(14): Hôn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã về khuya. Căn nhà rộng lớn nhà họ Cố chìm trong bóng tối, vô cùng tĩnh lặng. Cách một bức tường, một chàng thanh niên cùng một cô gái đang say sưa nói chuyện qua chiếc tai nghe nhỏ xíu.

Tay Thần Hi lướt trên bàn phím điêu luyện giống như đang chơi một bản nhạc. Hàng mày dưới ánh đèn vi tính mỗi lúc một chau chặt. Đôi đồng tử sáng đen tập trung cao độ vào màn hình. Nếp mí cũng bị anh nhíu đến nỗi xếp chằng chịt lên nhau.

"Tiểu Minh, em cắm mắt vào đám cỏ kia giúp anh đi!".

"Được ạ!".

Tịch Dương khẽ khàng rê chuột đi phía sau anh, cố gắng phụ trợ anh sao cho ăn ý.

"Bám sát anh! Anh bảo vệ em".

Dù biết ý Thần Hi đang nói là ở trong game, nhưng tim Tịch Dương vẫn đập lên thình thịch.

"Ôi, trong phòng mình có con gái à? Nghe giọng sao giống con nít nhỏ, nhẹ nhàng dễ thương ghê!" - Tên đi rừng chọc ghẹo - "Support ơi, anh yêu em!".

Tịch Dương không dám trả lời, cũng không thấy trong những trường hợp thế này, Thần Hi nói năng gì cả.

"Ad ơi, qua canh bùa hộ cái!" - Rừng nhờ vả.

"Ok, chờ xíu tới liền đây!" - Thần Hi đáp lại, giọng nói có hơi tuỳ tiện.

Tướng của Thần Hi nấp trong bụi cây, chờ rừng đấm quái. Rừng đang đấm giữa chừng thì đúng là có một thằng bên phe địch chạy ngang qua. Hai bên giao chiến, còn Thần Hi thấy thế, không thèm giúp, còn chạy đi.

"Ad, bộ mày muốn chết sao? Troll game hả?".

Không biết thằng đi rừng là ai, nhưng tiếng của hắn rất trẻ trâu. Chắc không lớn hơn Tịch Dương là bao.

"Còn mày thì troll ghệ của tao. Như vậy là hoà!".

Tiếng của Thần Hi rất là trầm. Nếu không biết anh, chắc cô cũng tưởng anh là ông trùm Mafia nào đó.

"Ai là ghệ của anh chứ?".

Giọng cô lảnh lót như tim chim nhỏ đang trêu đùa.

"Là em đó!".

Thần Hi chai mặt nói. Anh và Dục Minh đã nói chuyện với nhau hơn ba tháng liền rồi không phải sao? Có thời gian rảnh đều trò chuyện với nhau liên tục. Thần Hi không tin Dục Minh không thích anh. Nếu không thích thì đã không cần phải tốn thời gian với nhau lâu như vậy.

Tịch Dương cười tủm tỉm. Cảm giác đó giống như là anh đang ngồi cạnh bên cô, rót mật vào tai vậy. Ruột gan cô ngọt ngào như muốn tan ra.

"Nhưng anh chưa có nói...".

"Anh thích em".

Thần Hi nói một cách nhanh chóng. Cả phòng đỏ mặt giùm khi nghe Thần Hi tỏ tình qua voice chat.

Tuy giọng nói kia nói qua rất nhanh, nhưng rất hàm súc, rõ ràng và chân thành. Trái tim của Tịch Dương đánh trống dồn trong lồng ngực, mặt đỏ chân run. Cô chỉ muốn ôm lấy cái gối la to lên một tiếng thật sảng khoái.

Tịch Dương đã chờ đợi câu nói này của anh rất lâu rồi.

"Combat kìa mấy ba, đi đánh nhau đi, ở đó mà yêu mới chả thích" - Mid giục giã, trông thấy ad và support đều đang đứng yên một chỗ như lag, chẳng nói năng gì.

Tịch Dương rê chuột, kéo nhân vật của cô đi. Đầu óc thì nhẹ bẫng, lửng lơ, tưởng chừng như đang bay lượn. Nhân vật của cô cứ bị kéo đi về một hướng không liên quan lắm tới trận combat kia.

"Support, mày đi đâu vậy?" - Tịch Dương bị mid, top hùa vào chửi - "Ra đây làm choáng nó đi!".

Hồn cô vẫn chưa đáp được xuống đất, cứ lâng lâng cười ngây ngốc. Thần Hi thật sự thích cô rồi! Thần Hi thật sự thích cô sao?

Mặc kệ dân chúng đang la ó, chửi bới, Thần Hi hắng giọng, nhắc khẽ.

"Em còn chưa trả lời".

Tịch Dương giả vờ ngây thơ.

"Trả lời gì vậy ạ?".

Thần Hi rất khẳng khái. Thông báo "chenxi511 đã rời khỏi trận đấu" hiện lên giữa màn hình.

Tịch Dương không ngờ anh lại giận dữ và dứt khoát như vậy. Cô cũng nhanh chóng thoát trận đấu, ra ngoài tìm anh.

[Anh giận em à?]

[Không. Ai lại giận em? Nhà anh bị rớt mạng]

Rớt mạng gì chứ? Tịch Dương đang ở trong nhà anh đấy. Dùng chung một mạng wifi mà người rớt người không à? Nói dối không thèm chớp mắt.

Im lặng hồi lâu, Thần Hi không thèm nhắn gì cho cô nữa. Tịch Dương điều hoà lại nhịp tim đang chấn động một lúc, rồi mới nhấn gọi cho anh.

Phải mất hơn năm hồi chuông đổ, Thần Hi mới nhấc máy. Tim cô lại bắt đầu tăng nhịp. Không ai nói gì.

"Em muốn gì đây?" - Thần Hi có vẻ quạu.

Tịch Dương hơi gấp gáp. Thần Hi nghe ra được cô đang nặng nề thở ở phía bên kia, nên anh vẫn kiên nhẫn chờ cô. Mặc dù mỗi giây mỗi phút trôi qua đều giống như đang giết chết niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn của anh.

"Thần Hi... Em không thích anh".

Thần Hi hít vào một hơi rất sâu, thì lại nghe phía bên kia chần chừ nói.

"Mà là em rất thích, rất thích anh Thần Hi".

Lần này thì đến lượt Thần Hi muốn hét lớn. Cả mặt anh nóng phừng, cứ như là đang say rượu vậy. Thần Hi và Tịch Dương, cách nhau một bức vách, chìm trong một sự im lặng ngọt ngào, đến mức thở cũng khó khăn.

Tay anh gác lên đầu. Hình như chưa bao giờ có cảm giác này...

"Vậy... Em đi ngủ đây!".

Tịch Dương vội vàng cúp máy, nhanh chóng nhận được tin nhắn của anh.

[Vậy em ngủ ngon nhé! Mơ về anh]

Cô cười như điên, ôm lấy con cá heo nhỏ, lăn qua lăn lại trên giường. Sau một hồi lâu, lại nhận được tin nhắn của anh.

[Muốn được hôn em quá. Giá như gặp được em, thì tốt biết mấy]

Tịch Dương không tin được. Người như anh còn biết nói ra những lời sến súa, sởn da gà như vậy.

[Mau ngủ đi. Em sẽ tới, hôn anh trong giấc mơ]

Thần Hi mỉm cười. Cô thật biết dỗ trẻ nhỏ. Liếc nhìn số giờ trên góc phải màn hình. Đã khá trễ. Dù trái tim vẫn còn đang bay bổng, Thần Hi quyết định không nhắn thêm nữa.

Đêm nay vui đến nỗi dù có nhắm mắt thật lâu, tim vẫn đập thình thịch khiến hai mắt sáng tỏ. Đang miên man nghĩ về câu nói đó của Dục Minh: "...Em rất thích, rất thích anh Thần Hi"...

"Anh Thần Hi".

Cửa phòng Thần Hi lạch cạch bật mở. Thần Hi có chút giật mình. Sao cái tiếng này, có hơi quen thuộc?

"Sao?".

Anh thả tay trên trán xuống, nhàn nhạt hỏi.

"Em... không ngủ được!".

Tịch Dương không nghe thấy Thần Hi đáp lại cô, lại nói.

"Anh Thần Hi, em sợ ma...".

"Thì tự về mà ngủ đi!".

Thần Hi kéo chăn qua mặt. Tại sao phiền chết đi được thế này? Anh hiện giờ chỉ muốn dành toàn tâm trí nghĩ về Dục Minh thôi.

Tịch Dương vẫn đứng chờ đợi bên ngoài. Cô thừa biết anh khẩu xà tâm phật.

Quả nhiên...

"Sao em còn đứng đó làm gì?".

Thần Hi thật sự thấy phiền chết đi được.

"Không phải hồi chiều còn định chơi khăm anh sao?".

"Thần Hi, anh là con trai. Sao lại thù dai thế?".

"...".

Hình như Tịch Dương càng lớn, càng to gan và ăn nói lấc cấc như Lam Bách. Thần Hi chỉ còn biết tặc lưỡi.

"Thôi được rồi, vào đây!" - Thần Hi chào thua - "Nhưng chỉ nốt lần này thôi đó".

Tịch Dương vừa đóng cửa, liền nghe tiếng anh nói.

"Không phải với thằng con trai nào, em cũng vậy đó chứ?!".

"Anh Thần Hi, anh đang coi thường em đó sao?".

"Đừng buồn, không phải chỉ mình em thôi đâu. Nhưng chỉ lần này thôi nhé!".

Thần Hi cứ nhắc đi nhắc lại mãi cụm: "Chỉ lần này thôi nhé", khiến Tịch Dương thấy có chút nhục nhã. Nhưng lỡ qua rồi, có nhục sao thì cũng chấp nhận. Đêm mai là giao thừa. Qua đêm mai, biết lúc nào Tịch Dương mới có thể gặp lại anh nữa đây?

Vừa mới nói thích cô, khi đối mặt lại lạnh nhạt với cô như vậy, Tịch Dương thật lòng không biết phải cảm nhận sao về chuyện này.

Nếu đã nhận lời của anh, sau này nhất định sẽ phải gặp mặt anh, Tịch Dương chỉ sợ... sẽ làm Thần Hi thất vọng.

Tịch Dương lên giường, quay mặt nhìn về phía anh. Trái tim vẫn chộn rộn vì câu nói ban nãy. Khoé môi bất giác cong lên thành hình nụ cười. Mà Thần Hi cũng thế, mắt anh mở, lấp lánh tựa những vì sao trên trời. Trong đáy mắt còn có chút mơ màng không rõ.

Đột nhiên, anh quay sang cô.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Sao còn chưa ngủ đi?".

"...Thế sao anh chưa ngủ?...".

"Đang lo sáng mai thủ tiêu mày thế nào đây?".

Lại đổ thừa cho cô. Hừ!

Còn gọi bạn gái là "mày". Hừ!

Tịch Dương nín nhịn không ghi hận. Tuy nhiên nhắm mắt hồi lâu vẫn không có cách nào ngủ được. Lần này mở mắt ra thì thấy Thần Hi đã nằm trên giường, im lìm. Đầu nghiêng nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài đen nhánh.

Lúc ngủ trông anh hiền hơn thường ngày. Mắt cô bỗng chuyển đến đôi môi hồng đầy đặn, hơi cong lên của Thần Hi. Liệu cảm giác đó sẽ thế nào... Có giống trong phim và tiểu thuyết không?

Trước khi mổ banh trái tim này ra, trước khi chết trên bàn mổ, Tịch Dương thật muốn thử cảm giác đó một lần. Cô nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng đã gom đủ dũng khí để kề mặt vào sát mặt của Thần Hi.

Hơi thở thơm mát của anh phả lên mặt cô. Môi Tịch Dương nhấn xuống, rất nhẹ, như sượt qua. Cô sợ sẽ đánh thức anh mất. Môi của Thần Hi rất mềm, lúc chạm vào giống như có luồng điện xẹt qua, run rẩy từ đầu đến chân như một viên kẹo ngọt đang tan dưới ánh nắng mặt trời.

Tịch Dương co người lại, nhắm mắt, cố khắc ghi lại chút ký ức đẹp đẽ kia lâu một chút, đừng để nó tan đi. Hai mắt cô từ từ hé mở, bỗng trông thấy hai mắt Thần Hi đang mở trừng trừng nhìn cô.

Thôi chết, nãy giờ anh chưa ngủ hay sao?

"Em làm gì đó?".

Ánh mắt anh như phát quang, nổi lửa lên rồi, nhìn cô chòng chọc kiểu vừa thăm dò, vừa bực bội.

Trước cái thái độ cứng rắn và gay gắt này của Thần Hi, Tịch Dương chỉ còn biết giả ngu. Tay cô đưa lên dụi dụi hai mắt tròn.

"Hả? Em đã làm gì cơ?".

Cô còn ngáp.

"Em vừa mới...".

Thần Hi vừa nói được giữa chừng thì không sao nói tiếp được nữa. Chẳng nhẽ Tịch Dương ngủ mớ thôi sao? Hay cô thật sự đang giả vờ giả vịt? Thần Hi thật sự không có cách nào nói rõ được.

Anh có nên giải thích chuyện này với vị bạn gái mới kia không nhỉ? Nhưng chỉ là một đứa con nít, sao lại dám giở trò lưu manh với anh vậy chứ? Thần Hi lần đầu tiên thấu được cái cảm giác bị xâm phạm thân thể mà không làm gì được.

Thần Hi lại nhắm mắt, cười lạnh. Khoé môi giật giật, cố kìm nén.

"Ngủ ngon nhỉ?" - Anh đột ngột mở lớn mắt, quát - "Hết sợ ma rồi thì về phòng ngủ đi!".

P/s: Cứ đủ 7 vote ra chương mới nhe mn 🥰🥰🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net