6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải Mùa Xuân cuối cùng cũng đã diễn ra.

Họ đến muộn một ngày trước trận đấu đầu tiên, vì vậy thay vì nhận phòng trọ, họ đã đến thẳng nhà thi đấu. Họ không muốn bỏ lỡ bất kỳ thời gian luyện tập nào đã được phân bố, vốn đã ngắn ngủi của mình. An ninh được thắt chặt trong nhà thi đấu, và cũng giống như ở sân bay, tất cả đồ đạc của họ đều được kiểm tra. Kageyama nhìn một cách khó chịu khi một trong những nhân viên bảo vệ mở chiếc túi Ziploc trong suốt, đựng đồ vệ sinh cá nhân của cậu và lấy ra mọi thứ, bao gồm cả chai thuốc theo toa của cậu. Sự khó chịu của Tobio tăng lên khi cô ấy cẩn thận đọc nhãn, sau đó đề nghị một trong những đồng nghiệp đến để trao đổi.

Cậu thoáng bị phân tâm khi nhìn thấy một trong số người chơi khác ở phía trước - đó có phải là Miya Atsumu từ trại huấn luyện không? Khi cậu quan sát lại đồ đạc của mình, những thứ trong túi được trải ra khắp nơi, bao gồm cả lọ thuốc, đứng thẳng và bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy. Cậu vội vàng gói ghém mọi thứ vào cặp và vọt nhanh để bắt kịp đội của mình.  

Buổi tập diễn ra khá suôn sẻ, nhưng còn vẫn quá ít để họ làm quen với địa điểm. Cậu tự hỏi không biết ngày mai sẽ diễn ra như thế nào, khi các khán đài chật kín chỗ.

             

Nhưng hóa ra trận đấu đầu tiên với Tsubikihara sẽ diễn ra ở đấu trường phụ.

Trận đấu bắt đầu khá tệ. Họ nhanh chóng để mất bốn điểm liên tiếp. Mặc dù nó nhỏ hơn đấu trường chính, không gian vẫn rất lớn so với phòng tập của họ. Trần nhà cao làm mất đi góc nhìn và thời gian của mọi người. Thời gian của Kageyama là tệ nhất. Cậu lóng ngóng hết lượt này đến lượt khác. 

Daichi nói sau thảm họa gần đây nhất: “Hãy bỏ nó đi.” Daichi nói.  

Nhưng lần ném tiếp theo cũng vụt tắt. Họ chỉ giành được một điểm do lỗi bất cẩn của người chặn đường giữa của Tsubikihara - may mắn đã đứng về phía họ.

Nhưng Kageyama không muốn dựa vào may mắn. Tại sao cậu phải làm vậy? Cậu có tài năng và sự quyết tâm trong các cuộc tấn công, và cậu đã nỗ lực hết mình để đến được đây. Cả đội đều có. Họ đến đây bằng máu, mồ hôi và nước mắt mà họ đã đổ vào bóng chuyền trong những năm qua.

Cậu đang tiến lên để giao bóng khi một trong những giọng nói của phát thanh viên lọt qua ý thức của cậu.

“Kageyama Tobio năm nhất, giao bóng cho Karasuno. Cậu ấy từng tham gia trại huấn luyện quốc gia danh tiếng và có thành tích đáng kinh ngạc, nhưng cậu ấy đã không thể hiện được nhiều thế mạnh đó ở đây ngày hôm nay."

Phát thanh viên số hai tiếp nối điều này với: "Thật không thể tin được khi một omega có thể tiến xa đến mức này, nhưng rõ ràng cậu ấy đang gặp khó khăn khi đang tham gia các giải đấu lớn." Điều này được nói đủ trôi chảy, nhưng có một khoảng dừng rõ ràng sau khi hết lời, vì phát thanh viên số hai cho phép tuyên bố vang dội khắp đấu trường. Anh ấy biết mình vừa sắp đặt một quả bom, và rõ ràng muốn nó có tác động tối đa.  

Thời gian như ngừng trôi khi những lời này văng vẳng bên tai Kageyama.

Có tiếng xì xào ầm ầm trên khán đài. Nó phình to, áp đảo cả tiếng cổ vũ và âm nhạc. Một người chơi omega? Làm thế nào một điều như vậy có thể xảy ra? Một omega? Kageyama Tobio? Chuyền hai của Karasuno? Cậu ấy là một omega? Một omega!

Kageyama buộc chân mình tiếp tục di chuyển sau vạch trắng. Quay lại, cậu nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của cả cậu và đội đối phương. Tiếng còi vang lên và cậu có một bước chạy nhảy. Cậu đang cố gắng tập trung hết sức có thể, chỉ tập trung vào quả bóng trong tay và sân trước mặt.

Quá thấp - nó chạm vào lưới. Khỉ thật!          

Phát thanh viên số một thực tế đang rên rỉ sung sướng khi nói “Loại áp lực này đặc biệt khó đối với omega. Không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu ấy sụp đổ dưới nó. À tốt. Một sự nghiệp đầy hứa hẹn khác đã kết thúc bởi một người đáng tiếc bẩm sinh. "

Huấn luyện viên ngay lập tức xin hội ý.

“Đây là những tuyển thủ quốc gia” Anh ấy nói với đội. “Chúng ta đang bơi với những con cá mập ở đây và chúng có răng nanh. Bất kể họ ném gì vào em, trên sân hay ngoài sân, em phải tập trung vào trận đấu. Anh không biết làm thế nào mà thông tin đó được phát hiện, nhưng nó không liên quan đến thời điểm này. Hãy nhớ lý do em ở đây - để giành chiến thắng. Điều duy nhất em nên suy nghĩ là làm thế nào để đạt được điểm tiếp theo."

 
"Một omega, hả?" Leers Teradomari, cầu thủ đập biên của Tsubikihara, nói qua lưới. “Làm thế nào về việc chúng ta gặp nhau sau trận đấu để luyện tập thêm? Có vẻ như cậu cần nó ”.

Kageyama nhìn anh ta chằm chằm trước khi quay mặt đi. Mặc kệ anh ta. Điều cậu cần làm là ghi điểm!

Hinata đang nhìn chằm chằm vào Kageyama. Chuyền cho tớ, chuyền cho tớ, đôi mắt cậu ấy đang nói lên điều đó.

Kageyama cảm thấy hơi ấm chảy trong người. Hinata luôn ở đó, luôn sẵn sàng thử lại. Cậu ấy không bao giờ sợ hãi. Cậu ấy không quan tâm đến việc Kageyama là một omega. Tobio muốn một chuyền ném tốt để cậu ấy có thể phát huy hết năng lực của bản thân.

Đã đến lúc Kageyama chuyền cho cậu.

             

Những người chơi Tsubikihara trông như thể không biết thứ gì đã lướt qua họ. Phát thanh viên số hai, hành động như thể anh ta không vui mừng về những thất bại của Kageyama chỉ vài phút trước đó, giờ đây vui mừng hát những lời ca ngợi của cậu.  

“Và nó đây, vũ khí chết người nhất của Karasuno. Đòn tấn công nhanh lập dị của họ. Tôi đoán là omega này có răng nanh, hả? Hãy xem liệu Tsubikihara có đủ sức để đánh trả không."

 
Cuộc chơi trở nên khó khăn hơn. Các cầu thủ Tsubikihara nhắm vào Kageyama không ngừng: họ dồn lên các chốt chặn, giao bóng liên tục vào cậu, lo lắng cho hai bên sườn của cậu ở mỗi lượt.

Nhưng Kageyama không dễ bị phá vỡ. Cậu đã trở lại với ngôi vị của mình và nếu có điều gì, cách tấn công này chỉ làm tăng thêm quyết tâm của cậu. Tobio nhìn lại Tanaka, người dành cho cậu những cái nháy mắt yếu ớt nhất. Vâng đúng rồi. Cậu ấy là Omega King, người sẽ đánh bại những tuyển thủ quốc gia. Và bây giờ những người khác cũng sẽ biết điều đó.

Khi Kageyama bước lên để giao bóng tiếp theo, cậu được chào đón bằng tiếng huýt sáo tựa như chó sói và mèo kêu từ khán giả.

"Cậu thích chơi kiểu mạnh bạo nhỉ, omega?”

"Cậu có thể phục vụ tôi bất cứ lúc nào, cậu nhóc đáng yêu."

"Phải, phục vụ chúng tôi đi, omega!"

"Có một số người sẵn sàng chơi với cậu trong đêm nay đấy."

(*Serve: ngoài giao bóng, thì nó còn có nghĩa là phục vụ. Mấy người đó đang dùng từ này để xỉa xói Tobio)

Kageyama bịt tai lại với những tiếng ồn. Nó không liên quan gì đến những gì đang ở ngay trước mặt cậu. Cậu nhảy lên và đó là cú giao bóng tốt nhất trong ngày. Tusbikihara hầu như không thể chạm được nó.
             

Đến set thứ hai, Karasuno là một cỗ máy được quét dầu và họ dễ dàng giành chiến thắng trong trận đấu và tiến vào vòng trong.

Thay đồ xong, cả đội tập trung ở cổng chờ xe đưa về phòng trọ.

“Tớ sẽ mua một chiếc áo phông. Muốn đến không, Kageyama?” Hinata hỏi.

"Không."

Cậu đang ngồi trên băng ghế, giận dữ nghĩ - làm thế nào mà họ phát hiện ra? - rồi cậu nhìn thấy một mái đầu tóc nâu bay bổng quen thuộc bước xuống hành lang.

Oikawa làm gì ở đây?

Kageyama cau mày. Các bánh xe quay một cách vụng về trong não câj. Oikawa đang ở đây. Giới tính phụ của Kageyama đã bị phát hiện. Oikawa biết giới tính phụ của Kageyama.

Kageyama đứng dậy. Oikawa đã làm được! Anh ấy là người đã nói! Oikawa, kẻ tìm kiếm sự chú ý, người thích trả đũa, hy sinh Kageyama vì mục đích của bản thân.          

Cậu chạy đến chỗ Oikawa, ngăn anh ấy rời đi. "Anh - chính anh đã nói!"

“Tobio-chan, rất vui được gặp em.”

"Anh đã tiết lộ việc em là một omega!"

"Cái gì ?" Oikawa trông thực sự bị sốc. Đôi mắt anh long lanh. “Em nên suy nghĩ kĩ trước khi thản nhiên ném ra những lời xúc phạm ghê tởm như vậy, Tobio-chan.” Anh nóng nảy nói thêm "Ann sẽ không bao giờ làm điều gì như thế!"

“Vậy sao....” Kageyama nói, không ngừng nói. Oikawa đang nói sự thật một cách rõ ràng. "Em xin lỗi, Oikawa-san." Cậu quay lưng bước đi một cách khó nhọc.

Vậy thì đó là ai? Kageyama không thể tin rằng đó sẽ là bất kỳ ai trong đội của mình. Nhưng đó có thể là ai khác? Đôi mắt cậu sáng lên hàng rào an ninh ở lối vào nhà thi đấu. Cậu nhớ những người lính canh đã xì xào về chai thuốc theo toa của cậu. Mọi thứ của cậu trải ra khắp nơi, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy. Tất nhiên.

Tobio cảm thấy bị tổn thương, dễ bị tổn thương và tức giận. Làm sao một ai đó có thể lấy thông tin cá nhân của cậu và chia sẻ nó với thế giới? Cậu quá khó chịu để ngồi xuống một lần nữa. Sau cùng thì cậu sẽ mua một chiếc áo phông.

Tuy nhiên, khi cậu thu tiền và đi đến cửa hàng, Hinata và những người khác đã rời khỏi. Kageyama không bận tâm. Không có ai khác ở gần cậu và thật yên bình khi cậu lướt qua những chồng áo bông mềm. Cậu có thể đánh mất chính mình trong việc lựa chọn đúng. Đó là công việc hoàn hảo cho tâm trí đang hỗn loạn và tức giận hiện tại.

Kageyama đang ngả người giữa những chiếc áo phông thì đột ngột có ai đó bước tới bên cạnh cậu.

"Kageyama-kun?" Một giọng nói quen thuộc.

Đó là đập biên từ Tsubikihara: Teradomari.

Kageyama gật đầu với anh ta rồi quay lại với chiếc áo sơ mi. Cậu không có tâm trạng để trò chuyện. Teradomari không đưa ra gợi ý.

"Cậu là một chàng trai đầy bất ngờ, phải không?" Anh ta đang nhìn Kageyama với vẻ tức giận và có gì đó quá giống với sự đói khát trong đáy mắt. Kageyama được nhắc nhở một cách khó chịu về các cầu thủ ở trại huấn luyện đang xem các hoạt náo viên omega.

Kageyama cau có. “Xin lỗi” Cậu nói. "Tôi phải đi."

Teradomari nắm lấy cổ tay cậu. “Tôi không thể ngửi thấy gì trước đó. Nhưng tôi tự hỏi làm thế nào mà cậu có mùi gần với những người bình thường khác, nhỉ omega? ”

Trước khi Kageyama kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh ta đã bước ngay lên phía trước Kageyama và cúi mặt xuống. Mũi của anh ta thực sự chạm vào cổ của Kageyama! Cảm giác thật kinh khủng - nhầy nhụa và ghê tởm, giống như một con sên hoặc một con cá chết.  

Kageyama cố gắng quay đi nhưng "Đứng yên." Teradomari ra lệnh. Anh ta nói điều đó theo cách ai đó sẽ ra lệnh cho thú cưng của họ, giống như đưa một con chó vào chuồng. Từ đó mang ý nghĩa thẩm quyền của alpha.

Kageyama bị sốc,  chưa từng có ai nói chuyện với cậu như vậy. Tuy nhiên, cậu thậm chí còn bị sốc hơn khi thấy rằng bản thân buộc phải tuân theo. Đôi chân nặng nề của cậu không chịu bước đi. Cái quái gì thế??  Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Teradomari vẫn đang nghiêng mình khi một mùi khét lẹt bốc lên xung quanh họ. Đó là một mùi hương hống hách, giống như chất làm mát trong phòng được bơm ra ở mức một nghìn lần.

Khoảnh khắc vẫn cứ kéo dài, Teradomari rúc sâu vào cổ câu, Kageyama không thể chống lại anh ta, cậu càng ngày càng cảm thấy sợ hãi. Cậu nâng hai cánh tay nặng như đá của mình lên và cố gắng đẩy Teradomari ra, nhưng chúng quá yếu ớt. Cậu nhắm mắt lại và cố gắng suy nghĩ về nỗi sợ hãi đang nhói lên trong mình. Làm sao cậu có thể trốn thoát đây?

Tobio đang nhường chỗ cho sự hoảng sợ thì đột nhiên mùi hương giảm đi. Câj nghe thấy một âm thanh xô xát và một số tiếng ồn ào. Khi cậu mở mắt ra, Teradomari đã biến mất và Oikawa đang đứng trước mặt cậu.

“Oi-Oikawa-san.” Kageyama bối rối nói.

"Đồ ngốc!" Oikawa tức giận đến nỗi chiếc khẩu trang đã tuột khỏi mặt. Kageyama chợt nhớ lại thời học sinh cấp hai khi cậu nhờ Oikawa giúp đỡ và anh đã suýt đánh cậu. Bây giờ cũng vậy.

Giọng anh ấy cất lên đầy giận dữ khi nói “Em đang làm gì vậy, lang thang một mình mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào? Nhất là khi mọi người đều đã biết em là một omega? Đồ ngốc! Em không biết gì sao?”

Oikawa nắm lấy cánh tay cậu và kéo ra khỏi cửa hàng, vòng qua một khúc quanh, tới một góc khuất vắng.

Anh hít một hơi thật sâu và thở ra trước khi nói, bằng một giọng trầm hơn nhưng vẫn giận dữ "Em có muốn anh đánh dấu mùi hương của em không?"

"Hả?!" Kageyama kêu lên, nhanh chóng đưa một bàn tay lên che cổ. "Không! Em sẽ không bao giờ để mình ràng buộc với bất kì ai! ”

"Nó không phải là một sự ràng buộc!" Oikawa nhắm mắt lại rồi mở ra. “Nó sẽ biến mất sau một hoặc hai ngày. Điều đó sẽ chỉ giữ cho các alpha tránh xa em. Một cách tạm thời."

"Ra vậy.” Kageyama nói. Cậu đang băn khoăn không biết gì. Tại sao Oikawa lại đề nghị giúp cậu?

Oikawa có thể dễ dàng đọc được những gì cậu đang nghĩ khi anh ấy nói với vẻ bực bội “Nó sẽ giúp em tập trung vào bóng chuyền, mà không có bất kỳ… sự phân tâm nào. Đó là tất cả. Nó không phải là một việc lớn lao."

Kageyama dao động không chắc chắn.

“Em cần phải đạt phong độ tốt nhất để giành chiến thắng, để lần sau khi anh vùi dập em vào cát bụi, anh sẽ biết rằng mình đã đánh bại những người giỏi nhất.” Oikawa nói thêm.

Điều này có ý nghĩa hơn đối với Kageyama.

“Ừm. Vậy thì được rồi.” Cậu nói, từ từ thả tay xuống. Bây giờ cậu đang nhớ về việc đánh dấu mùi hương, từ chất kết dính. Oikawa đang nói sự thật - nó không có gì là vĩnh viễn.

Oikawa lo lắng cắn môi, sau đó nắm chặt vòng tay của Kageyama. Anh nghiêng người về phía trước và Kageyama rùng mình khi hơi thở ấm áp ấy truyền đến. Khi làn da trần ở cổ Oikawa chạm vào cổ cậu, Tobio không khỏi hơi nao núng. Nó ở ngay nơi mũi của Teradomari đã đặt vào và toàn bộ khu vực này đều cực kỳ nhạy cảm.  

Oikawa ngay lập tức dừng lại và hơi lùi về sau. Sau đó, anh ấn xuống một lần nữa, nhẹ nhàng, đồng thời phát ra một tiếng vo ve êm dịu gần như không nghe được. Kageyama có thể cảm nhận được những rung động bởi âm thanh truyền từ cổ Okiawa sang cổ của mình. Cậu hít vào một cách chậm rãi khi Oikawa cẩn thận xoa các tuyến mùi hương của họ với nhau. Tóc của anh mềm như mớ tóc của Kageyama. Một mùi hương nhẹ nhàng, đầy trêu chọc thoảng qua khoang mũi của Kageyama, khơi gợi rõ ràng nhất về mùi choáng ngợp từ nhà vệ sinh ở Shiratorizawa.

Khi đã ngửi thấy đầy đủ bên phải cổ của Kageyama, Oikawa liền di chuyển sang bên trái và lặp lại quá trình. Kageyama thấy bản thân đang dựa vào Oikawa, hai tay ôm chặt eo anh.

Khi làm xong, Oikawa ngẩng đầu lên. Đôi mắt của anh chỉ cách Kageyama vài inch. Oikawa có một biểu hiện kỳ ​​lạ trên khuôn mặt của mình, một thứ mà Kageyama không thể đọc được.

Sau đó, Oikawa nuốt xuống và thả vòng tay của Kageyama ra. “Khi nó hết tác dụng, một trong những đồng đội của em có thể làm điều đó một lần nữa. Có lẽ là…Chibi-chan.” Giọng anh tuy vẫn cộc cằn nhưng không còn tức giận nữa.

“C-cảm ơn anh, Oikawa-san,” Kageyama nói một cách ngập ngừng. Cậu cảm thấy như mình đang chuyển động chậm trong khi mọi thứ xung quanh đang quay với một tốc độ chóng mặt. Cậu chớp mắt, cố gắng bắt kịp.

Sau đó, câu thần chú được thực hiện bởi sự xen kẽ kỳ lạ này đã bị phá vỡ và biểu cảm trêu chọc thường ngày của Oikawa lại hiện lên trên khuôn mặt anh. Anh ấy nói một cách đầy châm chọc “Em đã phải bận tâm nhiều lắm chỉ để chứng minh rằng em cần anh nhiều như thế nào, Tobio-chan.” Anh nhìn thẳng xuống đôi bàn tay vẫn còn đặt trên eo mình.

Kageyama đột ngột rút tay lại, mặt cau có.  

"Em không cần anh!" 

“Được rồi, Tobio-chan, việc bày tỏ tình cảm của em với anh là hoàn toàn ổn. Hãy để chúng thoát ra đi."

Oikawa thật không thể chấp nhận được, anh ấy quá tự phụ!

"Em- em không có tình cảm với ann!" Kageyama phản đối dữ dội. Cậu quay ngoắt lại và rời đi.

"Kia kìa, Tobio-chan,” Oikawa gọi theo cậu.

Vào thời điểm Kageyama tiếp cận với những người chơi còn lại của Karasuno, Oikawa đã biến mất trong đám đông đang di chuyển đều đặn ra khỏi đấu trường.

             

             

Khi Kageyama bước lên, Hinata lập tức nhăn mũi.

"Mùi gì vậy?" Cậu ấy phàn nàn. "Kageyama-kun, đồ thối tha!"

Sugawara nhìn Hinata một cái nhìn chết chóc và Tanaka nói "Thằng nhóc này, im đi!"

Hinata nhìn từ Kageyama đến Sugawara rồi lại nhìn Tanaka. Cậu ấy tắt miệng bằng một cái búng tay. Kageyama đỏ mặt.

"Em ổn chứ?" Sugawara thấp giọng hỏi cậu.

Kageyama gật đầu nhưng không nói gì. Cậu đã quá mệt mỏi và bối rối để cố gắng hiểu nửa giờ qua. Tất cả những gì cậu muốn làm là tập trung vào bóng chuyền. Cậu tập các ngón tay cho đến khi xe buýt đến. Những động tác lặp đi lặp lại quen thuộc giúp xoa dịu cậu.

 
Khi Tobio tắm vào tối hôm đó, cậu đã cẩn thận để không rửa kĩ cổ. Khi lên giường, cậu kéo chăn trùm kín đầu để không ai nhìn thấy mình, rồi dụi cổ lên gối. Vào buổi sáng, cậu nhét áo gối vào túi thể thao của mình để nó không được giặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net