(33): Tuyệt vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên Vy, tại sao em lại đến đây?".

Thiên Vy hết nhìn Tịch Dương đến nhìn Thần Hi. Ánh mắt như nổi lửa, đầy phẫn uất và căm ghét.

"Không phải anh đã bảo em hãy trở về Linh Sóc đi sao?".

"Về Linh Sóc?" - Thiên Vy cất cao giọng đến chói tai - "Về Linh Sóc để anh cùng với cô ta ở đây tình cảm mặn nồng với nhau à? Cố Thần Hi, sao anh có thể đối xử với em như thế? Rốt cuộc anh coi em là cái gì đây?".

Thần Hi thở dài, trông thấy cảnh Thiên Vy phát điên làm anh ngao ngán. Vẫn giữ thái độ bình tĩnh, anh điềm đạm giải thích với Thiên Vy.

"Không phải... Là do anh đã tưởng rằng em là một người khác mà thôi. Xin lỗi nhưng em không phải là người anh cần tìm đâu Thiên Vy".

Tịch Dương không khỏi lúng túng, rốt cuộc thì tại sao cô lại ngồi ở đây nghe hai người bọn họ cãi nhau vậy chứ?

Thiên Vy trông thấy điệu bộ bình thản của Thần Hi, trong lòng giấu không nổi sự hụt hẫng lẫn đau đớn tột cùng. Hoá ra, Thiên Vy chỉ là vật thế thân của người khác. Lòng Thiên Vy bỗng cười lạnh một cái.

Nếu đã vậy, Cố Thần Hi, tôi sẽ khiến cho anh trả một cái giá thật đắt.

"Thần Hi. Không phải vậy đâu" - Thiên Vy lộ ra vẻ gian xảo - "Em chính là Dục Minh mà anh luôn tìm kiếm!".

Cả Tịch Dương và Thần Hi đều cả kinh đến ngây người. Làm thế nào...?

"Vậy tại sao trước đây anh hỏi đều không thấy em nói gì?".

Thần Hi vẫn không có cách nào tin Thiên Vy chính là Dục Minh. Không có một điểm gì giống. Đặc biệt là giọng nói.

"Đó là bởi vì lúc đó em không có bằng chứng...".

Tịch Dương cứng đờ người, trông thấy Thiên Vy vừa mới tức giận giống như phát điên, bây giờ lại tỏ vẻ yếu ớt, rấm rức khóc như bị ai bắt nạt vậy.

"Thần Hi, thật ra từ khi đến Diệu Minh, em đã định nói cho anh biết hết mọi chuyện. Nhưng bỗng nhiên, khi vừa đến nhà của anh thì laptop và điện thoại của em đều bị biến mất!".

Tịch Dương thật muốn hét lên, vạch trần rằng Thiên Vy thật xảo trá. Cô ta vốn không phải Dục Minh. Nhưng lời vừa ra đến họng thì Tịch Dương lại không sao nói được. Giờ phút này, cô vạch trần, chẳng khác nào nói cô chính là Dục Minh.

Chuyện này Tịch Dương không có cách nào làm được. Cô không có cách nào thừa nhận chính bản thân đã yêu anh, từ bảy năm trước, đến mức đau tim lên bàn mổ. Cô càng chẳng thể thừa nhận lý do tại sao hôm đó cô đến trung tâm thương mại rồi mà chùng chân, không dám nói.

Lý do lúc đó và bây giờ đều như nhau. Ánh mắt thất vọng và hụt hẫng của Cố Thần Hi lúc đó ăn khảm vào trong tâm trí cô, giống như một lời cảnh báo, cô mãi mãi không phải người mà anh muốn tìm...

Còn có Kim Y Chi và Thiên Vy, đều đã từng được anh yêu và bị vứt bỏ. Tình yêu của Thần Hi chỉ như một làn gió thoảng mây bay. Còn tình yêu khốn khổ, cùng cực của cô tuy mỏng manh nhưng bền bỉ, đến mức cô sợ sẽ phá nát trái tim mình chỉ vì anh. Mà hướng đi này của bọn họ là hướng đi một chiều. Nếu đi con đường này rồi, bố mẹ nuôi và cả Cố Thần Hi, cô sẽ không thể nhìn thấy bọn họ nữa.

Vậy nên, Tịch Dương giữ im lặng. Móng tay găm chặt vào tấm ga giường như muốn xé rách.

"Vậy ý em muốn nói là sao? Trong nhà họ Cố có kẻ trộm?".

"Không sai. Em chính là muốn nói điều này!" - Thiên Vy lớn tiếng tố giác, chỉ thẳng vào mặt của Tịch Dương - "Chính cô ta! Cô ta đã lấy cắp điện thoại của em".

"Tịch Dương?".

Thần Hi thảng thốt quay qua nhìn Tịch Dương. Chính cô cũng thấy khó hiểu. Tịch Dương không hiểu Thiên Vy đang muốn ám chỉ điều gì.

Bất thình lình, Thiên Vy chạy đến, chộp lấy cái điện thoại đang nằm im lìm trên bàn cạnh giường cô.

"Đó là điện thoại của em!" - Tịch Dương la lên.

Vậy nhưng nó lại đang nằm trong tay của Thiên Vy. Cô ta lướt rất nhanh tay tìm về phía ô cửa sổ Facebook, mở ra thì liền thấy tên tài khoản hiển thị trong đó là Dục Minh. Cô đưa đến trước mặt của Thần Hi và cô.

"Cô có chắc đây là điện thoại của cô?".

Hai mắt của Tịch Dương hằn lên tia máu. Tuy nhiên, môi nhợt nhạt mím lại, chẳng thể nói năng gì.

Thiên Vy đã sớm đoán ra. Nếu Tịch Dương có thể nói ra cô ta chính là Dục Minh, cô ta đã nói ra từ sớm rồi, đâu cần cứ phải chờ đợi như vậy?

"Tịch Dương, chuyện này là sao hả?".

Thần Hi bật dậy khỏi ghế. Trong phút chốc vô tình, liền trở mặt với Tịch Dương. Thiên Vy thì đứng bên cạnh mỉm cười ngạo nghễ.

Cổ họng Tịch Dương cứng như mắc sỏi, khô khan. Đầu cô đau buốt. Hốc mắt từ từ đỏ lên. Lồng ngực đau rát. Nỗi uất ức trong lòng khiến tim gan Tịch Dương đều bị bóp chặt như muốn vắt ra bã.

Đó là ký ức thân mật duy nhất mà cô có với Thần Hi. Tất cả đều nằm trong một cỗ máy bé xíu như thế. Toàn bộ...

Vậy mà nay lại thuộc về một người khác...

Môi cô run lên, cố để không phát ra tiếng động.

"Em thật sự đã cướp mất điện thoại của Thiên Vy hay sao? Tại sao em lại làm như vậy chứ?".

Tay cô bụm lấy miệng, không nhịn được nữa mà oà khóc. Cô tức giận mà chẳng nói được lời nào.

Thần Hi vào lúc này chỉ đang chú ý đến chiếc điện thoại kia. Anh mở messenger lên, đều là tin nhắn anh đã gửi. Đây đúng là tài khoản của Dục Minh rồi!

"Là cô ta, cô ta đã cướp cả laptop và điện thoại của em đó" - Thiên Vy không ngừng la lớn, bộ dạng ấm ức trưng ra - "Cô ta không muốn cho anh biết em chính là Dục Minh. Là cô ta đã hãm hại em, Thần Hi".

Thần Hi liếc mắt nhìn Tịch Dương, không có cách nào có thể tin được.

"Em thật sự đã làm ra những chuyện này?" - Anh quát - "Sao em có thể quá quắt như vậy hả? Nhà họ Lam đưa em sang nhà họ Cố để ở nhờ. Em còn dám tự tiện đi lấy đồ của người khác nữa sao?".

Tim của Tịch Dương đau đến không thở nổi. Cô cảm thấy nếu chính mình còn không nói thì lồng ngực sẽ phẫn uất đến mức nổ tung mất. Cả tiếng nấc và hơi thở dồn lên cùng một lúc khiến cô nghẹn ngào.

"Em xin anh... đừng nói nữa có được không? Làm ơn đừng nói nữa!".

Sao Thần Hi có thể nói ra những lời như thế đối với cô chứ? Là ai nói cũng được... Đừng là anh... Tại sao anh lại nói ra với cô những lời tàn nhẫn như vậy? Không tin cô cũng được nhưng anh không được phép nói cô là đứa ở nhờ, càng không được phép dùng ánh mắt bạc bẽo khinh thường kia để nhìn cô.

Cô đã vì anh mà bất chấp hi sinh hết tất cả mọi thứ. Anh không có cái quyền đó...!

"Sao không nói nữa được? Em ngưng khóc đi! Trưởng thành lên và nói rõ mọi chuyện. Em tưởng nước mắt của em có thể giải quyết được mọi thứ hay sao?".

Tịch Dương hé mắt liền trông thấy gương mặt vừa hà khắc, vừa thất vọng của anh. Thật giống như ánh mắt của anh lúc đó nhìn cô trong trung tâm thương mại.

Máy móc trong phòng bệnh của cô lập tức đồng thanh kêu lên như tiếng còi báo động. Tịch Dương ôm lấy ngực, quằn quại ngã xuống giường. Thần Hi thì hoảng hốt. Trong giây phút đó, tim của anh như hẫng đi một nhịp, Thần Hi thực sự không biết làm gì nữa.

Nếu không tận mắt trông thấy, anh nhất định sẽ bảo cô đang giả vờ.

Bác sĩ nhanh chóng đổ ập tới như một đội quân. Hoàng Túc Trạch vừa trông thấy Tịch Dương liền hốt hoảng chuyển cô sang phòng cấp cứu. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Thần Hi thất thần chạy theo chiếc giường đem cô bị một đám người đẩy đi, liên tục hỏi: "Cô ấy làm sao vậy? Làm sao vậy?" Nhưng không có ai trả lời anh. Mất kiên nhẫn, anh túm lấy cổ áo Hoàng Túc Trạch lại mà hỏi.

"Tịch Dương bị làm sao?".

Thần Hi hùng hổ. Hai mắt long lên. Bàn tay túm chặt lấy cổ áo, căng lên để lộ hàng gân xanh, như chuẩn bị đấm tới.

Trái ngược với anh, Hoàng Túc Trạch vẫn không đổi sắc mặt. Anh quắc mắt, nghiêm trang nói.

"Vì Tịch Dương, tôi đã cho anh cơ hội. Nhưng anh lại thực sự là kẻ không biết điều!" - Túc Trạch cười gằn, giật mạnh cổ áo ra khỏi tay anh - "Cố Thần Hi, kể từ giờ, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh tới gần Tịch Dương nữa!".

Thần Hi bị đẩy mạnh ra. Anh sững sờ đứng đó như một cái cây héo. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...? Tại sao mọi người cư xử... giống như anh mới là người làm sai... Trong khi...?

Không phải cô chỉ bị sốt thôi sao?

Một lúc sau thì hai nhà và cả Lam Bách đều kéo đến, luôn miệng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Anh ước anh có thể cho họ một câu trả lời...

Thiên Vy đi đến chỗ anh, không ngừng lay tay.

"Thần Hi, hay chúng ta về khách sạn đi có được không? Ở đây chán quá!".

"Cô im miệng!" - Thần Hi quát to - "Tôi còn chưa hỏi đến cô đâu! Dục Minh rốt cuộc là ai. Bởi vì tôi biết thừa cô không phải!".

Thiên Vy bị thái độ hung dữ của Thần Hi doạ đến mức phải lùi xa mấy bước. Thiên Vy cười nhạt, lo lắng cho cô ta như vậy à...

"Sao anh có thể chắc chắn đến như vậy...?".

"Vì từ giọng nói, đến cảm giác cô mang lại. Không có một điểm gì, giống với Dục Minh cả!".

Lam Bách bị chọc giận, quay sang mắng cả hai người bọn họ.

"Cứ suốt ngày Dục Minh, Dục Minh. Hai người đi kiếm chỗ khác nói chuyện đi có được không? Chỗ này ai cũng đang sốt ruột muốn chết. Rốt cuộc cậu đã làm gì mà phá hỏng cả bảy năm đang ổn định của Tịch Dương thế hả Cố Thần Hi?".

"Bảy năm ổn định?! Rốt cuộc thì Tịch Dương đã bị gì thế?".

Lam Bách lại xuỳ xuỳ xua đuổi. Mặt ai nấy cũng đều rất căng thẳng. Thật sự nghiêm trọng đến vậy sao? Tại sao... đều không ai nói cho anh biết sự thật?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net