(22): Lỗ đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như vết thương trên lồng ngực đã bắt đầu liền da và đóng vẩy, vết thương trong lòng Tịch Dương cũng vậy. Hoàng Túc Trạch nói đúng, vết thương dù có sâu đến mấy, cũng đều sẽ được thời gian chữa lành mà thôi.

Cho dù vậy, Tịch Dương vẫn cảm thấy thẳm sâu bên trong mình như bị khoét thành một cái lỗ đen sâu hoắm, không đáy. Vào những lúc trống trải thì cái lỗ đen đó ngày một khuếch tán, chiếm cứ lấy tâm trí, khiến cô nhức nhối, muốn khóc lên một trận.

Vốn tưởng có Trần Hiếu Phàm, Tịch Dương sẽ thấy tốt hơn. Nhưng không phải vậy... Cô cứ ở bên Trần Hiếu Phàm thì đầu óc lại nhớ tới Thần Hi. Tịch Dương đã cố ép mình phải nghĩ về Trần Hiếu Phàm nhưng đều bị phản tác dụng.

Dần dà cảm giác ép buộc đó biến thành một loại cảm giác tội lỗi.

Tin tức Tịch Dương và Trần Hiếu Phàm quen nhau đã lan tới mọi ngóc ngách trong trường.

"Ghê nha!" - Hiểu Thi huých tay cô - "Sao ai đó còn cứ luôn miệng nói không thích Trần Hiếu Phàm cơ mà? Nay lại thay đổi ngay tắp lự?".

Tịch Dương chột dạ liền bịt lấy miệng của Hiểu Thi.

"Cậu đừng nói thế nữa!".

"Còn chưa dậy thì mà đã có bồ trước tớ rồi. Cậu hay lắm đấy! Còn cái anh chàng Hoàng Túc Trạch thì sao? Người cậu thích đó thì sao?".

Trần Hiếu Phàm đang lăng xăng xách theo đống đồ ăn sáng cho Tịch Dương chạy đến. Trần Hiếu Phàm vẫn còn nhớ như in lời Từ Viên dặn, không được đem đồ bậy bạ cho Tịch Dương. Cho dù ca mổ tim đã xong rồi nhưng vẫn phải duy trì ăn uống ít dầu mỡ và đồ ngọt nhất có thể.

Đang đi thì chợt nghe Hiểu Thi hỏi thế, liền ngẩn ra. Trần Hiếu Phàm còn nhớ, lần trước anh thổ lộ, đã có nghe Tịch Dương nói rằng cô thích người khác rồi. Bàn tay đang cầm ly nước cam to đùng không đường kia liền buông thõng xuống.

Tịch Dương chột dạ, liền dùng ánh mắt oán trách nhìn Hiểu Thi.

"Cậu bớt nói bậy giùm tớ với" - Lại niềm nở đi đến chỗ của Trần Hiếu Phàm, đón lấy ly nước - "Là của tớ sao? Cảm ơn cậu nhé!".

Bấy giờ, Tịch Dương thầm oán mình thật sự giả tạo quá mức.

"Tịch Dương...".

Trần Hiếu Phàm nhìn vào mắt Tịch Dương, định nói gì đó, rồi lại thôi.

"Cậu... sao vậy?".

"Tớ... À... Không có gì...".

Trần Hiếu Phàm cúi thấp đầu. Gương mặt rạng rỡ thường nhật bỗng chốc không còn nữa.

"Cậu vào học đi nhé! Tớ về lớp trước đây!".

Trần Hiếu Phàm giao lại bánh sandwich cá hồi cho Tịch Dương rồi đi khỏi.

Trên đời này còn có sandwich cá hồi sao? Khoé môi Tịch Dương cong lên. Cái này giống như do Trần Hiếu Phàm tự chế, tự làm cho cô ăn thì đúng hơn. Chỉ tiếc người đưa tốn sức, mà người nhận không thể đáp lòng.

Tịch Dương trầm ngâm, không biết có phải là cô đang đối xử rất bất công với Trần Hiếu Phàm không? Thật ra, Tịch Dương có thể nói thẳng một câu: "Tớ không thích cậu, nhưng mà..." rồi bịa đại ra một lý do gì đó.

Tịch Dương đoán Trần Hiếu Phàm sẽ chịu thôi. Nhưng cái chịu đó của Trần Hiếu Phàm, là một sự thiệt thòi mà cậu ta tự mình chịu đựng trong suốt mối quan hệ này.

"Sao thế hả? Sao trông Hiếu Phàm ủ rũ thế?".

"Còn không phải tại mồm miệng của cậu sao?".

"Nè, sao lại là tớ chứ?" - Hiểu Thi hờn trách.

Đi học lại, có rất nhiều môn Tịch Dương nghe đều chẳng thể hiểu nổi nữa. Mặc dù ở nhà cô đã ra sức học hành nhưng kiến thức vẫn còn quá nhiều lỗ hổng.

Mỗi một vị giáo viên đi vào, mở sổ, câu đầu tiên đều sẽ hỏi "Lam Tịch Dương đi học lại chưa?", khiến cho Tịch Dương sợ đến tái xanh cả mặt mày. Sau đó thì cơ bản đều nói "Em thiếu 3 bài kiểm tra", rồi đưa cho cô lịch kiểm tra bù sắp tới.

Về cơ bản thì lịch kiểm tra chi chít, đều dồn vào các ngày tương tự nhau. Có môn thì lịch kiểm tra còn bị trùng với cả môn khác. Tịch Dương liền phải đi gặp giáo viên để nói chuyện riêng, hẹn lại ngày khác.

Kiểm tra xong đợt này sẽ là thi học kỳ luôn.

Xung quanh trường, không khí căng thẳng bủa vây.

Dường như có mỗi môn thể dục là khiến cho Tịch Dương thấy thoải mái. Giấy báo của bệnh viện, nói rằng phải ít nhất 6 tháng nữa, Tịch Dương mới có thể vận động được, nhưng vẫn không nên quá sức. Vậy là riêng môn thể dục đã ôm trọn điểm cả năm.

Trần Hiếu Phàm thấy Tịch Dương lo lắng vậy liền bảo.

"Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ học đến đâu kiểm tra đến đấy thôi vậy. Có gì để hè học bù, chỉ cần vẫn đủ điểm lên lớp là được rồi mà!".

Trần Hiếu Phàm an ủi Tịch Dương hết nấc.

"Vết thương của cậu còn chưa khỏi hẳn, cứ ở nhà ngủ sớm đi thì mới mau khoẻ được. Cứ thức đêm học bài thế đâu phải là cách?!".

"Nhưng tớ không thể theo kịp bạn bè được nữa rồi. Như vậy thì cấp ba làm sao thi được vào trường chuyên đây?".

"Cậu thật sự muốn vào đại học S như vậy?".

Tịch Dương không hiểu ý của Trần Hiếu Phàm nên cứ liên tục gật đầu.

"Có phải là vì cái người tên Hoàng Túc Trạch đó phải không?".

Tịch Dương khựng lại, vừa quay lại thì đã thấy gương mặt thiếu niên kia đang nhìn mình như đang ở xa xăm nghìn dặm. Cô còn chưa hề nghĩ qua, bản thân đang vô thức làm tất cả mọi chuyện để cắt ngắn khoảng cách với Thần Hi.

"Đâu có đâu chứ?" - Tịch Dương lắc đầu.

Đây không biết là lời nói dối thứ mấy của cô trong ngày. Còn nhức nhối hơn là chân trần đi trên thảm mát-xa.

Mà Trần Hiếu Phàm hình như nhìn thấu được tâm tư của Tịch Dương.

"Không sao, tớ hiểu mà!".

Trần Hiếu Phàm cười buồn.

Tịch Dương thật muốn ôm lấy cậu ta mà chợt nhớ ra vết thương trên ngực chỉ cần động nhẹ là nhói, lại nói.

"Cậu ôm tớ, có được không?".

Trần Hiếu Phàm tuy không vui vẻ gì, nhưng nghe Tịch Dương nói vậy vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Hai tay vòng qua người Tịch Dương, dịu dàng ôm lấy cô.

Trần Hiếu Phàm không cao lớn như Thần Hi. Tịch Dương hơi ngả người, cằm đã tựa được lên vai của Hiếu Phàm.

Dưới tán cây bàng xanh xum xuê, Trần Hiếu Phàm và Tịch Dương được bao quanh bởi hàng tá những ánh đèn phồn hoa của đô thị đang lướt qua trước mắt. Cảm giác an toàn này, và khung cảnh thơ mộng này, thật đẹp đẽ quá đi mất. Chỉ là...

Tịch Dương thở dài, cô vẫn chưa có cách nào đẩy người đó ra khỏi suy nghĩ của mình.

Hồn Tịch Dương treo ngược cành cây, theo làn gió mát thoảng, thầm ướt có thể đu theo những tán lá cây bay lượn, vượt qua đại dương mênh mông, xa tít tắp, đến được tới nơi của anh, đáp trên bờ vai rộng lớn của anh. Ngước mắt thấy hàng mi dài phủ lên con ngươi đen mờ, gương mặt thân quen đó một lần nữa.

Dường như cứ qua mỗi lần như thế này, thấy trước mặt mình là người khác không phải Thần Hi, lồng ngực Tịch Dương càng thêm vạn lần hụt hẫng lẫn trống rỗng.

Mùa xuân cứ thế lướt qua, mùa hè tới. Theo đúng lời khuyên của Trần Hiếu Phàm, vì đam mê ngủ nghê nên điểm của Tịch Dương lẹt đẹt chưa từng thấy.

Cũng không có ai mắng. Nhưng những tiếng ve và tiếng chim lít rít ngoài kia đều như đang khiêu khích cô.

"Mẹ à, chẳng phải mẹ nói sẽ tìm gia sư cho con à?" - Tịch Dương hỏi - "Sao mẹ nói tìm cả mấy tháng rồi mà vẫn chưa có ai thế ạ?".

Từ Viên vẫn cứ im lặng đứng bên bếp xào rau, giống như nghe không hiểu Tịch Dương đang nói gì. Cô vừa quay sang Lam Hiểu thì thấy ông quay đi, cúi gằm mặt vào tờ báo trên tay.

Tình huống gì đây chứ?

Chờ lúc Từ Viên đem đĩa rau đến trước mặt Tịch Dương, cô liền dùng tay cản bà lại.

"Mẹ, gia sư của con đâu?".

Lam Hiểu lúc này tự nhiên hắng giọng.

Bố của Lam Bách ngày xưa cũng từng là một thiếu niên thư sinh đẹp trai có tiếng. Tuy giờ đã nếp nhăn đầy mặt, cộng thêm cặp mắt kính dày cộp vẫn không thể nào che được nét trí thức công tử trên gương mặt kia. Vào lúc này thì trông Lam Hiểu giống hệt Lam Bách.

"Học gì nữa mà học. Con lo mà giữ gìn sức khoẻ, lớn lên khắc có ba mẹ nuôi, còn phải phiền gì nữa?".

Tịch Dương há miệng, còn định cãi thì đã bị Từ Viên chặn.

"Phải đó! Con gái con đứa, lại còn ốm đau thế này, chỉ cần nằm nhà một chỗ thôi là được. Riêng con không cần phải ra ngoài, sân si, tranh giành với ai cả. Bố mẹ chết rồi thì để Lam Bách nó nuôi".

Tịch Dương ngạc nhiên đến tí thì nghẹn.

"Thế bố mẹ đã hỏi anh Lam Bách chưa?".

Từ Viên và Lam Hiểu im lìm hồi lâu.

"Đó là trách nhiệm của đứa làm anh. Nó dám không chịu?".

"Nhưng con muốn học mà mẹ... ba...".

Từ Viên ôm đầu. Con nhà người ta khuyên học đi không chịu. Còn con nhà mình bảo ở nhà chơi game đi thì không nghe.

"Thôi được rồi... được rồi..." - Từ Viên đành thoả hiệp - "Vậy để mẹ bảo Lam Bách về, dạy kèm cho con nhé!".

Tịch Dương xụ mặt.

"Lam Bách mà dạy con thì chắc chỉ dạy cãi là chủ yếu... Thế thà con tự học còn hơn!".

"Mày đang nói ai vậy hả?".

Tịch Dương giật thót mình, quay người thì thấy Lam Bách đang đứng ở sau lưng như bóng ma. Tí nữa cô đã trút hết hơi thở trong buồng phổi mà hét lớn lên một tiếng.

Lam Bách, anh trai cô là quỷ hay gì? Sao vừa nhắc một cái là tới.

"Em... Em..." - Tịch Dương lắp bắp - "Em nói cũng đâu có sai đâu chứ?".

Lam Bách giận dữ túm lấy tai cô ngắt, kéo lên khiến Tịch Dương la lên oai oái. Lam Hiểu vừa thấy vậy liền đứng dậy, cầm chổi lên quất mạnh vào chân Lam Bách.

"Cái thằng này, đi ra ngoài thì không có chuyện gì. Sao cứ về đây là kiếm chuyện với em vậy chứ?".

Cái vẻ oai phong, đắc thắng lúc véo tai Tịch Dương hoàn toàn tan biến. Lam Bách vừa trông thấy Lam Hiểu cầm chổi liền chạy trốn.

"Nó... Tại nó đi kiếm chuyện, nên con mới...".

Lam Bách nhanh người lách được một gậy, chạy hổn hển vừa đi vừa nói.

"... về đây chứ bộ?".

Tịch Dương phát cáu.

"Em kiếm chuyện khi nào chứ?".

"Còn không phải... kiếm chuyện với Thần Hi đó sao?".

Đã hơn mấy tháng, Tịch Dương còn tưởng cô và Thần Hi đã hoàn toàn chẳng có tí liên quan nào nữa chứ? Và cơm vào miệng, Tịch Dương lại vờ như chưa từng nghe thấy gì cả, để mặc Lam Hiểu rượt Lam Bách chạy đánh khắp nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net