(29): Em chính là Tịch Dương?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Túc Trạch chở Tịch Dương về đến trước cổng nhà họ Cố. Chỉ đứng ở cổng nhìn vào thôi mà Túc Trạch như ngẩn ra, vì không ngờ bọn họ lại giàu có đến chừng này. Căn biệt thự nằm ở vị trí đắc địa ngay tại trung tâm thành phố. Khu này nằm trên đường lớn tuy nhiên khá thanh tĩnh.

Từ cánh cửa sắt có thể trông vào một lối đi dài lát gạch nhám, hai bên đường là hai hàng cây xanh rì được cắt tỉa theo khối rất gọn gàng, dẫn vào trong một đài phun nước. Phía sau nữa là toà nhà nguy nga như cung điện.

Tịch Dương biết rất rõ nơi này. Bảo vệ trong trạm vừa thấy cô liền mở cửa cho vào.

Hoàng Túc Trạch hơi trầm ngâm. Có ai ngờ tình địch của anh lại là người quá hùng mạnh như thế?!

"Túc Trạch, anh có muốn vào nhà bố mẹ nuôi của em chơi một lúc không?".

Tịch Dương nghĩ đến việc sẽ gặp lại Thần Hi với thân phận đúng, cô bỗng thấy có hơi lo sợ. Hoàng Túc Trạch tuy rất muốn canh chừng Tịch Dương, nhưng chợt nhớ ra mình còn ca trực vào chiều và tối. Để đi cùng cô tới dự hội thảo kia, Hoàng Túc Trạch đã dùng hết mối quan hệ trong bệnh viện của mình mới đổi được.

"Anh không được rồi. Giờ phải ghé qua bệnh viện ngay thôi!".

Tịch Dương biết anh bận nên không giữ lại nữa.

Sau khi từ biệt anh thì đành lủi thủi đi vào. Bác quản gia đứng đó, lớn tiếng thở dài.

"Cô chủ và cậu chủ đều đã lớn cả rồi, đều có bạn trai bạn gái rồi!".

Ông chắc chắn sẽ báo cáo điều này lại với phu nhân. Nói sao thì cô chủ vẫn có mắt nhìn người hơn cậu chủ.

Tịch Dương vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Chỉ là cô không ngờ tới, mọi người đều đang ngồi quây quần dưới phòng khách đợi mình. Cả Cố Tuyền, Vương Lâm, Thần Hi và cô gái kia...

Thần Hi vừa trông thấy cô thì liền ngơ ngẩn, chắc đang tự hỏi tại sao cô lại ở đây? Vương Lâm không chờ anh đã vội đứng lên đi về phía Tịch Dương, tay bắt mặt mừng.

"Con gái yêu của mẹ đây rồi!" - Vương Lâm ôm chầm lấy cô rồi quay sang phía Thần Hi đang đờ đẫn - "Sao? Thần Hi? Lâu quá không gặp có còn nhận ra em gái của mình nữa hay không?".

Thần Hi cứng đờ như một con robot, chầm chậm lắc đầu. Gì chứ? Anh làm sao có thể tin được người mà anh ra sức tán tỉnh bấy lâu lại là em gái mình? Thần Hi thậm chí còn gạ cô về khách sạn...

Tưởng tượng xem Lam Bách đã biết chuyện này... Trái với vẻ kinh ngạc của Thần Hi thì Tịch Dương xem chừng rất bình thản. Như vậy... Hoá ra cô đã nhận ra anh từ lâu. Tại sao không thèm nói lấy một lời?!

Thiên Vy thấy Thần Hi khác lạ. Con ngươi của anh đen sẫm lại. Thiên Vy đứng dậy, ra vẻ chào đón Tịch Dương.

"Chào em, chị là Thiên Vy, bạn gái của anh Thần Hi".

Tịch Dương gượng vẻ ra một nét cười, bắt lấy tay chị ta. Cõi lòng cứ âm ỉ tê buốt một cách không rõ.

"Tịch Dương lớn lên, trổ mã ra xinh đẹp như vậy. Thần Hi không nhận ra cũng phải thôi. Ngay cả bố, ban đầu gặp cũng không nhận ra nổi. Con bé lớn quá rồi!".

Vương Lâm kéo tay Tịch Dương, ngồi xuống ghế. Dáng vẻ hai mẹ con thân thiết thực làm ai đó tức nổ đom đóm mắt.

"Hai đứa ở cùng một khách sạn trong Linh Sóc, mà thật sự chưa gặp qua nhau sao?".

Tịch Dương lắc đầu.

"Dạ không có ạ!".

Tịch Dương không vạch trần Thần Hi. Điều này thì anh thấy rất lạ, tại sao Tịch Dương lại giả vờ như chưa từng thấy anh ở Linh Sóc?

Vương Lâm quay sang phía Thần Hi, đon đả nói.

"Trùng hợp thật. Mấy ngày trước Tịch Dương cũng đi Linh Sóc. Mẹ thấy là cùng khách sạn với con nên có hỏi qua Tịch Dương có thấy con không? Nếu không thấy thì mẹ đưa thông tin rồi hai anh em gặp nhau ra ngoài nói chuyện, nhưng con bé cứ không chịu...".

Tịch Dương cúi đầu, vờ như không biết bất cứ chuyện gì cả. Hai tay cô run run bóc hạt dẻ.

Thiên Vy thấy Tịch Dương rất ngứa mắt. Bây giờ thì đã nhớ ra.

"Thần Hi, không phải đây chính là cô gái mà chúng ta gặp trong thang máy đó sao?!".

Tay bóc hạt dẻ của Tịch Dương khựng lại. Cô thấy mình mới chính là hạt dẻ đang bị bóc.

Thần Hi thấy Tịch Dương co rúm ngẩng đầu. Dáng vẻ hệt như một con mồi yếu ớt bị dồn đến chân tường đang cầu xin tha mạng vậy. Thần Hi cười gằn.

"Vậy sao?".

Bộ dạng đáng thương của Tịch Dương khiến anh bật cười, bồi thêm một câu.

"Anh không có nhớ!".

Thiên Vy ngồi cạnh bên, không cảm thấy như vậy. Lúc đó Thần Hi đã đứng rất lâu nhìn cô ta. Không thể nào anh không nhớ ra được. Nhìn biểu hiện hôm nay giữa Thần Hi và cô em gái nuôi đáng ghét kia, Thiên Vy càng đinh ninh chắc giữa hai người có chuyện gì đó.

Nói sao thì ánh mắt Thần Hi dành cho cô em nuôi kia rất bất thường.

"Tịch Dương, con bận đi hội thảo cả ngày rồi. Mau lên tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm đi. Bố mẹ có việc, phải lên công ty một chút. Hai anh em cứ ở nhà tự nhiên chơi với nhau nhé!".

Vương Lâm trước giờ đều lảng tránh đề cập đến Thiên Vy, không coi chị ta như đang có mặt ở đây.

"Thần Hi, nếu không có chuyện gì thì tối nay con mang bạn của con ra khách sạn mà ở. Nhà ta không phải cái chợ, không phải ai cũng tiếp!".

Vương Lâm tuy có chút vui vì cuối cùng con trai bà đã tìm thấy một người ở một độ tuổi quá ư già nua. Thế nhưng cô gái này, từ trước nhìn hình bà đã không ưa rồi! Thà là để con trai bà ế mốc mắt vẫn hơn có một đứa cháu giống đứa con gái như yêu nhền nhện thế này!

Mặt mũi của Thiên Vy xám như tro. Thần Hi thì hồn nhiên như chẳng có chuyện gì. Còn Tịch Dương thấy khung cảnh lúng túng, liền chuồn vội đi.

Bao nhiêu năm mới về lại căn phòng của mình ở nhà họ Cố. Mọi thứ vẫn còn nguyên, hệt như bảy năm trước chưa từng xảy ra. Tịch Dương đi hội thảo từ sáng đến giờ vẫn chưa có chút gì bỏ bụng, quả thật đói đến phát điên. Cô thay đồ một cách lười biếng, để quần áo rơi vãi khắp trên sàn. Để rồi tắm xong thì Tịch Dương chợt nhận ra, cô quá chủ quan nên không có mang theo đồ để thay.

Trước giờ Tịch Dương đi sang nhà họ Cố đều chưa từng nhớ phải mang theo đồ. Mà cái tủ đồ kia của cô đều đã là đồ của bảy năm về trước. Bây giờ mặc không sao vừa được nữa. Váy áo cũ đều đã bị nước lúc ban nãy tắm thấm ướt hết cả rồi. Cô thật hận chính bản thân mình, đành gọi cho Vương Lâm cầu cứu

"Mẹ ơi... Con không có mang theo quần áo để thay...".

"Chết rồi, hiện tại mẹ và bố con đều đang ở công ty cả rồi. Hay con cứ bảo quản gia hoặc Thần Hi giúp giặt rồi mặc đỡ lại quần áo cũ một chút đi nhé. Lát nữa mẹ về sẽ ghé qua siêu thị mua đồ mới cho con".

Tịch Dương thở dài.

"Dạ được ạ...".

"Con cho mẹ số đo, để lát mẹ đi mua".

"95 - 58 - 93...".

Tịch Dương ngập ngừng đọc. Vương Lâm bên phía đối diện bỗng dưng im bặt.

"Tịch Dương, con dậy thì thật tốt...".

Cô đỏ bừng mặt cúp máy.

Giờ thì không có cách nào, đành phải gọi cho Thần Hi. Dẫu sao, vẫn còn hơn để bác quản gia đi gom đồ lót của cô. Nghĩ đến mà xấu hổ. Tịch Dương lấy áo và váy bọc quanh đồ lót rồi mới gỡ chặn, gọi cho Thần Hi.

Dường như rất lâu rồi Thần Hi mới trông thấy có thông báo từ cái tên này gọi đến.

"Anh Thần Hi...".

Thần Hi thoáng giật mình. Vào lúc này, anh còn tưởng chính mình đang nói chuyện với Dục Minh. Giọng nói đó sau suốt 7 năm ròng anh không có cách nào quên được.

Phải kiểm tra lại đúng là tên hiển thị trên màn hình là Tịch Dương, anh mới tỏ ra nghiêm chỉnh trả lời.

"Chuyện gì?".

Tịch Dương nghe thấy tông giọng rét buốt ở bên kia đầu dây, liền sợ hãi nuốt khan.

"Em... Anh Thần Hi, em quên mang đồ để thay... Anh có thể... có thể mang giúp đồ của em đi giặt và sấy có được không?".

Phía bên kia vang lên một giọng cười gãy gọn.

"Lam Tịch Dương, bảy năm rồi... Có một điều chưa hề thay đổi là em vẫn chưa hết phiền phức!" - Giọng anh như đang mắng.

Tịch Dương nhỏ nhẹ "Dạ" một tiếng. Cô chợt hiểu lý do suốt bảy năm qua mình chưa từng dám liên lạc với anh. Còn không phải sợ anh chê phiền phức hay sao? Trái tim vô cớ nhức nhối.

Thần Hi rất nhanh đã đi qua gõ cửa phòng. Tịch Dương hé mở cửa, nghiêng người đưa giỏ đồ đan bằng tre cho anh. Thần Hi đón lấy rồi mang đi giặt không nói năng gì.

Tịch Dương đói đến mức bụng cô đang sôi réo như sóng gầm. Giờ này mà chờ máy giặt và sấy chắc cũng phải thêm ba tiếng nữa. Cô bỗng hơi hối hận, tại sao ban nãy cô không tự giặt tay luôn đi nhỉ? Chợt nhớ đến là trong phòng không có xà phòng giặt. Tịch Dương đành nằm trên giường ôm cái bụng đói mòn mỏi chờ.

Cũng may là chỉ sau chưa đầy một tiếng thì đã nghe thấy tiếng Thần Hi gõ cửa phòng, cô nhanh nhẹn mở cửa. Nhưng cánh cửa vừa mở hé thì Thần Hi đã xô cửa đi vào.

Miệng Tịch Dương há hốc, còn chưa kịp nói gì thì cánh cửa đã bị Thần Hi đẩy ra sau, đóng lại.

"Anh... anh..." - Cô lắp bắp.

"Sao? Còn sợ anh ăn thịt em à?".

Thần Hi nói với một thái độ và ánh mắt hết sức nguy hiểm, khiến Tịch Dương co người. Tay cô nắm lấy tấm khăn tắm quấn trên người chặt chẽ như chỉ sợ nó rơi mất.

"Cái này...?".

Thần Hi lấy từ bên trong cái giỏ tre ra áo ngực của Tịch Dương. Là loại hoàn toàn trong suốt, không hề có lót mút, bên trên thêu hoa mỏng, màu đen. Như vậy còn chưa khiến cô đủ ngượng, anh còn tọc mạch lấy ra thêm chiếc quần lọt khe cùng kiểu dáng. Mặt của Tịch Dương hiện tại đã đỏ ngang với trái ớt.

Thuần Nhi nói đúng. Con người này thật quá trơ trẽn. Nếu là người khác, cho dù có thấy vậy cũng nên làm thinh không biết.

"Sáng nay em mặc cái này đi ôm ấp Hoàng Túc Trạch?".

Tịch Dương như hiểu như không, ậm ờ gật đầu. Anh rốt cuộc đứng đây để chế giễu đồ lót của cô hay chuyện giữa cô với Hoàng Túc Trạch đây?

"Mặc như vậy, còn dán sát người lên con trai. Em thực sự không biết tụi nó nghĩ gì à?".

Đầu Tịch Dương bắt đầu cố gắng suy nghĩ xem Thần Hi đang ám chỉ điều gì. Do ngực lớn nên trước giờ Tịch Dương đều không có mặc áo có mút, thường chỉ là loại có gọng lót vải hoặc bralette mỏng như thế này thôi. Cô lờ mờ đã hiểu được ý của Thần Hi. Mặt càng đỏ tợn.

Nhưng cô càng không hiểu hơn là làm sao Thần Hi biết cô và Hoàng Túc Trạch ôm ấp với nhau. Ở trong trường, Tịch Dương và Túc Trạch đâu dám làm gì quá thân mật đâu chứ? Hoặc là Thần Hi đã trông thấy cô ở ngoài trường.

"Ừm... Em xin lỗi. Lần sau sẽ rút kinh nghiệm...".

Tịch Dương lén nhìn Thần Hi. Nhìn sao thì cũng không thấy anh có vẻ bằng lòng với câu trả lời của mình.

"Còn có lần sau?".

"Vậy anh muốn thế nào...? Hoàng Túc Trạch..." - Tịch Dương không rõ vì sao mình lại nói vậy - "Anh ấy là bạn trai em!".

Sớm hay muộn gì, Hoàng Túc Trạch cũng sẽ là bạn trai của cô. Tịch Dương không thấy nói vậy có gì sai...

Thần Hi chòng chọc nhìn cô. Thái độ gay gắt của Thần Hi khiến cho cô không tài nào hiểu nổi. Cho dù là Lam Bách cũng chưa từng quản cô chặt đến thế. Tịch Dương đoán chắc anh lại giống như lần Trần Hiếu Phàm đến đây. Tỏ ra bảo vệ một cách thái quá.

Tay anh ném lại đồ lót của cô vào trong giỏ đồ, không nói gì nữa mà đi ra ngoài. Lúc ấy Tịch Dương mới dám thở phào ra một hơi. Cô thay đồ, đi xuống ăn thì thấy Thần Hi đã đi mất. Quản gia nói với cô, anh cùng Thiên Vy đã đi ra ngoài khách sạn rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net