(16): Bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng một Tết, Tịch Dương vừa tỉnh dậy là đã phải thay đồ, sửa soạn đi xuống chúc Tết rồi. Cô hôm qua ngủ sớm, dậy lại trễ hơn mọi người. Vừa ngáp ngủ, chân vừa dò dẫm đi xuống cầu thang.

Mọi người đều đã tề tựu hết ở hàng sofa bên dưới, hình như chỉ còn chờ mỗi mình cô thôi.

"Có nhanh lên không thì bảo? Sao lề mề thế? Ngày nào cũng ngủ đến trưa trời trưa trật mới dậy là sao? Con gái con đứa, không có tí phép tắc gì!".

Ai không biết thì lại tưởng, Tịch Dương chính là con gái của Lam Bách.

"Còn không phải tại anh hôm qua cứ kiếm chuyện cãi nhau với em suốt sao? Em cãi đến mệt lử, ngủ không biết trời trăng gì luôn này!".

"Mày làm ơn bớt đổ tội giùm tao cái".

Từ Viên đạp một cái vào ống khuyển của Lam Bách, bắt Lam Bách dừng lại.

"Thôi đủ rồi. Mau lại đây lãnh lì xì đi con!".

Bình thường nội tiền lì xì của Từ Viên, Lam Bách và Lam Hiểu thôi, Tịch Dương đã đủ dùng mấy tháng rồi. Mà bao lì xì của nhà họ Cố còn dày cộp như bao tải thế này. Lì xì vừa đến tay, Tịch Dương đã xuýt xoa không thôi. Miệng cười đến ngoác cả mang tai.

Năm nay có Thần Hi nữa, nên cô nhận được thêm một bao. Thần Hi còn chẳng buồn đoái hoài gì đến cô, mặt vẫn đang cắm cúi vào trong màn hình điện thoại.

Ngón tay út của Tịch Dương vuốt lên hình của tấm bao lì xì Thần Hi vừa đưa. Trên đó là hình một con cá chép đang bơi trong làn sóng nước xanh vắt. Tịch Dương lấy tiền ra, rồi cất cái bao đó vào trong túi xách nhỏ. Cô sẽ giữ lại từng thứ một mà Thần Hi đưa cho.

Sau khi đưa lì xì cho cô xong thì hai nhà dắt nhau đi chùa. Không khí thật sự hoà thuận khiến Tịch Dương cứ thấy ấm áp không thôi. Ước gì mùa Tết nào cũng được như vậy, tất cả những người quan trọng nhất của Tịch Dương đều ở đây.

Cô ngồi trên chiếc xe Ferrari sáng bóng của Thần Hi, cùng với Lam Bách, cứ thấy Thần Hi ngây ngẩn ra vì chuyện gì đó. Tịch Dương suy nghĩ rồi suy nghĩ, à Dục Minh. Cô thất thần tìm kiếm trong túi xách điện thoại.

Không thấy! Chiếc xe vừa khéo lăn bánh ra khỏi cổng nhà. Điện thoại cô lỡ để quên ở nhà mất rồi.

"Thần Hi, sao mới mùng một Tết mà mặt mày đã chù ụ thế? Lại bị gái đá rồi sao?".

Môi Thần Hi mím lại. Gương mặt vẫn không có bớt căng thẳng.

"Im cái mõm thúi của cậu lại đi!".

"Cả Tịch Dương nữa, sao mới mùng một Tết mặt mày đã xanh xao thế?".

Lam Bách là kiểu người không chịu an phận, cứ phải cựa quậy, gây hấn với mọi người thì mới chịu nổi ấy. Tịch Dương nhận ra là càng lớn cái tính của ông anh trai mình càng thêm càn quấy.

"Anh Lam Bách, mới mùng một Tết, đừng chọc em nổi điên nữa có được không?".

"Nhưng anh mày đây cô đơn quá mà, lại phải ngồi chung với một thằng bạn thân thất tình và con nhỏ em gái vắt mũi chưa sạch có bồ. Ước gì tao cũng có ai đó".

"Anh bớt cái miệng xàm và vô duyên của anh lại thì tự nhiên sẽ có thôi!".

"Cái miệng của anh mày thì có vấn đề gì nào? Dẫu sao thì cùng lắm ngang ngửa với mày thôi! Nhưng mà... Tao rõ ràng đẹp hơn mày mà!".

Tịch Dương thấy lười cãi nhau với Lam Bách. Chẳng nhẽ Lam Bách bị bệnh thần kinh mất rồi sao?

Thấy Tịch Dương không thèm quan tâm đến, Lam Bách lại chuyển qua trêu ghẹo Thần Hi.

"Thần Hi, nếu thật sự bị gái đá rồi, hai chúng ta chơi với nhau cũng được mà".

"Cút!".

Lần này thì Lam Bách mới chịu yên lặng thật sự. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, bởi vì bọn họ đã tới chùa.

Mùng một Tết, người đông như mắc cửi. Thần Hi phải đi hết mấy vòng xung quanh mới kiếm được một chỗ để xe.

"Nếu không phải tại mày dậy trễ thì đâu có tới nỗi này!".

Lam Bách thật sự không yên được mà!

Tịch Dương không dám cãi nữa, bấu chặt vào tay Lam Bách. Người từ đâu nườm nượp đổ về, xô đẩy, chen lấn, đi vào trong chùa. Tịch Dương thì nhỏ bé, cô cứ bị người cuốn đi.

Ngước mắt nhìn qua chỗ Thần Hi. Cái bóng cao ngạo của anh nổi bần bật giữa đám đông. 1m90 có khác, đi không sợ lạc được. Đã vậy gương mặt điển trai như là minh tinh, đám người xung quanh anh vừa ngẩng lên, trông thấy, liền đỏ mặt lập tức lùi xa mấy bước, tạo thành một ánh hào quang vòng tròn xung quanh.

Lam Bách tuy có đẹp trai nhưng là kiểu nhìn lâu mới thấy cuốn, không quá nổi bật như Thần Hi. Hôm nay, Thần Hi mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng rất đơn giản, nổi bật lên dáng đứng thẳng thớm, cứng cáp của anh.

Thấy cô nhìn, Thần Hi vẫy vẫy tay.

"Tịch Dương, mau qua đây!".

Thái độ này của anh, chắc là đã hết nghi ngờ cô chuyện cưỡng hôn rồi đúng không?

Tịch Dương lập tức buông tay Lam Bách, chạy về phía Thần Hi.

"Chết thật, trông như thế mà đã có con gái nhỏ rồi!" - Tịch Dương nghe mấy người ở gần đó thầm thì.

Thần Hi bế bổng cô bằng một tay, đặt cô ngồi trên vai anh. Quả là thanh niên cường tráng.

Từ trên cao, có thể trông thấy toàn cảnh lối vào người đều đầy ắp người.

"Con nhỏ vô tâm này!".

Lam Bách ở cách không xa, chỉ thẳng vào mặt cô mắng. Tịch Dương trẻ con, lêu lêu lại.

Ít nhất ngồi trên đây không bị tàn nhang bắn vào người, không bị xô đẩy nữa. Chưa từng có ai cõng cô ngồi trên vai như vậy, cảm giác thật sung sướng.

Nhưng mà quá đông đi. Cả hai nhà chờ cả nửa buổi mới vào được đến cổng chùa. Thần Hi có chút mỏi nên đã để cô đứng xuống, nắm tay, còn đốt nhang đưa cho cô nữa.

"Tịch Dương, em đứng một chỗ, đừng đi lung tung, kẻo bị lạc đó!" - Thần Hi căn dặn cô, lúc hai người đi vào khu vực cúng bái.

Tịch Dương dạ một cái, nhưng vừa buông tay Thần Hi ra, đã bị đám người phía sau nhào lên, xô đẩy khiến cô lọt thỏm trong người. Bàn chân nhỏ cứ vừa tiến lên được một bước thì đã bị hất xô ra mười bước về phía sau.

"Anh Thần Hi! Anh Thần Hi!" - Cô kêu cứu.

Đám người kia đã tạo thành một bức tường dày đặc. Tịch Dương không còn có thể thấy Thần Hi ở chỗ nào nữa. Cô không có mang theo điện thoại.

Tịch Dương bị đám đông hoảng loạn chèn ép, đến mức không sao thở nổi. Bên phải vừa đẩy qua thì phía sau lại đẩy đến, bị bọn họ vờn qua lại như một quả bóng.

Thần Hi rất nhanh đã phát hiện Tịch Dương bị mất tích, mới quay qua quay lại đã không thấy cô đâu nữa. Thân hình cô lại cực kỳ thấp bé, không tìm thấy cô ở bất cứ đâu. Thần Hi rút điện thoại ra gọi cho cô, mà gọi không được.

"Tịch Dương! Tịch Dương!".

Phải tìm thấy Tịch Dương trước khi bị bố mẹ anh phát hiện ra. Nếu không, chắc cả anh và Lam Bách đều không sống sót qua khỏi mùa Tết này.

Tịch Dương bị đùn đến mức cả người choáng váng, hai tai ù đi. Cô bị đẩy đến tận mép tường của chùa, ôm người ngồi xổm xuống thở dốc. Ở đây đông quá, mùi nhang khói nồng khắp nơi. Mỗi lần có người đi qua đụng vào người cô, tàn nhang cháy rơi vãi xuống tay bỏng rát.

Thật sự không thở nổi nữa...

Thần Hi rẽ ngang dòng người nhốn nháo đi kiếm cô. Do đông thế này, sức Tịch Dương lại yếu nên anh không nghĩ cô chen được lên trên, chỉ có thể đẩy về phía dưới mà thôi.

"Tịch Dương! Tịch Dương!".

Anh kiếm thấy cô rồi, đang ngắc ngoải ngồi bệt xuống đất ôm lấy thân. Tay chân đều đã trở nên tím tái hết.

Thần Hi liền nhấc bổng cô lên.

"Đi, không chùa chiền gì nữa. Chúng ta ra khỏi đây!".

Thần Hi cao lớn, sức lực lại lớn, cô bá lấy cổ anh, liên túc hớp vào từng đợt khí mát. Còn Thần Hi do gấp gáp nên rất bạo lực. Anh lội giữa dòng người, quơ tay hất một cái khiến một loạt người chới với ngã lăn quay. Cảnh tượng đó giống hệt như Domino bị đổ hàng loạt vậy.

Tịch Dương trông thấy cảnh đó thì dù đang khó thở cũng cười run hết cả người lên.

"Em thích cười trên nỗi đau của người khác vậy à?".

"Ừm. Vui lắm. Anh xô bọn họ ngã chổng vó kìa".

Cô đã thấy đỡ hơn nhiều.

Tim nhộn nhạo trong lồng ngực. Tư thế này không khác gì cô đang ôm lấy anh cả.

"Em có muốn đi đâu không? Muốn ăn gì hay uống gì không?" - Thần Hi quan tâm hỏi han.

"Em... chỉ muốn về nhà mà thôi!".

Cô không còn sức lực làm bất cứ chuyện gì nữa.

"Váy mới như vậy cũng bị em làm cho bẩn mất rồi. À, mà điện thoại của em đâu? Mau gọi cho bố mẹ và Lam Bách, để bọn họ về sau. Anh cùng với em đi về trước vậy".

"Em... để quên điện thoại ở nhà mất rồi!".

Thần Hi thở dài.

"Sao không có chuyện gì em làm tử tế được thế hả?".

Tịch Dương ngẩng đầu thì thấy Thần Hi đang nghiêm khắc nhìn mình. Cô hoảng sợ càng vùi đầu vào trong ngực anh. Trên người anh phảng phất mùi bạc hà nồng nàn, khiến tim cô ấm lên. Thần Hi rút điện thoại, tự gọi cho Vương Lâm.

"Mẹ, Tịch Dương thấy không được khoẻ. Con đưa con bé về trước đây".

Vương Lâm còn chưa kịp trả lời thì đã bị Thần Hi lạnh lùng gác máy.

Quá mệt mỏi nên ngày hôm đó, Tịch Dương cũng chẳng nhớ lấy một lần là phải trả lời tin nhắn của anh. Cô ngủ li bì từ lúc về nhà cho đến tận sáng hôm sau.

Đối với cô thì cả ngày hôm qua và ngày hôm trước nữa đều đã được ở bên Thần Hi. Còn anh thì không nghĩ vậy, Thần Hi còn tưởng Dục Minh của anh ở xa xôi lắm, nên anh cứ trằn trọc canh điện thoại mãi mà không thấy cô trả lời.

P/s: đủ 7 vote auto ra chương mới nhe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net