia, thì điều đó cũng chỉ có nghĩa là họ có thể dành nhiều thời gian hơn để ôm ấp nhau trên giường thôi.)

-Hết-

Chú thích:
(*) Ở đây tác giả dùng từ cheeseball
(**) Chơi chữ với từ cheeseball ở câu trên. Cheeseball vừa có nghĩa là đồ ngốc, vừa có nghĩa là phô mai viên.

________
Yayyy cuối cùng cũng dịch xong bộ này xòiiiii 🎉🎉 Mình xin lỗi vì đã để mọi người chờ chương cuối hơi lâu, và vì đây cũng là lần đầu tiên mình dịch truyện nên chắc chắn có nhiều chỗ còn chưa ổn, nên có gì mọi người góp ý nhé ^^
Cám ơn mọi người vì đã đọc, vote up và comment ạ ^^ Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ những bộ tiếp theo mình dịch, cũng như hãy tiếp tục yêu thương JohnJae thật nhiều nhaaa 💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net