2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong 48 giờ tiếp theo, Kageyama đã dần lấy lại được sức khỏe của mình. Cậu thực sự đang hồi phục một cách nhanh chóng. Và mọi người đều đang bình luận về nó - các y tá, bác sĩ, mẹ của cậu. Tuy nhiên, cậu không thể hiểu tại sao họ cứ nói rằng bản thân cậu rất may mắn.

Là một omega. Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi đã đủ khiến cậu xấu hổ và rơi nước mắt. Giờ đây, cậu luôn sẵn sàng để khóc, điều đó thật đáng ghét.

Vào ngày hôm sau, bác sĩ đã trở lại, nhưng Kageyama chỉ quay sang một bên và lấy gối che đầu. Chỉ là hôm nay, mẹ không cho phép cậu từ chối. Cậu sẽ sớm được xuất viện, và đó là điều không thể tránh khỏi.

Kageyama không hài lòng về điều đó. Dù sao thì cậu cũng vẫn còn giận mẹ mình. Khi cậu thức dậy vào buổi chiều nọ, có một cuốn sách nằm nổi bật trên khay cạnh giường Omega. Cậu nhìn nó một lần nữa với vẻ chán ghét. Tấm bìa bóng loáng chứa đầy những người mẫu xinh đẹp, trông ngây thơ với nụ cười hạnh phúc khi họ tạo dáng gần các loại dụng cụ thể thao khác nhau. Bìa sách không giống như của những cuốn sách về các vận động viên alpha ưu tú, bị nhốt trong trận chiến chết chóc với đối thủ, khuôn mặt của họ không bao giờ đẹp dịu dàng như vậy.

Kageyama gầm gừ. Cuốn sách như đại diện cho sự xấu hổ, bất lực và tuyệt vọng mà cậu đang cảm thấy. Cậu chộp lấy nó và bắt đầu xé rách. Nó có lẽ là một cuốn sách khá đắt tiền và được đóng rất chắc chắn. Trên thực tế, cậu phải dùng tất cả sức lực để xé nát vỏ bọc, nhưng cậu đã xé nó ra. Rồi ném đống lộn xộn vào thùng rác, nơi nó đáp xuống một cách thỏa đáng.

Sau ngày hôm sau, khi mẹ đến thăm cậu, bà hơi nhướng mày khi nhìn thấy nó nhưng cũng không nói gì.

Lần này là một bác sĩ mới, và Kageyama rất vui. Người này lớn hơn và có khuôn mặt tử tế hơn, dịu dàng hơn. Kageyama ngay lập tức cảm thấy thoải mái. Nhưng rồi cậu cảnh báo bản thân nên chống lại cảm giác này - các bác sĩ ở đây không phải là bạn của cậu. Họ giống như những con rắn, mang đến những tin tức độc địa. Cậu giận dữ trừng mắt nhìn bác sĩ - Tôi sẽ không làm điều này dễ dàng với anh đâu - nhưng bác sĩ chỉ mỉm cười thân thiện với cậu.

"Chúng tôi đã gặp cậu trong một trận đấu." Anh ta bắt đầu "Tôi có một cháu trai học sơ trung, và chúng tôi đã xem cậu thi đấu vào tháng trước. Thật tuyệt vời. Cậu là một cầu thủ bóng chuyền xuất chúng. "

Đầu tiên chỉ đến bác sĩ. Bất chấp bản thân, Kageyama gần như đã chiến thắng trong cuộc đấu mở màn này. Có lẽ anh ấy sẽ hiểu. Có lẽ là không, cậu tự nhủ. Không ai ngoài bản thân có thể thực sự hiểu được. Nhưng cậu không thể không hy vọng. Cậu vô cùng biết ơn vì bác sĩ đã bảo cậu là một cầu thủ bóng chuyền xuất sắc.

Ngay sau đó, khi bác sĩ bắt đầu thảo luận về omega, Kageyama tuy căng thẳng nhưng cũng không quay đi.

Đầu tiên, họ lướt qua những điều cơ bản: giới tính thứ cấp có nghĩa là gì, cơ thể cậu có thể thay đổi như thế nào theo thời gian, các vấn đề về khả năng sinh sản và kiểm soát sinh sản. Bác sĩ rất quan trọng hóa vấn đề thực tế và không ít xấu hổ khi đi vào chi tiết. Anh ta nói về tất cả những điều Kageyama sẽ học được trong lớp học sức khỏe, nếu cậu tập trung. Cậu đang cố gắng hết sức để tập trung vào lúc này, mặc dù gặp khó khăn. Bác sĩ có vẻ hiểu điều này, bởi vì anh ấy đã đưa cho Kageyama một cuốn sổ và nói rằng tất cả thông tin đều được viết ở đó.

Cậu tiếp tục đợi bác sĩ trả lời câu hỏi duy nhất mà mình quan tâm. Khi anh ấy không trả lời, và Kageyama không thể đợi thêm một giây nào nữa, cậu ngắt lời anh ấy ở giữa câu để hỏi "Khi nào thì em có thể chơi bóng chuyền trở lại?

Bác sĩ im lặng một lúc. "Tất nhiên cậu có thể." Cuối cùng anh ta nói "Cậu chắc chắn muốn biết điều đó. Tôi muốn nhắc rằng cậu đã có một buổi xuất trình nghiêm trọng và muộn bất thường. Do đó, sự an toàn của cậu vẫn có nguy cơ bị đe dọa."

Kageyama không thích âm thanh đó. Cậu quay đầu sang một bên nhưng vẫn yên vị ngay chỗ ngồi. Bác sĩ vẫn giống như một đồng minh hơn là một đối thủ. Cậu vừa ngạc nhiên vừa hài lòng khi thấy rằng sự lạc quan của mình đã không đặt nhầm chỗ.

"Cách chúng tôi tiến hành từ đây một phần phụ thuộc vào những gì cậu muốn. Dù gì thì đó cũng là cuộc sống của cậu."

Kageyama có thể nhẹ nhõm khóc òa lên, và giờ đây cậu thực sự cảm thấy rõ sự nặng nề quen thuộc ẩn sau đôi mắt của mình. Toàn bộ tình huống này đã khiến Kageyama bị ảnh hưởng đến cốt lõi của cậu, khiến cậu cảm thấy hoàn toàn bất lực, bị cuốn trong một cơn bão mà cậu thậm chí không biết có thể tồn tại. Đối với một người như Kagyeyama, người đã quen với việc kiểm soát cơ thể mình gần như sắt đá, đó là điều tồi tệ nhất.

Bác sĩ nói rằng cậu vẫn có thể kiểm soát đến cuộc sống của chính mình, điều đó giống như được cho nước trong sa mạc vậy.

"Những gì chúng tôi thường khuyên trong những trường hợp như thế này là để cơ thể của cậu trải qua một vài kì phát tình tiếp theo khi chúng đến." Kageyama chớp mắt, nhưng chính mẹ cậu mới là người đặt câu hỏi tiếp theo.

"Bao lâu thì điều đó sẽ xảy ra?"

"Luôn luôn có một yếu tố không thể đoán trước về những điều này. Tuy nhiên, dựa trên những dữ liệu có sẵn và kinh nghiệm của bản thân, tôi đoán rằng trong sáu tháng tới hoặc lâu hơn, cậu sẽ tiếp tục có những cơn động dục dữ dội và tiềm ẩn, tương đối nguy hiểm thường xuyên, có lẽ là vài tuần một lần. Cậu sẽ cần phải nhập viện ngay lập tức khi nó bắt đầu, ít nhất là ban đầu, vì thế cậu có thể được điều trị tích cực ngay lập tức nếu cần thiết."

"Tại một thời điểm nào đó, cậu có thể sẽ chuyển sang một lịch trình bảo trì thoải mái hơn. Sau đó, dự kiến ​​cậu sẽ phát tình lên khoảng ba đến sáu tháng một lần, và nó sẽ nhẹ hơn nhiều so với lần đầu tiên này. Mặc dù cách tiếp cận này có nghĩa là cậu sẽ có một lộ trình khó khăn trong nửa năm tới hoặc lâu hơn, nhưng nó dẫn đến sự ổn định lâu dài. Như tôi đã nói, đây là điều chúng tôi thường đề xuất trong những tình huống này."

Kageyama nhìn chằm chằm vào anh ta, vẻ mặt kinh hoàng. Cậu không thể dễ dàng mà chấp nhận mọi thứ, nhưng cậu đủ hiểu rằng. Sáu tháng! Nhập viện vài tuần một lần! Cậu không thể bỏ lỡ dù chỉ một ngày luyện tập!

Bác sĩ nở một nụ cười gượng gạo. Anh ấy nói một cách khô khan, "Tôi có thể thấy rằng lựa chọn này không hấp dẫn với cậu."

Khuôn mặt của mẹ Kageyama đã biến sắc. Kageyama đang đợi bà ấy nói rằng cậu không thể chơi bóng chuyền nữa, rằng cậu phải để cho cơn phát tình diễn ra, rằng sự an toàn của cậu là trên hết. Bà ấy chưa bao giờ là một người giỏi bày tỏ cảm xúc, nhưng bà đã đặt tay lên cánh tay của Kageyama trước khi nói. Trái tim của cậu chìm xuống.

"Bóng chuyền là tất cả đối với con trai tôi. Có lựa chọn nào khác không, bác sĩ? " Bà ấy hỏi.

Kageyama ngạc nhiên nhìn mẹ mình. Cậu không nghĩ bà hiểu quá rõ. Là một phụ huynh đơn thân, bà hầu như luôn làm việc và hiếm khi tham dự bất kỳ trận đấu nào của cậu. Một nỗi biết ơn đang tràn đầy trong cậu. Nhưng sự chú ý của cậu nhanh chóng quay trở lại bác sĩ.

"Một giải pháp thay thế là sử dụng thuốc ức chế. Chúng tôi không thích sử dụng chúng trong những trường hợp này, vì mức độ nghiêm trọng đã được chứng minh qua thử nghiệm. Tuy nhiên, có thể một quá trình tích cực gồm các loại thuốc được điều chỉnh cẩn thận sẽ có hiệu quả phần lớn, nếu không triệt tiêu hoàn toàn cơn phát tình của cậu trong một khoảng thời gian. Với mức độ nghiêm trọng của sự việc gần đây, liều sẽ cần cao hơn nhiều so với liều ức chế tiêu chuẩn. Mục đích là để giảm dần theo thời gian, cho phép kì phát tình trở lại từ từ, hy vọng là có thể kiểm soát nhiều. Cách tiếp cận này sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút so với cách tôi đã nêu trước đó; trên thực tế, có thể mất nhiều năm trước khi cậu có thể ổn định lịch trình có thể đoán trước được ".

Bác sĩ đang nói chuyện trực tiếp với Kageyama.

"Mặc dù tôi muốn đề xuất lựa chọn đầu tiên vì lý do an toàn, nhưng cả hai cách đều có rủi ro và thuận lợi, và cả hai đều là lựa chọn có thể chấp nhận được. Tôi sẽ để lại quyết định cuối cùng cho cậu và mẹ cậu."

Trái tim của Kageyama đang bay bổng. Cậu có thể tiếp tục chơi bóng chuyền!

"Điều đó đã cảnh báo." Bác sĩ nói một cách cảnh báo, rõ ràng là lưu ý đến sự phấn khích có thể cảm thấy của Kageyama, "Cậu phải hiểu rằng việc dùng thuốc ức chế, đặc biệt là những loại chúng tôi cần sử dụng trong trường hợp của cậu, không hề dễ chịu. Chúng có thể có các tác dụng phụ nghiêm trọng và cậu sẽ cần được theo dõi chặt chẽ, cả với sự thăm khám của bác sĩ và xét nghiệm máu.

"Ngoài ra, phác đồ này cần được tuân thủ một cách nghiêm ngặt tuyệt đối. Các liều thuốc phải được thực hiện vào cùng một thời điểm mỗi ngày. Các liều chậm lặp đi lặp lại và nhiều hơn một liều đã quên (và trong một số trường hợp hiếm hoi, thậm chí là một liều), có thể gây ra một cơn phát tình nghiêm trọng, tương tự như trận mà cậu vừa trải qua."

"Nếu đây là lựa chọn cậu muốn, tốt nhất là cậu nên bắt đầu ngay lập tức, trước khi bất kỳ kỳ phát tình nào khác bắt đầu. Tốt nhất là nên đưa đến bệnh viện trong mọi trường hợp, vì những ngày đầu tiên sẽ là thời điểm tồi tệ nhất về các triệu chứng. Sau đó, mọi thứ sẽ được cải thiện phần nào."

Bác sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh ta đưa cho Kageyama và mẹ của cậu mỗi người một tờ thông tin liệt kê các loại thuốc cậu sẽ dùng và các tác dụng phụ có thể xảy ra của chúng. Nó là một loại cocktail ba loại thuốc được đóng gói tiện lợi trong một viên thuốc. Kageyama hầu như không liếc nhìn qua danh sách dài trước mặt. Cậu không quan tâm. Không có bất cứ nghi vấn nào. Cậu phải chơi bóng chuyền trong phần còn lại của đời mình.

"Không dễ chịu" hóa ra chỉ là một cách nói nhẹ nhàng. Trong tuần đầu tiên dùng thuốc, Kageyama quá đau khổ đến mức gần như nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Cậu buồn nôn kinh khủng, cơ bắp của cậu đau nhức mọi lúc, và tất cả những gì bản thân muốn làm là ngủ.

Đơn thuốc đi kèm với một ứng dụng báo thức cho điện thoại của cậu, và một lọ có đồng hồ đo, ghi ngày giờ được mở. Cậu sẽ gặp bác sĩ nội tiết vài mỗi tuần.

Khi bước sang tuần thứ hai, cậu rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình đã cảm thấy khá hơn một chút. Và đến tuần thứ ba, cậu rất muốn trở lại sân tập. Cậu đã dành cả ngày để tập luyện một mình tốt nhất có thể. Thời gian còn lại của cậu dành cho việc vật lộn với hàng núi bài tập đã tích lũy trong thời gian vắng mặt.

Nhưng cuối cùng, đã đến lúc phải quay lại. Tất nhiên, các giáo viên của trường đã được thông báo về tình trạng của cậu, nhưng khi cậu gặp huấn luyện viên Ukai, cậu vô cùng nhẹ nhõm khi biết rằng trong đội chỉ có Sugawara, Daichi và Hinata là những người biết lý do cậu phải nhập viện và họ đã hứa, không được thảo luận về nó với bất kỳ ai khác. Không ai trong số các học sinh Karasuno khác nên biết. Hy vọng rằng, sẽ không ai có thể ngửi thấy cậu (Tobio rùng mình với ý nghĩ ghê tởm này), và bí mật đáng xấu hổ của cậu sẽ vẫn được giấu kín.

"Kageyama-kun!" Hinata kêu lên. "Cậu thật tệ!" Cậu ấy chạy tới, nhảy cẫng lên vì phấn khích. Kageyama rất vui khi không có ai khác ở đó. Có hơi nhiều khi gặp Hinata sau ngần ấy thời gian và sự cô độc.

"Tớ rất vui vì cậu đã ổn. Khi cậu ngã nó giống như - bùm! Một ngọn núi sụp đổ! Tớ đã rất lo lắng!"

Kageyama mỉm cười. Cậu đã quên Hinata hoạt bát như thế nào.

Cho đến khi Hinata không may nói thêm "Và cậu là một omega!"

Kageyama cau mày.

"Nhưng cậu vẫn làm khuôn mặt đáng sợ đó!"

Trước khi cậu nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Hinata đã nhảy lên vai và đang khịt mũi vào cổ cậu .

"Cậu đang làm gì vậy, đồ ngốc?" Cậu gầm gừ, đẩy Hinata ra một cách khó khăn.

"Tớ muốn xem cậu có mùi khác không," Hinata nói một cách ấp úng.

"Chà, đừng, đồ thua cuộc! Và im lặng về việc tôi là .... Người khác không nên biết ".

"Ồ." Hinata nói, mắt tròn xoe. "Đúng. Xin lỗi, Kageyama-kun, nó sẽ không xảy ra nữa. Bây giờ chuyền cho tớ một số quả bóng đi. Trước khi có bất kỳ ai khác đến. Tớ muốn nhận được những cú chuyền đầu tiên của cậu."

Và sau đó gần như cậu không bao giờ rời đi. Thực tế, nó tốt hơn nhiều so với những gì cậu mong đợi. Mặc dù cậu chắc chắn yếu hơn so với tình trạng lúc trước của mình, nhưng nhìn chung cậu đã đỡ hơn nhiều so với tuần trước khi nhập viện và độ chính xác của cậu gần như tốt hơn bao giờ hết.

Trong vài phút đầu tiên chuyền cho Hinata, như thể một trọng lượng khổng lồ rơi xuống vai cậu và cuối cùng cậu có thể thở lại.

Hinata tiếp tục với những tiếng lảm nhảm.

"Tớ vui vì sự trở lại của cậu. Sugawara-san rất tốt, nhưng cậu tốt hơn. Cách duy nhất để chúng ta vượt qua Đại Đế Vương và hạ gục Đại bàng rồi tiến vào vòng chung kết Quốc gia chính là đòn tấn công của cậu. "

"Chúng ta sẽ thắng." Kageyama đồng ý, và lần đầu tiên sau nhiều tuần, cậu cho phép mình tin rằng điều đó có thể xảy ra.

Mọi người đều vui mừng khi thấy cậu, nhưng, giống như Hinata, họ nhanh chóng ổn định việc luyện tập. Như thường lệ, và Kageyama không thể không hạnh phúc hơn.

Khi kết thúc buổi tập, Kageyama tuy mệt nhưng vô cùng hài lòng và nhẹ nhõm.

Cậu định theo những người khác vào phòng thay đồ thì Sugawara ra hiệu cho cậu.

"Em cảm thấy thế nào?" Anh ấy hỏi.

"Em ổn, Sugawara-san." Kageyama nói ngắn gọn. Bây giờ cậu biết mình vẫn có thể chơi bóng chuyền, cậu muốn đặt toàn bộ chuyện về omega lại sau lưng càng nhiều càng tốt.

Tuy nhiên, dường như Sugawara có điều gì đó muốn nói, vì vậy Kageyama chờ đợi - Sugawara đã giúp đỡ rất nhiều khi cậu bị ốm.

"Anh cũng là một omega."

"Hở?" Kageyama bị sốc. Bởi cậu không biết điều đó.

"Đúng. Anh cảm thấy không cần thiết phải nói ra." Suga nói. "Anh chỉ nói với những người cần biết thôi."

"Nhưng. Em không ngửi thấy! " Kageyama thốt lên.

Sugawara đỏ mặt. "Những cơn phát tình của anh rất hiếm, và... Daichi... chăm sóc anh trong suốt khoảng thời gian đó. Vậy nên, không ai khác có thể thực sự ngửi thấy."

Kageyama cũng đỏ mặt khi nghe những chi tiết cá nhân như vậy! Nhưng cậu rất biết ơn. Nếu Sugawara-san có thể chịu đựng được thì có lẽ cậu cũng có thể làm được.

"Điều anh đang cố gắng nói là em vẫn có thể làm chủ cuộc sống của mình. Em vẫn có thể là một cầu thủ bóng chuyền ưu tú. Đó không phải là ngày tận thế, là một omega. Và... anh biết em thường dựa vào bản thân, hồi sơ trung. Nhưng hãy nhớ. Em không còn cô độc nữa. Em là một phần của đội. Và bọn anh sẽ chống lưng cho em."

Trước những lời này, Kageyama cảm thấy có điều gì đó mà cậu không nhận ra là sự căng thẳng trong bản thân. Cậu đã cảm thấy đơn độc với điều khủng khiếp này. Không phải cậu không muốn nói với bất kỳ đồng đội nào khác của mình, hay cậu muốn họ giúp đỡ theo bất kỳ cách nào cụ thể, mà là biết rằng cậu có thể nếu cần. Nó rất khác so với năm ngoái và những năm trước. Cậu lại cảm thấy sự nặng nề đến nực cười đằng sau mắt mình. Những giọt nước mắt ngu ngốc!

Cậu nhanh chóng cúi đầu và nói một cách run rẩy "Cảm ơn Sugawara-san." Trước khi bước vào phòng thay đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net