15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vui vẻ chứ, Tobio-chan?" Đôi mắt của Oikawa đảo qua cảnh tượng trước mặt.

Kageyama không thể ngăn được làn sóng nhẹ nhõm đang cuộn trào trong cậu khi nhìn thấy Oikawa. Cậu biết Oikawa có thể cảm thấy nó, vì mắt anh đang lóe sáng lên. Biểu thị rằng: "Anh sẽ không bỏ rơi em." và khóe mắt Kageyama đỏ hoe khi nhìn thấy Oikawa, người đang hiện hữu ngay trước mắt cậu.        

Chàng trai kéo Kageyama lại gần hơn.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu?" Hắn hỏi Oikawa.

Oikawa đang đứng rất cao, ngực ưỡn ra một cách hung hãn, Kageyama nghĩ, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, anh ấy sẽ cười. Đúng như vậy, hắn đang có một tay đặt trên eo Kageyama, hắn vòng qua cậu từ phía sau, và miệng hắn đang kề sát vào phần cổ đang lộ ra của Kageyama một cách nguy hiểm.

Oikawa nhận ra rủi ro và không thực hiện bất kỳ hành động đột ngột nào.

“Cậu tốt nhất nên thả Tobio-chan ra. Ngay bây giờ.” Anh nói với giọng mềm mại một cách giả dối.

"Nếu tôi không làm thì sao?" Hắn hỏi một cách xấc xược. Hắn đã chạm tay vào giải thưởng, hắn có thể ngửi thấy mùi pheromone đang tỏa ra từ Kageyama. Kageyama dám cá rằng nước bọt đã đọng thành vũng trong cái miệng ghê tởm kia khi nghĩ đến việc làm tình với Kageyama, hắn sẽ không buông ra đâu. Như để chứng minh Kageyama đúng, hắn kéo cậu lại, chặt hơn. Kageyama bất lực chống trả. Cậu cảm thấy như mình đang bị treo cổ, bị kẹp chặt trong hàm của một kẻ săn mồi. Chỉ có thể vô vọng hét lên. 

Oikawa nghiến răng và gầm gừ. Mùi hương bắt đầu ở mức thấp và hầu như thoang thoảng, từ từ tăng lên cho đến khi lấp đầy phòng. Đến nỗi tóc gáy của Kageyama dựng đứng, và cậu cắn răng run rẩy.

Cậu có thể cảm thấy hắn đang cố gắng đối mặt với nó, cố gắng vượt qua. Nhưng không đời nào hắn hứng chịu được cơn thịnh nộ từ con sư tử hung hãn đứng cách hắn chỉ ba bước chân, đặc biệt là khi hắn vừa bị trúng một viên thuốc ức chế alpha.

Để trút giận, hắn đẩy Kageyama ra, đủ mạnh để Kageyama va vào tủ khóa và đập đầu.

“Thằng khốn."  Hắn lầm bầm trong miệng. Rồi tức giận rời đi, trừng mắt nhìn Oikawa. Đôi mắt của Oikawa dõi theo hắn. Các cơ của anh đang căng thẳng, như thể anh chỉ gần như không kiềm chế để đuổi theo và đấm vào mặt hắn. Tuy nhiên, anh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt quay lại nhìn Kageyama.

Kageyama dựa vào tủ đựng đồ. Đầu cậu đau. Kim loại mát lạnh đang làm dịu làn da như kim châm đâm vào của cậu, Tobio ước cơn đau có thể biến mất.

Lại là Oikawa, một lần nữa chứng kiến ​​sự thất bại, yếu đuối đến thảm hại của cậu. Tuy nhiên, hơn bất cứ điều gì, cậu biết ơn Oikawa. Và cậu khó có thể suy nghĩ thấu đáo được dưới sức ép của cơn phát tình ngu ngốc và chết tiệt này.

Cậu thở ra và cố gắng định thần lại.            

“Cảm ơn anh, Oi-Oikawa-san.” Cậu thở gấp. Tobio giữ chặt cửa tủ và thậm chí cố gắng cúi đầu - bất cứ điều gì để giữ một chút phong thái trang nghiêm. Nhưng cậu quá chóng mặt, và cậu phải giữ chặt cửa để không bị ngã. Đó là tình huống khó xử, kì cục nhất trong lịch sử.

Oikawa không đáp lại bất cứ lời nào. Anh nhìn chằm chằm vào Kageyama với đôi mắt nâu và khép hờ. Anh đã ngừng gầm gừ, nhưng những âm vang dường như vẫn còn vang vọng khắp phòng.

Một cơn đau khác khiến Kageyama ngã xuống, cho đến khi cậu bất lực trượt xuống sàn, đầu gối khuỵu xuống.

Thật nực cười nhưng tình huống này giống như cái tình huống trong nhà vệ sinh sau trận đấu với Shiratorizawa vào năm đó. Mẹ kiếp!

Làm thế nào mà cậu có thể về nhà? Cậu đã không còn sức để bước ra khỏi phòng thay đồ. Tobio phát ốm vì cái cơn động dục ngu ngốc, phát ốm việc bản thân là một omega lắm rồi. Tất cả những gì cậu muốn là chơi bóng chuyền! Chỉ đơn giản thế thôi! Cậu có thể ngửi thấy mùi tức giận, sợ hãi, thất vọng tỏa ra từ mình. Tobio biết rằng Oikawa cũng có thể ngửi thấy nó, nhưng cậu không thể làm gì.

Tầm nhìn của cậu bắt đầu mờ dần đi, và cậu biết rằng bản thân sẽ phải trở lại cái bệnh viện chết tiệt kia. Và sau đó cậu sẽ đối mặt với đội của mình như thế nào?

Oikawa cúi xuống bên cạnh nhưng không chạm vào cậu.

Kageyama cúi đầu xuống, nhưng tay của Oikawa đang nằm trong tầm nhìn của cậu.

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Kageyama nhấc một tay của mình lên và đặt nó lên tay của Oikawa.

Một lần nữa, khi tiếp xúc với anh, cơn đau của Kageyama ngay lập tức giảm dần.

Cậu gần như nức nở trong nhẹ nhõm. Tâm trí cậu là một mớ hỗn độn đang xoay vòng, nhưng có - có một điều mà cậu muốn nói. 

“Chuyện này… chuyện này không có ý nghĩa gì cả.”

Oikawa cứng người khiến Kageyama nghĩ rằng, trong một khoảnh khắc nào đó anh ấy sẽ buông tay cậu và bỏ đi.

Nhưng Oikawa không làm thế. Anh chỉ nói: "Nếu đó là điều em muốn." bằng một giọng ôn hòa.

“Và em sẽ… đánh bại…anh vào lần tới khi chúng ta đấu với…nhau.”

Ở đây, Oikawa khịt mũi, và sau đó bằng giọng trêu chọc bình thường, anh ấy nói: "Trước khi chuyện đó xảy ra thì anh đã đánh bại em trước rồi." Anh ổn định tư thế ngồi và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Kageyama.

Kageyama lúng túng ngã vào lòng Oikawa, đầu cậu rúc vào cổ anh, theo bản năng tìm kiếm tuyến mùi của anh. Tobio gần như đã hết đau. Tuy nhiên, cậu vẫn còn yếu, và cậu có thể cảm thấy những giọt nước mắt ngu ngốc đang tuôn trào trong mắt mình. Omega chết tiệt. Nhưng cậu đã quá mệt mỏi để chống lại chúng. Quá mệt mỏi để chống lại. Tại sao cậu luôn chống lại Oikawa, cậu tự hỏi, trong khi cậu thực sự rất dễ, rất dễ rơi vào trong lòng bàn tay của anh?

“Được rồi.” Oikawa thở chậm rãi, Kageyama nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy những từ đó: "Ổn rồi. Anh ở đây. Tobio-chan xinh đẹp.”

Anh rúc vào cổ Kageyama.

“Đừng - đừng cắn em.” Kageyama thở hổn hển. Cậu biết mình không có tư cách để đưa ra yêu cầu, nhưng cậu đã lỡ lời, một cách yếu ớt: "A-anh hứa chứ?"

“Anh hứa.” Oikawa trả lời ngay lập tức. Anh nâng cằm Kageyama lên và nghiêng người hôn cậu. Oikawa đang hôn cậu. Chạm nhẹ lên bờ môi. Một lần, hai lần, rồi ba lần. Kageyama đã sẵn sàng đáp lại.

"Em có muốn về nhà cùng anh không, Tobio-chan?" Oikawa nhẹ nhàng hỏi giữa những nụ hôn.

“E-em muốn.” Kageyama nói, cúi người khao khát được hôn nhiều hơn. Oikawa ôm lấy khuôn mặt của cậu bằng cả hai tay và giữ cậu ngồi yên.

"Em biết điều đó có nghĩa là gì không?" Oikawa hỏi, với một giọng trầm gần như là một tiếng gầm gừ. Anh nhìn thẳng vào mắt Kageyama.

“Vâng.” Kageyama đáp.

Nhưng dù sao thì Oikawa cũng cảm thấy cần phải nói ra. "Chúng ta sẽ làm tình."

Nếu Oikawa nghĩ rằng điều này có thể khiến Kageyama trở nên bối rối, đỏ mặt và lắp bắp, thì anh ấy đã nhầm. Dù sao thì Kageyama đã trải qua khóa huấn luyện sức khỏe tình dục của Omega.

Giọng nói Tobio thậm chí không run rẩy khi cậu trả lời: "Em biết." Cậu nói thêm, má hơi ửng hồng: "Anh phải - anh phải mang một bao cao su đấy."

Oikawa cười toe toét và nghiêng người hôn Kageyama một lần nữa: "Tất nhiên rồi. Nhưng chỉ có một thôi sao, Tobio-chan? Ang cho rằng em đang đánh giá thấp anh."

            

Đó là một đoạn đường ngắn đến căn hộ Oikawa đang ở. Người lái xe đen mặt nhìn họ và mở tất cả các cửa sổ ra, nhưng bây giờ tâm trí họ chỉ nghĩ về nhau.

Oikawa bế Kageyama lên cầu thang. Ngay khi hai người vào trong nhà, Oikawa đóng cửa lại sau lưng, đưa Kageyama vào phòng ngủ và đặt cậu trên giường. Anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai và leo lên người Kageyama.

Cảm giác làn da của Oikawa mang lại, đang bao phủ lấy cậu. Thật không thể tin được. Cậu có thể tan chảy trong nó.

Oikawa đang hôn cậu và thì thầm: "Tobio-chan ngọt ngào...hoàn hảo...em thật tuyệt."

Đúng vậy. Nó rất hoàn hảo. Nó có mùi rất thơm. Và Kageyama muốn nhiều hơn nữa. 

Oikawa hôn lên xương quai xanh và ngực của cậu, lướt lưỡi qua núm vú của Kageyama. Kageyama ôm chặt anh, để bản thân chìm đắm trong dục vọng.

Những ngón tay mạnh mẽ vuốt ve quanh bụng cậu, hạ xuống thấp hơn, vào giữa hai chân. Nó rất tốt. Sau đó Oikawa đang quỳ trên Kageyama, nhìn chằm chằm cậu với đôi má ửng hồng và đôi mắt thâm quầng. Anh nắm lấy cậu nhỏ của Kageyama trong tay và bắt đầu tuốt nó.

Kageyama ra quá nhanh đến mức khiến cậu gần như bị nghẹt thở. Một lúc sau, Oikawa gục xuống trên người cậu với một tiếng gầm gừ. 

Họ làm tình một lần nữa, và một lần nữa, liên tiếp nhau, cho đến khi Kageyama mất kiểm soát trong cơn phát tình.



Khi Kageyama cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo, cậu tựa đầu lên vai Oikawa, và Oikawa đang nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. Bất chấp sự thất vọng hoàn toàn của Kageyama, những cái chạm đó tạo ra thứ gì đó sâu sắc hơn. Cậu thấy mình trằn trọc, cái hông lười biếng lún vào đùi Oikawa. Tobio đang ướt, cậu có thể cảm thấy chất lỏng chảy ra từ bên trong một cách chậm chạp.

"Một lần nữa chứ, Tobio?" Oikawa thì thầm bên tai cậu, thanh âm như rót mật vào.

"Vâng..ưm.." Tobio rên rỉ đáp lại.

Sau đó, cậu được hôn một lần nữa, được ôm, được vuốt ve, làm tình, rồi lại làm tình, cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

_____________

Soft quá(T⌓T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net