[THẦN KHIỂN] Chương 3 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khác.

Người đời ai ai cũng biết công tử phong lưu và đồ háo sắc là hai đẳng cấp khác hẳn nhau. Nói cách khác, công tử có thể háo sắc, tuy nhiên kẻ háo sắc thì chưa chắc đã là một vị công tử chính hiệu. Hừ, tưởng làm cậu này cậu nọ thì dễ lắm à? Đầu tiên anh phải có tiền, rất rất nhiều tiền, thử nghĩ coi không có tiền để đốt thì ai dám theo anh hả? Kế tiếp trong gara nhà anh phải đặt 7749 chiếc siêu xe như Ferrari này, Lamborghini này, Mercedes này...lâu lâu lấy ra làm le với mấy cô nàng chân dài nữa. Lẽ dĩ nhiên, nhà mặt phố bố làm to để lỡ khi có phạm luật gì đó được đoàn luật sư tài năng trong gia đình bảo lãnh cũng là một lợi thế siêu to khổng lồ trên con đường cua gái. Eo, ghen tị vãi ra.

Theo nguồn tin mà ta nghe được thì Metatron chính là một trong số những người có lương tháng cao nhất khắp cái Thiên Đường này ngoại trừ Lucifer và Jesus ra (đương nhiên là vì trong mắt mọi người thì bọn họ đã là một phần của Thượng Đế rồi). Những Đại thiên sứ mang địa vị cao quý như Metatron hay Raphael đều mặc thứ quần áo được đặt may riêng từ cửa tiệm nổi tiếng nhất nằm trên con đường đắt đỏ nhất ở tầng trời thứ bảy – nơi mà mỗi một mét vuông đều trị giá đến 275 đồng tiền vàng.

Ta thật sự không hiểu nổi cách đặt tên của cái tiệm này luôn. Chao ôi, sống trên đời những hai mươi năm ròng mà chưa bao giờ ta nghe được một cái tên nào sến hơn nó: Nụ hôn của Lucifer. Nghe người ta đồn rằng ngưỡng cửa cái tiệm ấy cao đến nỗi thiên sứ bốn cánh vàng cũng chỉ dám vào trong dạo vài bước rồi thôi, thiên sứ bốn cánh xanh thì có mỗi nước đứng trước cửa nhìn vào để thẩm du tinh thần. Còn thiên sứ hai cánh á? Bọn họ còn đếch có cửa mà đến nữa kìa.

Bây giờ trong đầu ta không có chút khái niệm gì về tiền bạc ở Thiên Đường hết. Ta định chờ thêm dăm ba hôm nữa cho quen đường quen nẻo đã rồi mới tính đến chuyện làm thuê kiếm tiền nuôi thân. Ai ngờ sau đó vài tháng, lúc nhận khoản lương đầu tiên từ tay chủ thuê, ta mới cay đắng bị hiện thực phũ phàng dần cho một trận: Mỗi tiếng làm việc chỉ đáng giá có bốn đồng bạc! Bốn đồng! Nhìn mấy xu bạc ít ỏi trên tay mình rồi lại nghĩ đến cái đám nhà giàu trên cao kia, ta rất rất muốn chửi cả lũ bọn chúng một câu: rác rưởi!

Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện của sau này, thôi thì cứ để chừng nào tới rồi tính tiếp. Nãy giờ Carlos bên cạnh ta vẫn cứ luôn mồm luôn miệng kể tội cái tên ngựa đực kia đây. Chà, ta từng thấy tình tiết nhân vật trong truyện mở party quẩy cùng dàn hậu cung n nàng chân dài, nhưng đặt vào bối cảnh thế giới và địa vị của Metatron ở đây thì ta phải thừa nhận rằng hắn ta cũng chả phải dạng vừa gì đâu. Thử hỏi các nữ thiên sứ trong buổi tiệc của hắn có ai mà chưa từng cùng giường cùng gối (hoặc cùng sofa, cùng đánh dã chiến) với hắn chứ? Nhiều đến nỗi hắn còn chẳng nhớ được ai là ai, tại hạ bái phục, bái phục.

Nghe đâu Thiên sứ Ánh sáng Sandalphon đã từng viết một quyển sách rất hot có tựa đề là "Tội ác của sắc ma ở St.Fleah", trong đó liệt kê tất tần tật những câu chuyện không-thể-nói của toàn bộ thiên sứ sống bên ngoài Điện Thánh. Mà hai người bị mắng nhiều nhất trên giấy chẳng ai khác ngoài Metatron và Lucifer.

Ta hỏi Carlos: "Thiên Đường đã rối tung lên như vậy rồi mà chẳng lẽ Thượng Đế vẫn không hay biết gì sao?"

Nghe vậy, cậu ta thản nhiên trả lời một câu khiến ta sợ đến mức da gà da vịt nổi đầy người: "Bất kỳ nơi nào trên thế giới này cũng có sự hiện diện của Thần."

Eo ơi, nếu cậu ta nói đúng thì chẳng phải dù có nhu cầu cũng không thể thẩm du được à? Càng đừng nói đến việc abcxyz với ai khác.

Chúng ta bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chỗ Cấm Địa, ấy vậy mà nãy giờ ta vẫn chưa moi ra được tin tức gì về chuyện giữa Israel và Metatron từ miệng Carlos cả. Hmm, có khi nào giữa hai người họ có gian tình gì không? Thôi chết dở, hình như ta bị cái đám hủ nữ trong lớp lây bệnh mất rồi hay sao ấy mà lại dám nghĩ rằng hai tên kia chơi gay với nhau, huhuhu.

Tòa thành Cấm Địa trước mắt được bao phủ bởi một sắc xanh xám. Trước cổng thành là một quảng trường rộng lớn, xung quanh đều là bãi cỏ có màu nhàn nhạt. Dù diện tích trồng cỏ rất rộng nhưng tất cả đều được cắt tỉa gọn gàng còn hơn cả cỏ ở sân vận động nữa. Ngay giữa quảng trường size khủng kia là một chiếc gương hình vuông cũng khổng lồ chẳng kém được trang hoàng bởi dây leo xanh biếc mọc đầy những gai điểm xuyết vài nhành hoa hồng đang độ nở rộ. Cả tòa thành bề thế trông chẳng khác nào khung cảnh lâu đài được vẽ trong các bức họa phương Tây. Giữa bóng tối bao vây, sắc đỏ rực rỡ trên hoa hồng chính là thứ duy nhất tỏa ra ánh sáng lay lắt, yêu kiều, tựa như máu đỏ đang tuôn chảy.

Mặc dù trông cái Cấm Địa này có hơi nát một xíu nhưng vẫn không che giấu nổi sự tráng lệ của nó. Một nơi có cảnh đẹp như vầy mà lại là ngục giam á? Không sao, để chốc ta làm đơn xin thêm mấy năm tù nữa để được ăn cơm ở đây đến hết đời luôn.

Carlos chỉ vào tấm gương giữa quảng trường, nói với ta: "Đây là Phong Kính của Điện hạ Raphael. Mặt phải của nó quay về phía trong thành, mặt trái thì hướng ra bên ngoài thành. Cậu có thể soi gương để biết được bộ dáng của mình trăm năm sau, nhớ là soi ở mặt trái nhé, mặt phải là dáng vẻ hiện tại cơ, đừng nhầm lẫn. Ngoài nó ra còn có ba tấm gương khác là Hỏa Kính, Lôi Kính và Thủy Kính. Hỏa Kính giúp cậu biết được ước mơ của mình là gì, Lôi Kính sẽ hiện ra gương mặt của người mà cậu trân trọng nhất, còn Thủy Kính thì phản chiếu lại quá khứ của cậu."

Ta gật đầu cho có lệ rồi tò mò bước về phía mặt trái của Phong Kính. Quanh Phong Kính chẳng có mấy người, chỉ có mỗi Carlos theo ta đến. Trong gương hiện lên dáng vẻ mờ mờ ảo ảo của hai thiếu niên. Một người có mái tóc và con ngươi trắng bạc, trông non nớt như quả táo hẵng còn chưa đến độ chín tới. Ta đưa mắt nhìn người còn lại, cơ thể cứng đờ.

Ta trợn tròn mắt.

Đây là dáng vẻ bây giờ của ta sao?

Đó là một thiếu niên có làn da trắng như trứng gà bóc. Vóc dáng cậu ta tuy cao ráo nhưng có vẻ khá gầy gò, mái tóc nâu được cắt gọn hơi xoăn xoăn, vài lọn tóc lơ thơ vương trên vầng trán, dịu dàng che đi đôi mắt thiếu niên cũng một màu trầm trầm bên dưới. Trừ việc hốc mắt và sống mũi có hơi khác lúc trước (cụ thể là đẹp hơn) thì những chi tiết khác trên gương mặt kia đều giống ta đến bảy, tám phần, ai không biết chắc còn tưởng bọn ta là anh em ruột luôn cơ. Nói trắng ra là trông Israel cứ như một bản sao hoàn hảo của Lê Bân vậy.

Người trong gương mặc một chiếc áo trắng dài đến tận đầu gối. Hình như nó được làm từ vải tơ tằm, thảo nào chất vải lại mong manh đến vậy. Cặp đùi trắng tuyết của cậu đứng thẳng tắp, dưới chân xỏ đôi giày da, trên giày đính một chiếc cúc bạc được làm rất tinh tế.

Ta chầm chậm quay một vòng, nhìn thấy bóng dáng trong gương cũng quay người như ta. Đôi cánh cậu ta có hơi xam xám, ta nhẹ nhàng cử động, chiếc cánh theo đó mà rộng mở.

Không thể nào, khó tin quá.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng Carlos đang đứng ở mặt bên kia rầu rĩ thở dài: "Haizz, chẳng lẽ tớ lại uổng phí mất trăm năm nữa à?"

Ta cất bước đi qua, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương của cậu ấy, an ủi: "Làm gì có, rõ ràng cánh cậu trắng ra nhiều lắm."

Lời còn chưa dứt, cả hai chúng ta đều ngẩn ra, nhìn đăm đăm vào mặt kính.

Bởi vì ai cũng thấy Israel trong tấm gương kia. Cực kì rõ ràng.

Ôi mẹ ơi, cái gì thế này!?

Asel - 20/06/2022




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net