(28): Hội thảo sinh viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường S là trường đại học danh giá nhất của đất nước, được xây dựng từ rất lâu đời. Những toà nhà ở đây đều được xây dựng theo lối kiến trúc cổ kính và sang trọng của đại học Oxford của Anh.

Trên dãy hành lang dài và rộng, các tân sinh viên đều đang nô nức nhân cơ hội Hội thảo lớn nhất, hội tụ những cựu sinh viên ưu tú nhất từ đó đến giờ của đại học S mà làm quen với các sư huynh, sư tỉ thành đạt bên trên.

Mà có không ít những ánh mắt đã bị dáng hình của một cô gái ngồi ở quầy đón tiếp thu hút. Mái tóc nâu cam nổi bật. Nước da trắng như tuyết. Đôi mắt to tròn đen láy láy rất linh động. Sống mũi cao như thiên nga kiêu hãnh. Đôi môi anh đào, to son đỏ hồng, chúm chím cười như nắng tươi.

Người người đi qua không khỏi trầm trồ, quả không hổ danh là bạn gái mười tuổi của nam thần trường S Hoàng Túc Trạch. Bác sĩ có khác, thật có mắt nhìn, đã nhìn ra được một mỹ nhân khi cô ấy mới chỉ có mười tuổi.

Hiểu Thi thúc tay Tịch Dương.

"Ê, hôm nay, Hoàng Túc Trạch của cậu sẽ đến chứ hả?".

Tịch Dương thẹn thùng cười.

"Ừ, anh ấy nói sẽ tới!".

Hiểu Thi kích động la lớn.

"Wowwww. Cậu có biết ban tổ chức trường mình đã mời Hoàng Túc Trạch 5 năm rồi mà anh ấy chưa khi nào đồng ý không? Năm nay nhờ có cô bạn gái nhỏ mà Hoàng Túc Trạch thật sự sẽ đến rồi?! Quá dữ!".

"Cậu bé bé cái miệng lại thôi. Không thấy Thuần Nhi đang ngồi một góc ủ ê kia à? Không biết cậu ấy mời ai đến mà nghe nói là không đến được đó!" - Tịch Dương nhắc nhở - "Cho nên cậu đừng nhắc tới nữa!".

Hiểu Thi ra vẻ gật gù, tỏ vẻ am hiểu.

Trong hội trường phút chốc đã chật kín người, chỉ còn thiếu những vị khách mời nữa thôi. Tịch Dương chân tay nhanh nhẹn nên xử lý cho những sinh viên có vé mời đi vào rất nhanh. Loáng cái, hàng người xếp hàng từ tầng hai xuống tới sân trường đã được kiểm vé đưa vào chỗ ngồi hết thảy.

Hoàng Túc Trạch đến có hơi trễ một chút. Anh hớt hải chạy vào. Trên gương mặt sáng rỡ còn lấm tấm những giọt mồ hôi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo len bên ngoài, trông vừa thư sinh vừa điển trai. Anh vừa thở hồng hộc vừa báo danh.

"Hoàng Túc Trạch, khách mời của Lam Tịch Dương...".

Hiểu Thi vội cản lại anh.

"Riêng anh thì không cần báo danh. Mọi người quá rõ anh là ai rồi!".

Tịch Dương đi ra, định đón tiếp anh thì Hiểu Thi đã lanh lợi đi trước cô một bước, ra lệnh cho Hoàng Túc Trạch.

"Đi theo em!".

Trước khi đi, Hiểu Thi còn le lưỡi trêu Tịch Dương. Còn cô khẽ hừ một tiếng.

Vậy là ngoài bàn chỉ còn lại mỗi Tịch Dương và Thuần Nhi. Trông Thuần Nhi hết sức muộn phiền, Tịch Dương đành phải hỏi.

"Thiếu một vị khách mời, chắc không sao đâu nhỉ...?".

"Chắc tớ sẽ bị mấy anh chị khoá trên quở mắng mất thôi. Mời được đúng một vị khách mời, chắc thời lượng sẽ bị cắt giảm đi một nửa mất. Vốn dĩ hai ngày trước còn nói là sẽ đi. Đêm qua lại tự dưng đổi ý! Thật là tức chết tớ mà!".

Thuần Nhi ấm ức nói, nói mà như sắp khóc luôn vậy. Tịch Dương nhẹ giọng an ủi.

"Chắc không sao đâu. Cậu đừng lo. Lát nữa tớ đi vào sẽ bảo Túc Trạch gấp đôi thời lượng nói lên có được không? Như vậy thì sẽ không sao nữa!".

Thuần Nhi cảm động, dựa vào vai của Tịch Dương để cô ôm vào lòng.

"Tịch Dương, cậu thật tốt với tớ quá...".

Bỗng có tiếng "cộc cộc" tay gõ lên bàn.

"E hèm!".

Thuần Nhi vừa khóc lóc, vừa nhìn lên thì khẽ xì một tiếng, mắng "Lưu manh!", còn trề môi chê bai. Tịch Dương thì đờ đẫn ngước lên, gặp trúng Thần Hi đang nhìn mình. Khoé mắt ngập tràn ý cười như hoa nở.

"Em cũng ở đây sao?".

Tịch Dương thấp thỏm, bối rối đứng dậy, nhất thời không biết trả lời thế nào, chân tay luống cuống.

"Anh... Anh đến đây với tư cách khách tham dự hay khách mời vậy ạ?" - Cô khách khí hỏi.

"Anh không biết, vị trí nào cần đọc diễn văn ấy...".

Thuần Nhi nghe vậy thì liền hiểu ra.

"Chẳng trách chơi chung với nhau. Toàn là lưu manh!".

Tịch Dương ái ngại nhìn Thuần Nhi. Dù sao thì Thần Hi cũng không đáng để bị đối xử như vậy. Cô thấy hơi xót xa.

"Vậy anh đi theo em nhé!".

Tịch Dương thu dọn giấy tờ trên bàn, dẫn anh vào bên trong. Thần Hi chăm chú nhìn cô, không ngờ bọn họ lại nhanh gặp lại đến như vậy. Tịch Dương đang tập trung giới thiệu cho anh biết anh ngồi ở đâu, khi nào thì nên ra, đứng ở đâu trên sân khấu, sẽ có những tiết mục nào.

Tay cô bỗng dưng bị anh nắm, kéo lại.

"Cho anh số đi, để lỡ có cần hỏi lại gì anh còn hỏi được. Trí nhớ của anh không tốt lắm".

Tịch Dương nhận thấy ánh mắt đắm đuối của Thần Hi, liền ngượng đến chín mặt, cổ họng khô khốc.

Anh đã có bạn gái rồi, cô tự nhắc nhở mình.

"À... đến lúc thì tự khắc sẽ có người trong ban tổ chức chạy vào gọi anh. Khi đó có thắc mắc gì, anh hỏi bọn họ là được!".

Tịch Dương đưa Thần Hi vào phòng chờ của khách mời. Hiểu Thi vẫn còn ở đó tán phét lia lịa với Hoàng Túc Trạch.

Túc Trạch vừa thấy Tịch Dương dẫn Thần Hi đi vào thì sắc mặt liền trở nên xám ngoét. Trông thấy Thần Hi cứ liên tục hỏi cô những câu ai cũng biết làm Túc Trạch càng cảm thấy khó chịu hơn.

Chuyện năm đó, những người khác có thể không rõ. Túc Trạch thì đã quá rõ. Tịch Dương lên cơn đau tim  là vì Cố Thần Hi.

"Tiểu Dương!" - Túc Trạch dịu dàng gọi.

Tịch Dương quay đầu, liền nghe anh nói.

"Lại đây!".

Cô ngoan ngoãn cáo từ Thần Hi, trình diện trước mặt Hoàng Túc Trạch. Hoàng Túc Trạch không chút kiêng nể, nắm lấy tay nhỏ của Tịch Dương, khiến cả phòng ồ lên. Tay còn lại của anh vén tóc mai đang loà xoà trước trán cô.

"Chạy đôn chạy đáo từ sáng đến giờ chắc em mệt lắm rồi nhỉ. Có khát nước không? Uống một hớp nhé!".

Hoàng Túc Trạch lúc nào cũng tỉ mỉ như vậy, khiến trái tim của Tịch Dương mềm ra như nước.

Cố Thần Hi ngồi im lặng một bên. Vừa trông thấy Túc Trạch, anh lập tức nhận ra đó chính là người mà Tịch Dương đã thích năm đó. Cố Thần Hi đăm đăm nhìn tay Hoàng Túc Trạch không rời khỏi tay cô gái kia, lồng ngực anh bỗng dấy lên một cỗ khó chịu, không hiểu do đâu.

Cho đến hiện tại, Cố Thần Hi vẫn chưa có cách nào nhận ra, Tiểu Dương kia chính là Tịch Dương và người ngồi cạnh Hoàng Túc Trạch chính là bạn thân thuở bé của cô, Trịnh Hiểu Thi.

"Thôi, em phải ra với Thuần Nhi đây. Cậu ấy ngồi một mình ở ngoài chắc sẽ buồn lắm!".

Tịch Dương báo cáo với Hoàng Túc Trạch, chờ anh gật đầu, cô mới nhanh nhẹn rời đi. Trông bọn họ chẳng khác nào một đôi tình nhân thực thụ.

Đến giờ khai mạc, Thuần Nhi cùng Tịch Dương mới lui cui thu dọn bàn ghế rồi vào bên trong coi hội thảo. Hai người họ nằm trong ban tổ chức nên được giữ sẵn cho hai ghế ở dãy đầu tiên. Một chốc thì Hiểu Thi cũng đi ra, thì thầm vào tai Tịch Dương.

"Cái người ban nãy, không phải chính là anh trai nuôi của cậu đó sao?".

Hiểu Thi thấy người đó rất đẹp trai. Mà đẹp trai như vậy, cô nhớ trên đời này chỉ có mỗi anh trai nuôi của Tịch Dương, Cố Thần Hi mới đẹp được cái kiểu cao ngạo, khó gần đỉnh cao vậy được thôi. Bao năm trôi qua, Hiểu Thi không nhớ rõ diện mạo của thiếu niên năm đó nữa. Nhưng mà cái khí chất kia của Cố Thần Hi, cộng thêm bộ âu phục lịch lãm, đắt đỏ, chỉ càng làm cho khí phách của anh quá sức bức người.

Tịch Dương gật đầu, không ngần ngại mà nói.

"Chính là anh ấy... Nhưng cậu khoan hẵn nói với ai cả!".

Đã về tới Diệu Minh rồi, sớm hay muộn thì Thần Hi cũng sẽ nhận ra cô chính là em gái nuôi của anh thôi.

Hiểu Thi gật gật đầu như đã hiểu.

Buổi hội thảo lần này hội tụ hai vị mỹ nam kinh thiên động địa, lại quá sức thành đạt của đại học S. Vốn dĩ mọi người chỉ đang trông chờ hai cái tên là Hoàng Túc Trạch và Lam Bách mà thôi. Ai mà ngờ Lam Bách không đến mà người thay thế anh lại khí khái đầy mình.

Vẻ ngoài phong độ. Dáng vẻ điềm tĩnh, ra cung cách của một người đàn ông thâm trầm đã phải đi qua ít nhiều sóng gió trên thương trường. Cái tên Cố Thần Hi, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị càng khiến cho đám đông phải rầm rầm tra cứu lại. Thế nào mà một nam thần như thế đã bị lịch sử và dòng thời gian vùi lấp đi? Kết quả, hoá ra anh còn chưa tốt nghiệp đã sang Mỹ du học thế nên rất ít có cơ hội quay lại trường cũ, giao lưu với đàn em.

Tịch Dương đôi lúc bất giác liếc về phía Thần Hi, nhưng cô lập tức điều chỉnh ánh nhìn của mình về phía Túc Trạch.

Hội thảo thành công mỹ mãn. Tịch Dương đem một bó hoa, tiến đến chỗ của Hoàng Túc Trạch. Thấy anh mỉm cười dịu dàng nói.

"Cám ơn em!".

Hai người cùng nhau nắm tay ra về. Hoàng Túc Trạch sợ cô lạnh, còn kéo tay hai người cho vào trong túi áo. Tịch Dương chỉ biết bẽn lẽn nhìn anh.

Vừa ra khỏi cổng trường, Hoàng Túc Trạch đã xoay người, lập tức ôm Tịch Dương vào lòng. Tịch Dương bị bóng dáng cao gầy của anh bao phủ, thấy ấm áp không sao chịu được. Có không ít người đi qua lại nhìn bọn họ ngưỡng mộ khiến Tịch Dương hơi xấu hổ.

"Anh làm gì vậy?" - Giọng cô mềm mỏng, hệt như đang làm nũng.

"Nhớ em quá, không chịu được!".

Tịch Dương cười cười nói.

"Gì vậy chứ? Em mới đi có mấy ngày thôi...".

"Mấy ngày là đã đủ lắm rồi!".

Hoàng Túc Trạch đã ngỏ lời với Tịch Dương ngay từ hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô. Thời gian bên nhau không chậm không nhanh, vừa vặn góp nhặt từng chút từng chút một lại suốt bảy năm ròng. Tịch Dương hiểu tấm chân tình của Hoàng Túc Trạch, nhưng cô chưa vội nhận lời vì sợ Hoàng Túc Trạch sẽ giống như Trần Hiếu Phàm ngày ấy, bị cô coi như vật thế thân, bị cô làm tổn thương...

Đối với Hoàng Túc Trạch, Tịch Dương có chút rung rinh. Nhưng cô chỉ sợ như thế là chưa đủ. Nhất là sau lần đi Linh Sóc này về, Tịch Dương càng thấy bản thân mình cần phải thận trọng suy nghĩ.

"Tan hội thảo rồi, em có muốn đi đâu nữa không?".

"Em có hứa với bố mẹ nuôi, sẽ sang nhà họ chơi vài ngày...".

Sắc mặt của Hoàng Túc Trạch sa sầm lại.

"Sao vậy?" - Cô ngây thơ hỏi.

"Có thể gặp bọn họ ít thôi có được không?".

Tịch Dương nghiêng đầu, khó hiểu.

"Anh là sợ em sang đó gặp Thần Hi nhiều quá. Tình cũ không rủ cũng tới".

Tịch Dương sượng đi, đây cũng là điều cô lo sợ. Đêm qua do phải gấp rút về chuẩn bị cho buổi hội thảo nên cô không tiện ở lại nhà bố mẹ nuôi, lại nghĩ chắc mấy hôm nữa Thần Hi mới về nên đã lỡ hứa với Cố Tuyền và Vương Lâm như thế.

"Ừm..." - Tịch Dương gật đầu - "Anh yên tâm, em sẽ không ở lại đó lâu đâu. Em cũng ngại gặp Thần Hi lắm!".

"Vậy tốt!" - Hoàng Túc Trạch không khống chế được mà tỏ ra quá sức vui mừng - "Để anh đưa em sang nhà họ Cố nhé!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net