(32): Em chỉ muốn làm một người bình thường ở trước mặt anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Vy càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng. Tại sao mà Thần Hi một chốc thì sà xuống nuông chiều cô hết mực, một chốc thì ném cô đi như một nhúm rác? Anh còn rất hay hỏi cô về Dục Minh?! Rốt cuộc, Dục Minh nói là ai vậy chứ?

Mặc dù Thiên Vy thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến cô em nuôi trời đánh kia. Bởi vậy nên khi thư ký của Thần Hi gọi cho Thiên Vy để lấy vé máy bay, cô không thèm đi lấy. Ngược lại, Thiên Vy quay về biệt thự nhà họ Cố. Người làm trong nhà nhanh chóng nhận ra cô nên cho vào. Cũng không mấy khi cậu chủ của bọn họ đưa gái về nhà.

"Cô Thiên Vy, sao cô lại tới đây vậy ạ? Cậu chủ đâu?".

Thiên Vy vừa nhìn chiếc sân quạnh quẽ liền biết trong nhà không có ai. Thường thì giờ này Cố Tuyền và Vương Lâm đều lên công ty, còn Thần Hi... Anh đi đâu được? Từ đêm qua đến sáng nay thì bỗng dưng biến mất?

"À... tôi để quên một ít đồ. Muốn lên phòng kiếm...".

"Vậy à? Hôm qua tôi dọn phòng, đâu có thấy cô để lại thứ gì đâu nhỉ?".

Lão quản gia ngẫm nghĩ. Tuy thấy hơi lạ nhưng ông vẫn để cho Thiên Vy vào trong nhà tìm kiếm. Lão quản gia còn muốn đi theo, giám sát, nhưng đột nhiên nhận được tin nhắn của Cố Tuyền, bảo lão vào thư phòng kiếm tài liệu đem đến công ty. Tần suất quên đồ của Cố Tuyền mỗi lúc càng nhiều. Ông lão tặc lưỡi, liếc về phía Thiên Vy đã đi vào phòng mình, như không có gì bất thường, mới yên tâm chạy đi kiếm.

Thiên Vy cũng đang để mắt tới lão quản gia. Cô vừa thấy ông chạy đi liền ra khỏi phòng, chạy dọc trên dãy hành lang, đi về phía căn phòng ở cuối dãy.

Phòng của Tịch Dương so với phòng của Thiên Vy, thật sự là một trời một vực. Không khác gì phòng của một tiểu công chúa. Có điều hơi trẻ con. Không thể bỏ quên nhiệm vụ, Thiên Vy bắt đầu tìm kiếm. Cô tìm thấy laptop của Tịch Dương giấu bên dưới lớp chăn.

Không cần kiểm tra, Thiên Vy đã đút ngay cái laptop kia vào túi, sợ sẽ bị phát hiện ra nên cô ngay lập tức trở về phòng.

*

Một bên khác, Tịch Dương đang không tin nổi vào mắt mình. Làm sao mà Thần Hi vẫn còn ở đây chứ? Anh đã ở đây nguyên đêm sao?

Tịch Dương nghiêng mặt, ngắm nhìn gương mặt của người đàn ông anh tuấn trước mắt. Tay cô khẽ nhấc lên, chạm lên tóc của người đàn ông kia, quyến luyến vuốt ve. Đã có bao lần cô nằm trên giường bệnh, chiến đấu giữa sống chết, chỉ hi vọng anh có thể đến đây một lần thôi, lại sợ anh dùng ánh mắt thương hại để nhìn mình.

"Em chỉ muốn làm một người bình thường trước mặt anh...".

Cố Thần Hi, anh quá hoàn hảo. Còn cô, thì chỉ toàn là khiếm khuyết, là một mảnh vải bị vá nhiều miếng lỗ chỗ.

Tay anh bỗng nhiên nắm lấy tay Tịch Dương, khiến cô giật nảy mình.

"Em xem mình không được bình thường sao?".

Tim cô lập tức nhảy lên, đập thình thịch, thình thịch, giống như vừa bị bắt làm chuyện xấu vậy. Cố Thần Hi thật xấu xa, bây giờ còn giả vờ ngủ, giống như là chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.

Bàn tay của Thần Hi rất to lớn, ấm nóng, còn có chút thô ráp. Ngón tay cái xoa xoa lên mu bàn tay trắng nõn như ngọc thạch của Tịch Dương.

"Em nói xem, em có điểm nào không được bình thường vậy? Nói thử anh nghe?".

Hoặc là cơn sốt đã khiến cô u u mê mê, lú lẫn thế nào đó. Hoặc đây chỉ là một ảo ảnh. Tại sao hôm nay, ánh mắt của Thần Hi nhìn cô không giống mọi ngày?

Bình thường con ngươi của anh luôn rất ngông cuồng và tỏ ra rất bất cần. Hôm nay đột nhiên mang lại một sự ấm áp và che chở không sao tả xiết.

"Không có... Em vừa mới ngủ mớ mà thôi!".

"Ngủ mớ mà còn vuốt tóc của anh?" - Thần Hi không giận, mà còn mỉm cười rất ngọt ngào.

Tịch Dương sợ bị phát hiện nên mới nói.

"Tại tóc anh nhìn bóng và mềm quá. Em đang băn khoăn anh dùng dầu gội gì...".

Cô cố rút tay lại nhưng Thần Hi càng siết chặt lấy. Môi anh nở ra một nụ cười hết sức gian tà.

"Em ngủ mớ mà nghĩ được nhiều thật đấy!".

Tịch Dương á khẩu.

Thần Hi trông thấy Tịch Dương lọt thỏm trong chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình hệt như một đứa trẻ non nớt, thực sự rất dễ thương. Mắt cô to và sáng, lúc mở ra, hàng mi dài cong vút nâng lên, nhìn anh long lanh. Hai gò má ửng đỏ giống như hoa đỏ li ti điểm trên mặt tuyết trắng xoá. Thần Hi thật muốn hôn lên đó.

Anh gần như biết điều này có nghĩa là gì. Nếu hành động bừa bãi với Tịch Dương, anh sẽ phải đối mặt với sự phản đối kịch liệt từ Lam Bách, bố mẹ của cô và cả bố mẹ anh nữa. So với Hoàng Túc Trạch, nhân phẩm trắng sáng và thanh tao như một đoá sen trắng kia, tai tiếng của anh thì quá nức tiếng.

Bọn họ sẽ nhẫn tâm giao cô gái mà bọn họ dày tâm bảo vệ suốt bao năm nay cho anh sao? Mà cái ý nghĩ vấy bẩn này, càng làm anh thêm kích thích. Lại còn với em gái...

Lòng bàn tay của Thần Hi đột ngột nóng lên, mạnh mẽ vân vê tay cô, khiến cô thấy hơi nhộn nhạo. Bản thân Tịch Dương không yêu cầu từ Thần Hi quá nhiều. Chỉ cần anh ở cạnh cô thôi, Tịch Dương đã cảm thấy đó là sự an ủi cực kỳ to lớn.

Trong bệnh viện bắt đầu dấy lên tin đồn, ai ai mà không biết cô gái trong phòng bệnh bị sốt vi rút kia chính là bạn gái của bác sĩ Hoàng Túc Trạch? Thế mà hiện tại, mỗi lần có y tá hay bác sĩ đi qua đều trông thấy bên trong là một vị soái ca khác đang rất tận tình chăm sóc cô.

Không ngờ, bạn gái của bác sĩ Hoàng Túc Trạch lại được toàn cực phẩm theo đuổi thế.

Có người đi ngang qua thì trông thấy vị tổng tài cao ngạo kia đang khom lưng mớm cho cô gái trên giường bệnh ăn. Ánh mắt hai người nhìn nhau rất tình tứ. Có người đi ngang qua thì trông thấy vị soái ca kia đang dìu cô gái kia đi vào phòng vệ sinh, tay ôm ở eo, tay nắm chặt tay rất trìu mến. Có người lại cãi, không đúng, rõ ràng là người đó thấy bế.

Vô luận là gì, mọi người đều bày tỏ lòng lo lắng vô hạn cho bác sĩ Hoàng Túc Trạch. Cùng là đồng nghiệp, ở chung bệnh viện, bọn họ thật sự rất muốn bênh, nhưng cả vẻ ngoài lẫn khí chất cao quý, lãnh đạm của người kia thật sự bức chết người đó. Bác sĩ Hoàng Túc Trạch mất vợ như chơi.

Mà đã khuyên răn như vậy rồi mà bọn họ vẫn chỉ thấy bác sĩ bình chân như vại. Ngoài làm việc gì cũng không xong, có hơi đờ đẫn trong các ca giải phẫu và bất cẩn hơn thường ngày thì chẳng có lấy một chút động tĩnh. Thế là toàn bộ nhân viên trong bệnh viện đồng lòng giúp Hoàng Túc Trạch bằng cách cứ hở ra là gọi Tịch Dương bằng "bạn gái bác sĩ", có người nói quá lên thành "hôn thê bác sĩ", và lỗ mãng gắn tên Hoàng Túc Trạch vào tất cả những câu chuyện mặc dù có hơi không liên quan.

Ví dụ như sáng nay, Tịch Dương bị gọi dậy tiêm thuốc.

"Đây là thuốc mà bác sĩ Hoàng Túc Trạch đã đặc biệt kê cho vị hôn thê của mình, bác sĩ còn căn dặn chúng tôi rằng vị hôn thê sợ đau, nên phải tiêm thật nhẹ, để vị hôn thê sớm khoẻ để xuất viện, sớm ngày kết hôn".

Tịch Dương nghe xong những lời này thì thấy xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ. Còn Thần Hi thì chỉ cười cười. Đã mấy ngày rồi mà Thần Hi vẫn cứ luôn túc trực ở cạnh cô. Tịch Dương rốt cục không rõ anh đang có ý đồ gì.

Ngày trước anh cũng đối xử tốt với cô, nhưng không tốt được đến mức này...

"Thần Hi, anh vẫn coi em là em gái nuôi của anh sao...?".

Tịch Dương thấy, điểm này, cô cần phải làm rõ. Cô sợ bản thân quá mù mờ, cũng sợ bản thân đang ăn phải một quả dưa bở quá to mà Thần Hi mang đến. Yêu thầm rất dễ sinh ra ảo giác. Cho dù một cử chỉ tốt nhỏ nhoi đã có thể con tim đánh lừa khối óc, huống hồ Thần Hi đã tốt với cô nhiều ngày như vậy.

"Ở Linh Sóc... Là chính em đã không muốn nhận anh trước cơ mà!".

Cô không phải đang hỏi điều này... Rốt cuộc anh coi cô là gì vậy chứ? Lúc nào cũng nắm đến mức tay của cô tê rần, ôm và bế cô như một chuyện rất nhỏ nhặt. Nhưng mà những cái này, anh đều làm những lúc cô còn bé...

Anh thật sự đang đối xử với cô như một đứa em gái thôi hay sao? Cô há miệng muốn hỏi thêm rồi lại thôi. Giống như sợ bản thân sẽ lộ ra sơ hở, lại càng sợ hơn câu trả lời sẽ không giống mình tưởng tượng.

Thần Hi đưa tay lên, vuốt ve má của cô.

"Sao? Em đang hi vọng anh trả lời thế nào?" - Thần Hi dùng dáng vẻ câu dẫn nhất, áp sát đến gần - "Nói đúng hơn, Lam Tịch Dương em, muốn là gì của anh đây?".

Trái tim cô khẽ run rẩy, gào thét muốn nói. Nhưng bộ não cô đã sớm đập cho ý nghĩ mỏng manh đó ra tan tành. Tỉnh lại đi Tịch Dương. Cho dù có, anh ấy chỉ coi mày là đồ chơi nhất thời mà thôi.

Tịch Dương chớp chớp hai mắt tròn, rất nhanh đã lấy lại được tâm trạng vui vẻ.

"Tất nhiên là em gái rồi. Em là em gái tốt nhất của anh mà, có phải không?...".

Em gái... Câu này chính Tịch Dương nói ra còn cảm thấy sượng sùng, còn không nhận ra vẻ mặt của Thần Hi cũng lộ rõ vẻ không vui.

"Em gái? Tốt nhất? Có em gái nào như em đem anh trai của mình bỏ hết vào toàn bộ danh sách chặn không cơ chứ?".

Tịch Dương kéo chăn qua ngực, nhắc đến chuyện này, không hiểu tại sao lại thấy đau lòng.

"Anh vẫn muốn hỏi em, tại sao lúc đó lại tuyệt tình đến như vậy? Chẳng nhẽ anh đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ được hay sao?".

"Không... Không có..." - Tịch Dương lại quay về trạng thái trốn tránh, hàng mi dài của cô không giấu được vẻ u buồn trong đáy mắt.

Cố Thần Hi không sai. Anh chỉ chưa bao giờ thích cô.

Nếu trước đây anh đã không thích, thì dựa vào đâu, bây giờ cô lại nghĩ anh có khả năng thích cô chứ? Nếu duyên phận giữa bọn họ là một sợi dây định mệnh, trước đây không có, bây giờ còn có thể có được sao?

Trước khi cô và Thần Hi kịp nói thêm bất cứ lời nào thì Thiên Vy đã xồng xộc xông vào trong phòng bệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net