(31): Cơn sốt dâng cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới đêm trước bị Thần Hi hỏi về Tịch Dương cả đống thứ, còn chưa kịp mở mắt dậy, Lam Bách lại bị thêm một tràng điện thoại với những câu hỏi y chang đêm qua, nhưng lần này là từ Hoàng Túc Trạch.

"Lam Bách, anh có biết Tịch Dương đâu rồi không? Tôi gọi cô ấy từ đêm qua đến giờ đều không thấy nhấc máy...".

Giọng của Hoàng Túc Trạch nghe vừa gấp gáp vừa hốt hoảng, Lam Bách không định trả lời nhưng thấy cậu ta có vẻ đáng thương, liền cho cậu ta chút manh mối.

"Không ở nhà tôi. Không ở nhà Thần Hi. Vậy chỉ có thể ở ký túc xá mà thôi...".

Nói xong vậy thì Lam Bách liền cúp máy rồi ngủ tiếp. Hoàng Túc Trạch thấy không ổn nên trước khi vào ca buổi sáng liền ghé sang ký túc xá của Tịch Dương một lát. Hiện tại đang là mùa hè. Ký túc xá không có ai. Một mình Tịch Dương ở đây làm gì vậy chứ?

Bị quản lý ký túc xá cản lại, Hoàng Túc Trạch liền đưa thẻ bác sĩ, nói bên trong có bệnh nhân của mình. Bọn họ liền không làm khó dễ anh nữa, còn trực tiếp đưa anh đến phòng Tịch Dương. Bên trong phòng ký túc xá vắng lặng như tờ.

Tịch Dương nằm ở một cái giường phía trên, hoàn toàn bất động như một xác chết. Người quản lý ký túc vừa thấy thế, sợ mất mật, lùi xa ra mấy bước. Chỉ có Hoàng Túc Trạch là vẫn can đảm trèo lên, lay cô. Người cô nóng như một cái lò lửa, còn có vẻ li bì. Túc Trạch lay mãi nhưng không thấy cô tỉnh lại.

Anh lập tức đem cô xuống, đưa đến bệnh viện. Sốt khá cao, lên đến tận 38.5 độ. Hoàng Túc Trạch tự hỏi nếu sáng nay bản thân không đến kịp lúc thì sẽ còn xảy ra chuyện gì?

Anh lờ mờ đoán được. Chuyện này có liên quan đến Cố Thần Hi vừa về nước chưa lâu kia.

Hoàng Túc Trạch tuy bận rộn việc bên khoa Tim mạch, nhưng cứ có thời gian rảnh là anh sẽ ghé qua xem Tịch Dương thế nào. Cô đã được truyền thuốc, tuy nhiên vẫn mê man chưa tỉnh.

Tay anh vuốt lên gương mặt nhỏ của cô. Trên má ửng lên những tia máu xanh đỏ. Thật sự khiến anh xót xa quá đỗi. Mấy năm qua, Tịch Dương tiếp nhận sự điều trị của anh. Sức khoẻ ngày một cải thiện. Duy chỉ có vết thương trong tim là Hoàng Túc Trạch không có cách nào trị khỏi cho cô.

Thần Hi tìm đến khu ký túc xá đại học S thì hay tin ban nãy có một vị bác sĩ đã đến và đưa cô sinh viên tên là Tịch Dương đó đi rồi. Lam Bách vừa ngủ được chưa lâu, thì lại bị điện thoại từ tên bạn thân trời đánh gọi dậy.

"Alo?".

"Hoàng Túc Trạch đem Tịch Dương đi đâu rồi?".

Thần Hi quát lớn qua điện thoại khiến Lam Bách tỉnh cả ngủ.

Aiz. Sao bỗng dưng Lam Bách trở thành vật trung gian bị giằng co giữa hai tên hung thần là Hoàng Túc Trạch và Cố Thần Hi vậy chứ?

"Làm sao tôi biết được?".

Đến nước này thì Lam Bách vừa gắt ngủ mà vừa muốn khóc. Đêm qua phải ngồi viết code tới gần sáng mới chợp mắt được một chút thì bị hết người này đến người kia gọi dậy.

"Làm sao cậu không biết được chứ? Không biết thì hỏi cho bằng được đi!".

Lam Bách thật sự thấy chán nản.

"Anh hai à. Tôi đâu phải ô sin nhà cậu đâu chứ? Cậu đi kiếm Á Văn, Gia Hào mà nhờ vả. Bọn họ rỗi lắm chẳng có việc gì để làm đâu!".

"Cậu có vẻ quên đi cậu chính là ô sin nhà tôi thì phải?".

Lam Bách trợn trừng mắt.

"Hồi nào?".

"Trước giờ chẳng phải là nhà tôi bao nuôi em gái cậu và cậu đó hay sao?".

"...".

Lam Bách im bặt, suy nghĩ.

"Đó không phải là do nhà cậu tự nguyện à?".

"Bằng chứng nào nói nhà chúng tôi tự nguyện?".

Lam Bách cảm thấy thay vì tốn thời gian cãi lộn với tên ngang như cua này thì anh nhanh đi hỏi Hoàng Túc Trạch thấy có khi nhanh hơn. Lam Bách cúp máy, gọi cho Hoàng Túc Trạch, hỏi rõ tình hình rồi nhắn lại cho Thần Hi.

[Tịch Dương nhập viện rồi. Con bé bị sốt]

Nhắn xong tin này thì Lam Bách lập tức tắt máy. Không buồn để ý đến ai gọi đến nữa.

[Bệnh viện nào?]

Thần Hi gọi thì không được, mà nhắn tin thì không thấy trả lời. Anh đoán là Tịch Dương nằm ở bệnh viện, nơi Hoàng Túc Trạch đang làm việc, liền chạy vội đi.

Tịch Dương mê man đến chiều mới tỉnh. Đầu cô đau như búa bổ. Toàn thân vô lực. Mắt vừa hé mở liền tìm thấy Hoàng Túc Trạch kề cạnh, nắm lấy tay nhỏ của cô.

"Túc Trạch... em mệt quá...".

Cả người Tịch Dương nặng như đổ chì... Toàn thân đau nhức. Chỉ mới lội mưa có một hôm mà đã đổ bệnh nặng thế này. Tịch Dương thẩm cảm khái, ông trời quả thật đã ban cho cô một cơ thể "quá tốt".

Túc Trạch hôn lên tay cô, khẽ an ủi.

"Đừng sợ. Chỉ là bị sốt virus thôi. Em ở lại đây, chịu khó nằm yên khoảng một tuần thì sẽ khoẻ".

Tay anh vuốt lên trán cô, nhẹ nhàng xoa.

"Những ngày này khẩu vị có thể sẽ bị mất đi. Nhưng em phải chịu khó ăn uống thì mới mau khoẻ được, có hiểu không?".

Tịch Dương gật gật đầu.

"Anh thật sự coi em là đứa con nít lên ba hay sao?".

"Em còn thua một đứa con nít lên ba. Đã biết bản thân yếu ớt, còn đi dầm mưa suốt đêm làm gì vậy hả?".

"Do em bắt không kịp chuyến xe cuối... cho nên...".

"Em có thể gọi cho anh mà. Lam Tịch Dương, em thật sự coi anh là người ngoài sao?".

Đôi mắt của cô đờ đẫn mở to.

"Không đúng... Em...".

"Tịch Dương" - Tay Túc Trạch càng siết mạnh lấy tay cô, khiến Tịch Dương nhất thời ngây ngẩn - "Lấy anh đi...".

Khoé môi Tịch Dương giật giật.

"Sao... Sao anh lại... nói đến chuyện này nữa rồi...? Anh cũng biết em không thể...".

"Anh không quan tâm đến những chuyện con cái" - Hoàng Túc Trạch chân thành nhìn cô - "Anh chỉ muốn dùng cả đời này để chăm sóc cho em thôi. Tịch Dương, lấy anh đi, để anh yên tâm ở cạnh em cả đời có được không?".

Tịch Dương lúng túng. Cô cũng không phải sắt đá mà không lung lay trước những lời đường mật của Túc Trạch. Nhất là khi giờ đây, khi tim cô đang ở trong tình trạng yếu ớt, có thể nghiêng về phía Thần Hi bất cứ lúc nào, Tịch Dương càng thêm thấp thỏm lo sợ. Cô không thể lại quay về con đường cũ được nữa.

Hai môi tím tái mím chặt, khẽ nhả ra.

"Chúng ta...".

Cô còn định nói là "...cưới nhau đi!" thì đột nhiên Thần Hi hung hăng đẩy cửa, xông vào bên trong.

Cả Tịch Dương và Túc Trạch cùng ngẩng lên, ngạc nhiên khi trông thấy Thần Hi đang ở đây. Gương mặt của Thần Hi nhăn nhó giống như khỉ ăn ớt vậy. Tịch Dương vừa thấy mặt của anh liền biết chẳng phải điềm lành gì.

Vừa đi đến bên giường bệnh của cô, khoé môi của Thần Hi khẽ nhếch lên, có vẻ rất nhạo báng.

"Chờ mãi, rốt cuộc đã thật sự trông thấy em ở trên giường bệnh một lần rồi!".

"Anh...".

Túc Trạch tức giận, liền bị Tịch Dương kéo tay lại.

"Túc Trạch. Anh còn nhiều việc, mau đi làm việc đi. Đừng lo cho em...".

Hoàng Túc Trạch tuy có chút phản đối, nhưng nhìn thái độ cương quyết của Tịch Dương. Dù không muốn cũng phải đi. Trong phòng phút chốc chỉ còn lại Tịch Dương và Thần Hi.

"Anh đến đây làm gì vậy?" - Cô lạnh lùng hỏi.

"Sao? Em không vui khi thấy anh?".

Thần Hi tự động kéo ghế qua một bên ngồi kế cô. Tịch Dương vốn đã đau đầu. Giờ Thần Hi xuất hiện, đầu cô cứ như bị ai vỗ đến ong ong hết cả lên. Hai tai ù đi.

"Em đâu có mượn anh phải đến...? Anh có thể để em yên một chút có được không?".

Trong giọng Tịch Dương không giấu nổi sự mệt mỏi. Bên dưới chăn của cô đều đã nóng hầm hập như một cái lò luyện đan.

"Anh cũng không muốn tới. Là anh trai em kêu anh tới!".

Tịch Dương chau mày. Lam Bách? Từ khi nào mà Lam Bách lại thích xen vào cuộc sống của cô đến vậy? Hơn nữa, từ khi nào mà Lam Bách có thể điều khiển được Cố Thần Hi con ngựa bất kham này vậy chứ?

"Anh có thể không tới được mà?! Hơn nữa, chẳng phải anh còn phải tiếp cô bạn gái từ Linh Sóc của anh đó không phải sao?".

"Anh đuổi cô ta về Linh Sóc rồi!".

Tịch Dương chau mày, thảng thốt.

"Chia tay rồi?".

Hai thái dương của cô nhức nhối đến không tài nào chịu được. Thần Hi quen cô gái đó còn chưa được đến một tuần đã bỏ?!

"Có thể nói là như vậy!" - Thần Hi nhún vai - "Anh cũng chưa biết".

Tịch Dương trùm chăn, kéo qua đầu, không muốn nghe nữa. Toàn cơ thể cô đang phản đối một cách cực kỳ dữ dội.

"Thần Hi, anh ra ngoài đi. Em thật sự cần nghỉ ngơi".

Ngoài việc không có cách nào quên được anh khiến Tịch Dương cảm thấy choáng váng. Cô càng khó chịu hơn khi biết được anh chính là người như vậy. Tịch Dương phí hoài tình cảm và nước mắt của mình cho một người vốn không hề coi tình yêu ra là gì cả.

Thần Hi nhướn mày, nhìn cô gái đang trốn dưới lớp chăn dày. Hai mắt nhắm nhưng mi tâm nhăn lại, có vẻ như không hề dễ chịu gì.

Ánh đèn trong phòng tắt vụt đi. Tịch Dương còn tưởng Thần Hi đi mất rồi, mới hé mắt ra nhìn. Ai dè vừa mở mắt thì đã thấy một bóng đen to lớn đang đứng trước mặt mình. Còn chưa kịp chớp mắt thì cái bóng lớn kia đột nhiên vồ lấy cô.

Mắt Tịch Dương mở lớn. Trong bóng đêm, ánh mắt của Thuần Hi sáng quắc như một loài thú săn mồi. Hai tay cô bị kẹp chặt xuống giường. Tim của Tịch Dương quên cả đập, trông thấy mặt của người đàn ông kia mê hồn áp xuống.

Trước khi Tịch Dương định nhắm mắt thì Thần Hi đã buông tay cô ra, kéo chăn lên che kín cổ cô.

"Ngủ ngon nhé!".

Cái gã đàn ông này, sao có thể khiến người ta vừa yêu vừa hận như vậy chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net